Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 51-1: Em nợ tôi – Hôm nay em đừng hòng ra khỏi cửa



<!-- Quảng cáo 1 -->

Cổ tay Hạ Diên Diệp giãy dụa nhấc lên vài lần, mấy lần đều bị Du Liệt siết chặt giữ lại.

Lần nào cũng không cho cơ hội, cũng chưa từng nhẹ tay…

Hạ Diên Diệp nghe thấy rõ ràng trong cơn ngạt thở, ở ngay bên tai, những tiếng đốt ngón tay thon dài nắm lấy cổ tay cô đập liên tục vào cánh cửa kim loại.

Cuối cùng Hạ Diên Diệp vẫn không nỡ động đậy nữa. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cô run rẩy nhắm mắt lại, mặc cho Du Liệt đè cô trước cửa, nuốt chửng cô bằng nụ hôn kia. <!-- Quảng cáo 1 -->

Tủi thân cùng cơn giận và tự trách tích tụ quá nhiều, lông mi cô ướt đẫm run rẩy, tiếng nghẹn ngào khe khẽ bị anh cắn nát rồi lại bị cô nuốt xuống, khiến đuôi mắt cô càng đỏ ửng hơn.

Cuối cùng một giây phút nào đó, một thanh âm run rẩy không kìm nén được bị Du Liệt nhận ra.

Lý trí đột ngột quay trở lại.

Anh nắm cổ tay cô, ấn mạnh vào trước cánh cửa kim loại lạnh lẽo.

Trán anh tựa vào trán cô, hơi thở đan xen.

Nhìn thấy dục vọng đọng lại trên khóe mắt Hồ Ly trước mặt hồi lâu,lồng ngực Du Liệt phập phồng, yết hầu lăn lộn, đôi mắt đen nhánh như núi thẳm biển sâu.

“Hồ Ly…”

Du Liệt buông tay cô ra, gập ngón tay lại, vô thức cọ qua khóe môi vừa bị anh cắn cho đỏ ửng. Nơi đó dính một chút máu, là trong nụ hôn vừa rồi cô đã cắn rách môi anh, muốn ngăn anh lại, lại bị anh chiếm đoạt càng nhiều hơn như phát điên.

Ngón tay lạnh lẽo đè lên khóe môi cô.

Hạ Diên Diệp hoàn hồn lại, tức giận ngước mắt lên nhìn anh, cắn một cái chứa đầy căm hận và bản năng.

Hàng mi đen nhánh của cô ướt đẫm nước mắt, dưới mi mắt mỏng trắng nõn có một màu đỏ quyến rũ, đồng tử màu hổ phách như ướt nước trở nên long lanh… Ánh mắt đó của Hạ Diên Diệp va vào đáy mắt Du Liệt, chỉ một hai giây đã khiến bóng tối trong con ngươi anh càng sâu hơn.

Du Liệt gần như có phản ứng ngay chỉ qua một ánh nhìn của cô.

Nhưng nếu làm thêm chút gì đó, có thể Hồ Ly sẽ kéo anh đồng quy vô tận.

… Tuy cũng là kết quả rất tốt.

Du Liệt nghĩ vậy rồi chậm rãi buông tay ra, đôi chân lười biếng uốn cong, từ từ lùi về phía sau.

Cuối cùng cũng kéo ra khoảng cách 20cm.

“Thế mà đã tủi thân rồi à?”

Sau khi trút hết tất cả ra ngoài, cả người Du Liệt lộ vẻ lười biếng thoải mái, như đang chậm rãi đè nén thứ gì đó. Anh khẽ hỏi xong, cũng dừng lại, không lùi nữa.

“…”

Hạ Diên Diệp căm hận đến mức muốn giơ tay lên, nhưng lại siết chặt, cuối cùng cũng không có can đảm giơ lên nữa, chỉ đành buông thõng xuống.

Trước khi hoàn toàn rơi xuống.

Cổ tay cô bị anh nắm lấy.

Hạ Diên Diệp cứng đờ, sợ anh lại làm gì đó, cô hoảng hốt ngẩng đầu lên.

Nhưng Du Liệt chỉ nắm cổ tay cô, dùng ánh mắt vuốt ve từng đốt ngón tay trắng nõn thon thả của cô.

Sâu trong ánh mắt kia dâng lên chút điên cuồng cuối cùng vẫn chưa kịp giấu đi.

Gần như bí ẩn mà gợi tình.

Hạ Diên Diệp như bị ánh mắt anh làm bỏng, ngón tay run rẩy, căng thẳng cuộn lại.

Như bị đầu ngón tay cô ngoắc lấy, dây cung nơi đáy mắt Du Liệt đột nhiên kéo căng.

Nhưng cuối cùng vẫn bị lý trí kìm lại.

“Hạ Diên Diệp, tủi thân không?” Du Liệt cụp mắt, cúi lại gần: “Nhưng đây là em tự chuốc lấy.”

Hạ Diên Diệp bỗng ngẩng đầu lên: “Dù tôi có khốn khổ thế nào cũng sẽ không tự chuốc…”

“Ngay cả một lần em cũng không mềm lòng với tôi.”

Du Liệt chậm rãi ngắt lời cô, trong ánh mắt sững sờ của cô, anh khẽ cúi xuống gần: “Nhưng cho đến hôm nay tôi vẫn muốn quấn lấy em.”

“…”

Hạ Diên Diệp cứng đờ trước ánh mắt kia của anh, bất động ở đó.

Cô nghĩ có phải mình làm phiên dịch viên ngoại ngữ lâu quá nên xảy ra vấn đề không, cho nên gần như sắp không hiểu tiếng mẹ đẻ nữa.

“Anh đang nói gì…”

Du Liệt đột nhiên lại muốn hôn lên khóe môi cô.

Hạ Diên Diệp vô thức rùng mình, quay mặt đi.

Khiến khóe môi anh dừng lại trước cằm cô.

Ánh mắt gần trong gang tấc kia như có thể làm tan chảy từng centimet của cô trong mắt anh.

“… Giả đấy.” Du Liệt nói khẽ.

Hạ Diên Diệp run rẩy trước giọng nói trầm thấp mê người như sắp hôn lên tai cô kia, lông mi ẩm ướt nhướng lên: “Gì cơ?”

“Đính hôn, vợ sắp cưới, tin kết hôn, chuyện tình cảm…”

Du Liệt nhìn cô: “Đều là giả.”

“… Không thể nào.” Hạ Diên Diệp gần như không quan tâm đến khoảng cách mà quay đầu lại, giơ tay lên đẩy ra khoảng cách cực hạn trước người. Cô vô thức nhìn chiếc nhẫn lạnh lẽo trên bàn tay vẫn còn đang nắm cổ tay cô của anh.

Du Liệt nhìn theo, dừng lại hai giây, sau đó anh buông cô ra, lật mu bàn tay trước mắt cô.

Để cô nhìn thật kỹ.

Các đốt ngón tay thon dài như cây trúc chạm khắc từ ngọc trắng, anh để cô nhìn chiếc nhẫn kia với khoảng cách gần nhất: “Em thấy ai từng đeo với tôi chưa?”

Hạ Diên Diệp vô thức nhớ lại bàn tay cầm túi xách của Hà Y Nguyệt lúc ở sảnh công ty.

… Không có.

“Vốn là có người đấy.” Du Liệt lạnh nhạt nhếch khóe môi lên: “Đáng tiếc khi tôi đưa cho cô ấy, cô ấy chẳng thèm nhìn lấy một cái đã ném hộp xuống, bỏ đi mà chẳng thèm ngoảnh đầu lại.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Hạ Diên Diệp cứng đờ.

Bản thân là người “gây ra tội ác”, đương nhiên cô biết ‘cô ấy’ trong câu nói này là ai.

Hạ Diên Diệp vô thức nhìn chiếc nhẫn trên tay Du Liệt lần nữa, nhưng lần này cảm nhận lại khác đi, những cảm xúc đảo lộn kia ập tới, gần như khiến cô nghẹt thở.

“Tại sao…?” Hạ Diên Diệp dán sát vào cửa, ánh mắt gần như thất thần. Xuyên qua ngón tay trắng lạnh thon dài, cô nhìn thấy đôi mắt đen láy đang nhìn xuống của anh: “Tại sao vẫn còn đeo nó?”

Du Liệt cúi đầu cười, như tự giễu lại như hiện lên vẻ hung dữ.

Anh buông tay, các ngón tay khẽ siết chặt.

“Đúng rồi, tại sao nhỉ?” Gò má Du Liệt hơi run rẩy, nghiến răng nghiến lợi cười: “Nguyên nhân ấy à, chi bằng em nói cho tôi biết đi.”

“Nhưng anh và Hà Ỷ Nguyệt…”

“Nếu tôi có thể chấp nhận người khác, vậy tại sao còn phải tiếp tục đê hèn bị em giày vò suốt ngày suốt đêm trong bảy năm qua như vậy.”

Con ngươi Hạ Diên Diệp co rụt lại: “Tôi không hề…”

“Em có.”

Du Liệt siết chặt cổ tay cô, muốn kéo cô ra khỏi huyền quan.

Nhưng đôi dép lê màu xám sẫm trên chân Hạ Diên Diệp quá to, khiến cô bị vấp, cô loạng choạng suýt ngã xuống, nhưng trước khi cô tự lấy lại thăng bằng thì người kia đã quay người ôm chầm lấy cô.

Anh hung dữ cụp mắt xuống, liếc nhìn đôi dép lê trên chân cô.

Vài giây sau, anh đã hiểu suy nghĩ của cô.

Đôi môi mỏng của Du Liệt khẽ nhếch lên, lạnh lùng giễu cợt nhìn lại cô: “Thích đi đôi của tôi à?”

“…”

Hạ Diên Diệp bị chọc anh tức đến mức gò má cũng đỏ bừng lên.

Đúng là không biết nên chui vào lỗ nào nữa.

Nhưng càng khó có thể nói ra nguyên nhân thực sự khi anh nói rõ điều này.

Du Liệt vốn định quay người lại lấy dép, nhưng bỗng dừng lại trước khi sải bước. Anh quay người lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Hạ Diên Diệp.

Hồ Ly đang cảnh giác điều gì sao?

Nhưng không kịp phản ứng lại…

Người trước mắt đã khom lưng bế bổng cô lên, đôi dép đi không chắc bay mất một chiếc.

“… Du Liệt!”

Sắc mặt Hạ Diên Diệp trắng bệch.

“Nếu đã không muốn đi đôi của em.” Du Liệt cười khẩy, bế cô đi thẳng ra khỏi huyền quan: “Vậy thì đừng đi nữa.”

“…”

Trái tim Hạ Diên Diệp chợt căng thẳng khi phát hiện nơi Du Liệt bế cô tới là phòng ngủ, cô cứng đờ trong lòng anh, giơ tay lên như muốn đẩy ra, nhưng lại kinh ngạc và thấy áy náy khi Du Liệt nói ra chân tướng.

Du Liệt bế cô tới cuối giường, quay người lại, đặt cô ngồi xuống chiếc ghế ở cuối giường.

Trước khi đứng dậy, anh ôm lấy hai chân cô, thấp giọng cười khẽ: “Em đang nghĩ gì vậy?”

“?”

Hạ Diên Diệp còn chưa kịp tên tiếng, Du Liệt đã lùi lại, nhường chỗ cho bức tường xám đen đối diện với chiếc giường lớn trong phòng ngủ.

Trên tường sạch sẽ chỉ có một khung tranh.

Khung tranh là một hình chữ nhật thẳng đứng, treo trên tường, bên trong là một bức tranh tiêu bản con bướm… Một con bướm màu xanh dương làm trung tâm, còn lại là bướm màu trắng và màu đen bay qua, vô số con bướm to lớn đậm nhạt khác nhau xếp chồng lên nhau tạo thành một bóng dáng mảnh khảnh uyển chuyển.

Đó là một cô gái, có một mái tóc dài đến eo, dường như đang ôm gì đó trong lòng, yên lặng quay đầu về phía người đang nhìn cô ngoài khung ảnh.

Hạ Diên Diệp cứng đơ trên chiếc ghế cuối giường, không nhúc nhích nổi.

“Bức tranh này đi theo tôi từ California tới Bắc thành, ngày ngày đêm đêm trong bảy năm qua…” Du Liệt giơ tay lên, nhấc chiếc cằm đang cúi xuống của Hạ Diên Diệp lên, bóp nhẹ phần thịt mềm trên vành tai cô, ép cô phải quay sang nhìn anh.

Đuôi mắt anh kìm nén thứ cảm xúc tột độ, giọng nói lại trầm khàn bình tĩnh: “Tôi bị em tra tấn bảy năm, Tiểu Hồ Điệp. Bây giờ em tin rồi chứ?”

“….” <!-- Quảng cáo 1 -->

Hạ Diên Diệp im lặng.

Cho đến khi bị Du Liệt đè xuống chiếc giường lớn tối đen.

Hạ Diên Diệp không phản kháng, cô run rẩy nhướng mí mắt lên, đôi mắt vừa trống rỗng vừa buồn bã ngước lên nhìn anh: “Tại sao phải như vậy, anh nên hận tôi mới đúng.”

“Phải, tôi hận em, … Lại nhớ em suốt ngày suốt đêm.” Du Liệt cúi người, anh vừa kìm nén vừa hung hăng cắn lên thịt mềm trên tai cô, giữ nó giữa môi rồi tra tấn nó bằng sự hung tàn và dịu dàng xen lẫn, giọng nói anh kìm nén sự run rẩy sâu sắc.

Có lẽ là cách quá gần.

Hạ Diên Diệp nghe thấy thứ cảm xúc chân thực sâu thẳm nhất trong giọng nói của anh, nhưng càng khiến lòng cô bức bối khó chịu, trong đầu cô trống rỗng.

“Xin lỗi, Du Liệt, xin lỗi, nhưng tôi không thể…”

Cô còn chưa nói hết đã bị anh giơ tay lên giữ lại.

Du Liệt nắm chặt cằm cô, khiến mỗi thanh âm run rẩy và nghẹn ngào đều tắt ngấm giữa kẽ ngón tay anh. Anh không cho cô lên tiếng, lại hôn lên vành tai, cần cổ, xương quai xanh, mỗi một nơi nhạy cảm của cô như tra tấn. Sau đó lại hôn lên đuôi mắt đẫm lệ của cô, nụ hôn lúc dồn dập lúc thả lỏng.

Nhưng lần này lại khác.

Lần này cho dù cô túm chặt chiếc chăn bông đen sẫm đến nhăn nhúm, cho dù các đốt ngón tay trắng bệch của cô đỏ ửng vì kìm nén, cô cũng không hề giãy dụa một chút nào, mặc cho anh bắt nạt.

Du Liệt vẫn từ từ dừng lại.

Cho dù trong đầu có vô số âm thanh kêu gào thúc giục anh tiếp tục, bộ quần áo ở nhà siết chặt đến mức khó có thể kìm nén, nhưng Hạ Diên Diệp dưới thân anh không hề phản kháng mà là yên lặng kìm nén nước mắt, anh lại càng không đành lòng làm gì cô.

Thế là ngón tay nắm cằm cô chậm rãi buông ra.

Du Liệt đứng lên, giọng anh rất khàn: “Chắc em đã quên, tôi là người kinh doanh từ lâu rồi, Hạ Diên Diệp. Tôi không cần lời xin lỗi của em, tôi chỉ cần em bồi thường thôi.”

“Gì cơ…?”

Hạ Diên Diệp chìm trong nụ hôn nghẹt thở vẫn chưa hoàn hồn lại.

“Em không cần phải cảm thấy áy náy với Du… với bất cứ ai cả.”

Dưới ánh mắt trống rỗng mà chẳng chút phòng bị của Hồ Ly, anh dứt khoát cúi đầu xuống, dựa vào hõm cổ cô, nói khẽ: “Tôi thừa nhận, nhưng tôi sẽ học tập em —— so với cuộc đời của tôi, so với sự nghiệp, gia đình, hôn nhân, cuộc sống… mà em đã bỏ lại rất nhiều thứ ở phía sau. Em dạy cho tôi biết, yêu chỉ là một trò tiêu khiển, kẻ ngu xuẩn mới từ bỏ tất cả vì nó.”

Hạ Diên Diệp run rẩy: “Du Liệt, anh có ý gì?”

Du Liệt khẽ tựa cằm vào hõm cổ cô, giọng nói thờ ơ như một câu nói đùa đánh vào tim cô: “Tôi yêu em, Hạ Diên Diệp.”

“…”

“Tôi sẽ ở bên em mãi mãi, nhưng chúng ta sẽ không có kết cục. Giống như em nói vậy, em sẽ vứt bỏ tôi, cũng sẽ có một ngày tôi chán ngấy em.”

“Đợi tới ngày đó, chúng ta sẽ kết thúc sạch sẽ.”

Hạ Diên Diệp chỉ cảm thấy sức lực cuối cùng sắp bị hơi thở rút sạch:

“Em sẽ như thế.”

Du Liệt cúi xuống hôn lên cổ cô, như một dấu ấn: “Bởi vì em nợ tôi.”

Hạ Diên Diệp khẽ rùng mình, nhắm chặt mắt lại.

“Tôi cho em thời gian một đêm để suy nghĩ.” Du Liệt đứng dậy, lùi ra: “Nhưng ngoài đồng ý ra em không có lựa chọn thứ hai.”

“…”

Du Liệt đi ra khỏi phòng ngủ, khép cửa lại, đi thẳng tới sảnh chính.

Cửa sổ sát đất im lặng không tiếng động.

Du Liệt đạp qua từng tờ tài liệu, đi qua sofa, cuối cùng dừng lại trước cửa kính sát đất ẩn trong màn đêm, khung cảnh ban đêm tuyệt đẹp của một nửa thành phố đang nằm dưới chân anh.

… Bắt đầu từ cái cưỡng hôn mất khống chế kia, tối nay đối với anh mà nói đã trở thành một ván cược.

Cảm giác đạo đức được xây dựng lên trong lòng Hồ Ly quá mạnh mẽ, đến mức cho dù cô đã trả hết món nợ kia cho Du Hoài Cẩn, anh vẫn không chắc chắn cô chịu quay lại bên cạnh mình.

Huống hồ là vào hôm nay vẫn chưa trả hết nợ.

Lúc anh nắm tay cô đè lên cửa cưỡng hôn, anh đã bước một bước nguy hiểm, nhưng không thể rút lại một bước kia được nữa, anh cũng không muốn rút lại.

Muốn thắng được ván cược này, anh chỉ có một quân át chủ bài.

Đó là sự mềm lòng của cô.

Đó là từ lúc cô không còn giãy dụa nữa, Du Liệt bỗng nhớ ra…

Anh biết cô luôn mềm lòng với anh.

Cho nên anh dẫn cô đi xem khung tranh kia, sau đó nói những lời kia với cô ở trước khung tranh.

Anh muốn đè cảm giác đạo đức trong nội tâm cô xuống.

Giữ cô lại bên cạnh anh.

Cho dù phải tự mình dỗ dành lừa gạt cô không ngừng, anh cũng phải khiến cô đè cảm giác đạo đức kia của mình và tất cả sự áy náy với Du Hoài Cẩn xuống, để ở bên cạnh anh.

Đây là dương mưu của anh.

Mà anh biết, anh chắc chắn sẽ thắng.

Bởi vì cô luôn không nỡ để anh thua.

… <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->