Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 19: Món hời đưa tới cửa



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 19: Lợi dụng tôi – Món hời đưa tới cửa

Đêm hôm đó, Hạ Diên Điệp nằm mơ một giấc mơ đã lâu không thấy.

Trong mơ vẫn là trên bậc thang dài nhà họ Du, ánh trăng hắt một cái bóng từ phía sau tới, rải xuống bên cạnh cái bóng của cô, nó cao dài hơn của cô, đủ để chống đỡ tất thảy những thứ trong bóng tối làm người ta sợ hãi. Sau đó, cái bóng đưa tay dịu dàng đặt trên đỉnh đầu thiếu nữ.

Rõ ràng cô nghe rõ giọng nói trầm thấp dễ nghe trong mơ kia. <!-- Quảng cáo 1 -->

“Sau lưng cậu.” <!-- Quảng cáo 1 -->

“…”

Chỉ trong chốc lát Hạ Diên Điệp đã giật mình tỉnh lại.

Điều này còn đáng sợ hơn những cơn ác mộng trước kia của cô gấp trăm nghìn lần, doạ Hạ Diên Điệp toát mồ hôi lạnh, lật qua lật lại mãi không ngủ tiếp được.

Thế là thiếu nữ dứt khoát xuống giường, mở đèn, lấy một đề Vật lý tổng hợp ra làm để bản thân tỉnh táo hơn một chút.

Trong tiếng sàn sát thân mật của bút và giấy, trời cũng dần sáng.

Trước khi xuống lầu, Hạ Diên Điệp phải vệ sinh cá nhân, cô đứng nhìn nửa người trước gương trong phòng vệ sinh.

Dưới đôi mắt hạnh quả nhiên đã lộ ra quầng mắt thâm đen biểu hiện của giấc ngủ không ngon.

… Tai họa.

Dưới sự quấy phá của cảm xúc không tên, trong quá trình ăn sáng Hạ Diên Điệp không hề nhìn vị đại thiếu gia nào đó cùng ngồi trên bàn ăn lấy một lần.

Hạ Diên Điệp nhanh chóng ăn bánh bao và cháo, sau đó đứng dậy khỏi bàn: “Cháu ăn xong rồi, đi ra xe trước, mọi người từ từ ăn sau nhé.”

“Sao hôm nay Tiểu Điệp lại ăn xong nhanh như vậy?” Dì Triệu kinh ngạc hỏi.

“Cháu hơi… đói bụng.”

Hạ Diên Điệp mím môi cười với dì Triệu, sau đó đi vòng qua bàn ăn ra ngoài.

Cô vừa đi lướt qua ghế ở vị trí chính giữa mà người nào đó đang ngồi, chợt nghe thấy tiếng đôi đũa ngọc đặt nhẹ lên đồ gác đũa bằng sứ, tạo ra âm thanh giòn tan.

“Cùng đi đi.” Đại thiếu gia uể oải đứng lên.

Hạ Diên Điệp đang vội vàng đi ra ngoài chợt khựng lại: “?”

Dì Triệu vừa nâng bát lên lại đặt xuống, kinh ngạc nhìn qua Du Liệt: “A Liệt, cháu còn chưa ăn được mấy miếng mà.”

“Trường học có việc, cháu không ăn nữa.”

“…”

Chàng trai tùy ý ôm ba lô đi qua bên cạnh Hạ Diên Điệp, áo sơ mi cùng chất liệu như muốn hoà làm một khiến cô vô thức nín thở, đến tận khi anh đi lướt qua vai.

Du Liệt không dừng lấy một bước, giống như không nhìn thấy cô vậy.

Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm.

Đây là lần thứ ba hai người đi cùng xe.

Hạ Diên Điệp đã quen, sau khi ngồi vào ghế lái phụ, cô lấy một quyển sổ nhỏ từ trong cặp sách đặt bên cạnh ra, trong đó là những lỗi sai của cô ở các môn học.

Khoảng thời gian ngồi trên xe từ nhà họ Du tới trường vừa khéo đủ để cô ôn tập vài trang.

Giống như hai lần trước, cả quãng đường đều không có ai nói gì, đoạn đường quen thuộc lướt qua mắt, Hạ Diên Điệp cất sổ đi, ôm cặp sách trước người.

Chú lái xe cười tủm tỉm: “Thế chú sẽ cho cháu xuống chỗ lần trước nhé?”

“Vâng, cảm ơn chú.”

Hạ Diên Điệp nhàn nhạt đáp lời, nghiêng người định tháo dây an toàn.

Nhưng đúng lúc này, giọng nói biếng nhác như vừa tỉnh ngủ vang lên từ ghế sau.

“Không cần.”

Cái tay đang bóp dây an toàn của Hạ Diên Điệp đột nhiên dừng lại.

Chú tài xế mờ mịt ngẩng đầu, nhìn vào gương chiếu hậu: “Cậu chủ?”

Trên ghế sau, Du Liệt bỏ tay đang đỡ trán xuống, khẽ ngước mắt, trong giọng nói lạnh nhạt lộ ra chút khàn khàn:

“Lái xe tới ngoài cổng trường đi.”

Anh dừng lại giây lát, chuyển phiến đá từ ngón trỏ sang ngón giữa, lại bổ sung một câu: “Ngay cổng chính phía trước của trường học.”

Tài xế: “…”

“?”

Không chỉ một mình tài xế bị dọa sợ.

Hạ Diên Điệp nghiêng đầu sang chỗ khác, gần như cắn chặt răng mới kìm nén được cảm xúc. Ở ghế lái, tài xế có thể nghe được tiếng run rẩy khe khẽ của cô gái, tựa như bị dọa sợ: “Như vậy không tốt đâu, để các bạn nhìn thấy lại nói ra nói vào.”

Nhìn hồ ly nhỏ đang cố gắng diễn trước mặt mình, Du Liệt hơi nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười: “Cậu đâu có sợ.”

“Sợ chứ.” Hạ Diên Điệp phải cắn chặt răng mới nhịn xuống kích động muốn lao lên cắn Du Liệt, đè giọng nói: “Tôi sợ chết đi được.”

Cảm xúc phản kháng của Hạ Diên Điệp rất rõ ràng, Du Liệt im lặng một lúc, cuối cùng vẫn đưa mắt ra hiệu cho tài xế dừng lại qua gương chiếu hậu.

Rõ ràng tài xế cũng thở phào nhẹ nhõm, đánh tay lái ngay lập tức.

Lúc này đã tới rất gần cổng trường rồi.

Cũng may hy sinh thời gian ăn sáng nên lúc hai người tới vẫn còn sớm, trước mắt bên này không có nhiều học sinh.

Thừa dịp trước sau lối đi bộ đều không có học sinh, Hạ Diên Điệp nhanh nhẹn xuống xe, lời chào tạm biệt cũng nói rất vội vàng. Cô bước nhanh trên lối đi bộ, sau đó giả vờ như mình là học sinh cuốc bộ đi học.

Thấy chiếc xe có logo đôi cánh nhỏ lái đi, đuôi xe quẹo vào đường lớn trước cửa trường.

Lúc này Hạ Diên Điệp mới thu lại ánh mắt, cảm thấy nhịp tim mình đang từ từ khôi phục.

Quá trình phục hồi còn chưa kết thúc.

“Kít!”

Một chiếc xe đạp Derailleur dừng ngay trước mặt cách cô tầm một mét. Kiều Xuân Thụ chống một chân trước xuống, kinh ngạc quay đầu: “Tiểu Hồ Điệp?” Cô ấy nhìn bóng xe Rolls-Royce biến mất ở khúc cua trước mắt: “Cậu đi xe tới đây à? Sao vừa rồi tớ thấy cậu đi từ đằng sau một chiếc xe tới?”

“?”

Hạ Diên Điệp ngơ ra, một hai giây sau cô mới nắm lấy quai cặp sách ở trên vai, nói: “Vừa rồi tớ băng qua đường, chắc là suýt nữa đụng trúng cái xe đang dừng kia…”

Thiếu nữ chột dạ nên giọng nói cực kỳ nhỏ.

Cũng may Kiều Xuân Thụ không nghĩ nhiều, nhẹ gật đầu, cười vỗ vỗ khung đằng trước của xe đạp: “Tới đây, chị chở cậu đi.”

“?”

Có lẽ vì tò mò ‘xe đạp khung thì sao có thể chở người được?’, ma xui quỷ khiến Hạ Diên Điệp đã ngồi lên khung… chiếc xe đạp Derailleur của Kiều Xuân Thụ.

Ngồi khá cấn.

Còn phải đè mép váy đồng phục xuống.

Cũng may đường không xa, hai người vừa cười vừa gian nan đi đến phía ngoài cổng trường.

Trong trường học không cho đi xe, Kiều Xuân Thụ xuống dắt xe, Hạ Diên Điệp đi bên cạnh.

Lúc dắt tới trước cổng trường, Kiều Xuân Thụ kinh ngạc nói: “Đây chẳng phải đại thiếu gia của lớp ta ư?”

“Hả?”

Hạ Diên Điệp vô thức nhìn theo tầm mắt của Kiều Xuân Thụ.

Phía ngoài cổng trường, Du Liệt mặc áo sơ mi quần dài lười biếng tựa vào cột đá cẩm thạch.

Rõ ràng là đồng phục thống nhất, thế mà mặc trên người anh lại như cách cả trăm mét cũng thấy được hào quang. Hôm nay hiếm lắm mới thấy Du Liệt đóng áo sơ mi vào quần theo đúng quy định của trường, còn buộc dây đai từ thắt lưng tới bờ vai rộng, vừa gợi cảm vừa lạnh lùng, tính công kích và cảm giác tồn tại cũng mạnh tới mức không giống một học sinh cấp ba mười bảy mười tám tuổi.

Cũng khó trách một thiếu gia trời sinh thế này lại thu hút sự chú ý của người khác, các học sinh ra vào đều đang nhìn anh.

Nếu không phải giáo viên trực kiểm tra đồng phục đứng cách đó có vài mét, chắc đã có nữ sinh tiến tới xin Wechat của anh rồi.

Kiều Xuân Thụ nghi ngờ: “Đại thiếu gia đang chờ ai à? Ai mà lại có mặt mũi lớn thế nhỉ, lại còn khiến cậu ấy nhẫn nại chờ ở cổng trường?”

“…”

Hạ Diên Điệp thành công bị Kiều Xuân Thụ “gõ” tỉnh.

Cô không hề nghĩ ngợi, lập tức vòng qua phía sau xe đạp trốn sang bên cạnh Kiều Xuân Thụ.

Cô ấy nghiêng đầu mờ mịt: “Cậu làm gì vậy?”

“Không có gì, tớ đứng bên này thì cậu dắt xe đạp sẽ dễ dàng hơn.”

“Không nhìn ra Tiểu Hồ Điệp lại quan tâm…” Kiều Xuân Thụ nói tới đây như nhớ ra gì đó: “Nhưng hôm qua quả thật cậu đã dọa chết tớ. Tối nay tan học tớ sẽ đi cùng cậu. Tớ thấy Đinh Hoài Tình đã bị cậu dọa sợ chết khiếp, nhưng có lẽ Đinh Gia Trí sẽ tới tìm cậu gây chuyện.”

Hạ Diên Điệp vốn muốn tránh né Du Liệt, nghe thấy tên người kia, cô đột nhiên trợn tròn mắt: “Đinh Gia Trí?”

“Đúng vậy, anh trai của Đinh Hoài Tình, học lớp 12, là một học sinh đúp lớp. Anh ta cực kỳ khốn nạn, ỷ vào dáng dấp đẹp trai và nhà có tiền, ngày nào cũng chẳng học hành gì chỉ biết chơi bời, hai việc mà anh ta thích làm nhất là cùng em gái bắt nạt học sinh khác và yêu đương…”

Kiều Xuân Thụ vẫn còn mắng tên kia.

Hạ Diên Điệp đột nhiên cảm nhận được gì đó, quay lại nhìn về phía sau.

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán, Du Liệt đang dựa vào chiếc cột ở cổng trường đột nhiên đứng thẳng dậy. Giống như chỉ là bị mệt dựa vào cổng trường nghỉ một lát, sau đó thuận theo các học sinh đi vào trường, nhàn nhã lẫn vào trong đám người.

Cách Hạ Diên Điệp không xa cũng chẳng gần, tầm bốn năm mét.

Anh lười biếng hạ mắt, không nhìn bất cứ người nào.

[Sau lưng cậu.]

“…”

Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật, bối rối quay đầu lại.



Sau giờ nghỉ giữa tiết Thể dục buổi sáng, Hạ Diên Điệp vừa về phòng học đã nhận được thông báo tới phòng giáo vụ một chuyến.

Sau khi uyển chuyển từ chối việc Kiều Xuân Thụ cùng đi, một mình Hạ Diên Điệp đi trong khu hành chính của trường, phòng giáo vụ nằm ở sảnh bên trái, tầng 1.

Lúc cô gõ cửa đi vào, bên trong đã đứng đầy người.

Thầy Miêu là người đầu tiên nhìn thấy Hạ Diên Điệp, vừa thấy đã cuống lên, quay đầu nói với chủ nhiệm khoa: “Chủ nhiệm Phương, tôi vừa nói rồi, trước khi điều tra rõ chuyện này, các thầy không nên làm trễ nải giờ lên lớp của học sinh.”

Chủ nhiệm khoa là một người đàn ông trung niên đeo kính, nhìn chừng bốn mươi tuổi, nghe vậy hơi bất đắc dĩ: “Thầy Miêu, thầy đừng kích động, gọi học sinh tới đây là vì chuyện em ấy làm, nghe xem em ấy nói thế nào sẽ giúp chúng ta xác định được tình huống, chẳng phải như vậy sẽ điều tra vấn đề dễ hơn ư?”

“Tình huống đã rất rõ ràng, còn muốn điều tra gì nữa?”

Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng lặng lẽ trừng mắt với Hạ Diên Điệp: “Là nó uy hiếp con gái tôi? Nhiều học sinh nghe rất rõ ràng, còn dám kéo con bé tới chỗ cửa sổ. Nếu Tân Đức của các thầy giữ loại học sinh này lại, ai còn dám tới đây học nữa?”

Thầy Miêu như bảo vệ con, kéo Hạ Diên Điệp ra sau lưng mình: “Này chị, chuyện đúng sai còn chưa rõ mà chị đã đòi hỏi tội người ta? Sách vở và đồ dùng của bạn học Hạ Diên Điệp đều bị tổn hại, đây là chuyện học sinh lớp 11/1 của tôi rõ như ban ngày.”

“Nhưng không ai trông thấy con gái tôi làm, đúng không?” Người phụ nữ lạnh lùng mỉa mai, bà ta khoanh tay, không nhanh không chậm nghiêng về phía Hạ Diên Điệp.

“Đoạn băng camera giám sát đã mất, ai có chứng cứ chứ?”

“…”

Hạ Diên Điệp nghe rất rõ ràng.

Có lẽ vì quá rõ nên cô cứng đờ cả người, chỉ cảm thấy máu trên dưới toàn thân lạnh như băng.

“Tiểu Lý à, cậu nói xem, có mỗi cái phòng an ninh mà cậu cũng không trông được.” Chủ nhiệm khoa nắm rõ câu chuyện, răn dạy mấy người trẻ tuổi đứng tít ngoài rìa: “Sao có thể để lúc quan trọng thế này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

Người thanh niên mặc đồng phục bảo vệ ngẩng đầu, còn chưa nhìn tới Hạ Diên Điệp đã cúi ngay đầu xuống: “Lúc tôi đi vệ sinh, không ngờ lại có… có người vào xoá camera giám sát.”

“Thôi được rồi, chủ nhiệm Phương, ông đừng nói lảng sang chuyện khác nữa. Ông nói đi, có phải nữ sinh này bắt nạt con gái tôi không? Định xử lý nó thế nào đây? Hôm nay tôi nhất định phải xem mấy người ăn nói với tôi thế nào. Nếu mấy người không xử lý thỏa đáng, hôm nay tôi sẽ không đi đâu hết.”

Người phụ nữ nói xong thì đưa tay vứt chiếc túi hàng hiệu sang bên cạnh, ngồi xuống xuống ghế sofa.

Bà ta quay mặt sang một bên, cười khẩy đảo mắt nhìn Hạ Diên Điệp.

“…”

Ánh mắt khinh bỉ và mỉa mai kia khiến trong lòng Hạ Diên Điệp càng thêm ấm ức.

Cô khẽ cắn răng, cúi đầu, cắm sâu móng tay vào lòng bàn tay rồi bóp mạnh.

Không phải phát tiết cảm xúc, mà là cô cần phải lý trí và tỉnh táo.

Càng trong thời điểm thế này cô càng phải đè nén cảm xúc, duy trì lý trí và năng lực tính toán mới có thể giúp cô giải quyết vấn đề theo hướng tốt nhất cho mình.

Chỉ có ba người xem được camera giám sát, đó là cô, bảo vệ và Kiều Xuân Thụ.

Nhìn phản ứng của bảo vệ thì sự trùng hợp kia chưa chắc đã đúng, vậy thì không thể trông cậy vào đối phương, nếu không cô sẽ bị cắn ngược lại. Còn Kiều Xuân Thụ, nếu cô nhờ cô ấy làm chứng, chắc chắn đối phương sẽ đồng ý, nhưng như vậy lửa cũng sẽ bén tới chỗ Kiều Xuân Thụ.

Giữa căn phòng đan xen sáng tối, cô gái cúi đầu bóp chặt lòng bàn tay, từ lúc vào phòng tới giờ chưa hé răng câu nào.

Mẹ Đinh Hoài Tình càng đắc ý: “Sao nào? Bây giờ sao không nói chuyện? Hôm qua lúc mày động vào con tao chẳng phải mày hung hãn lắm à? Tuổi còn trẻ mà dám treo chữ chết với không chết trên miệng, những đứa xuất thân từ nông thôn như bọn mày đều có tính tình như thế này phải không?”

Thầy Miêu nhíu mày: “Thưa chị, xin chị hãy chú ý cách nói chuyện…”

“Rầm.”

Cửa phòng giáo vụ đột nhiên bị đẩy ra, đập mạnh xuống sàn.

Đám người trong phòng giật mình nhìn qua.

Ngoài cửa, chàng trai đút tay vào túi, vẻ mặt hờ hững nói: “Ngại quá, lỡ tay, không kìm được lực.”

“…”

Sắc mặt của chủ nhiệm khoa thoáng thay đổi, quay đầu nhìn thầy Miêu, trong ánh mắt như hỏi tại sao vị đại thiếu gia này lại đột nhiên tới đây.

Thực ra thầy Miêu còn mờ mịt hơn ông ấy.

Người trong phòng còn phản ứng mạnh hơn hai giáo viên là mẹ của Đinh Hoài Tình đang ngồi trên ghế sofa. Vừa liếc mắt thấy người tới, sắc mặt của bà ta đột nhiên thay đổi, gần như đứng bật dậy khỏi ghế.

Lớp trang điểm đậm chẳng thể che nổi vẻ lúng túng trên mặt bà ta: “Du Liệt…?”

Vừa dứt lời Du Liệt đã đi vào trong, lúc này dừng lại tại chỗ, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua người phụ nữ đột nhiên trở nên thận trọng trên sofa.

Chừng một hai giây sau, chàng trai hơi nhíu mày, giễu cợt.

“Dì Lâm.”

Giọng nói kia rất lễ phép nhưng lại chẳng thấy chút hoà nhã nào, anh đứng yên đút hai tay vào túi, trong đáy mắt cất đầy sự chán ghét.

Ngay cả khi tỏ thái độ khinh thường vẫn lộ ra khí chất cao quý của đại thiếu gia.

“Bạn học Du Liệt, sao em đột nhiên lại tới đây?”

“Nghe nói các thầy cần chứng cứ, vừa khéo em có.” Du Liệt lấy điện thoại di động trong túi ra, cúi đầu mở khoá rồi thờ ơ nói: “À, hôm qua em mang theo điện thoại di động là làm trái với kỷ luật. Cái này các thầy có thể lưu lại để phạt sau.” <!-- Quảng cáo 1 -->

“…”

Chủ nhiệm khoa và thầy Miêu đang định nói chuyện thì nuốt ngược trở vào.

Du Liệt mở tấm ảnh chụp cặp sách hôm qua đưa cho thầy chủ nhiệm: “Đây là ảnh dấu chân người phá hoạt vật phẩm của Hạ Diên Điệp để lại. Các lớp khác có thể thống kê xem hôm qua có những ai không chạy bộ, cũng không nhiều lắm đâu. Đưa hết tới ướm thử là được.”

Anh nhìn về phía mẹ Đinh Hoài Tình, trong mắt vẫn lộ vẻ sắc bén: “Nếu Đinh Hoài Tình đã kêu oan thì để cậu ta tới ướm trước đi.”

Sắc mặt mẹ Đinh Hoài Tình lập tức thay đổi.

Ảnh chụp trên điện thoại chuyền từ tay chủ nhiệm khoa tới chỗ thầy Miêu. Ông ấy xem xong thì rất vui mừng, đưa qua cho Hạ Diên Điệp. Cô nhận lấy, hơi nheo mắt lại.

Nhìn bức ảnh rõ ràng trong điện thoại, tâm trạng của cô hơi phức tạp, ngước mắt lên.

Thầy Miêu: “Nếu đã như vậy, người nói Đinh Hoài Tình làm không chỉ là một mình bạn học Hạ nữa.”

Mẹ Đinh Hoài Tình biến sắc, cuối cùng cắn răng, đổi từ sắc mặt lạnh lùng sang cười giả lả nói với Du Liệt: “Xem ra đứa nhỏ này dám nói dối tôi. Đợi tôi về sẽ dạy dỗ lại nó.” Bà ta nhìn về phía chủ nhiệm khoa: “Làm phiền các thầy rồi, nếu đã vậy xem ra là mâu thuẫn giữa các bạn học với nhau, chuyện này cứ thế đi.”

Chủ nhiệm khoa cũng thả lỏng dây thần kinh căng cứng, mỉm cười nói: “Chị Lâm có thể thông cảm là được, tôi thấy chắc là…”

“Không được.”

Du Liệt đột nhiên cắt ngang.

Mẹ Đinh Hoài Tình gượng cười, quay sang nói: “Còn chuyện gì chưa giải quyết xong sao?”

“Hạ Diên Điệp chỉ dọa Đinh Hoài Tình một chút, Đinh Hoài Tình cũng đâu tổn thất gì đúng không?” Du Liệt lấy lại điện thoại di động từ tay Hạ Diên Điệp, ngón tay anh chạm vào tay cô, nhưng anh không hề ngẩng mặt lên: “Nhưng cô ấy thì có.”

Du Liệt giơ ảnh chụp trong điện thoại lên, liếc mắt mở ra vài bức, giọng nói vẫn lười biếng và xa cách như mọi khi.

“Cặp sách, sách giáo khoa, máy nghe nhạc, túi bút, vở ghi chép.”

Sau khi đếm xong, Du Liệt thả tay xuống, cười khẩy: “Dì vừa nói gì ấy nhỉ? Cứ thế là xong?”

“…”

Hạ Diên Điệp đứng từ xa nhìn mẹ Đinh Hoài Tình sắp cắn rụng cả răng.

Nhưng cô không ngờ đối phương lại chịu xuống nước, thái độ còn vô cùng tích cực phối hợp, tựa như chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, sau đó chạy được càng xa càng tốt.

Nguyên nhân ấy à.

Hạ Diên Điệp đẩy gọng kính lên, nhìn các giáo viên đang bàn bạc ở bên cạnh.

Người nào đó nói xong thì lui lại đứng dựa vào tường, cũng đã khôi phục lại dáng vẻ lười biếng thường ngày của mình. Anh vừa nghịch phiến đá dẹt màu đen, vừa chống một chân vào tường, tựa như người rảnh rỗi đang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.

Giống như một giám thị lạnh lùng vô tình vậy.

Nghĩ tới đây, Hạ Diên Điệp đã phiền nào cả ngày lại muốn cười.

“Được, vậy cứ quyết định như thế đi.”

Thầy Miêu ở bên kia thở phào nhẹ nhõm như đã giải quyết xong.

Ông ấy quay đầu, nói: “Hạ Diên Điệp, em quay về phòng học trước đi, ở đây không còn chuyện của em nữa. Chốc nữa thầy sẽ nói chuyện riêng với em về việc Đinh Hoài Tình bồi thường cho em.”

“Vâng thưa thầy.” Hạ Diên Điệp gật đầu.

Cô quay người đi về phía trước hai bước, bước chân cũng chậm lại. Phía trước chừng một mét chính là đôi chân dài của Du Liệt, đầu gối trái đang co lên, đường cong sắc nét như ẩn như hiện trong lớp quần dài đồng phục.

Lúc đi ngang qua Du Liệt, Hạ Diên Điệp muốn nói “cảm ơn”, nhưng tới đầu lưỡi lại không thốt ra được.

Cuối cùng vẫn không nói được ra miệng, Hạ Diên Điệp đành cụp mắt đi ngang qua người anh.

Phiến đá tròn đang di chuyển giữa các ngón tay Du Liệt dừng lại, dựng thẳng đứng giữa khớp ngón tay.

Anh ngoái đầu nhìn thiếu nữ vừa lướt qua mình, dừng lại hai giây rồi đứng thẳng người đi theo ra ngoài.

Thầy Miêu nhìn thấy vậy vội nói: “Này, thầy đã bảo cho em đi đâu.”

“Trễ giờ lên lớp cũng không tốt.” Du Liệt khoát tay sau lưng: “Đợi tan học em sẽ tới văn phòng tự thú.”

Thầy Miêu: “…”

Hạ Diên Điệp và Du Liệt một trước một sau rời khỏi tòa nhà hành chính, đi ra ngoài được khoảng vài trăm mét.

Xa xa có thể thấy cửa cầu thang khu giảng đường.

Cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng dừng lại.

Du Liệt ở phía sau cách cô chừng bảy tám mét như phát hiện ra gì đó cũng ngước mắt lên. Đôi mắt đen như mực kết hợp với gương mặt trông vừa lạnh lùng vừa quyến rũ kia, có thể ngay lập tức bắt được những cảm xúc không phòng bị nhất trong đáy mắt người khác.

Khu giảng đường có nhiều người, bên này lại ít người.

Hạ Diên Điệp cảm thấy có chuyện thì nói ở đây sẽ tốt hơn, thế là cô tránh ánh mắt của Du Liệt, khẽ nói: “Tại sao lại cố ý chạy tới làm chứng cho tôi?”

Du Liệt hờ hững đáp lại: “Vì trung thực là đức tính truyền thống của dân tộc Trung Hoa.”

Hạ Diên Điệp: “…”

Dường như hiếm khi thấy hồ ly nhỏ bị mình làm nghẹn lời, Du Liệt hơi rủ mắt xuống, trên mặt thấp thoáng ý cười. Anh dừng lại bên cạnh cô, nghiêng đầu: “Sao vậy? Không thích tôi nhúng tay vào à?|”

Hạ Diên Điệp đứng im tại chỗ, mắt hạnh mắt hơi nhếch lên. Cô nhìn anh chăm chú mấy giây rồi bật cười.

Nụ cười của hồ ly nhỏ hơi giả tạo.

“Tuy tôi không chủ động ra ngoài tìm viện trợ, nhưng cũng không có nghĩa là tôi tử tế tới mức từ chối món hời đưa tới cửa.”

Du Liệt “xì” một tiếng: “Nghe có vẻ vô tâm nhưng lại khá thành thật.”

“Tôi luôn như vậy, nhất là đối với cậu, tôi rất thành thật.” Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt, khoé môi mỉm cười, con ngươi lạnh lùng trong suốt: “Nếu đại thiếu gia đã hiểu rồi thì thu sự tò mò của cậu lại đi. Đừng có coi giúp người là niềm vui, cẩn thận không lại cuốn mình vào vòng xoáy đó sẽ chết đuối đấy.”

“…”

Hạ Diên Điệp nói xong thì ngừng cười, quay người đi về phía trước.

Cô muốn kích động tính khí cao ngạo của đại thiếu gia Du Liệt, để khi nghe cô nói như vậy, anh sẽ không biểu hiện ra bất kỳ lòng tốt nào vượt quá giới hạn cho cô nữa.

Điểm này Hạ Diên Điệp rất yên tâm.

“Cậu sợ cái gì?”

Giọng nói lành lạnh vang lên sau lưng.

Hạ Diên Điệp đột nhiên ngừng lại: “… Tôi thì sợ cái gì?”

Đến tận khi Du Liệt tới gần thêm chút nữa, giọng nói của anh vẫn vô cảm như trước: “Một bên thì nói không từ chối món hời đưa tới tận cửa, một bên lại sợ tôi giúp cậu.”

Hạ Diên Điệp đứng sững tại chỗ, muốn phủ nhận nhưng lại chẳng làm được.

Cũng trong giây lát này, Du Liệt đi tới cạnh cô rồi dừng lại, khẽ thì thầm một tiếng, cùng cô ngắm nhìn sân trường rộng lớn mà lại lẫm này: “Trường trung học phổ thông Tân Đức rất lớn, Khôn Thành bên ngoài còn lớn hơn. Thế giới ngoài núi hẳn sẽ phức tạp hơn trong núi rất nhiều.”

“…?”

Hạ Diên Điệp cắn răng, ngoái lại nhìn anh: “Cậu có ý gì?”

Cuối cùng sự hung dữ của hồ ly nhỏ cũng lộ ra chút lạnh lùng dưới ánh mặt trời chói chang.

Là móng hay là răng đây?

Du Liệt vừa tưởng tượng vừa mỉm cười.

“Hồ ly, chẳng phải cậu thích kiểu ‘cáo mượn oai hùm’ sao?” <!-- Quảng cáo 1 -->

Hạ Diên Điệp buồn bực vì bị chọc thủng, cô nghiêng đầu: “Tôi có mượn sức mạnh của người khác nhưng chưa bao giờ làm ảnh hưởng tới lợi ích của người khác.”

Dưới ánh sáng chói mắt, Du Liệt ở bên cạnh ngước mắt lên.

Trong giây phút hoảng hốt nào đó, Hạ Diên Điệp cảm giác đáy mắt anh tối tăm u ám như đáy biển sâu.

“Thế thì cho cậu cơ hội lợi dụng tôi triệt để.”

“Dù có cuốn vào trong vòng xoáy…” Người nọ hờ hững mỉm cười: “Người chết đuối cũng là tôi chứ không phải cậu.”

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->