Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 60-2



<!-- Quảng cáo 1 -->

Khi Hạ Diên Điệp ăn bữa sáng do Du Liệt làm ở quầy bar, Du Liệt cũng đang ngồi trên một chiếc ghế cao gần đó, anh mở màn hình máy tính, hình như đang xem xét một số tài liệu gì đó, phía dưới còn có một cửa sổ hội nghị thu nhỏ ở góc phải.

Thế là trong suốt thời gian đó Hồ Ly không dám nói một lời nào, chỉ cầm điện thoại kiểm tra tin tức bị bỏ lỡ.

Lướt mãi, cho đến khi lướt đến một tin tức mà cô quan tâm.

Đây là một tài khoản tin nhanh chuyên cung cấp thông tin liên quan đến lĩnh vực hàng không vũ trụ. <!-- Quảng cáo 1 -->

Bấm vào xem theo thói quen, động tác cắn sandwich của Hạ Diên Điệp đột nhiên dừng lại. <!-- Quảng cáo 1 -->

[Công nghệ kỹ thuật Helena dự định tiến hành chạy thử hệ thống lực chủ động trên mặt đất cấp một của “Phùng Thước” số 1 vào thứ Tư tới….]

Hạ Diên Điệp kinh ngạc quay đầu lại, muốn hỏi Du Liệt, lại do dự liếc nhìn máy tính của anh.

Lúc Hạ Diên Điệp muốn dời tầm mắt, Du Liệt phát hiện ra ngước mắt lên: “Gì đó?”

Hạ Diên Điệp khựng lại, lắc đầu, im lặng chỉ vào máy tính.

Ánh mắt Du Liệt lóe lên, anh cố tình buông con chuột ra, vươn tay ôm lấy lưng ghế phía sau Hạ Diên Điệp, dễ dàng kéo Hồ Ly về phía bên này.

“!”

Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật, cuống quít muốn đẩy anh ra, nhưng lại không dám nói gì, một tay lại đang cầm sandwich, không thể chạm vào quần áo của anh.

Đương nhiên là Hồ Ly một vuốt không thể chống cự lại hành vi xấu xa của người nào đó.

Trước khi chọc Hồ Ly tức giận đến mức nhảy khỏi ghế bỏ chạy, Du Liệt cúi người hôn lên khóe môi cô, cười nói: “Anh không bật micro.”

Hạ Diên Điệp: “?”

Hạ Diên Điệp: “…………”

Anh, cố, ý.

Nếu như không phải vừa mới cắn sandwich, Hạ Diên Điệp nhất định sẽ không nhịn được mà cắn anh.

“Vừa rồi em muốn nói gì?” Du Liệt khẽ cười, vén một lọn tóc dài ra sau tai cô.

Hạ Diên Điệp im lặng giây lát, sau đó mở miệng hỏi thẳng: “Em đọc trên tin tức thấy bảo là thứ Tư tuần sau “Phùng Thước” số 1 của các anh sẽ tiến hành chạy thử hệ thống lực chủ động cấp một?”

“Ừm.”

“Vậy anh….” Hạ Diên Điệp có hơi do dự: “Không phải lúc này anh nên ở thành phố Giang sao? Sao lại trở về trước khi chạy thử?”

Du Liệt khẽ thở dài: “Em tưởng một tuần nhiều nhất anh chỉ muốn gặp em một lần thôi sao?”

“Không phải như vậy.” Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt, đột nhiên nghĩ đến những lời anh nói đêm qua, vừa mới bắt đầu nảy sinh cảm giác áy náy, muốn quay đầu lại.

Đột nhiên, Hồ Ly cảnh giác khựng lại.

Một hai giây sau, cô gái mặt chút không biểu cảm quay sang lại: “Anh cố ý làm lẫn lộn phương hướng chủ đề của em.”

Du Liệt thấp giọng cười: “Quả nhiên Hồ Ly rất khó lừa.”

“…”

Ngược lại, Hạ Diên Điệp lại được hành vi mơ hồ này của anh báo cho biết đáp án.

Cô khẽ cau mày: “Vậy là anh thật sự vì nghe được chuyện của em nên mới đặc biệt bay về Bắc Thành sao?”

“Vốn dĩ cuối tuần này có một hoạt động thương mại ở Bắc Thành, anh phải trở về để tham gia.” Du Liệt sửa lại: “Cùng lắm chỉ bay về sớm hai ba ngày vì em thôi. Trước khi trở về anh cũng đã xử lý xong công việc rồi, không có gì bị trì hoãn.”

“Nhưng em không muốn vì chuyện của em mà ——”

Du Liệt đột nhiên tiến lại gần, hôn lên môi Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp khó hiểu ngước mắt lên.

Du Liệt cũng không hoàn toàn lùi lại mà chỉ dừng lại cách cô mười centimet, anh dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy gáy cô, vô thức mân mê đầy thân thiết.

“Hồ Ly.” Du Liệt thả chậm giọng nói: “Anh không thích cách em phân biệt rõ ràng “của anh” và “của em” như vậy.”

Hạ Diên Điệp sửng sốt.

Du Liệt thản nhiên nhìn cô, trong mắt lại tràn ngập cảm xúc: “Là chuyện của chúng ta, được không?”

“…Em xin lỗi.” Hạ Diên Điệp áy náy rũ mi: “Hình như em không giỏi thiết lập quan hệ thân thiết với người khác lắm.”

Du Liệt bất đắc dĩ giơ tay xoa đầu Hồ Ly: “Em không cần phải xin lỗi, không phải em không biết cách thiết lập quan hệ thân thiết, chỉ là em đã quen không dựa dẫm vào người khác thôi.”

Hạ Diên Điệp ngẩng đầu, ánh mắt giống như đang hỏi: “Không phải anh đang dỗ dành em đó chứ?”

Bị Hồ Ly nghi ngờ nhìn chằm chằm, Du Liệt không nhịn được cười nói: “Nếu như anh có chuyện gì, em cũng sẽ phân chia rõ ràng với anh như vậy sao?”

Hạ Diên Điệp lắc đầu không cần suy nghĩ.

“Cho nên em xem, chuyện của anh với em chính là chuyện của chúng ta.” Du Liệt thì thầm: “Vậy em cũng phải cho anh quyền lợi này. Chúng ta tôn trọng năng lực xử lý độc lập của đối phương, nhưng không cần phải từ chối sự quan tâm của đối phương, được không?”

“…”

Trong sự im lặng, Hạ Diên Điệp gật đầu.

Sau đó, cô dần dần lấy lại cảm giác ngại ngùng, để che giấu, cô đành phải cố ý nghiêm mặt nhìn Du Liệt: “Hình như anh rất thành thạo trong chuyện yêu đương.”

Du Liệt đang chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục làm việc thì khựng lại, cúi đầu bật cười: “Gì cơ?”

“…Không có gì.”

Hạ Diên Điệp quay mặt đi.

Mặc dù không thể dằn xuống được, cô vẫn nghĩ đến cảnh tượng mình đã nhìn thấy ở Viện Công nghệ California.

Hồ Ly từ từ cắn chiếc bánh sandwich.

Răng nanh nhọn hoắc trông rất sắc bén.

Du Liệt ở bên cạnh nâng cổ tay lên chống trán, nhìn biểu cảm trên mặt cô, đôi mắt anh giống như bị ý cười đè xuống.

Nhưng anh cũng không muốn Hồ Ly sẽ ghen vì mình, vì vậy đợi khi cười xong rồi, anh nghiêm túc trở lại.

“Em có thể đi hỏi lão Quách hoặc lão Nghê.”

“Hả?” Hồ Ly quay đầu lại.

“Anh đã hoàn thành chương trình đại học trong năm học kỳ, cũng tức là từ sau học kỳ đầu tiên của năm ba theo truyền thống, anh đã bắt đầu xây dựng dự án khởi nghiệp của Công nghệ kỹ thuật Helena, bọn họ hiểu rõ kinh nghiệm yêu đương của anh nhất.”

Du Liệt ngước mắt lên, dùng chuột nhấp vào mục quan trọng tiếp theo dựa trên âm thanh của cuộc họp truyền đến trong tai nghe Bluetooth.

Sau đó anh khẽ cười nói: “Nhớ thương một Tiểu Hồ Điệp còn chưa đủ, anh làm gì có thời gian để đi qua bụi hoa khác?”

“…”

“Về phần vì sao anh lại thành thạo như vậy.” Ngón tay của Du Liệt đặt lên thái dương, suy nghĩ một lúc: “Nếu như đã nghiêm túc yêu một người, tưởng tượng ra vô số ngày tháng ở bên cạnh cô ấy, mỗi một chi tiết ở trong mơ đều vô cùng sống động —— vậy thì sau khi gặp lại, không cần học thì cũng tự hiểu rõ thôi.”

“…”

Bên cạnh bất chợt rơi vào im lặng.

Du Liệt hơi ngước đôi mắt lên, có chút bất ngờ nhìn sang bên cạnh.

Sau đó chỉ thấy Hồ Ly đột nhiên giống như lấy lại tinh thần, ăn nốt miếng bánh sandwich cuối cùng, rút khăn giấy lau miệng rồi nhảy xuống khỏi ghế cao.

Không đợi Du Liệt kịp lên tiếng, Tiểu Hồ Điệp bỗng nhiên bay đến, đỡ lấy ghế của anh, kiễng chân hôn thật nhanh lên môi anh.

“Em cũng sẽ chăm chỉ học tập.” Nhỏ giọng nói xong câu này, Hạ Diên Điệp khôi phục lại giọng nói bình thường: “Chiều nay em còn phải đến công ty một chuyến, buổi tối gặp lại.”

“——”

Sau nụ hôn, Tiểu Hồ Điệp lại bay đi với gương mặt đỏ bừng.

Du Liệt ở trước máy tính có chút bất ngờ không kịp đề phòng.

Chờ khi hoàn hồn lại, anh im lặng mỉm cười, giơ tay giảm âm lượng trong tai nghe Bluetooth xuống.

Mà đầu bên kia của tai nghe Bluetooth đang được kết nói với phòng họp trên tầng cao nhất của công ty Công nghệ kỹ thuật Helena, trong phòng họp im lặng đến chết chóc dần dần bùng nổ.

“Vừa rồi là gì vậy? Dừng lại trước màn hình, tôi nhìn nhầm rồi sao?”

“Điên rồi điên rồi.”

“Khó trách sếp Du lại xin nghỉ trong thời gian làm việc, đây là lần đầu tiên trong ký ức của tôi ngoại trừ những ngày mưa, còn tưởng hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây chứ….”

Một số bộ phận cũng không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.

Giám đốc Kỷ của phòng vật liệu là người có biểu cảm cứng ngắt nhất: “Ơ kìa, các anh không cảm thấy góc mặt của cô gái kia trông rất quen mắt sao?”

“Hả?”

“Khụ, ừm.”

Cuối cùng vẫn là lão Quách đứng ra làm chủ hiện trường, anh ta kéo micro đến trước mặt mình: “Nhạc đệm, nhạc đệm thôi, không cần kinh ngạc, sếp Du của mọi người cũng không phải là ngày đầu tiên thoát kiếp độc thân.”

Sau đó Quách Tề Đào quay đầu lại nhìn về phía màn hình cuộc họp, có hơi nghiến răng nghiến lợi: “Sếp Du, cậu có còn nhớ tuy rằng lần này cậu không bật micro nhưng vẫn đang bật camera không vậy?”

“…”

Du Liệt thấp giọng cười rồi đằng hắng giọng, dùng ngón tay thon dài ấn bật micro.

“Suỵt.”

“Cô ấy không biết.”



Buổi chiều, Hạ Diên Điệp đến công ty Đông Thạch để nộp đơn xin nghỉ việc, việc thuyên chuyển công tác ở cấp của cô cần có hai người tổng giám đốc Đinh và giám đốc Tiền ký tên.

Không ngờ, mới người đầu tiên đã bị mắc kẹt.

—— Hạ Diên Điệp ở trong phòng làm việc của Đinh Vấn đợi đến giờ tan làm vẫn không thấy người đâu.

Cho đến khi đơn xin nghỉ việc được chấp nhận, cô vẫn được coi là nhân viên của công ty.

Chỉ là trong khoảng thời gian này về cơ bản cô chỉ hoàn thiện và bàn giao công việc trước mắt. Tuy nhiên, tổ 1 của Hạ Diên Điệp hiện tại vẫn chưa được bổ nhiệm tổ trưởng mới, dự án trong tay cô cũng đã kết thúc, ngày hôm qua cô đã sớm gửi báo cáo công tác hàng năm đã hoàn thành cùng với đơn xin nghỉ việc vào mail của Đinh Vấn và giám đốc Tiền.

Hiện tại, ngoại trừ khoản tiền hoa hồng phiên dịch đồng thời từ dự án của Công nghệ kỹ thuật Helena vẫn chưa vào tài khoản, cô và Đông Thạch gần như chỉ còn thiếu một tờ giấy để chấm dứt quan hệ.

“Sáng nay Đinh Vấn đã đi công tác rồi.” La Hiểu Tuyết nhìn thấy Hạ Diên Điệp đang lảng vảng, nhân lúc cô quay lại chỗ làm việc bèn thấp giọng nhắc nhở: “Nghe nói đến tuần sau mới trở về.”

“Tuần sau?” Hạ Diên Điệp không nói nên lời.

La Hiểu Tuyết cũng có chút bất đắc dĩ.

Lúc này đã sắp đến giờ tan làm, Hạ Diên Điệp đáp lại những lời chào hỏi lúng túng đầy ngập ngừng của những người khác trong tổ 1.

Chờ đến khi xung quanh không còn ai, La Hiểu Tuyết lại lên tiếng: “Tôi cảm thấy tổng giám đốc Đinh đang muốn chơi trò níu kéo.”

“Không sao cả.”

Hạ Diên Điệp cau mày, nhưng lại không giấu được vẻ lạnh lùng: “Trừ phi bọn họ muốn khởi kiện, bằng không sau ba mươi ngày nữa tôi sẽ tự động từ chức, tôi có thể chờ được.”

La Hiểu Tuyết do dự, hạ giọng nói: “Thật sự phải làm đến mức khó coi như vậy?”

“Tôi cũng không muốn. Nhưng tôi đã quyết định rời đi, tôi sẽ không khiến bản thân thiệt thòi bằng cách đưa ra quyết định không muốn chấp nhận chỉ vì lo lắng mọi chuyện sẽ trở nên khó coi, huống chi còn liên quan đến tương lai của cá nhân tôi.”

Hạ Diên Điệp bình tĩnh nghiêm túc.

“Haizz, thật ra thì tổng giám đốc Đinh vẫn đánh giá cô rất cao.” La Hiểu Tuyết dừng lại một chút rồi cười nói: “Đương nhiên, người như cô cho dù ở công ty nào, nếu như cấp trên không đánh giá cao cô thì mới là kẻ ngu ngốc.”

Hạ Diên Điệp cũng tỏ vẻ nhẹ nhõm: “Tôi hiểu ý của cô. Nhưng môi trường của công ty chúng ta…”

Cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn không nói xấu công ty sau khi đã xin nghỉ việc.

La Hiểu Tuyết có thâm niên ở trong công ty dài hơn Hạ Diên Điệp, cô ấy hiểu rõ: “Cô không thích chuyện hai vị lãnh đạo lại có ý định để hai tổ trưởng như cô và Khương Sam đấu đá nhau đúng không?”

“…”

Hạ Diên Điệp im lặng.

Chỉ có thể nói không hổ là chị cả của tổ 1, La Hiểu Tuyết chỉ cần một lời đã nói trúng. <!-- Quảng cáo 1 -->

Cô có thể xử lý một số mối quan hệ phức tạp giữa các cá nhân với nhau, nhưng ‘có thể’ không có nghĩa là thích —— Trong những năm ở công ty, mặc dù cô biết rõ giám đốc Tiền và tổng giám đốc Đinh cố tình thiết lập cân bằng để quản lý hai tổ, khiến sự tồn tại của Khương Sam có thể khiến biểu hiện của cô ở công ty sẽ không đến mức nổi bật hơn người, nhưng vì nhiều nguyên nhân khác nhau mà cô vẫn luôn giả vờ như không biết.

Nhưng lần này, lời vu khống tài liệu dự án của Công nghệ kỹ thuật Helena bị rò rĩ vô căn cứ như vậy, nhưng bọn họ vẫn mặc kệ nó xuất hiện ngay trước mặt cô.

Hạ Diên Điệp không muốn suy nghĩ xem đây là đang mỉa mai hay là vì gì khác.

Cô am hiểu, nhưng cô ghét nhất là phải suy đoán lòng người.

Nếu môi trường này đã không thích hợp, vậy thì đổi sang môi trường khác tốt hơn. Dù sao cô cũng đã trả hết nợ, cô lại có năng lực chuyên môn, dù thế nào cũng không cần phải lo lắng không thể nuôi nổi bản thân.

“Thôi bỏ đi, được rồi được rồi, không nhắc đến những chuyện xui xẻo này nữa.”

Có lẽ nhìn ra được Hạ Diên Điệp không mấy hứng thú, La Hiểu Tuyết khéo léo nhanh chóng đổi chủ đề: “À này, cô có biết gì chưa, cuối tuần này giới phiên dịch ở Bắc Thành có một buổi liên hoan nhỏ, vé vào cửa cần ít nhất thời gian bảy năm kinh nghiệm trong giới —— Thế nào, có muốn đi xem không?”

Hạ Diên Điệp hoàn hồn, nhàn nhạt cười nói: “Buổi liên hoan của người cùng ngành, tôi đi lúc này không phải là đang tự gây sự sao?”

“Ây, người có con mắt sáng suốt đều biết cô gặp xui xẻo mà.” La Hiểu Tuyết nói: “Quan trọng nhất chính là, đây không phải là đang tạo cơ hội cho các ông lớn trong ngành cạnh tranh trên cùng một sân khấu sao? Chỉ cần cô đi, chắc chắn danh thiếp sẽ nằm trong tay cô, bây giờ mọi người bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm vào cô, có ai lại không muốn có được người đẹp của giới phiên dịch đồng thời chúng ta – cô Vanny Hạ chứ?”

Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ cười: “Cô có thể đừng giễu cợt tôi được không?”

“Giễu cợt cái gì? Tôi đang nói thật lòng đó.” La Hiểu Tuyết nghiêm túc nói: “Tôi nói rất ghiêm túc, cô cân nhắc đi, như vậy không tốt hơn cô nói chuyện với từng công ty một sao? Cũng không quá đông người, còn có thể trao đổi kinh nghiệm nghỉ việc thuyên chuyển công tác với tiền bối.”

Hạ Diên Điệp suy nghĩ giây lát, gật đầu: “Vậy cô gửi địa điểm và thời gian cụ thể đến điện thoại của tôi được không?”

“Không thành vấn đề! Đợi đến cuối tuần chúng ta cùng đi, cuối cùng tôi cũng tìm được người để đi cùng rồi!”

La Hiểu Tuyết mỉm cười.

Hạ Diên Điệp hiểu rõ: “Cô là vì muốn tìm người quen đi cùng đúng không?”

“Nửa này nửa kia, trong công ty chúng ta làm gì có ai hơn bảy năm.” La Hiểu Tuyết bất đắc dĩ nói: “Ngưỡng cửa này quá nghiêm ngặt rồi.”

“Khương Sam không phải sao?”

“???”

La Hiểu Tuyết trừng mắt khinh thường: “Cô tha cho tôi đi, đi cùng anh ta có thể sẽ khiến tôi mất khẩu vị cả một tháng đấy —— Đây không phải đang tự khiến bản thân phát ốm sao?”

Hạ Diên Điệp cười: “Được, vậy thứ Bảy tôi sẽ liên lạc với cô.”

“Được rồi!”

“…”

Hai ba ngày tiếp theo, Hạ Diên Điệp gần như không thể nhìn thấy mặt Du Liệt.

Rõ ràng ở cùng một mái nhà, nhưng hầu như cô về đến nhà thì Du Liệt đã đi mất, lúc Du Liệt trở về thì cô đã ngủ rồi, sáng hôm sau lúc cô tỉnh dậy, người nọ cũng đã xuất phát đến công ty.

——

Hạ Diên Điệp coi như đã được tận mắt chứng kiến công việc của nhà sáng lập kiêm CEO sẽ bận rộn đến mức nào. Ngẫm lại, cũng có thể là vì buổi thử nghiệm động cơ giai đoạn đầu của Phùng Thước số 1 sắp bắt đầu.

Nhưng mà trong mấy năm qua, Hạ Diên Điệp cũng không khá hơn Du Liệt hiện tại là mấy. <!-- Quảng cáo 1 -->

Ngược lại, những ngày vừa qua sau khi nghỉ việc, Hạ Diên Điệp sống vô cùng suôn sẻ và tự do, hoàn toàn cảm nhận được sự khác biệt giữa “còn sống” và “cuộc sống”.

Trải qua hai ba ngày, Hạ Diên Điệp cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều.

Buổi “Tinh anh hội tụ” của giới phiên dịch cũng đến trong thời gian này.

Ban tổ chức đã lên lịch sẽ tập hợp lại ăn trưa, yêu cầu phải có mặt lúc mười một giờ trưa.

Có lẽ là để làm nổi bật đẳng cấp của tinh anh hội tụ, địa điểm tổ chức bữa trưa được đặt tại một sảnh tiệc nhỏ của một khách sạn năm sao ở Bắc Thành.

Hạ Diên Điệp vừa xuống taxi đã bị mái hiên hoa lệ cao lớn này làm cho kinh ngạc.

—— Cô đã đi cùng khách hàng đến khách sạn năm sao này vài lần, biết rõ nơi này thậm chí còn có thể tổ chức tiệc tối cho những vị khách nước ngoài cao cấp.

Có thể đặt tiệc ở nơi này, tuy là nhỏ, nhưng cũng đủ để thể hiện được đẳng cấp.

Hạ Diên Điệp đang bận suy nghĩ, còn chưa quay đầu lại.

“Hạ Hạ!” La Hiểu Tuyết đứng ở trong mái hiên, đối mặt với cửa xoay tự động có hai cánh cửa, đang vẫy tay với cô.

Hạ Diên Điệp bước tới.

La Hiểu Tuyết nhìn cô, không khỏi mỉm cười: “Cô thật sự tới đây để nhận danh thiếp à?”

“Hả?” Hạ Diên Điệp khó hiểu.

La Hiểu Tuyết chỉ vào chiếc túi mình đang mang: “Tôi tiêu hết tiền chỉ vì tránh để người khác bàn tán, nhưng nhìn cô xem, vô cùng tự nhiên, cứ như thể chỉ thuận tiện đi ngang qua thôi vậy. Còn tôi thì chẳng khác nào lợn bị nhét hành vào mũi, vờ làm ra vẻ?”

Hạ Diên Điệp bật cười kéo cô ấy vào trong: “Đừng hỏi nữa, cứ coi như tôi không có tài sản đi.”

“Chậc chậc, nhưng tôi lại nghe nói là có một nhà sáng lập công ty có giá niêm yết vài trăm triệu lại lái một chiếc Santana giá chưa đến mười vạn đi làm, gần như trở thành meme cho toàn bộ Bắc Thành lan truyền —— Thế nào, trò chơi tình thú của đôi tình nhân nhỏ hai người à?”

“Hả? Cái gì, hình như tôi đột nhiên không nghe thấy gì cả.”

Hạ Diên Điệp giả vờ câm điếc, mỉm cười chuyển đề tài.

Hai người đi thang máy lên lầu, đi vòng quanh mấy lần mới đến được lối vào của sảnh tiệc nhỏ.

Cách cửa một khoảnh.

Nụ cười của La Hiểu Tuyết đột nhiên dừng lại: “Sao cô ta lại ở đây?”

“Hả?” Hạ Diên Điệp tùy ý ngước mắt lên.

“… Có chuyện gì đó sắp xảy ra rồi, Hạ Hạ,” La Hiểu Tuyết quay mặt lại, đến gần hạ giọng nói: “Người ở cửa kia chính là bạn gái cũ của tổng giám đốc Đinh.”

Hạ Diên Điệp phối hợp im lặng hai giây: “Cho nên là?”

“…Cô sẽ không quên đó chứ?”

Hạ Diên Điệp do dự: “Có chuyện gì tôi nên nhớ sao?”

“Cô ta và tổng giám đốc Đinh không phải chia tay trong hòa bình, còn cô thì trùng hợp lúc trước từng bị đồn với tổng giám đốc Đinh một khoảng thời gian, nhớ không?”

Ký ức đã chết sống lại.

Hạ Diên Điệp: “.”

Ánh mắt La Hiểu Tuyết nhìn cô lộ ra sự cảm thông: “Theo như tôi được biết, cô ta không chỉ nhắc đến cô ở sau lưng một hai lần đâu.”

Không đợi Hạ Diên Điệp nói thêm gì nữa.

Hai người bên kia đang nói chuyện thì đột nhiên dừng lại, cùng nhìn về phía này.

Mà người đang đứng cùng cô gái xa lạ đó, trùng hợp lại chính là tổ trưởng tổ hai, Khương Sam.

Không khí chìm trong im lặng giây lát.

Khương Sam bày ra biểu cảm ngoài cười trong không cười: “Ồ, đây không phải cô Hạ sao?”

“….”

Cũng trong lúc đó.

Trong cùng một tòa nhà, tại sảnh tiệc ở tầng giữa của khách sạn đang diễn ra một cuộc “Hội đàm doanh nghiệp kinh doanh” quy mô lớn do một nhà tài trợ của Bắc Thành đứng ra tổ chức.

Du Liệt đang lười biếng lắc ly rượu trong tay đột nhiên dừng lại.

Anh quay người sang: “Anh vừa nói cái gì?”

Người đàn ông bên cạnh cười nói: “Tôi nói vừa gặp được tổng giám đốc Quan của công ty Thiên Truyền, ở tầng dưới có một buổi liên hoan cỡ trung của giới phiên dịch bọn họ. Có lẽ anh ta xuống đó tìm ai đó chào hỏi.”

Ánh mắt Du Liệt thoáng dao động.

“Chẳng lẽ sếp Du cũng có hứng thú với giới phiên dịch sao?”

“Không có hứng thú với giới này.”

Du Liệt dừng lại giây lát, sau đó đôi môi mỏng bất giác cong lên: “Nhưng tình cờ là vợ chưa cưới của tôi cũng ở trong giới này.”

“——??” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->