Ông Xã Vô Tâm: Phu Nhân, Còn Muốn Chạy?

Chương 89: Lời hứa



Vân Vy không biết đã bao lâu trôi qua, khi những tiếng súng dừng lại thì cô bị kéo đi, tách ra khỏi An Phương.

Xe ô tô đã bắt đầu lăn bánh, cô vẫn ngồi thất thần sợ hãi, không thể tin nổi những chuyện hoang đường vừa mới xảy ra. Sau đó cô mới giật mình quay sang ghế lái bên cạnh, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang tập trung lái xe rời khỏi con đường vắng.

Vì sao Cố Thừa Duật lại làm vậy, không phải mới mấy ngày trước cô nói mình sắp kết hôn, hắn còn vui vẻ chúc phúc cho cô sao? Vì cớ gì mà hôm nay hắn lại đi cướp dâu, còn nổ súng làm Hắc Khải bị thương.

Cố Thừa Duật ngày hôm nay thật khiến cho Vân Vy kinh sợ.

Khi nãy An Phương che mắt cô lại, không cho phép cô nhìn cảnh tượng xảy ra. Cho nên cô cũng không rõ bên nào tổn thất nặng hơn. Cô chỉ biết là cô nhìn thấy Hắc Khải bị thương, lúc này cô rất lo lắng cho anh ấy.

- Tôi muốn xuống xe!

Nghĩ tới những gì vừa xảy ra khiến cho Vân Vy rùng mình, cô lạnh lùng nhìn Cố Thừa Duật nói.

Nhưng Cố Thừa Duật làm như không nghe thấy cô nói gì, vẫn thản nhiên lái xe. Cô mất kiên nhẫn, kích động nói tiếp:

- Thả tôi ra, tôi muốn xuống xe!

Vân Vy không ngừng giãy giụa đòi xuống xe khiến cho Cố Thừa Duật tức giận:

- Xuống xe để em quay lại bên hắn ư?

- Phải, tôi thà ở bên anh ấy còn hơn là ở bên anh.

Vân Vy cũng tức giận, chuyện tới nước này rồi cô còn có thể sợ hãi cái gì chứ? Người đàn ông luôn sẵn lòng giúp đỡ cô, luôn ở bên cô trong suốt 5 năm qua đang bị thương không rõ có nghiêm trọng hay không. Còn cô thì vô dụng chẳng giúp được gì cả. Ngay cả lúc này cô cũng không chắc bản thân mình có thoát khỏi Cố Thừa Duật được không?

Vân Vy bị lửa giận che mù mắt, to gan nói câu đó, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí chết chóc đang bao vây lấy mình. Sắc mặt Cố Thừa Duật sa sầm lại, con mắt âm u loé lên một tia nguy hiểm chết chóc. Hắn lập tức phanh xe gấp, vì đột ngột nên đầu cô suýt nữa đập vào kính.

Vân Vy bực bội quay sang Cố Thừa Duật, lúc này cô mới vô tình nhìn thấy cơn thịnh nộ của hắn chuẩn bị ập tới với mình. Cố Thừa Duật cầm tay cô, dùng sức kéo cô lại gần mình:

- Em thử lặp lại câu đó một lần nữa xem?

Hôm nay Cố Thừa Duật hoàn toàn điên cuồng, giọng nói lạnh lẽo như thần chết.

Vân Vy hoảng sợ giãy giụa:

- Buông tay ra, đồ thần kinh! Đồ điên!

- Phải rồi, đồ thần kinh này vì em mà điên.

Nói rồi Cố Thừa Duật hung hăng giật dây an toàn của Vân Vy ra, kéo cô sát gần mình hơn. Vân Vy có thể nhìn thấy rõ ràng sự phẫn nộ trong đáy mắt của hắn, cô yếu ớt phản kháng muốn bỏ chạy. Mà hắn có tư cách gì mà tức giận chứ, người nên tức giận phải là cô mới đúng.

Vân Vy giơ tay tát hắn một cái thật mạnh cho tỉnh ngộ:

- Thả tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!

Bị Vân Vy giáng một cú tát, Cố Thừa Duật cười lạnh sờ lên bên má bị tát của mình. Một giây sau đó, ánh mắt hắn chỉ còn sự chết chóc. Hắn dùng sức giữ chặt cô lại, hung hăng cúi xuống chiếm đoạt đôi môi cô.

Vân Vy sợ hãi giãy giụa, đối với sự phẫn nộ của hắn, cô rất sợ. Hắn không nói lí lẽ mà vô duyên vô cớ tức giận, bây giờ còn cưỡng hôn cô. Cô dù có phản kháng như nào thì cũng không thể nào chọi nổi sức mạnh to lớn của đàn ông.

- Ưm...đau quá...!

Cố Thừa Duật hung hăng cắn môi cô thật mạnh khiến cho máu tanh tràn ngập khắp khoang miệng cả hai. Vân Vy yếu ớt, cố đẩy Cố Thừa Duật ra. Nhưng hành động của cô càng khiến cho hắn điên cuồng hơn, cắn mút môi cô không chút thương tình. Nhân lúc cô kêu đau, hắn lập tức đưa lưỡi mình vào bên trong khoang miệng cô, khuấy đảo mọi thứ, ép cô phải tiếp nhận mình. Nụ hôn điên cuồng như dã thú hoà với mùi máu tanh của cô.

Vân Vy đau đớn khóc nức nở, Cố Thừa Duật mới chịu buông tha cho cô.

Cố Thừa Duật nhìn cánh môi mềm mại của cô bị cắn tới bật máu, hắn mới giật mình, cơn phẫn nộ lập tức tan biến. Nhìn thấy cô khóc, hắn hoảng hốt ôm cô:

- Đừng khóc, đừng khóc. Môi em lại rách ra bây giờ.

Vân Vy vẫn giãy giụa điên cuồng trong vòng tay hắn, cô nức nở. Bao nhiêu tủi thân ấm ức, bao nhiêu đau khổ cứ thế ùa về trong cô. Trái tim cô đau đớn quặn thắt, giống như đang có hàng nghìn kim châm đâm vào khiến cho nó rỉ máu.

- Vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Không phải anh đã trả thù xong rồi sao, vì sao còn không chịu buông tha cho tôi?

Vân Vy đánh Cố Thừa Duật thật mạnh, nhưng không hiểu vì sao càng mạnh tay đánh hắn thì trái tim cô lại càng đau hơn. Cố Thừa Duật đau lòng, xót xa đưa tay chạm lên đôi môi đang không ngừng chảy máu của cô:

- Vy, anh xin lỗi...

Hắn lại cúi xuống hôn cô, lần này hắn hứa sẽ dịu dàng. Hắn nhẹ nhàng mút mát cánh môi cô, an ủi cô từng chút một. Nụ hôn của hắn ướt át, nhẹ nhàng xoa dịu đi cơn đau của cô.

Vân Vy nhắm mắt lại để mặc cho hắn hôn, lát sau cô mới giật mình mở mắt ra. Cô cố ép buộc bản thân không được phép thỏa thuận trước sự dịu dàng của hắn. Cô ra sức giãy giụa, lại càng khiến cho môi mình rỉ máu nhiều hơn.

Cố Thừa Duật liền buông cô ra, không biết nên làm sao cho phải. Hắn hoảng sợ ôm chặt cô lại:

- Đừng như vậy, anh đau lắm.

Anh còn biết đau ư? Anh hại tôi ra nông nỗi này, anh có biết là tôi cũng rất đau không?

Câu này Vân Vy giữ trong lòng, cô không bộc phát ra. Vì cô sợ những kí ức đau thương, ám ảnh tâm lí đối với cô lại ùa về. Hắn làm sao mà biết quãng thời gian đó cô đã phải khổ sở thế nào, đã cố gắng thế nào để vượt qua nó?

Cô còn nhớ những ngày tháng mình bị nhốt trong biệt thự, ngày nào cũng gặp ác mộng, ngày nào cũng chỉ mong hắn về nhà với cô.

Cô còn nhớ lúc mới ly hôn, ra đường ai cũng chỉ trỏ cô, khinh miệt cô.

Cô còn nhớ mình đã đau đớn như thế nào khi tự mình sinh con tại quê hương của mẹ, ngoài mẹ ra thì chẳng quen biết một ai cả.

Và còn...vết mổ ở bụng lúc nào cũng dễ dàng rỉ máu chỉ cần cô kích động cử động mạnh một chút.

Làm sao mà có thể xoá đi tất cả, coi như chưa hề có gì xảy ra?

Vân Vy đau đớn, cô khóc nức nở, tủi thân nói một cách yếu ớt:

- Anh buông ra, anh thì biết cái gì mà nói?

Cố Thừa Duật lại càng đau đớn hơn, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô, nâng niu hôn từng ngón một:

- Tất cả đều là lỗi của anh, hãy cho anh cơ hội để bù đắp cho em. Vy, anh không thể sống thiếu em, anh sai rồi.

Vân Vy yếu ớt lắc đầu, cô nở nụ cười thê lương như tự giễu cợt chính bản thân mình:

- Tới bao giờ vết sẹo trên bụng tôi biến mất, khi đó tôi sẽ tha thứ cho anh.

Cố Thừa Duật hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ trong câu nói của Vân Vy, hắn liên tục gật đầu, hứa với cô:

- Anh sẽ tìm mọi cách để chữa lành vết sẹo của em. Anh hứa.

Năm đó cô sinh Tiểu Nghiêm bằng đẻ mổ ư? Có lẽ sẽ rất đau đớn. Cố Thừa Duật càng nghĩ càng xót xa, khi nãy hắn cũng không quên cho người đi đón cả Tiểu Nghiêm về nhà. Hôn lễ không còn tổ chức nữa, chắc hẳn Tiểu Nghiêm sẽ rất lo sợ khi một mình đứng đó chờ mẹ.

Vân Vy không nói gì thêm, cô chỉ cười lạnh. Cố Thừa Duật vốn dĩ không hiểu, dù vết sẹo có biến mất thì vết sẹo trong lòng cô vẫn còn. Làm sao có thể xoá nó đi được?

Đằng sau tiếng còi xe vang lên ầm ĩ, thúc giục Cố Thừa Duật phải nhanh chóng lái xe đi. Cố Thừa Duật lúc này mới cuống cuồng lái chiếc siêu xe thể thao về hướng không phải đến biệt thự Cố gia.

Chưa giải quyết xong việc của Mạc Y Nhiên, cho nên lúc này hắn vẫn chưa thể quang minh chính đại đưa cô về biệt thự Cố gia được. Đành cho cô chịu thiệt thòi một chút, đến biệt thự riêng của hắn ở tạm. Còn Tiểu Nghiêm, hắn sẽ sắp xếp ổn thoả.

Kể từ giờ phút này, hắn sẽ không bao giờ buông tay cô lần nữa.

...

Ngày hôm sau, cả thành phố lắng xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Vụ việc cướp dâu của Cố Thừa Duật khiến cho nhiều người bị thương, cảnh sát đương nhiên không dám đắc tội với hắn. Cả việc Hắc Khải nổ súng khiến cho Vũ Luận, trợ lí thân cận nhất của Cố Thừa Duật phải nằm viện nữa. Cảnh sát thật sự không dám vừa đắc tội với Cố Thừa Duật, lại đắc tội với Hắc Khải được. Với lại hai bên cũng không có ai báo án.

Mọi chuyện cứ thế lắng xuống, bị lãng quên mãi mãi.