Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 65: Kết thúc chính văn – Ước mơ của anh



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 65: Kết thúc chính văn – Ước mơ của anh.

Hạ Diên Điệp rất trắng.

Khác với chiếc áo sơ mi cô mặc của anh, loại này có màu trắng như tuyết pha chút hồng, toát lên vẻ tươi tắn và nhanh nhẹn của cuộc sống.

Cũng khiến Du Liệt chìm đắm say mê. <!-- Quảng cáo 1 -->

Chỉ là không giống như ngày xưa, làn da trắng như tuyết giờ đây đã hoàn toàn bị nhuốm màu, có lẽ cũng giống như bên dưới lớp áo sơ mi, toàn thân là dấu vết bị ăn ức hiếp quá mức, dấu hôn, dấu tay, vệt đỏ, vệt hồng. Cô rất trắng, thậm chí còn có thể nhìn thấy chút vết bầm nhàn nhạt như ánh sao. <!-- Quảng cáo 1 -->

Du Liệt vẫn bất động trên giường, không chớp mắt nhìn cô đi vào phòng, như thể đang sợ chỉ cần chớp mắt một cái thì giấc mơ sẽ tan biến, anh sẽ trở lại thực tại rằng cô muốn rời đi.

Hồ Ly tranh cãi vô ích.

Hai ngày qua anh khiến cô như thể không có chân, muốn đi đâu là bế đến đó, hôm nay cô thật sự đã có cảm giác như không có chân nữa thì anh lại không cử động, chỉ nhìn cô.

Sau khi thầm niệm mấy lần “tự gây nghiệp chướng”, Hạ Diên Điệp dựa người vào khung cửa.

Eo và chân của cô đều nhũn đến mức không còn cảm giác, cũng thật sự không thể chống đỡ nổi để cô bước ra khỏi căn phòng chợt trở nên quá lớn giờ phút này.

Vì thế, Hồ Ly rũ mi xuống, chậm rãi mở miệng: “Không ăn cơm à?”

“…”

Du Liệt vẫn chỉ nhìn cô chằm chằm, không phát ra chút âm thanh nào.

Cứ như thể anh mới là người bị cà vạt trói lại ở đủ các nơi chứ không phải là cô.

Hồ Ly tức giận, nhưng mặt vẫn không đổi sắc liếm liếm răng nanh nhỏ, ngước đôi mắt hạnh sáng trong gợn sóng lên, trừng mắt nhìn anh: “Ồ, hóa ra cái chết mà thiếu gia nói không phải là làm chết, mà là chết đói?”

Hồ Ly lười biếng nâng tay lên: “Vậy anh tự chết đói đi, cách chết này quá đau đớn, em thật sự không đi cùng anh được.”

Cách nói chuyện rất điềm tĩnh, thái độ cũng rất hào phóng.

Hạ Diên Điệp thầm khen ngợi bản thân, sau đó xoay người đi, nhưng một giây này, cơ bắp ở chân cô vì bị tra tấn quá mức mà co rút, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa đã ngã sấp xuống đất một cách mất tự nhiên.

Hạ Diên Điệp khó khăn tựa vào tường: “……..”

Du, Liệt.

Hồ Ly tức giận hung hăng ngẩng đầu lên.

Cuối cùng người đàn ông phía sau cũng có phản ứng.

Hạ Diên Điệp nghe thấy tiếng giường xột xoạt, người đàn ông bước xuống chiếc giường lớn, sải bước về phía cô.

Hồ Ly nghe được như vậy càng thấy mệt tim.

Dựa vào cái gì? Rõ ràng anh tiêu hao thể lực nhiều hơn cô rất nhiều, nhưng cuối cùng lại giống như người không có việc gì, khiến cô trở nên vô cùng vô dụng.

Ngay lúc Hạ Diên Điệp đang suy nghĩ, eo cô đã bị siết chặt, sau đó hai chân cô bị cánh tay của người đàn ông giữ lấy.

Trọng tâm đột nhiên nâng lên.

“!”

Hồ Ly rùng mình phản ứng lại, lập tức sợ đến tái mặt, cô không suy nghĩ nhiều đã đưa hai tay ôm lấy cánh tay của Du Liệt: “Đừng—”

Du Liệt ôm lấy Hồ Ly ở trước người, lúc rơi vào lòng anh cô có chút run rẩy, nguyên nhân vô cùng rõ ràng.

Du Liệt nhẹ nhàng thở dài, trong giọng nói tràn ngập áy náy: “Anh không muốn làm gì hết.”

Anh nói rồi lại bế cô gái trên tay đến ghế sô pha trong phòng khách.

Tấm da bọc tối màu của ghế sô pha mềm mại lún xuống, Du Liệt ngồi xổm xuống trước mặt cô gái, nhẹ nhàng xoa bóp bắp chân đau nhức của cô, sau đó lại ngẩng đầu lên hôn cô, rất nhẹ nhàng, cũng rất dịu dàng.

Hạ Diên Điệp nhắm chặt mắt lại.

Đối diện với ghế sô pha là cửa kính sát đất đảm bảo riêng tư, cô ghi nhớ rất sâu sắc rằng, dưới ánh sáng mờ ảo, hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ kính sát đất kia đã có những cảnh tượng phóng túng khiến cô không dám nhìn thẳng, chỉ có thể nhắm chặt mắt như thế nào.

Thế nhưng khi ấy lại có người nào đó điên cuồng đến mức cố tình dùng đủ loại thủ đoạn ép cô phải mở mắt nhìn rõ ràng.

“…Anh nói rất đúng.”

Trên ghế sô pha dưới ánh nắng mặt trời, đôi mắt đỏ hoe của Hồ Ly bỗng nhiên mở ra một cách nghiêm túc.

Cô đẩy nụ hôn dịu dàng kia ra, ngồi nhìn xuống anh từ trên cao.

“Gì cơ?” Nụ hôn dịu dàng đúng lúc bị Hồ Ly đột nhiên đẩy ra, Du Liệt cũng không tức giận, vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp eo và chân cho cô, trầm giọng hỏi.

“Không cần thiết phải bị lây nhiễm.” Hồ Ly tức giận hầm hừ, dùng mũi chân giẫm lên chân đang quỳ dưới đất của anh: “Bản thân anh chính là một kẻ biến thái.”

Du Liệt bất giác cười, anh giơ tay nhẹ nhàng giữ lấy mắt cá chân mảnh khảnh của cô gái.

Không đợi anh làm gì.

Hạ Diên Điệp đã hơi nhếch mắt lên: “Em không thể đạp sao?”

“…”

Đối diện với ánh mắt rũ xuống đầy khiêu khích của Hồ Ly, Du Liệt thả lỏng sức lực mấy ngón tay trên mắt cá chân của cô, chỉ nhẹ nhàng sượt qua.

Yếu hầu kiêu ngạo của anh chầm chậm lên xuống, sau đó thấp giọng cười: “Không, em muốn làm gì với anh cũng được.”

“Được thôi.”

Hồ Ly gập đôi chân trắng như tuyết của mình dưới lớp áo sơ mi, dường như không hề bận tâm đến những đốm sao đỏ trên đó đang bị ánh mắt đen tối của anh nhìn chăm chú.

Cô nghiêng người về phía anh, chiếc cổ áo dù đã cài đến chiếc cúc thứ hai nhưng vẫn to hơn so với người cô hơi trễ xuống, để lộ một nửa xương quai trắng nõn lơ lửng trước mắt anh, nhưng vì bị anh ức hiếp quá mức, bên trên còn đang trôi nổi những vết sao đỏ to nhỏ khác nhau, vô cùng khiêu khích, như thể sắp bắn ra một màn pháo hoa khổng lồ trong mắt anh.

Hồ Ly đang cố tình tra tấn anh.

Nhưng đây là anh tự làm tự chịu.

Du Liệt nghe thấy hơi thở tràn đầy dục vọng đang âm thầm ngấm sâu trong lòng mình, mặc dù đã được thỏa mãn nhưng anh vẫn dễ dàng bị cô khiêu khích ham muốn chôn dấu sâu bên trong.

Sau đó, yếu hầu của anh bị đầu ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng chạm vào, khóe mắt Du Liệt giật giật, đôi mắt đen ngước lên.

Hồ Ly khoanh chân, nhìn anh bằng ánh mắt ngây thơ, chiếc áo sơ mi trắng của anh trên người cô như ẩn như hiện theo mỗi động tác của cô.

“Sao vậy?” Giọng nói của cô gái khàn khàn đầy vô tội: “Chạm một chút cũng không được sao? Không phải anh đã nói là em làm gì cũng được à?”

Yết hầu của Du Liệt nặng nề lăn lộn dưới đầu ngón tay của cô, anh nheo hàng mi đen dài, giọng nói mang theo chút chật vật: “Phải, anh đã nói như vậy.”

Hạ Diên Điệp khẽ cười một tiếng, giấu răng nanh nhỏ đi.

Sau khi chơi đùa đủ vui vẻ, tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn, cô nắm lấy cổ áo ngủ của người nào đó, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng của anh.

“Anh tra tấn em trên giường, em tra tấn anh dưới giường.” Hồ Ly ngước mắt lên: “Có công bằng không?”

Du Liệt sửng sốt, khẽ mỉm cười, anh ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh của cô, áp vào vòng eo đau nhức của cô, dịu dàng hôn từ dưới lên vô cùng thành kính: “Không quá công bằng.”

“?”

“Em sẽ bị anh bắt nạt đến hỏng mất.”

“——”

Hồ Ly đỏ bừng mặt, giận dữ đánh trả, nghiến răng: “Vậy cũng không hẳn.”

Giằng co một lúc như vậy khiến quần áo lộn xộn, hô hấp cũng rối loạn, cuối cùng vẫn là Hồ Ly hoàn toàn không còn chút sức lực nào bảo dừng lại trước. Người bình thường không thể cạnh tranh được về thể lực với kẻ biến thái.

Làm Hồ Ly quý ở chuyện biết tự lượng sức mình —— cô quyết định coi đây là quy tắc thứ tư của cuộc đời mình.

Cuối cùng vẫn do Du Liệt bế cô vào nhà ăn.

Lúc bước đến hành lang phòng khách, ánh nắng từ cửa sổ sát đất tràn ngập trong mắt Du Liệt.

Ánh nắng bên ngoài cửa sổ vô cùng rực rỡ.

Ngay lúc đó, anh nghe thấy Hạ Diên Điệp đang rúc vào trong ngực anh, tựa vào lòng anh, đột nhiên nhẹ giọng nói một câu.

“Du Liệt, anh đừng sợ.”

Anh dừng lại.

Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng hôn lên trái tim anh, nhỏ giọng nói: “Điều duy nhất em sẽ không làm với anh một lần nữa chính là rời xa anh.”

“——”

Du Liệt giật mình, ánh nắng tràn vào trong đôi mắt đen nhánh của anh.

Sau đó anh cúi đầu, chậm rãi hôn lên trán cô trong vòng tay mình:

“…Được.”

Sương mù tan biến.

Thế giới nhẹ nhàng trong trẻo, bầu trời không một gợn mây.



Cuối cùng vẫn là Du Liệt và Hạ Diên Điệp cùng nhau đi châu Âu vào cuối tuần.

Chỉ là toàn bộ cuộc trò chuyện với nhà đầu tư người Trung Quốc bí ẩn khiêm tốn trong lời đồn nào đó hoàn toàn không giống với những gì Hạ Diên Điệp tưởng tượng, cô vốn dĩ cho rằng chỉ liên quan đến xung quanh Công nghệ kỹ thuật Helena, nhưng sau vài câu, chủ đề bắt đầu chuyển sang một hướng không liên quan.

Sau một giờ trò chuyện, Hạ Diên Điệp mơ màng, chỉ cảm thấy vừa được dự một lớp học về cuộc đời.

Chuyện này thậm chí sau khi ra khỏi cửa phòng làm việc của đối phương mầ cô vẫn còn đang suy nghĩ ——

Sao lại có cảm giác như, so với Công nghệ kỹ thuật Helena thì dường như đối phương muốn tìm hiểu xem cô là người như thế nào hơn nhỉ?

Chuyện này mãi cho đến vài năm sau, khi Hạ Diên Điệp biết được con trai của bà cụ Tang họ Tần, cô mới hiểu được tại sao bà cụ lại biết hai chữ trong tên “Tần Tể Đồng” này được lấy trong câu “Thiên chu cộng tể dữ quân đồng(*)”, lúc này Hạ Diên Điệp mới giật mình nhận ra, quả thật đối phương đang thăm dò xem có phải cô cố ý tiếp cận bà cụ Tang hay không.

Hạ Diên Điệp cũng không cảm thấy bị xúc phạm.

Dưới góc nhìn khác nhau, cách nhìn nhận vấn đề đương nhiên cũng không giống nhau, huống chi kết quả của chuyến đi châu Âu này cũng không tệ ——

Nói chuyện được hai tiếng đồng hồ, sau khi Tần Tể Đồng biết được Du Liệt đi cùng cô thì vô cùng ngạc nhiên. Kết quả là một tiếng đồng hồ còn lại chuyển thành cuộc nói chuyện song phương giữa Tần Tể Đồng và Du Liệt.

Hạ Diên Điệp cũng không biết nội dung trao đổi của hai người, chỉ biết cuối cùng một giờ kéo thành ba giờ, thậm chí Tần Tể Đồng còn đặt nhà hàng, mời Du Liệt và cô dùng bữa tối.

Trong bữa tối, Hạ Diên Điệp nghe hai người trao đổi quan điểm, lúc ký hợp đồng, hình như còn có chút hối hận vì gặp được nhau quá muộn.

Những lo lắng ban đầu cũng được buông bỏ.

Đêm đó khi tàn cuộc, vẫn là do Tần Tể Đồng bảo trợ lý sắp xếp xe đưa hai người trở về khách sạn địa phương. Trước khi lên xe, Hạ Diên Điệp nghe thấy Tần Tể Đồng đã ngà ngà say cũng đã buông bỏ sự xa lạ khi lần đầu gặp mặt, mỉm cười vỗ vai Du Liệt.

“Cô bạn gái của cậu không biết, bên phía tôi cũng hoàn toàn không nghe thấy tin tức gì. Có phải công ty đầu tư Nhân Khoa sẽ sớm có biến động lớn không?”

Du Liệt chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không muốn can thiệp vào chuyện của nhà họ Hà. Nhưng tôi rất vui khi Công nghệ kỹ thuật Helena có thể trở thành cú nổ đầu tiên mà công ty đầu tư Tể Đồng muốn thử nước trong thị trường nội địa.”

“Được, tốt.” Tần Tể Đồng cười vui vẻ nói: “Vậy tôi cũng chúc cậu một câu, một bước lên trời nhé?”

“…”

Hạ Diên Điệp yên lặng ngồi trong xe, cho đến khi hai người “bạn vong niên(*)” bên ngoài cuối cùng cũng kết thúc cuộc gặp gỡ, Du Liệt mới xoay người lên xe.

(*) Già trẻ làm bạn với nhau

Tối nay trao đổi cùng với Tần Tể Đồng đương nhiên tâm trạng của anh cũng hiếm khi được vui vẻ, người xưa nay không dính đến rượu cũng uống mấy ly, sau khi lên xe thì có hơi choáng váng, anh dựa vào cổ cô gái bên cạnh, nắm lấy những ngón tay của cô rồi siết chặt trong lòng bàn tay, dù thế nào cũng không chịu buông ra.

Dù sao cũng là do trợ lý của Tần Tể Đồng lái xe, Hạ Diên Điệp không tiện nói nhiều trên xe, đành phải đợi trở về khách sạn.

Trợ lý hộ tống Du Liệt và Hạ Diên Điệp trở về phòng khách sạn, lễ phép tạm biệt rồi rời đi.

Hạ Diên Điệp đóng cửa lại rồi khóa cửa, sau đó mới xoay người về phòng khách ở trong phòng.

“Công ty đầu tư Nhân Khoa….. có chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Hồ Ly vẫn luôn nhạy bén, nhưng trong một ngành không phải lĩnh vực của mình thì tin tức của cô khó tránh khỏi không nhanh nhạy.

Trong lòng đã mơ hồ nghi ngờ từ lâu, đêm nay lại bị một câu nói vô tình của Tần Tể Đồng vạch trần, đặc biệt là những nghi ngờ về trạng thái buông bỏ mặc kệ không hề phản kháng của Du Liệt trước đây —— tất cả đều được dễ dàng giải quyết trong suy nghĩ của cô trên suốt đường về.

“Có phải là,” Mí mắt Hạ Diên Điệp giật giật: “Bùi Học Khiêm muốn làm gì đó không?”

Du Liệt đang ngà ngà say thấp giọng cười nói: “Anh đã sớm nói với em rồi, Bùi Học Khiêm là sói hoang, không phải con chó canh cửa của nhà họ Hà.”

“…… Chuyện gì sẽ xảy ra với nhà họ Hà?”

“Một người mà ngay cả sói và chó cũng không phân biệt được.” Du Liệt nắm lấy tay của cô, kéo cô đến trước mặt rồi nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay của cô, sau đó lại cắn nhẹ: “Đến lúc bị ăn tươi nuốt sống rồi, đến một mẩu vụn cũng không còn.”

“…”

Nhớ đến điệu bộ nho nhã từ đầu đến chân của Bùi Học Khiêm, Hạ Diên Điệp cảm thấy ớn lạnh.

Đương nhiên cô biết “ăn tươi nuốt sống” mà Du Liệt nói không giống như trò đùa thân mật mờ ám giữa anh và cô.

Mà đó sẽ là một cuộc chiến, không có khói thuốc súng, không có máu thịt, nhưng lại tràn ngập khói thuốc súng bay tán loạn và máu thịt đầm đìa.



Và sự thật cũng đúng như Hạ Diên Điệp dự đoán.

Vào tuần thứ hai sau khi hai người về nước, đầu tư Nhân Khoa đã tổ chức một cuộc họp hội đồng quản trị, kết quả của cuộc họp đã gây chấn động toàn ngành, thậm chí là toàn bộ phố tài chính ——

Các cổ đông nắm giữ hai phần ba số cổ phần đã “phản bội” chủ tịch đương nhiệm Hà Đắc Bái, bãi miễn chức chủ tịch của ông ta, thông qua bỏ phiếu bầu chủ tịch mới: Bùi Học Khiêm, CEO hiện tại của Nhân Khoa.

Mà trong số những cổ đông đó, có rất nhiều “lão làng” đã theo Hà Đắc Bái xây dựng nên những thành tựu to lớn cho tập đoàn Nhân Khoa trong giới tài chính, bọn họ cũng che giấu phần nào, chỉ xuất hiện với tư cách cổ đông trên danh nghĩa để nắm giữ cổ phiếu, âm thầm kiếm lợi nhuận trong bóng tối.

Lại thêm một tuần nữa.

Lĩnh vực hàng không vũ trụ thương mại và lĩnh vực đầu tư mạo hiểm cùng nhau tung ra bản tin tức thường niên:

Nhà đầu tư người Trung Quốc Tần Tể Đồng trở về nước thành lập Quỹ nội địa đầu tư Tể Đồng, khoản đầu tư lớn đầu tiên được đập vào Công nghệ kỹ thuật Helena.

Đồng thời, Công nghệ kỹ thuật Helena cũng thông báo rằng đã hoàn thành vòng huy động vốn Pre-C+ trị giá hàng trăm triệu nhân dân tệ do đầu tư Nhân Khoa và đầu tư Tể Đồng cùng dẫn đầu.

Buổi thử nghiệm đầy đủ của tên lửa “Phùng Thước” số 1 đã kết thúc thành công và sẽ được phóng lên sau nửa tháng nữa.

Ngay khi tin tức gây sốc về sự đảo chiều này xuất hiện, đã gây chấn động cả trong lẫn ngoài ngành.

“Đây là ván cờ mà con và Bùi Học Khiêm đã sớm bố trí sao?”

—— Mỗi gia đình tự tính sổ riêng con cái của mình.

Du Hoài Cẩn hiếm khi mất bình tĩnh như vậy, sau khi tin tức chính thức bên phía Helena được công bố, ông ấy đã kết thúc sớm chuyến công tác và trở về Bắc Thành, lần đầu tiên quay lại Công nghệ kỹ thuật Helena là đi thẳng vào văn phòng của tổng giám đốc điều hành.

Nhìn đứa con trai mà ông ấy đã không còn nhìn thấu được nữa ngồi sau bàn làm việc, vẻ mặt Du Hoài Cẩn phức tạp.

“Có biết bây giờ báo lá cải đang nói thế nào không? Nói nhà họ Du của bố và nhà họ Hà của ông ta quả nhiên nuôi ra được hai đứa con trai ngoan, bắt tay với nhau, trong ứng ngoài hợp phá hoại sân khấu của bố mình.”

Du Liệt không thèm để tâm, thậm chí còn không rời mắt khỏi tài liệu: “Chúng tôi không phải người gây chuyện trước.”

“À,” Du Liệt xem đến dòng cuối cùng trong tài liệu trước mặt, ký tên vào rồi mới đóng lại, sau đó anh mới lười biếng nhướng mày: “Cha mẹ dạy dỗ con cái, nhưng con cái chỉ có thể để mặc bị trách mắng rầy la, vậy không thể quay lưng lại với nhau sao?”

Du Liệt nói xong thì tự bật cười.

Anh ngồi tựa lưng vào ghế, ánh mắt hờ hững nhưng lại nghiêm nghị: “Bây giờ là thời đại nào rồi, chủ tịch Du? Chiến trường không có quy luật cha con, đáng ra ông phải hiểu rõ hơn tôi chứ? Huống hồ, chủ tịch Du cho rằng giữa chúng ta có quan hệ phụ từ tử hiếu từ khi nào?”

“——” <!-- Quảng cáo 1 -->

Du Hoài Cẩn thở hổn hển, lại nghẹn họng không thể nói ra được, chỉ có thể tức giận trừng mắt nhìn Du Liệt.

Trợ lý đi cùng ông ấy đến vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ, sợ chủ tịch nhà mình cũng sẽ đi theo nhà họ Hà bên cạnh, bị con trai của mình chọc tức đến mức đột quỵ phải nhập viện.

Vậy thì trong giới này có thể xem một trò cười lớn rồi.

Du Liệt giơ đồng hồ lên, lạnh lùng rũ mắt nhìn: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ tổ chức cuộc họp báo về kế hoạch chiến lược của loạt tên lửa “Phùng Thước”, nếu chủ tịch Du không còn chuyện gì nữa…”

Anh hạ cổ tay xuống, uể oải chỉ về phía cửa: “Mời?”

Trợ lý vốn cho rằng chắc chắn Du Hoài Cẩn sẽ giận tím mặt, nhưng không ngờ chủ tịch nhà mình lại quay người, lạnh lùng bước ra ngoài.

Trợ lý sửng sốt mấy giây, sau đó vội vàng chào Du Liệt, cũng quay người đuổi theo ra ngoài.

Trong lúc chờ thang máy, trợ lý vẫn thấp giọng khuyên nhủ: “Sếp Du vốn đang tràn đầy sức sống tuổi trẻ, chắc chắn giận ngài vì ngài và chủ tịch Hà, à, ông Hà bắt tay gây cản trở vòng huy động vốn của bọn họ, cho nên mới tức giận với ngài.”

Còn chưa khuyên xong thì thang máy đã đến.

Hai người bước vào trong thang máy, trợ lý tiếp tục cố gắng: “Chủ tịch Du, ngài đừng tức giận, sau này——”

Còn chưa nói xong.

Trong khoang thang máy đột nhiên có tiếng cười lớn.

Trợ lý: “?”

Trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, nếu như không phải gặp ma, vậy thì chỉ có thể là….

Trợ lý có chút mờ mịt bất an nhìn về phía Du Hoài Cẩn: “Chủ tịch Du?”

Không phải là bị con trai chọc giận đến mức ngốc luôn rồi chứ?

“Tại sao tôi phải tức giận?” Sau khi Du Hoài Cẩn cười xong thì bình tĩnh trở lại, ông ấy lạnh nhạt đáp một câu: “Trong giới kinh doanh có được bao nhiêu người có thể cạnh tranh với con trai của ông đây? Hà Đắc Bái tức giận nhập viện, đó là vì Bùi Học Khiêm không chừa cho ông ta chút mặt mũi nào, còn muốn đổi họ cho nhà họ Hà của ông ta — tại sao tôi phải tức giận? Tôi vui vẻ còn không kịp!”

“?”

Trợ lý bối rối.

Cửa thang máy mở ra ở tầng ngầm thứ hai.

Du Hoài Cẩn bước ra khỏi thang máy, nhìn bóng dáng đó của ông ấy quả thật rất có khí thế, long hành hổ bộ(*).

(*) Mô tả dáng vẻ hơn hẳn người thường của bậc đế vương; bậc tướng lĩnh dáng vẻ hiên ngang; diện mạo oai hùng.

Trợ lý ngẩn người mất mấy giây, cảm thán một câu suy nghĩ của chủ tịch Du bọn họ quả thật rất khó đoán, sau đó dở khóc dở cười theo sát bên cạnh.



Cuộc họp báo thường niên của Công nghệ kỹ thuật Helena được tổ chức dưới hình thức phát sóng trực tiếp một tuần trước khi chính thức phóng “Phùng Thước” số 1.

Người sáng lập cùng đội ngũ điều hành cốt lõi, đồng thời cũng là tổng giám đốc điều hành, giám đốc tài chính và giám đốc vận hành của Công nghệ kỹ thuật Helena đã cùng nhau tham dự sự kiện, lần đầu tiên nhận phỏng vấn từ các phóng viên.

Trong cuộc họp báo lần này, giai đoạn cuối cùng dành cho phần câu hỏi tự do của cư dân mạng trong phòng phát sóng trực tiếp chính thức của Công nghệ kỹ thuật Helena——

Người dẫn chương trình của cuộc họp báo sẽ tiến hành sàng lọc, mời ba vị giám đốc cấp cao trả lời các câu hỏi ngay tại chỗ.

Sự tuyên truyền này và tính tương tác cực cao của buổi phát sóng trực tiếp ngay lập tức thu hút sự chú ý lớn cả trong lẫn ngoài ngành.

“Phòng tuyên truyền của công ty đại thiếu gia Du này làm sao vậy? Một trong những chiến lược kinh doạnh là dựa vào nhan sắc thần tiên của người sáng lập đúng không? Như vậy cũng quá thâm độc rồi đấy! Tớ thay mặt đối thủ cạnh tranh của bọn họ bày tỏ sự phản đối mạnh mẽ được không?”

Với tư cách là đại diện tốt nhất cho những người bạn xấu, Kiều Xuân Thụ vừa tức giận vừa trở tay đặt đồng hồ báo thức, ngồi trực chờ trước trong phòng phát sóng trực tiếp của Công nghệ kỹ thuật Helena.

Hạ Diên Điệp bất đắc dĩ nói: “Không đến mức đó chứ.”

“Sao lại không đến mức! Tớ dám khẳng định, sau khi cuộc họp báo này kết thúc, cậu sẽ phát hiện bỗng nhiên trên mạng có thêm rất nhiều người gọi chồng cậu là chồng!”

“…?”

Tư duy ngôn ngữ của Hạ Diên Điệp cũng bị Kiều Xuân Thụ dẫn dắt trước khi cô kịp phản ứng lại.

Cô nhanh chóng che micro của điện thoại lại: “Suỵt, tớ cũng có mặt ở hiện trường đấy.”

“Sao? Cậu còn sợ bị người ta nghe thấy à?” Kiều Xuân Thụ thở dài: “Nghề nghiệp này của cậu thật sự rất phù hợp —— lúc trước chắc chắn cậu cũng không thể ngờ được, tương lai sẽ có một ngày cậu trở thành phiên dịch đồng thời cho chồng mình ở cuộc họp báo của cậu ấy đâu nhỉ?”

“…”

Rốt cuộc Hồ Ly cũng bị chọc đỏ mặt.

Trước khi ảnh hưởng đến biểu hiện chuyên nghiệp của mình, cô lạnh lùng vô tình giữ vẻ mặt nghiêm túc: “Tớ phải bắt đầu chuẩn bị đây, không nói chuyện với cậu nữa, bye bye.”

“?”

Kiều Xuân Thụ còn chưa kịp phản đối, Hạ Diên Điệp đã cúp điện thoại, cài chế độ im lặng.

Dựa theo sự hướng dẫn của nhân viên công tác của Công nghệ kỹ thuật Helena đi đến một góc cuộc họp báo, Hạ Diên Điệp ngồi xuống phía sau bàn phiên dịch.

Cô hít một hơi thật sâu, vỗ nhẹ hai má, nhanh chóng giúp bản thân tập trung lại, ổn định sự chú ý.

Cô lấy tài liệu trong túi hồ sơ ra, sắp xếp vào các vị trí trên bàn, sau đó lấy một phần bên trong ra. Hạ Diên Điệp lặng lẽ cúi đầu, đắm chìm vào bên trong, bắt đầu im lặng đọc thầm.

Trạng thái này kéo dài cho đến khi cuộc họp báo được bắt đầu, khi đội ngũ điều hành nòng cốt của Công nghệ kỹ thuật Helena bước vào địa điểm cùng với người dẫn chương trình và trợ lý.

Giới truyền thông đã ngồi sẵn trong phòng, nhanh chóng có phóng viên phản ứng lại, máy quay lần được được giơ lên, cũng khiến những tiếng xì xào bàn luận nhiệt tình vang lên trong hội trường.

Hạ Diên Điệp vô thức ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt đen nhánh của Du Liệt dưới ánh đèn sân khấu.

Ánh mắt vốn thờ ơ của Du Liệt bỗng nhiên trở nên gợn sóng, khóe môi cũng vô thức nhếch lên, anh hơi nâng cổ tay lên, giống như muốn đi đến chỗ của phiên dịch viên phía bên này.

Đáng tiếc đôi chân dài còn chưa kịp bước đi đã bị cặp mắt hung ác như dao phay của Hồ Ly tóm gọn.

Du Liệt bất đắc dĩ hiểu ý, chỉ có thể ngồi xuống vị trí của người phát ngôn cùng với người dẫn chương trình.

Với tư cách là người sáng lập, tổng giám đốc điều hành kiêm giám đốc kỹ thuật của Công nghệ kỹ thuật Helena, anh chắc chắn sẽ ngồi ở vị trí người phát ngôn trung tâm mà không còn gì nghi ngờ nữa.

Hai bên trái phải của anh lần lượt là Quách Tề Đào và Nghê Hòa Dụ ngồi xuống.

Nhân viên hậu cần nhanh chóng đưa tai nghe cho ba người.

“Sếp Du, mời anh thử điều chỉnh micro trước đã.”

“Ừm.”

Du Liệt chỉ vào tai nghe, giữ lấy micro ở trước mặt, thử âm thanh. Đảm bảo tín hiệu đã rõ, anh lặng lẽ giơ cổ tay lên, làm động tác OK với nhân viên công tác ở bên cạnh.

Động tác nâng tay lên này của anh vừa xuất hiện, bên dưới đột nhiên vang lên mấy tiếng “tách tách” của camera.

Du Liệt dừng lại, lạnh lùng liếc nhìn: “?”

Anh quay lại, bắt gặp biểu cảm cười đùa của lão Quách.

Du Liệt cầm chiếc micro dài mảnh ở trước mặt, thản nhiên nói: “Phóng viên mà anh mời đến rốt cuộc là phóng viên tin tức Công nghệ kỹ thuật hay là phóng viên giải trí?”

Lão Quách làm như không nghe thấy sự ám chỉ của anh: “Cậu có bộ mặt như vậy, không dùng thì uổng lắm. Như vậy sẽ tiết kiệm rất nhiều chi phí quảng cáo cho công ty, phải không lão Nghê?”

Giám đốc tài chính không nói gì, giơ ngón tay cái lên với lão Quách cách một Du Liệt.

Du Liệt lạnh nhạt, vừa định lên tiếng.

Vào lúc này, một giọng nữ trong trẻo, dịu dàng lại êm tai đột nhiên vang lên trong tai nghe ——

“One, two, three, four, five, silence.” (Thử giọng)

Du Liệt bỗng nhiên dừng lại.

Anh mãi không phản ứng khiến nhân viên công tác bên cạnh hoảng sợ: “Sếp Du, tai nghe không có âm thanh sao?”

“——”

Du Liệt hoàn hồn, ho nhẹ một tiếng: “Không có vấn đề.”

“Ồ, vậy được rồi.” Nhân viên công tác thở phào nhẹ nhõm, bước ra khỏi bàn của người phát ngôn.

Du Liệt nhịn rồi lại nhịn.

Cuối cùng không nhịn được nữa.

Anh buông nắm tay ra, quay người lại, nhìn hai người bên cạnh rồi chỉ chỉ vào tai nghe: “Nghe thấy rồi chứ?”

“?”

Giọng điệu của Du Liệt thản nhiên mà đầy kiêu ngạo: “Vợ tôi.”

Quách Tề Đào: “…”

Nghê Hòa Dụ: “…”

Sắp bị cậu chọc tức chết.

Vài phút sau, cuộc họp báo của công nghệ kỹ thuật Helena về vụ phóng thử “Phùng Thước” số 1 chính thức bắt đầu.



Đối với Hạ Diên Điệp mà nói, buổi họp báo lần này có lẽ là buổi họp báo đặc biệt và căng thẳng nhất trong sự nghiệp của cô.

Cho dù sau này cô có đồng hành cùng Du Liệt và Công nghệ kỹ thuật Helena qua hàng chục năm bình yên hay sóng gió, thì vẫn không thể so sánh được với ý nghĩa đặc biệt của lần đầu tiên này.

Nhưng cuối cùng, vẫn vượt qua được phần phát biểu và đặt câu hỏi kéo dài hơn một tiếng đồng hồ một cách suôn sẻ và trôi chảy.

Tiến đến giai đoạn cuối cùng.

Đây cũng là phần hỏi đáp thu hút nhiều sự chú ý nhất trong buổi phát sóng trực tiếp của buổi họp báo lần này, người dẫn chương trình quay trở lại hiện trường với những câu hỏi đã được chọn lọc từ các câu hỏi được cư dân mạng đưa ra.

Sau một hồi hỏi đáp, trong tay người dẫn chương trình chỉ còn lại hai thẻ câu hỏi cuối cùng.

Anh ta đọc lướt qua rồi nói: “Hai câu hỏi cuối cùng hình như đều là câu hỏi đặt cho tổng giám đốc Du của chúng ta.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tâm Niệm Em Đã Lâu
2. Ký Ức Độc Quyền
3. Lương Ngôn Tả Ý
4. Chàng Mù Hóa Ra Em Thật Yêu Anh
=====================================

Lão Quách ‘vui mừng khi thấy người khác gặp họa’ quay đầu lại.

Du Liệt lạnh nhạt cầm micro lên: “Mời nói.”

“Một cư dân mạng muốn hỏi tổng giám đốc Du: Mọi người đều biết “Phùng Thước” số 1 đã có tiền lệ phóng thất bại, như vậy xin hỏi, nếu như lần này vẫn thất bại, tổng giám đốc Du sẽ cảm thấy thế nào?”

“…”

Câu hỏi này có phần gay gắt.

Ngay cả mọi người ở khu vực truyền thông cũng trở nên hưng phấn, các camera lần lượt được giơ lên.

Du Liệt vẫn bình tĩnh, đặt ngón tay thon dài của mình lên micro: “Tôi không có cảm tưởng gì cả.”

Phía dưới xôn xao.

Lão Nghê và lão Quách đã thành thói quen, ngồi yên đến mức tám ngọn gió thổi cũng không thể lay động.

Du Liệt cũng không gấp gáp, chờ bọn họ nhỏ giọng bàn luận xong, anh mới lạnh nhạt mở miệng: “Bất kỳ quá trình nghiên cứu và phát triển khoa học nào cũng là một quá trình có vô số thất bại. Thí nghiệm vốn là phải không ngừng thử nghiệm, sửa chữa sai lầm, điều chỉnh, hướng tới mục tiêu, thực hiện bước đi mà chúng ta kiên định không dao động.”

Âm thanh bàn luận lắng xuống, thay vào đó là vô số ánh đèn flash nhấp nháy lóe lên.

“Nếu không có tâm trí bình thường để đối mặt với thất bại và thành không, cũng như không có can đảm để vững vàng tiến về phía trước, tôi nghĩ chúng tôi cũng sẽ không đứng trên con đường này.”

Du Liệt tạm dùng lại, nhìn về phía camera.

“Tôi luôn tin rằng công trình hàng không vũ trụ mãi mãi là con đường theo đuổi ước mơ và mà ngước nhìn lên các vì sao. Vũ trụ rộng lớn là ước mơ chung của các nhà nghiên cứu hàng không vũ trụ, bất luận có phải trả giá bằng bao nhiêu vất vả và nước mắt, bất luận là thành công hay thất bại, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục truyền lại ước mơ này từ thế hệ này sang thế hệ khác. Chúng tôi bước trên vai của thế hệ trước, trèo lên chỗ cao hơn, chúng tôi vững vàng tiến về phía mục tiêu chung, thề quyết chí không dao động.”

“…”

Hiện trường im lặng.

Vài giây sau, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.

Tại bàn phiên dịch.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, Hạ Diên Điệp dịch lại từng chữ một những lời mà Du Liệt đã nói sang tiếng Anh, giọng điệu có chút run rẩy.

Nói xong câu cuối cùng, cô nhịn xuống ngước đôi mắt đỏ hoe lên, vừa kiêu hãnh vừa vui mừng nhìn về phía người đang ngồi giữa bàn của người phát ngôn kia.

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc.

Người dẫn chương trình cũng có chút hưng phấn cầm tờ câu hỏi cuối cùng ra, hít một hơi rồi mỉm cười thoải mái lên tiếng: “Câu hỏi cuối cùng, xin hỏi tổng giám đốc Du, việc đặt tên cho Công nghệ kỹ thuật Helena có ý nghĩa gì đặc biệt không?”

Hạ Diên Điệp phiên dịch xong câu hỏi của người dẫn chương trình, vẫn chưa nghe thấy giọng nói của Du Liệt.

Cô sững sờ một lúc, vô thức ấn vào tai nghe để xác nhận lại tín hiệu, sau đó phát hiện ra điều gì đó ——

Hạ Diên Điệp ngước mắt nhìn về phía bàn của người phát ngôn.

Mà Du Liệt đang ở vị trí trung tâm đang cầm micro trước mặt lên, đôi mắt đen như mực sâu thẳm nhướng lên, nhìn cô từ trong biển người vô số phóng viên của giới truyền thông và nhân viên công tác.

Vài giây sau.

Du Liệt nhìn cô, thấp giọng lên tiếng: “Morpho Helena (Nữ thần ánh sáng) được mệnh danh là loài bướm đẹp nhất thế giới.”

“Nhiều năm trước tôi đã gặp một con bướm như vậy, cô ấy trải qua vô số giông bão trong cuộc đời, xuất hiện trong thế giới của tôi. Cô ấy đưa tôi thoát khỏi những giây phút mê man và mệt mỏi nhất. Cô ấy đồng hành giúp tôi củng cố ước mơ của mình, cô ấy nói cho tôi biết, chỉ cần là nơi trái tim hướng về, cho dù không thể đạt được, cô ấy cũng sẽ không bao giờ hối hận ——”

Trong lúc hoảng hốt, Hạ Diên Điệp dường như nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên trong đêm mùa hè năm ấy, khi cô và anh đứng trước cửa sổ kính sát đất ở cánh đồng bát ngát, nhìn ra vũ trụ ngân hà vô tận.

[….. Tôi không biết dì nghĩ gì, nhưng nếu là tôi, chỉ cần đó là phương hướng mà trong lòng tôi muốn, dù cho có đến được hay không, dù cho có ngã trên con đường đó, ít nhất tôi sẽ không hối hận —— bởi vì tôi sẽ cố gắng hết sức lực của mình trong cuộc đời này chỉ để tiến gần hơn từng bước một.]

Trước mắt, ánh đèn flash đang nhấp nháy không ngừng.

Giữa ánh sáng, gương mặt tuấn tú của người nọ vẫn giống như trong ký ức, chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt như mới ngày hôm qua.

Du Liệt cầm micro, nhìn cô qua biển người, nói rõ từng chữ một.

“Bởi vì cả đời này, tôi sẽ cố gắng hết sức để đến gần cô ấy từng bước một.”



Một tuần sau.

Trung tâm phóng vệ tinh thành phố X.

“Phùng Thước” số 1 đã hoàn thành mọi cuộc thử nghiệm và kiểm tra, được vận chuyển đến đây, cao ngất sừng sững trên bệ phóng tên lửa, đang trải qua những bước chuẩn bị cuối cùng để điều chỉnh hệ thống dẫn đường và hệ thống kích lửa trước khi tiến hành phóng.

Trên đài quan sát, Hạ Diên Điệp và Du Liệt đứng cạnh nhau, ánh mắt căng ra đến mức gần như run rẩy.

Nhìn nhân viên của căn cứ phóng đã tháo khung đỡ rồi rời khỏi hiện trường, Hạ Diên Điệp chậm rãi đè nén giọng nói có chút run rẩy của mình, nhỏ giọng nói: “Em căng thẳng quá, Du Liệt.”

Du Liệt nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

Anh thấp giọng mỉm cười: “Anh cũng vậy.”

Hạ Diên Điệp khựng lại, nghi hoặc nhìn anh: “Thật sao?”

“Ừm. Nhưng mà.”

Du Liệt giơ cổ tay cô lên, nhéo nhẹ lên đầu ngón tay lạnh ngắt của cô, cười nói: “Bởi vì em quá căng thẳng, cho nên anh lại không cảm thấy căng thẳng nữa.”

Hạ Diên Điệp không thèm so đo với anh, lại hít sâu một hơi: “Được rồi, vậy cứ coi như em căng thẳng thay anh đi.”

Du Liệt nghiêng đầu nhìn cô, một lúc sau, anh đột nhiên lên tiếng: “Nếu phóng thành công, vậy em đồng ý với anh một chuyện được không, Hồ Điệp?”

“Hả…?”

Trong lòng Hạ Diên Điệp hơi lưỡng lự, cô vẫn không ngừng lướt nhìn qua bệ phóng, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Du Liệt: “Là chuyện gì?”

Du Liệt thấp giọng cười: “Giúp anh hoàn thành ước mơ của anh.”

“Hả?”

Hạ Diên Điệp giật mình giơ tay lên, chỉ về phía bệ phóng xa xa: “Giấc mơ của anh không phải đang chờ cất cánh ở đó sao?”

“Một cái khác.”

“?”

Hạ Diên Điệp còn chưa kịp hỏi rõ ràng, tiếng đếm ngược từ trung tâm điều khiển của căn cứ phóng đột nhiên vang lên trong tai nghe mà hai người đang đeo ——

“Mười.”

“Chín.”

……

“Ba.”

“Hai.”

“Một.”

“Kích hoạt ——”

“Cất cánh!”

Trên bệ phóng.

“Phùng Thước” số 1 bay lên bầu trời.

Ngọn lửa bùng cháy rực rỡ mang theo niềm tin vững chắc của vô số người vang vọng khắp bầu trời.

——

, kết thúc chính văn.

[Ghi chú cuối]

“Em là ước mơ cuối cùng của anh, là khát vọng duy nhất của anh trong cuộc đời này, cho đến khi chết.”

—— Du Liệt. <!-- Quảng cáo 1 -->

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->