Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 53-1: Bạn trai - "vợ chưa cưới của tôi"



<!-- Quảng cáo 1 -->

Sau khi sắp xếp xong những việc đã dự định ban đầu cho ngày Chủ nhật, Du Liệt trở về nhà ông cụ.

Một mặt là vì ông cụ đã lớn tuổi, lỡ như vì đè nén chút cảm xúc này mà thành bệnh, vậy thì đứa cháu ngoại lớn như anh sẽ phạm lỗi rất lớn.

Mặt khác……

“Hừ, thế nào, sợ ông tìm người xử lý cô gái giấu tên kia đúng không?” Trong phòng trà, ông cụ đang ngồi bên biển trà, một bình trà vừa được pha xong tỏa hương, tách trà đầu tiên được trà sư đang mặc bộ sườn xám đúng theo kiểu Bắc Kinh rót vào tách trà treo thấp. <!-- Quảng cáo 1 -->

Màu sắc đậm đà của nước trà phủ lên lớp men tinh tế và đều màu của chiếc chén sứ, bao phủ một tầng ánh sáng trong trẻo. <!-- Quảng cáo 1 -->

Du Liệt đi tới, anh đã cởi áo khoác tây trang đưa cho người giúp việc trong nhà ở lối vào, đường nét sắc sảo của cơ thể lúc này được áo sơ mi thẳng tắp bao lấy. Anh vừa đi vào vừa tùy ý cởi khuy măng sét ra, tiện tay đặt lên giá sách gần đó.

“Để tôi.”

Đến trước biển trà, anh đã xắn tay áo sơ mi trắng lên một đoạn, để lộ ra cẳng tay cơ bắp thon gọn. Anh rửa tay trong bồn rửa bằng đồng sẫm màu được điêu khắc nổi bên cạnh, dùng khăn lau tay, nhận lấy bộ dụng cụ pha trà từ tay trà sư.

Rõ ràng trà sư đã quen thuộc với hình thức ở chung của hai ông cháu này, nở nụ cười trong trẻo gật đầu với hai người, sau đó xoay người ra ngoài.

Cửa đóng lại.

Ông cụ cầm chiếc kính lão, lật giở từng trang của một cuốn sách cổ không biết ông tìm thấy ở đâu, hừ lạnh một tiếng: “Bớt dùng dáng vẻ này cho ông, vô dụng thôi.”

“Vậy ông phải nói sớm cho cháu biết chứ ạ.” Du Liệt thản nhiên nhấc ấm lưu ly đựng nước suối được trà sư đun bên cạnh lên: “Nếu đã vô dụng, hay là cháu gọi cô ấy về nhé?”

Bàn tay cầm trang sách của ông cụ run lên, suýt chút nữa xé rách sách cổ.

Ông tức giận đặt cuốn sách xuống, tháo kính lão ra đặt lên trên sách: “Cháu cố ý đến đây chọc ông tức giận đúng không?”

“Cháu nào dám.”

Du Liệt rũ mắt cười, thân ấm trà sứ tinh xảo nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay của anh, ngón tay thon dài ấn lên nắp ấm, sau khi ủ đủ thời gian, anh cho trà vào một chiếc tách, sau đó lại rót trà vào trong.

Đợi đến khi tách trà thơm được đặt lên đĩa trước mặt ông cụ, Du Liệt mới đặt bộ dụng cụ pha trà xuống, lấy khăn trà chậm rãi lau tay rồi ngồi lại vào ghế ——

“Rõ ràng là đến để nhận lỗi với ông.”

Anh mỉm cười chỉ vào tách trà: “Mời ông uống thử.”

Ông cụ dùng vẻ mặt kỳ lạ quan sát những cảm xúc rõ ràng trên gương mặt của anh.

Cứ giằng co như vậy khoảng chừ ba đến năm giây, hiếm khi Du Liệt cảm thấy mất tự nhiên, vòng eo thon gọn được áo sơ mi trắng bao lấy hơi ngồi thẳng dậy: “Trên mặt cháu có dính gì à?”

Lời nói quanh quẩn trên đầu môi, cuối cùng vẫn bị một tiếng thở dài đè xuống, ông cụ Canh đặt cuốn sách cổ xuống, tựa người vào chiếc ghế gỗ: “Cô gái kia, thật sự tốt như vậy sao?”

—— Tốt đến mức mấy năm qua vì cô mà anh chưa từng nở nụ cười thoải mái, thế mà vừa trở về bên cạnh đã mang linh hồn không biết thất lạc ở chốn nào của cháu ngoại ông trở về.

“…”

Chủ đề này đến đột ngột.

Vẻ mặt Du Liệt nghiêm túc: “Đương nhiên ạ, cô ấy rất tốt, ông hẳn là biết điều đó.”

“Là một đứa trẻ có trách nhiệm, cũng có chí cầu tiến, không có tâm tư xấu xa gì, chỉ là tính tình có chút bướng bỉnh…” Ở trước mặt cháu ngoại lớn hiểu rõ mọi chuyện, ông cụ cũng không giấu diếm chuyện mình đã điều tra qua.

Du Liệt bình tĩnh trả lời: “Không sao, tính tình cháu mềm yếu.”

“………”

Ông cụ cho anh một ánh mắt lạnh lùng ‘ông lười nói chuyện với cháu’.

Vì vậy Du Liệt hiểu chuyện bổ sung: “Khi ở trước mặt cô ấy.”

“Đúng vậy, ở trước con bé không chỉ tính tình cháu mềm yếu, ông cảm thấy cả xương cốt của cháu cũng mềm nhũn ấy chứ.” Nhắc đến chuyện này ông cụ lại tức giận, nâng tay vỗ lên biển trà bằng gỗ, tạo ra tiếng vang: “Lúc trước cũng ở trong căn phòng này, người đã thề thốt với ông rằng thứ nhất không tham gia thương trường, thứ hai không tham gia chính trị, là ai?”

Lần này Du Liệt đuối lý, chỉ có thể nghe dạy dỗ.

“Từ nhỏ đã được khen ngợi, còn tưởng cháu thông minh thế nào. Cháu thật sự không nhìn ra bố cháu đang giăng bẫy cháu sao? Nếu không phải vì vụ này, bây giờ cháu đã ở sở nghiên cứu nào đó làm tàu vũ trụ của cháu, còn cần phải lăn lộn giữa những kẻ thương nhân không ra thể thống gì, không có mặt mũi thế này sao?”

Du Liệt nghe vậy thì bật cười, nhẹ nhàng bâng quơ trả lời: “Vậy bây giờ cháu ở trong mắt người khác cũng là kẻ không ra thể thống gì, không có mặt mũi.”

Ông cụ lạnh lùng lườm anh: “Ai dám.” <!-- Quảng cáo 1 -->

Tính cánh bao che khuyết điểm dạy dỗ con cháu trong nhà nhưng không muốn để người ngoài nhìn thấy này của ông cụ Cảnh vẫn không hề thay đổi gì kể từ khi Du Liệt còn nhỏ.

“Hơn nữa, hiện tại không phải cháu cũng đang nghiên cứu tàu vũ trụ sao? Đi đường vòng để cứu nước, không có gì không tốt. Chờ đến cuối năm khi dự án thử nghiệm hoàn thành, cháu sẽ mời ông đến trung tâm phóng để quan sát.”

Anh thản nhiên mỉm cười, lại rót thêm nửa tách trà cho ông cụ: “Về phần câu nói thẳng thắn lúc trước, mặc dù Du Hoài Cẩn không nói, nhưng cháu vẫn sẽ điều tra. Điều tra ra được thì vẫn là câu nói đó…” Du Liệt đặt tách chiết trà xuống, cũng ngước mắt lên: “Hết cách rồi, không thể thay đổi được tính tình của cô ấy, vậy thì chỉ có thể để cháu trở thành phương án lựa chọn tối ưu nhất của cô ấy một lần nữa.”

“…”

Sự tự tin hùng hồn của thành phần này khiến ông cụ không nói nên lời.

Ông khoát tay: “Ông không quản được cháu. Cũng không biết là phước phần do tổ tiên đời nào tích được, cả gia tộc có thể nuôi dưỡng được hai kẻ phản nghịch từ trong xương cốt như các cháu, kêu trời không thấu gọi đất không hay.”

“Cháu cũng đã nghe nói, có người chọc ông giận nhưng không ở nhà, thế là hôm nay cháu ăn mắng cả hai phần.” Du Liệt nói đùa: “Đợi ra khỏi cửa, cháu sẽ đến tìm Canh Dã đòi nợ thay ông.”

Ông cụ trừng mắt, lại sắp nổi giận.

“Hơn nữa, tính tình cũng tùy gốc.” Du Liệt đúng lúc rót trà dập lửa: “Cháu ngoại cháu nội của ông dù tính tình thế nào thì chẳng phải đều giống ông sao?”

“——”

Một câu rất hữu ích.

Ngọn lửa sắp bừng lên của ông cụ liền bị dập tắt, chỉ để lại vài lời gay gắt: “Hừ, chuyện tốt sao không thấy cháu nghĩ tới ông.”

Nói xong câu này, không khí trong phòng nhanh chóng được thả lỏng.

Du Liệt cùng ông cụ uống mấy tách trà, trò chuyện một lúc.

Buổi trưa cũng không có ai ở nhà, vừa vặn đến giờ cơm, anh lại ăn cơm cùng ông ngoại, còn nhân lúc ông cụ đi nghỉ trưa đến chăm sóc hoa cỏ trong nhà kính trồng hoa.

Dì giúp việc trong nhà đưa đến cho anh chút đồ ăn nhẹ, nhìn thấy vậy bèn cười nói: “Chỉ có cậu Liệt có thể dỗ ông cụ vui vẻ, không giống như cậu Dã, thỉnh thoảng trở về một chuyến lại cãi nhau với ông cụ, không khiến nóc nhà bị lật lên là không được.”

Du Liệt đặt bình tưới nước xuống, trong mắt thấp thoáng ý cười: “Ông ngoại sắp dậy rồi đúng không?”

“Đã đến giờ dậy rồi, tôi đi xem thử.”

“Được.”

Chờ ông cụ ngủ trưa thức dậy, ở trong nhà kính thêm một lúc, sau khi Du Liệt xác định cơn giận của ông ngoại đã nguôi ngoai, lúc này mới đứng dậy chào tạm biệt.

Trước khi rời đi, ông cụ chắp tay sau lưng đứng trước cây hoa lan “Tiếu Điệp” mà Du Liệt thích chăm sóc nhất trong mấy năm trở về nhà.

“Chỉ cần cháu không ở bên ngoài gây chuyện thì ông sẽ không nhúng tay vào, bố cháu cũng không dễ bị lừa như vậy. Trước đây dù bố cháu với cháu gây lộn ầm ĩ đến mức nào thì chung quy cháu vẫn là đứa con trai duy nhất của bố cháu. Bố cháu có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện của cháu và cô bé kia, nhưng chuyện kết hôn lại là chuyện khác, bố cháu sẽ không đồng ý đâu.”

“Cháu biết.”

Du Liệt dừng lại trước cửa nhà kính trồng hoa, vẻ lạnh lùng hiện hữu qua đuôi mắt: “Cũng may cháu không cần ông ta đồng ý.”

Ông cụ cẩn thận dùng khăn ướt lau bụi trên cây hoa lan, mí mắt rũ xuống: “Cháu suy nghĩ kỹ chưa, Du Hoài Cẩn gây khó dễ cho cháu trong vũng bùn đó mấy chục năm cũng không phải vô ích. Cháu vẫn chưa nhìn thấy thủ đoạn của bố cháu vào thời điểm tàn nhẫn nhất đâu.”

“Mấy năm nay cháu chưa từng ngừng suy nghĩ về chuyện này, đã suy nghĩ rất kỹ.”

“…”

Ông cụ quay đầu lại, nhìn thấy sự sắc bén ẩn chứa trong ánh mắt đã rút đi nét ngây thơ chỉ còn lại sự mạnh mẽ của đứa cháu ngoại lớn.

Ông biết, chung quy thì Du Liệt và Du Hoài Cẩn cũng không hề khác nhau.

Du Hoài Cẩn là một thương nhân khôn ngoan từ trong xương cốt, có thể chiến đấu nhưng sẽ không mạo hiểm tính mạng. Nhưng Du Liệt thì ngược lại, nhìn qua có vẻ lạnh lùng kiềm chế, tiến lùi có chừng mực, thế nhưng một khi đã chạm vào giới hạn, anh chưa bao giờ sợ hãi phải cá chết lưới rách.

Đáng tiếc Du Hoài Cẩn không hiểu được điều này, cũng không hiểu được con trai của mình.

Vì thế ông cụ biết rõ kết cục đã được định đoạt.

Nhưng trong quá trình vượt núi băng sông này, không biết Du Liệt đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ luyện giày vò, cũng không biết cô gái mà anh muốn trở thành phương án lựa chọn duy nhất kia còn có thể ở bên cạnh anh đến lúc trèo qua ngọn núi cuối cùng này hay không.

“….Thật phiền phức.”

Ông cụ ném chiếc giẻ lau đi, xua tay: “Không có việc gì thì đừng về đây nữa, cút nhanh đi.”

Du Liệt mỉm cười.

Anh biết câu này của ông ngoại có nghĩa là nếu cuối cùng thật sự có chuyện gì đó thì có thể trở về nhà nhờ ông giúp đỡ, nhưng ông cụ cần mặt mũi, miệng cứng lòng mềm, luôn nói ra những lời khó nghe hơn suy nghĩ trong lòng.

“Không phiền ông nhọc lòng, hôm khác cháu sẽ quay lại.”

“…”



Khi Hạ Diên Điệp nhận được tin nhắn của Du Liệt, cô đang ở cùng Lê Hân trong một căn hộ thuộc khu chung cư cũ ở Bắc Thành.

Trong căn hộ này chỉ có một bà cụ sống một mình, là bà nội mà Hà Diên Điệp đã quen biết nhiều năm.

Hai người tình cờ gặp nhau, chuyện đã xảy ra cách đây khoảng ba bốn năm. Khi đó bà nội Hạ vừa qua đời được vài tháng, Hạ Diên Điệp mới thoát khỏi bóng tối, trùng hợp lúc đó cô vừa tốt nghiệp đại học, cũng muốn thay đổi môi trường nên đã thuận theo sự giới thiệu của giáo sư trong học viện, đến Học viện dịch thuật cao cấp Châu Âu bồi dưỡng một năm.

Kết quả là vừa đến địa phương này một tuần thì gặp phải một bà cụ bị tách khỏi người bạn đồng hành trên phố, không thành thạo tiếng, còn vì hỏi đường mà bị một số thanh niên cố tình gọi là “Chinaman”. Đương nhiên bà cụ không hề biết câu nói này mang tính phân biệt chủng tộc và sự ác ý mạnh mẽ, nhưng vẫn cảm nhận được dáng vẻ kiêu ngạo và sự chế nhạo của đối phương, dù vô cùng tức giận nhưng không thể phản bác được.

Lúc đó, Hạ Diên Điệp đã ra mặt.

Thời điểm đó bà nội Hạ vừa qua đời không lâu, vốn dĩ Hạ Diên Diệp đã có chút xúc động khi nhìn thấy một bà cụ trạc tuổi với bà, nhìn thấy cảnh tượng đồng bào bị sỉ nhục, cô gần như lao đến chắn trước mặt bà cụ mà không hề do dự, phớt lời sự đáp trả của đối phương, sau đó che chở bà cụ rời đi trước.

Hạ Diên Điệp giúp bà cụ liên lạc với người đi cùng bà trong chuyến đi, trong thời gian chờ đợi đã cùng ăn cơm với bà cụ, trao đổi thông tin liên lạc. Sau đó, thời gian ở nước ngoài, thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi cô sẽ đi dạo cùng với bà cụ, thăm quan các viện bảo tàng ở địa phương, hơn nữa còn phiên dịch và giảng giải cho bà.

Lúc đó, Hạ Diên Diệp tìm thấy rất nhiều sự áy náy và ràng buộc đối với bà nội Hạ trên người của bà cụ, đứa con trai duy nhất của bà cụ đang đi công tác ở nước ngoài, hình như rất bận rộn, không có thời gian bầu bạn với bà, bà cũng coi sự tồn tại của Hạ Diên Diệp giống như cháu gái của mình.

Sau này, Hạ Diên Diệp trở về nước, hai người chỉ có thể thỉnh thoảng nói chuyện điện thoại, Hạ Diên Điệp còn thật sự tiếc nuối buồn bã một thời gian.

Kết quả vào năm ngoái, vậy mà bà cụ lại trở về nước định cư, chỗ ở của bà còn ở ngay Bắc Thành, cùng một khu với nơi làm việc của Hạ Diên Điệp.

Hơn một năm nay, bất cứ lúc nào Hạ Diên Điệp có thời gian đều đến thăm bà cụ Tang.

“Cậu nhóc cùng đến đây với cháu chính là người mà cháu đã nhắc đến trước kia sao?”

Ở trong bếp, Hạ Diên Điệp giúp bà cụ rửa hoa quả mà cô mang đến, vừa đặt táo vào đĩa hoa quả thì chợt nghe thấy câu hỏi này.

Hạ Diên Điệp sửng sốt, sau đó bất đắc dĩ cầm lấy đĩa thức ăn từ trong tay đối phương: “Bà nói gì vậy ạ? Cậu nhóc này năm nay vừa mới mười tám tuổi, còn chưa được mười chín nữa.”

Bà cụ nghiêm túc nói: “Nữ hơn ba, ôm gạch vàng.”

“Vậy thì cháu ôm vững núi vàng rồi —— càng không thể nào là người đó, bà cũng đừng ghép đôi linh tinh.”

“Được rồi, cháu nói không phải thì thật sự không phải.” Bà cụ vỗ tay tiếc nuối: “Bà sống đến trước khi nhắm mắt, ít nhất cũng phải nhìn thấy cháu trai của bà kết hôn, lại xem thử người khiến cháu nhớ mãi không quên nhiều năm, cũng không thèm quen bạn trai, rốt cuộc là chàng trai có dáng vẻ tốt đến thế nào?”

Hạ Diên Diệp bị nói đến chột dạ, tay càng dùng sức chà mạnh trái táo hơn: “Là do cháu bận thôi, làm gì có như bà nói.”

“Cháu bận, nhưng lại không có chút tâm tư nào trong chuyện này, đừng tưởng bà không nhìn ra…”

Hạ Diên Điệp sợ nhắc đến chuyện này, một tay bưng đĩa hoa quả, một tay chậm rãi đỡ bà cụ đi ra ngoài: “Được rồi, chúng ta ra phòng khách ăn hoa quả đi ạ, cháu sẽ biểu diễn gọt vỏ táo cho bà xem, cháu đã luyện tập vài lần rồi, đảm bảo sẽ gọt vỏ không bị đứt.”

Bà cụ mỉm cười để cô đẩy ra ngoài.

Lê Hân đang mất tự nhiên ngồi trong phòng khách.

Hầu hết thiếu niên ở tuổi này đều không đủ kiên nhẫn và kinh nghiệm để ở chung với người lớn tuổi, cậu ta cũng vậy. Cũng may là cậu ta vẫn có thể bắt chuyện và dỗ dành người khác, cũng có thể trò chuyện với bà cụ cùng Hạ Diên Điệp.

Lúc gần đến bốn giờ chiều, điện thoại của Hạ Diên Điệp rung lên hai lần.

Từ lúc vào nhà cô đã đặt điện thoại của mình lên bàn trà, ở gần Lê Hân hơn một chút, Lê Hân thuận tay cầm lên cho cô, nửa chừng có nhìn lướt qua.

Sau đó cậu ta làm như thuận miệng hỏi.

“<Du Liệt>? Chị, lại là sếp của chị sao?”

“——”

Tay Hạ Diên Điệp run lên, con dao cắt ra một dải vỏ dài ——

Tiết mục biểu diễn bị bỏ dở giữa chừng.

“…Đúng vậy.” Hạ Diên Điệp khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đưa cho chị, đừng tùy tiện xem điện thoại của chị.”

Chú cún con tủi thân liếc mắt nhìn cô, cũng không nói gì, chỉ đưa điện thoại đến.

Hạ Diên Điệp chột dạ lau tay, cúi đầu bấm mở điện thoại.

[Du Liệt]: Khi nào thì kết thúc? Tôi đến đón em.

Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật, cô lập tức muốn đáp lại một tiếng “Không cần”.

Kết quả, cô còn chưa gõ xong, Du Liệt giống như có dự đoán trước.

[Du Liệt]: Nghĩa vụ của bạn trai.

Hạ Diên Điệp: “…”

Anh thật đúng là.

Không cho cô sự lựa chọn thứ hai.

Hạ Diên Điệp không còn cách nào khác, cô có hơi do dự, nhưng vẫn gõ địa chỉ khu dân cư, số toà nhà và số căn hộ vào khung chat rồi gửi cho anh.

[Du Liệt]: Được, tôi đợi em ở dưới lầu.

Hạ Diên Điệp đã nghĩ xong phải giải thích tiếp cho anh biết tại sao cô và Lê Hân lại ở cùng một khu dân cư, nhưng Du Liệt không hỏi mà chỉ nhanh chóng đáp lại một tiếng.

Như vậy cô cũng ngại ngùng phải tự mình nhắc đến chuyện đó.

Bởi vì như vậy thật sự rất giống bạn gái đang báo cáo và giải thích hành trình của mình với bạn trai….

Nghĩ tới đây, hai má Hạ Diên Điệp hơi nóng lên, cô lập tức đặt điện thoại xuống bên cạnh, vẻ mặt cứng ngắc.

Sau đó vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp biểu cảm đầy ẩn ý sâu xa của bà cụ.

“Sếp?” Tang Mỹ Chi mỉm cười hiền lành: “Làm gì có người sếp nào cuối tuần vẫn đi tìm cháu?”

“Là do tính chất công việc khác biệt của cháu thôi ạ.” Hạ Diên Điệp muốn bỏ qua chuyện này.

Không thành công.

Tang Mỹ Chi cười tủm tỉm vỗ lên mu bàn tay của cô: “Vậy buổi tối cuối tuần, sếp của các cháu còn tìm cháu làm gì?”

“Có phần tài liệu, anh ấy tìm cháu để lấy.” Hạ Diên Điệp nói dối, cảm thấy chột dạ.

“Ồ, cậu ấy còn muốn đến đây tìm cháu?”

“Vâng…”

Hạ Diên Điệp không chịu được ánh mắt giống như máy phát hiện nói dối của bà cụ, vội vàng nghiêm túc đứng dậy, đi lấy chiếc ví trong túi xách ra: “Lê Hân, ban ngày chị đã nói với cậu rồi, tối nay chị có việc, cậu tự đi tìm bạn bè ăn cơm nhé……”

Còn chưa đưa tiền đến đã thấy Lê Hân đang ngồi trên ghế sô pha cụp mắt xuống.

“Em không cần tiền của chị.”

Hạ Diên Điệp giật mình.

Cô nhìn thấy chú cún con ủ rũ đứng dậy, đi ra ngoài vài bước rồi lại như nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu cúi chào Tang Mỹ Chi: “Tạm biệt bà.”

Hạ Diên Điệp: “??”

Nói xong làm như không nhìn thấy chị gái của cậu ta còn đang ngơ ngác cầm tiền, lập tức thay giày đi ra ngoài.

Hạ Diên Điệp không hiểu gì, đành nhét tiền lại vào trong ví, còn có chút không yên tâm quay đầu lại hỏi bà nội Tang: “Bà nghĩ cậu ấy ở một mình sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”

Tang Mỹ Chi mỉm cười như đang xem một vở kịch vui: “Nếu có chuyện thì cũng là chuyện trong lòng. Mười tám tuổi chính là thời điểm tâm tư nóng nảy.”

Hạ Diên Điệp nghe ra được vài phần ẩn ý, có hơi giật mình.

Những lời này của Tang Mỹ Chi hoàn toàn xuất phát từ góc độ của một người quan sát, càng khiến cô ngạc nhiên hơn cả khi Du Liệt nhắc đến, cô có hơi khó chấp nhận: “Nhưng mà cậu ấy, từ khi cậu ấy mười tuổi cháu đã nhìn cậu ấy lớn lên.”

“Vậy cũng không còn cách nào khác, ai bảo Tiểu Diên Điệp Nhi của chúng ta vừa xinh đẹp vừa lương thiện, khiến người ta yêu thích chứ?”

Bà nội Tang vốn là người Bắc Thành, tuy rằng sống ở nước ngoài mấy năm, cơ bản không thể nói được giọng Bắc Thành, nhưng âm điệu của bà vẫn rất nặng, mỗi lần bà gọi Hạ Diên Điệp là “Tiểu Diên Điệp Nhi” đều khiến Hạ Diên Điệp cảm thấy ngại ngùng.

Lần này cũng có chút chấn động không chịu nổi.

Tang Mỹ Chi vỗ vỗ mép bàn: “Cháu suy nghĩ cũng vô dụng, không nhắc đến chuyện này nữa. Khi nào thì sếp của cháu đến đây đón cháu? Bảo cậu ấy trực tiếp lên lầu đi, bà phải xem thử rốt cuộc ông chủ lớn cuối tuần cũng phải ép nhân viên đi làm trông như thế nào?”

“Bà nội Tang….!”

Hạ Diên Điệp lập tức tỉnh táo lại, gò má hơi đỏ lên: “Bà đừng trêu cháu mà.”

“Vậy cũng không được, dù thế nào thì hôm nay bà cũng phải nhìn xem.” Tang Mỹ Chi nghiêm mặt nói: “Hơn nữa cháu nghĩ xem, cháu cũng đã đưa em trai đến đây rồi, sao không thể kêu người sếp cuối tuần vẫn đặc biệt đến tìm cháu lên đây ngồi một chút?”

“…”

Hạ Diên Điệp cảm thấy chột dạ.

Đương nhiên là bởi vì em trai thật sự là em trai, nhưng sếp thì không phải thật sự là sếp.

Gọi Du Liệt lên gặp bà cụ Tang sẽ khiến cho cô có một loại cảm giác kỳ lạ, giống như đi gặp phụ huynh vậy, vô cùng xấu hổ. <!-- Quảng cáo 1 -->

Nhưng mà cô vẫn không chống lại được sự lợi hại của Tang Mỹ Chi.

Cuối cùng Hạ Diên Điệp vẫn gửi tin nhắn cho Du Liệt, ngay cả số nhà cũng nói cho anh biết.

Còn thêm một câu ở cuối.

[Hồ Điệp]: Bà cụ trong nhà đã nói rồi, không được mang quà đến, bằng không sẽ đuổi ra ngoài.

Lúc Du Liệt nhận được tin nhắn, anh đang lái chiếc xe mới mà anh còn chưa kịp làm quen vào khu dân cư cũ. Thông tin số nhà xuất hiện trong tin nhắn khiến anh vô cùng kinh ngạc, tâm trạng cũng nhẹ nhõm hơn.

—— <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->