[PatNine | Hạo Hãn Tinh Trần] In Bangkok

Chương 1



Mùa hè ở Bangkok luôn dày vò như vậy, bầu trời và mặt đất xi măng đang không ngừng nối vào nhau, như thể muốn nuốt hết những con người mang trên mình bộ đồ mỏng manh, hơi nóng bám vào cẳng chân, cảm xúc bực bội ức chế dần lên men trong không khí, vậy nên thỉnh thoảng có máy bay ngang qua bầu trời phát ra tiếng vang ầm ầm cũng khiến người ta chú ý.

Máy bay khởi hành từ đâu vậy? Nếu như có thể thật muốn ngồi lên đó bay đến nơi khác du lịch.

Xắn cao ống quần đồng phục, duỗi hai chân xuống bể bơi để hạ nhiệt, vừa lúc que kem trong tay chảy nước dính lên hàng chữ được thêu trước ngực áo đồng phục ngắn tay, "Kornchid", hoặc là "Cao Khanh Trần" hay là "Nine", nếu muốn thân thiết gọi "Tiểu Cửu", cũng được thôi, nếu không xuất phát từ ý đồ gì khác.

Một đám người mặc đồng phục giống nhau ngồi nhốn nha nhốn nháo quanh bể bơi, không cần nghĩ cũng biết đây là trong khuôn viên trường học. Ngôi trường tổng hợp này là một trong những trường đại học hàng đầu của Bangkok, với các lớp học được giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, sau giờ học không nhất thiết phải nói ngoại ngữ, đa số các tân sinh viên vẫn dùng tiếng Thái để trao đổi về những nội dung không hiểu trên lớp, thường xuyên có những tiếng thảo luận xuyên biên giới tràn ngập không gian.

"Chậc!"

Cao Khanh Trần nhàn nhạt chậc một tiếng, đứng dậy rời đi.

Trở thành tâm điểm của đám đông không phải là chuyện xấu, nhưng nếu vì chuyện xấu mà trở thành tâm điểm của đám đông, ngoài việc đưa chuyện đáng xấu hổ của người khác đẩy lên đầu sóng ngọn gió thì cũng không còn cách giải quyết nào khác.

Chuyện xấu đó chính là Cao Khanh Trần – người từng có thành tích đứng đầu trường rớt khỏi thần đàn, trở thành sinh viên đầu tiên và duy nhất trượt tất cả các môn, thậm chí còn không xuất hiện ở địa điểm thi. Về nguyên nhân, ngay cả những người có quan hệ tốt với anh cũng không hỏi ra được cái gì. Chính xác mà nói, Cao Khanh Trần không hề quan tâm đến thành tích của mình, mẹ và chị của anh cũng không hỏi đến, chuyện xảy ra trong kỳ thi, bọn họ đều biết rõ, cho nên khi nghe những người xung quanh bàn luận về mình càng nhiều thì Cao Khanh Trần lại càng muốn tạo ra một chủ đề nóng mới để thu hút sự chú ý của mọi người.

Thật tình cờ, học kỳ sắp qua được một nửa thì một học sinh chuyển đến lớp anh, nhìn khuôn mặt trẻ con búng ra sữa kia, rõ ràng chưa đến tuổi học đại học, lại nghe nói cậu ta là con lai Đức – Thái, đôi lông mày mang theo khí khái anh hùng của thiếu niên Châu Âu.

"Tôi là Patrick Doãn Hạo Vũ, 18 tuổi, mong được chỉ bảo nhiều hơn."

Cậu ta nói tiếng Anh ít khẩu âm hơn so với các bạn cùng trang lứa, gần giống như nhận thức của Cao Khanh Trần về người nói tiếng Anh bản ngữ, cậu ta đứng trên bục giảng rõ ràng trông rất nho nhã lễ độ, nhưng Cao Khanh Trần lại không thể phát hiện ra bất kỳ sự thân thiện nào trong mắt cậu ta, hoặc nói theo cách khác thì anh có thể cảm nhận rõ ràng rằng Doãn Hạo Vũ đang cố ý giữ khoảng cách với mọi người.

Ấn tượng đầu tiên thường sẽ quyết định việc có quan hệ tốt hay xung đột sau này hay không.

Cao Khanh Trần tùy ý liếc nhìn chỗ Doãn Hạo Vũ ngồi xuống sau khi giới thiệu xong, không xa không gần, chếch một chút, ngay phía trước anh, cây bút đang cầm trượt khỏi tay, rơi xuống mặt bàn, một tiếng 'cạch' vô cùng rõ ràng vang lên trong phòng học yên tĩnh, Doãn Hạo Vũ theo bản năng quay lại nhìn anh, bọn họ trao nhau một nụ cười không ấm không nóng.

Sau khi học sinh chuyển trường đến được 3 giờ đồng hồ, chủ đề nóng bàn tán sôi nổi của đám đông chính là bức ảnh của Doãn Hạo Vũ bỗng nhiên được chia sẻ nặc danh trên trang "Cute Boy", khu vực bình luận đủ loại yêu thích cậu, có nam sinh, có nữ sinh, còn có cả giới tính thứ ba, lấp kín bên ngoài cửa lớp để ngắm nhìn cậu, học sinh trong lớp thì tụm năm tụm ba nhỏ giọng thảo luận. Lấy Doãn Hạo Vũ làm trung tâm, hình thành một vòng tròn, bị bỏ lại một mình, chỉ có Doãn Hạo Vũ và Cao Khanh Trần – hiếm khi giao lưu với người khác.

"Nong..."

Nhóm chị gái sau khi chỉnh trang lại, từ đằng xa đi tới, sau khi chào hỏi thì bắt đầu nỗ lực muốn kéo gần khoảng cách. Cao Khanh Trần không còn nghe thấy xung quanh thảo luận về thành tích của mình nữa liền gục xuống bàn muốn ngủ một giấc, lại nghe Doãn Hạo Vũ đón nhận lễ chào mừng sinh viên mới của cậu ta.

"Nong, sao còn nhỏ như vậy đã học đại học rồi? Học cùng sinh viên năm hai, sẽ rất là mệt mỏi đó."

"Em trai vẫn độc thân chứ? Đã thích ai chưa?"

"Em thích con trai hay con gái thế?"

Thế nhưng một lúc lâu sau cũng không nghe thấy tiếng của Doãn Hạo Vũ, khẽ nghiêng đầu đặt ở khuỷu tay, nhìn chéo về phía trước, Doãn Hạo Vũ ngồi ở đó, mỉm cười gật đầu với các đàn chị, bất kể bị hỏi vấn đề gì, cậu ta cũng chỉ ngại ngùng cười mà không đáp, đúng lúc tầm mắt Cao Khanh Trần đảo qua, cậu ta lại quay lại, ánh mắt hai người chạm nhau trong hai giây.

Cao Khanh Trần một lần nữa úp mặt xuống bàn, cảm giác khó chịu cùng kinh ngạc khi bị bắt gặp đang nhìn lén người ta làm anh khó có thể bình tâm lại được. Tên nhóc mặt búng ra sữa này có lẽ không trẻ con như bề ngoài, anh nghĩ, anh có chút chán ghét người có dáng vẻ hồ ly như vậy.