Passage D’Enfer

Chương 26: Đôi lời cảm nhận



Giới thiệu nội dung chỉ có một dòng duy nhất:

Đây là một câu chuyện bắt cóc.

Không có tag thể loại hay thuộc tính công thụ, tác giả chỉ để vẻn vẹn một câu giới thiệu như vậy. Và thực ra cũng chẳng cần gì nhiều hơn.

Đây là một câu chuyện bắt cóc.

Nhưng câu chuyện của họ lại không chỉ đơn thuần là phức cảm từ hội chứng Stockholm hay Lima, cũng phần nhiều chữa lành cứu rỗi hơn là u ám vặn vẹo.

Khác với những nội dung bắt cóc mà mình đã từng đọc, công không phải kẻ đầu sỏ. Có cả thảy ba người tham gia vào việc bắt cóc Quan Huệ Lương, bọn họ đều là bạn tù lâu năm, là những tay tội phạm có tiền án tiền sự.

Passage d'Enfer – tên thứ nước hoa mà Quan Huệ Lương dùng khi bị bắt cóc, có nghĩa là đường tới minh phủ. Tất cả bọn họ đều đạp bước trên con đường dẫn tới địa ngục, không có đường lui. Vậy nhưng, khi mùi hương trên người Quan Huệ Lương dần nhạt đi, thế chỗ vào đó là mùi cơ thể của Lôi Tử, khi tơ tình lặng lẽ vờn quanh, thắt chặt hai người họ lại gần bên nhau, thì cũng là lúc mà hắn phải đối mặt với mâu thuẫn bên tình bên nghĩa.

Để nói về công – Lôi Tử, theo mình cảm nhận, đây là một người đàn ông cục mịch rất đỗi dịu dàng, là kiểu dịu dàng cố gắng dùng những ngón tay thô ráp vụng về của mình để tạo ra những đụng chạm, mơn trớn nhẹ nhàng, nâng niu nhất.

Hắn tham gia bắt cóc Quan Huệ Lương, nhưng lại cũng cẩn thận chăm sóc, bảo vệ con tin của mình trước hai kẻ đồng lõa còn lại. Những ân cần, dịu dàng của hắn trở thành cọng rơm cứu mạng để Quan Huệ Lương níu lấy giữa lúc hoảng sợ và tuyệt vọng cùng cực. Đến độ khi đối mặt với nguy hiểm từ hai tên tội phạm kia, con tin của hắn gọi tên hắn, cầu cứu chính kẻ đã bắt cóc mình: "Lôi Tử!"

Nhưng điểm ấn tượng nhất ở Lôi Tử lại không phải là những dịu dàng, săn sóc hắn dành cho Quan Huệ Lương, mà chính ở nhân cách của hắn. Từ đầu đến cuối, hắn không một lần cưỡng ép Quan Huệ Lương. Thậm chí, dù chỉ lỡ si mê mà kìm lòng không đặng hôn anh, vốn định giải thích rằng bởi vì trong tù lâu quá nên cô đơn, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lấy đó làm lý do bao biện cho hành vi của mình.

Lại phải nói, cơ sự đã đẩy Lôi Tử vào tù là bởi năm mười tám tuổi, hắn đã đâm chết bốn người cưỡng hi.ếp cô bạn cùng bàn của mình. Cô gái xấu số tự sát ngay sau đó, còn Lôi Tử thì bị phán 15 năm tù. Bất kỳ ai cũng có thể nhận định rằng, hành động "thực thi chính nghĩa" của hắn khi đó xuất phát từ lòng mến mộ dành cho cô bạn kia. Nhưng suốt 15 năm ở trong tù, ở nơi luật pháp lẫn quyền con người đều chẳng rọi tới, hắn vẫn kiên quyết không thỏa hiệp với việc cưỡng hi.ếp những tù nhân khác. Ngay cả khi đã tự nhận định bản thân là một kẻ "ra tù vào tội" dưới đáy xã hội, cuộc sống chìm vào vũng lầy địa ngục tưởng chừng chẳng thể bò lên, hắn đã từng giết người, bắt cóc, nhưng lại chưa từng hãm hi.ếp con tin của mình. Vậy thiết nghĩ, đây ắt phải là nguyên tắc sống và làm người của hắn.

Trong một bộ truyện khác mình từng đọc, một nhân vật nói rằng: "Thực ra đàn ông còn căm ghét những kẻ cưỡng hi.ếp hơn cả đàn bà, bởi vì chúng đã làm ra việc mà bọn họ không dám làm." Nhưng Lôi Tử thì không phải vậy. Lôi Tử có thừa khả năng, cơ hội và cả ham muốn để làm ra việc đó, nhưng hơn cả là hắn thật sự thấu hiểu, thương cảm cho nỗi đau của nạn nhân bị cưỡng bức và không đời nào tạo ra thương tổn như vậy trên cơ thể kẻ khác.

Đó cũng chính là nút thắt mâu thuẫn giữa Lôi Tử và hai kẻ đồng lõa còn lại.

Bọn họ là bạn tù tám năm, ra tù vẫn khoác vai bá cổ xưng anh em. Mà Lôi Tử phải lòng Quan Huệ Lương, lại chỉ là chuyện vẻn vẹn diễn ra trong năm ngày.

Tám năm so bì cùng với năm ngày, tưởng chừng phi lý nhưng bằng một cách nào đó, lại trở thành lẽ dĩ nhiên.

Quan Huệ Lương là một con chiên ngoan đạo. Giàu có, xinh đẹp, chan chứa lòng nhân từ, đồng cảm và bác ái, quả thực hệt như một thiên sứ được gửi xuống địa ngục để cứu vớt Lôi Tử, để hắn được một lần nữa nhìn lại thế giới mà mình từng thuộc về.

Lòng càng hướng về thế giới ấy, mâu thuẫn giữa Lôi Tử và hai kẻ đồng lõa còn lại càng lớn. Để rồi, khi mâu thuẫn lên tới đỉnh điểm, cũng là khi cán cân trong lòng Lôi Tử nghiêng hẳn về phía Quan Huệ Lương:

"Phải không, anh Lôi?" A Trai chẳng những không thôi, trái lại càng thêm táo tợn, "Chẳng qua cũng chỉ là hi.ếp tập thể cô bạn gái bé nhỏ của mày thôi mà, có cần đến mức đó không? Tự con nhỏ nhảy lầu đấy chứ." Hằn cười hì hì, "Truồng trùng trục ra nhảy lầu, làm mất mặt mày quá ha?"

Đầu mày Lôi Tử thoắt cái nhíu chặt lại. Đây là giới hạn không thể đụng tới của hắn, vậy mà A Trai còn cứ thích ngoáy vào. Ngón chân chà sát lên mặt đất, vừa định nhúc nhích, anh Triển đã lên tiếng: "A Trai!"

Rốt cuộc Lôi Tử vẫn nể mặt anh Triển, đứng yên. Chẳng ngờ anh Triển lại toét miệng ra, cười khẽ: "Bạn gái đâu ra." Châm thuốc lên hút, gã đủng đỉnh nhả khói: "Mẹ kiếp chỉ là con cùng bàn thôi!"

Há há há, bọn chúng càng cười tợn, đạp lên vết thương của Lôi Tử, mặc sức nhảy nhót vũ khúc của chúng.

Quan Huệ Lương chẳng còn kêu đau nữa, còn gì đau lòng hơn Lôi Tử nữa đây? Hắn vì một khát vọng mông lung mà giết chết bốn người, đánh đổi cả cuộc sống, nhưng chưa một lần hắn giãi bày nỗi khổ của mình. Bóng lưng nghe bài ca năm xưa âm thầm rơi lệ ấy, những ngón tay vụng về gõ tiếng anh trên màn hình điện thoại ấy, miếng mì úp ấy, khoảnh ngực rộng ấy, những tỏ tường, mờ ảo, ngọt ngào, đau đớn, tất cả của hắn...

Sau cùng, chuyện xưa tái diễn, Lôi Tử lại một lần nữa lặp lại việc đã đẩy hắn vào bước đường tù tội năm ấy. Chỉ có điều, lần này, hắn đã kịp cứu vãn trước khi mọi bi kịch xảy ra, cứu Quan Huệ Lương thoát khỏi cảnh ngộ tương tự như cô bạn cùng bàn năm nào. Lần này, hắn không đến muộn, cũng không phải đến trả thù, mà là đến để cứu rỗi, cho Quan Huệ Lương, cho linh hồn của cả hai người.