Phá Kén - Khúc Tiểu Khúc

Chương 73



<!-- Quảng cáo 1 -->

Chương 73

Hạ Diên Điệp vẫn luôn cho rằng bản thân là người giỏi che giấu cảm xúc.

Nhưng dường như luôn có một ngoại lệ nào đó dành cho Du Liệt.

Vì vậy, nửa buổi tối còn lại ở quán bar, cô có hơi mất tập trung và ngẩn người, cho dù đã cố gắng hết sức để phối hợp cùng người bạn ngoại quốc Anderson có tính cách tương đối điên rồ này, cũng hết sức tập trung lắng nghe đối phương và Du Liệt trò chuyện, nói về những cô gái trong trường đại học đã làm những chuyện điên rồ gì để theo đuổi Du Liệt, nhưng nghe một lúc, thỉnh thoảng Hạ Diên Điệp lại ngẩn người, ánh mắt ngẩn ngơ. <!-- Quảng cáo 1 -->

Còn bị Du Liệt bắt gặp rất nhiều lần. <!-- Quảng cáo 1 -->

Nhưng anh không nói gì cả.

Mãi cho đến khi Anderson uống thỏa thích, chạy đến sàn nhảy ồn ào náo nhiệt ở bên cạnh bắt đầu phát điên, rốt cuộc Du Liệt cũng thu lại tầm mắt dõi theo bóng dáng của đối phương.

“Không thích chỗ này à?” Tiếng nhạc trong quán bar vang lên ầm ĩ, Du Liệt đành phải ghé sát tai cô thì thầm: “Hay là không thích nghe Anderson kể về chuyện trước đây?”

Du Liệt nói xong thì quay người lại chờ phản ứng của Hạ Diên Điệp.

Hạ Diên Điệp do dự một lát, khẽ lắc đầu, nhưng không biết tại sao vẫn tránh đối diện với anh ——

Du Liệt hơi nheo mắt lại.

Quả thực không phải là ảo giác của anh.

Đêm nay sau khi anh đi vào không lâu, dường như Hồ Ly đã bắt đầu tránh né ánh mắt của anh.

Có khả năng cao là Anderson đã nói điều gì đó mà lẽ ra anh ta không nên nói.

Du Liệt khẽ thở dài, anh kéo bàn tay của cô gái bị anh đặt trên đùi, lúc này anh cẩn thận tách bàn tay ra rồi đan các ngón tay vào, sau đó mang theo chút cảm xúc mà nhẹ nhàng vuốt ve các ngón tay cô.

“Em không thể như vậy, Hồ Ly.”

“Hửm?”

Tiếng nhạc quá lớn, Hạ Diên Điệp không thể nghe rõ anh đang nói gì.

Cô quay người sang một bên, áp đôi tai Hồ Ly lại gần anh.

Sau đó, cô bỗng cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo trên người Du Liệt đột nhiên đến gần, eo và chân cô lập tức bị siết chặt. Hạ Diên Điệp còn chưa kịp phản ứng đã dễ dàng bị anh kéo vào trong lòng.

Bởi vì người đàn ông đang lười biếng duỗi đôi chân dài ngồi tựa vào lưng ghế, cho nên Hạ Diên Điệp trực tiếp ngồi lên đùi của anh.

“?” Không đợi Hạ Diên Điệp liếc mắt dò hỏi.

Du Liệt ôm cô gái vào trong lòng, cúi người hôn xuống, anh thấp giọng thì thầm vào tai cô: “Anh đang nói là, em không thể như vậy, Hồ Ly.”

Hạ Diên Điệp nghe thấy xưng hô này, trong lòng liền trướng đau khó chịu, cô chỉ có thể mím môi, cố gắng không để lộ ra cảm xúc trong mắt:

“Em làm gì…………”

“Là tự em muốn tới đây.”

Ánh đèn trong quán bar mờ mịt lại mơ hồ, hai người ngồi trên ghế ẩn nấp trong bóng tối, Du Liệt không chút kiêng dè hôn lên vành tai của cô gái, anh khàn giọng thì thầm: “Anh không muốn để em nghe được những chuyện của anh năm đó, cho nên không muốn em tới đây, nhưng em muốn tới. Đến rồi lại muốn trách…..”

Chỗ này ít nhiều gì cũng là nơi công cộng, Du Liệt đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ bị Hồ Ly xù lông đẩy ra trong giây tiếp theo.

Nhưng mà không có.

Cho dù có hôn Hồ Ly trong lòng bao nhiêu lần đi chăng nữa đều khiến tiềm thức của anh trầm luân.

Vì thế vài giây trôi qua, Du Liệt mới nhận ra Hạ Diên Điệp không hề giãy giụa, cũng không có phản kháng, anh hơi sửng sốt nhấc hàng mi dài lên, rũ mắt nhìn người trong lồng ngực mình: “… Hồ Ly?”

“….”

Đám đông ở phía xa lại bắt đầu ồn ào cuồng nhiệt, ánh đèn lộng lẫy lại mê loạn.

Vào giờ phút này, vừa mới nghe được những lời như vậy, Hạ Diên Điệp chợt cảm thấy mình có thể dung túng cho tâm tư mà bản thân đã đè nén suốt cả đêm qua trong một thời gian ngắn ngủi.

Vì thế cô nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, không lùi mà tiến về phía trước, vòng qua vai và cổ của Du Liệt, sau đó ở trên đùi anh nghiêng người qua.

Đường quai hàm sắc bén thanh tuấn của Du Liệt còn chưa kịp rời đi, Hồ Ly đã ngước đôi mắt đen trong veo lên, cô nhìn anh, rồi hôn nhẹ lên môi anh: “Em chưa bao giờ trách anh.”

Ánh mắt Du Liệt run lên: “Anh đã nghĩ em sẽ cho rằng khi đó anh quá sa đọa.”

“…Có một chút.”

Khóe miệng của Hạ Diên Điệp hơi nhếch lên, nhưng ánh mắt lại dịu dàng như sương mịn, như sóng nước, nhẹ nhàng gợn sóng: “Nhưng không phải trách anh, mà là em càng nghĩ càng sợ hơn.”

“Sợ cái gì?” Du Liệt nhìn cô, giống như có điều suy nghĩ.

“Sợ…. khi đó sẽ không có ai ở bên cạnh để trông chừng anh, sợ anh đánh nhau, sợ anh xảy ra chuyện gì đó, sợ anh tổn hại đến cơ thể……” Hai tay Hạ Diên Điệp vòng ra sau cổ của anh.

Du Liệt ấn tay lên phía sau thắt lưng cô, để cô ngồi thoải mái hơn một chút, trong lúc di chuyển, anh rũ hàng mi dài thật đẹp xuống, giống như thuận miệng thản nhiên hỏi một câu: “Ai nói không có? Luôn có người ở bên cạnh anh.”

“…”

Cảnh tượng mờ nhạt lại hiện ra trước mắt.

Hô hấp của Hạ Diên Điệp dừng lại.

Du Liệt không phát hiện ra, giọng điệu vẫn lười biếng, mang theo một chút tùy ý không đứng đắn: “Em không nghe vừa rồi Anderson đã nhắc tới sao? Có rất nhiều cô gái theo đuổi anh, mỗi lần ra ngoài tổ chức hoạt động, người ngồi bên cạnh anh đều là người khác, đến mức anh thậm chí còn không nhớ hết.”

“…”

Hạ Diên Điệp không nói gì.

Vì vậy người cau mày biến thành Du Liệt, anh ngước đôi mắt đen như mực lên, nhìn Hạ Diên Điệp: “Đêm nay em có chút kỳ lạ đấy, Hồ Ly.”

“Em có sao?”

“Nếu là bình thường, anh nói xong câu này.” Anh giơ tay nhéo nhẹ cằm cô: “Em sẽ cắn anh.”

Nhìn thấy Hồ Ly cụp mắt xuống.

Lần này Du Liệt ở rất gần, cũng có thể nhìn rõ, giống như trong lòng đang có cảm xúc ray rứt nào đó quấy phá.

Du Liệt suy nghĩ giây lát, trầm tư hỏi: “Hóa ra em cũng biết chuyện nghi ngờ anh và Hà Ỷ Nguyệt có chuyện gì đó là một hành vi rất nhẫn tâm?”

Hạ Diên Điệp giật mình: “Sao anh lại biết em từng nhắc đến Hà Ỷ Nguyệt?”

Du Liệt khẽ cười: “Em cho rằng Anderson là một tên ngốc sao? Bên này em vừa hỏi đến Hà Ỷ Nguyệt, cậu ta đã lập tức gửi tin nhắn cho anh.”

“Em không phải nghi ngờ anh, em chỉ muốn…”

Hạ Diên Điệp dừng lại, cô không dám nói bản thân đã từng đến California, cũng không dám nói cô đã từng chỉ cách anh một bước, cô sợ anh sẽ đau lòng, càng sợ anh sẽ trách móc cô.

Thế là Hồ Ly lại tiếp tục héo rũ.

“Thật sự là anh còn không nhớ rõ Hà Ỷ Nguyệt cũng là bạn học cùng trường đại học với bọn anh.”

Du Liệt không có thói quen giải thích với người khác, nhưng nhìn thấy Hạ Diên Điệp rầu rĩ không vui, anh lại sợ cô suy nghĩ nhiều: “Đáng lẽ anh nên xem qua sơ yếu lý lịch của cô ta trước khi hợp tác, có lẽ sẽ nhìn thấy trường đại học mà cô ta tốt nghiệp. Nhưng vấn đề này không liên quan đến anh, anh không quan tâm đến thông tin cá nhân của cô ta, cho nên đã sớm xóa ra khỏi đầu. Lại càng không nhớ rõ thời điểm học đại học và nghiên cứu sinh lại có một người như vậy tồn tại ở bên cạnh.”

Du Liệt khẽ thở dài: “Nếu sớm biết cô ta sẽ đi tìm em, anh sẽ không chọn cô ta để hợp tác.”

“Ừm, em tin anh.” Hạ Diên Điệp thấp giọng trả lời.

“Trạng thái này của em không giống như tin anh.” Du Liệt kiêu ngạo rũ đôi mắt hẹp dài xuống, hơi thở cũng đến gần: “Em sẽ không thực sự cho rằng bên cạnh anh luôn có một cô gái đó chứ?”

Hạ Diên Điệp thở dài: “Nếu là như vậy, trong lòng em đã không khó chịu thế này.”

“?”

Du Liệt tức giận đến mức bật cười thành tiếng, anh túm chặt lấy cằm của Hồ Ly, ép cô phải ngước mắt lên nhìn anh: “Có ý gì? Ước anh từng có người khác?”

“….”

Hạ Diên Điệp nhìn vào đôi mắt đen như mực của anh, nghiêm túc suy nghĩ: “Nếu là như vậy, có lẽ thời điểm đó anh đã không phải đau khổ và chật vật ——”

Hồ Ly khựng lại.

Sau đó cô cau mày lại.

Vài giây sau, lông mày Hạ Diên Điệp đã nghiêm túc cau lại: “Du Liệt, hình như em là một người rất ích kỷ.”

“Ví dụ như.” Du Liệt dựa vào ghế sô pha, lười biếng nhìn cô, lúc cô định mở miệng anh lại bất ngờ bật cười một tiếng: “Không hy vọng anh được chữa lành ở chỗ của người khác, phải không?”

Hạ Diên Điệp vốn dĩ cảm thấy tâm tư đó rất khó nói thành lời.

Không ngờ lại bị một cái liếc mắt của anh nhìn thấu. <!-- Quảng cáo 1 -->

Sau đó Hạ Diên Điệp lại nhẹ giọng sửa lại: “Không phải không hy vọng, nếu như có người có thể trải qua khoảng thời gian đó cùng anh, em sẽ cảm thấy rất yên tâm, nhưng em vẫn sẽ rất để ý.”

Cô dừng lại, thầm bổ sung trong lòng.

Sẽ rất để ý, để ý đến mức khiến cô cảm thấy điều này không ổn, rất ích kỷ.

Du Liệt khàn giọng mỉm cười: “Hồ Ly.”

Hạ Diên Điệp ngước mắt lên.

“Anh phát hiện,” Du Liệt đến gần hơn, ánh mắt sâu thẳm mang theo sự lưu luyến lại lộ ra ý cười dịu dàng, anh nhẹ nhàng hôn lên môi cô: “Em còn chưa hiểu rõ bản thân mình bằng anh đâu.”

“?”

Du Liệt không nhịn được nhéo nhẹ phía sau thắt lưng của cô, ôm cô chặt hơn, nụ cười của anh đọng lại trên lồng ngực nơi cô đang dựa vào: “Em có biết không, từ rất lâu rồi, trong lòng em đã tồn tại một thứ, tuy thoạt nhìn không quá để tâm nhưng lại có ý thức bảo vệ lãnh thổ rất mạnh mẽ, cho dù là bất kỳ ai bước chân vào ranh giới đó, em sẽ lao đến xé toạc cổ họng của đối phương mà không chút nghĩ ngợi——”

Anh dừng lại giây lát, ghé sát vào tai cô, trầm giọng trêu chọc cô: “Đó là một con Hồ Ly hung dữ.”

Không hiểu sao Hạ Diên Điệp lại đỏ mặt: “Anh có ý gì?”

“Có nghĩa là, bắt đầu từ cái đêm em bất chấp tất cả xông lên lầu, thậm chí có thể sớm hơn một chút.” Du Liệt khẽ cười: “Hoặc là lúc mà bản thân em vẫn còn chưa ý thức được, nhưng thời điểm đó em đã đưa anh vào lãnh thổ của em —— chính là kiểu sở hữu cá nhân, không thể bị xâm phạm.”

“….Em không có.”

Giống như đột nhiên bị lột da Hồ Ly ở nơi công cộng, từ trước đến nay mỗi lần như vậy Hạ Diên Điệp đều đỏ mặt đến mức chỉ hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Điều này thực sự khiến cô xấu hổ hơn bất cứ điều gì mà Du Liệt đã nói trước đây.

Thế nhưng trong lòng cô lại giống như có một giọng nói ma quỷ, thì thầm như mê hoặc rằng những gì anh nói đều đúng, đều là sự thật.

Cô là Hồ Ly hư hỏng thèm muốn một vị vua sư tử to lớn, sau đó bí mật trói đối phương lại bằng dây thừng, kéo anh vào lãnh thổ của chính mình.

Du Liệt cụp mắt xuống nhìn Hồ Ly vì bị ép buộc phải đối diện với nội tâm của mình mà trở nên thẹn thùng, anh đột nhiên không nhịn được nói: “Nhưng người đầu tiên muốn phá bỏ ranh giới là anh.”

“?” Hạ Diên Điệp ngẩng đầu lên: “Sao có thể? Nếu đêm đó em không trở về ——”

“Sớm hơn ngày đó rất nhiều.”

Du Liệt mỉm cười, ánh mắt đen tối khó hiểu: “Lần đầu tiên phát hiện ranh giới lãnh thổ của em, anh đã muốn làm một chuyện —— em có biết là ngày nào không?”

Hạ Diên Điệp nghi hoặc, không đợi cô mở miệng.

“—— Ồ wow.”

Cách phía sau lưng của Hạ Diên Điệp mấy mét, Anderson hoàn toàn tỉnh rượu quay trở lại, nhìn hai bóng người đang thân mật ngồi trên ghế sô pha với vẻ khoa trương: “Tôi trở về không đúng lúc rồi phải không?”

Hạ Hồ Điệp: “…”

Du Liệt: “…”

Chờ đến khi hoàn hồn lại, Hồ Ly lập tức chạy khỏi vòng tay của Du Liệt, không quay đầu lại mà đi thẳng về phía phòng vệ sinh nữ: “Em đi… trang điểm lại.”

“?”

Anderson ngơ ngác quay đầu: “Tối nay bạn gái cậu có trang điểm sao?”

“Vợ chưa cưới.” Du Liệt kiên nhẫn sửa lại, sau đó cười khẩy một tiếng, nhìn theo bóng dáng chật vật chạy trốn của Hồ Ly: “Không có.”

Anderson thở dài ngồi xuống: “Vậy thì thật sự là lỗi của tôi rồi, tôi về không đúng lúc.”

“Không phải không đúng lúc. Đáng lẽ tối nay cậu không nên quay lại.”

Anderson: “…?”

Du Liệt không để ý đến vẻ mặt đau lòng của người anh em ngồi cùng bàn, vẫn nhìn về hướng Hồ Ly rời đi, thản nhiên nói tiếp: “Tối nay chúng ta dừng ở đây thôi.”

Anderson than thở: “Bây giờ mới mấy giờ chứ người anh em? Cuộc sống về đêm chỉ vừa mới bắt đầu thôi!”

“Chỉ có người độc thân mới sống cuộc sống về đêm ở bên ngoài.” Du Liệt lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, thuận tiện nhếch môi cười: “Cố mà hưởng thụ đi.”

Anderson: “????”

Đây là tiếng người sao?

Chỉ là kháng nghị không có hiệu quả.

“????”

Du Liệt chu đáo thanh toán hóa đơn, chuẩn bị duỗi đôi chân dài đi tìm Hồ Ly đang tự giấu mình trong một góc nào đó.

Trước khi cất bước rời đi, Anderson đột nhiên ngẩng đầu lên: “Anh em.”

Một tiếng này biểu thị tình cảm thân thiết.

Du Liệt hơi nhướng mày, bất đắc dĩ quay người lại, chờ anh ta lên tiếng.

Anderson vẫn giữ nụ cười rạng rỡ không chút đứng đắn trên mặt, nhưng đôi mắt màu xanh lục lại hiếm khi lộ ra vẻ nghiêm túc: “Chúc mừng, hoàn toàn thoát khỏi địa ngục.”

Chỉ có anh ta là người duy nhất tận mắt chứng kiến tất cả sự sa sút và sa đọa, chìm sâu trong vũng vẫy của người này vào những năm đó cho đến hiện tại.

“Lucifer” rơi xuống địa ngục vì cô.

Nhưng cũng từng bước chiến đấu để trở về thiên đường vì cô.

Đáng tiếc đại thiếu gia nhà Du trời sinh đã mang tính cao quý kiêu ngạo, giống như kiêu ngạo đến từng sợi tóc —— anh làm một vạn việc cũng không thích mở miệng nói một câu nào.

Vì thế Du Liệt hạ tay xuống, uể oải vỗ vai anh em của mình: “Đừng truyền đạo nữa, không tin vào tôn giáo.”

Anderson suýt chút nữa bị bản thân cho làm cảm động: “…”

Đáng ra anh ta không nên nói chuyện tình cảm với tên anh em chó má này.



Mùng ba Tết.

Bởi vì đêm qua có người nào đó tự giác “ăn chay”, cho nên Hạ Diên Điệp cảm thấy tinh thần rất phấn chấn, hiếm khi dậy sớm trong ngày lễ.

Nhưng khi nghĩ đến chuyện trưa nay phải đến nhà ông ngoại của Du Liệt, Hồ Ly đột nhiên không cười nổi nữa —— vấn đề phải mặc gì, cô dành nửa buổi sáng để chọn lựa quần áo trong phòng thay đồ.

Cuối cùng, Du Liệt đang ngồi trên ghế sô pha xử lý công việc của công ty cũng không nhịn được đóng laptop lại, nhìn chằm chằm Hạ Diên Điệp đi ra đi vào phòng thay đồ, một lúc lâu sau mới thản nhiên mỉm cười.

“Căng thẳng gì thế?”

“Em đâu có căng thẳng.” Vẻ mặt của Hồ Ly cứng lại trong một giây, hung hăng quay đầu lại.

“Mới hỏi em một câu mà em đã như muốn cắn anh.” Du Liệt khàn giọng cười: “Còn nói không căng thẳng?”

Hạ Diên Điệp: “…”

Thấy Hạ Diên Điệp nghẹn đến mức hai má đỏ bừng đứng ở cửa phòng thay đồ, dáng vẻ tiến thoái lưỡng nan, Du Liệt không khỏi thở dài, lấy cuốn sổ ghi chép ra, giơ cổ tay lên: “Hồ Ly, qua…”

Chữ “đây” còn chưa nói xong.

Du Liệt nhìn thấy Hạ Diên Điệp giống như đột nhiên dựng lên một loại ăng-ten nào đó, dép lê giẫm lên sàn kêu lạch cạch, chớp mắt đã đi tới, đặt móng vuốt Hồ Ly lên lòng bàn tay của anh.

Du Liệt sửng sốt hai giây, sau đó bật cười nắm tay cô: “Lại làm chuyện gì trái với lương tâm rồi à, sao lại ngoan thế?”

Hạ Diên Điệp thuận miệng đáp lại: “Ừm, là bởi vì căng thẳng.”

“….”

Người đàn ông cúi đầu cười nhạo, cũng không khách sáo với cô, dùng chút sức lực kéo người vào lòng ôm lấy. Du Liệt vuốt lông Hồ Ly cho cô, uể oải nói: “Hình như đây là lần đầu tiên thấy em bất ổn như vậy.”

“Vậy sao?”

Ngồi trong lòng Du Liệt, Hạ Diên Điệp vẫn đang vắt óc kiểm tra, bổ sung vào chỗ trống, đang tự hỏi xem buổi trưa nay đến thăm hỏi cô còn thiếu sót chỗ nào hay không, trả lời không chút để tâm.

Đương nhiên Du Liệt cũng cảm nhận được: “Đi gặp Du Hoài Cẩn cũng không thấy em chuẩn bị như vậy.”

Hạ Diên Điệp không chút suy nghĩ nói: “Anh không coi chú Du là người nhà, nhưng ông ngoại lại là người nhà mà anh rất quý trọng, đương nhiên em ——”

Hồ Ly lỡ miệng nói ra rồi mới đột nhiên bừng tỉnh, cứng đờ.

Du Liệt có chút bất ngờ, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy vui vẻ, anh mỉm cười tựa lưng vào ghế sô pha, xoa đầu Hồ Ly: “Nếu là người nhà của anh, ông ngoại cũng sẽ không chỉ trích em.”

Hạ Diên Điệp khôi phục tinh thần, im lặng cho anh một biểu cảm “anh cảm thấy em sẽ tin sao?”.

“Sao lại không tin?” Du Liệt thở dài: “Trong nhà họ Canh không có ai hiểu ông ấy hơn anh.”

“Không cần phải an ủi em, ngay cả người không biết ông ngoại của anh cũng cảm thấy ông ấy đáng sợ.” Hạ Diên Điệp dừng lại một chút, đưa ra bằng chứng hữu lực nhất: “Anh xem, ngay cả một người đáng sợ như chú Du mà mỗi lần nhắc đến ông ngoại của anh đều có dáng vẻ kiêng dè rất rõ ràng.”

Du Liệt hừ lạnh một tiếng: “Năm đó ông ngoại giao mẹ anh cho ông ta, nhưng kết quả lại bị ông ta phụ lòng, Du Hoài Cẩn tự biết bản thân có lỗi, cảm thấy chột dạ mà thôi.”

Hạ Diên Điệp im lặng.

Cũng đúng.

Nhưng mà…..

Bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Hồ Ly, Du Liệt bất đắc dĩ nói: “Ông ngoại của anh quả thật không phải người hòa nhã cho lắm.”

Hạ Diên Điệp xụ mặt.

Cô biết điều đó.

Hạ Diên Điệp căng thẳng đến mức quên mất vị trí của mình, cô không chút suy nghĩ mà cọ xát hai chân Du Liệt, cho đến khi đến trước mặt anh, nhỏ giọng nói: “Trước đó em đã tra cứu trên công cụ tìm kiếm, cũng không tra được quá nhiều. Nhưng trong đó có một người nói trước kia anh ta là một nửa học trò, vài năm trước cũng có chút uy tín và danh dự trong các vòng quan hệ ở Bắc Thành, kết quả đến thăm hỏi ông ngoại của anh, vì lý do nào đó mà thậm chí còn chưa bước vào cửa đã bị ông ngoại của anh mắng một tiếng “cút” sau đó mặt đỏ bừng chạy ra ngoài.”

Hạ Diên Điệp hùng hồn hăng hái nói xong, cô mới nhận ra ánh mắt Du Liệt nhìn xuống mình có chút vi diệu.

Sau đó cô mơ hồ cảm thấy nơi bản thân đang ngồi có chút dao động.

Có cái gì đó không đúng.

Mấy giây sau, Hạ Diên Điệp nhăn mặt: “Thời điểm nghiêm túc như vậy, anh có thể đứng đắn một chút được không?”

Du Liệt tức đến bật cười: “Em cọ tới cọ lui trên chân anh, làm kẻ ác còn hồ ly trạng trước?”

“Rõ ràng em đang rất nghiêm túc thảo luận với anh đến nhà ông ngoại anh rồi phải làm thế nào ——” Giọng nói của Hạ Diên Điệp đột nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi đáng kể: “Hỏng rồi, sách trà đạo của em!”

Hồ Ly nhảy khỏi ghế sô pha, chạy vào phòng làm việc.

Còn chưa chạy đi.

Du Liệt đã nghiêng người kéo Hồ Ly lại, bế ngang người lên, đặt xuống ghế sô pha một lần nữa: “Ngay cả chuyện ông ấy thích uống trà cũng nghe được, em cũng có nhiều bí quyết thật đó.”

“Chú Du nói.”

Hạ Diên Điệp vỗ vỗ lên tay anh, cau mày nói: “Anh đừng làm loạn, em còn mười trang nữa chưa xem xong.”

Du Liệt thấp giọng cười: “Em không cần học, anh pha.”

“Không được,” Hạ Diên Điệp không thèm suy nghĩ đã từ chối: “Vậy ông ngoại của anh nhất định sẽ cho rằng anh đối xử với em quá tốt.”

“?” Du Liệt nhướng mày: “Anh đối xử với em không tốt?”

“Không phải, em đọc trên mạng thấy một bài hướng dẫn về chuyện gặp gỡ phụ huynh, trong đó nói điều kiêng kỵ nhất là để phụ huynh cảm thấy con cháu của mình vẫn luôn trả giá vì người kia. Như vậy, tâm trạng của các phụ huynh sẽ bị mất cân bằng.”

Hạ Diên Điệp nghiêm túc nói.

Du Liệt nghe vậy thì buồn cười: “Ngay cả bài hướng dẫn em cũng đọc rồi?”

“Anh đừng cắt ngang.”

Hạ Diên Điệp dùng đôi mắt đen trừng anh.

Du Liệt khẽ cười, nhéo nhéo khuôn mặt hung dữ của Hồ Ly: “Anh đối xử tốt với em là chuyện của anh, em quan tâm đến bọn họ làm gì?”

Hạ Diên Điệp vẫn không bị lay động: “Đặc biệt là đối với người có xuất thân là đại thiếu gia như anh, ông ngoại của anh chắc chắn sẽ không quen việc anh đối xử quá tốt với người ngoài, cho nên ông ấy sẽ có ý kiến với em.”

“Người ngoài?”

Du Liệt hơi nheo mắt lại.

Hạ Diên Điệp khựng lại, sửa miệng: “Ừm, là người không có quan hệ huyết thống.”

Du Liệt miễn cưỡng chấp nhận: “Không sao cả, vậy cứ để ông ấy làm quen trước một chút, dù sao thì sau này ông ấy cũng sẽ nhìn quen thôi.”

Hạ Diên Điệp vẫn có ý định phản bác.

Rốt cuộc làm cạn kiệt chút sự kiên nhẫn cuối cùng của thiếu gia Du, anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Còn nửa tiếng nữa là phải xuất phát ——”

Anh ngước mắt lên, vừa lạnh lùng lại dụ dỗ: “Em muốn yên lặng ngồi trên ghế sô pha, hay là theo anh lên giường?”

Hạ Diên Điệp: “…”

Cuối cùng Hồ Ly vẫn phải khuất phục trước ‘dâm uy’ của tiên hạc.



Mười một giờ trưa.

Hạ Diên Điệp và Du Liệt đến nhà ông ngoại.

Đi đến lối vào, Hạ Diên Điệp chào hỏi người giúp việc tiếp đón mình, may mắn là đối phương rất hòa nhã, vẻ mặt tươi cười.

Hạ Diên Điệp cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Thái độ của người giúp việc có thể phản ánh phần nào đó thái độ của chủ nhân ở mức độ nhất định.

Ít nhất ông ngoại của Du Liệt không có ý định ném tách trà đuổi mắng cô ra ngoài.

Hạ Diên Điệp đang suy nghĩ thì Du Liệt nhìn thoáng qua một đôi giày da trong khu vực dành cho khách, anh hơi nhướng mày nói: “Trong nhà có khách à?”

Để tránh việc Hồ Ly gặp phải quá nhiều “kẻ thù” cùng một lúc, trở nên căng thẳng quá mức, Du Liệt đã xác nhận mùng ba các chú bác đều không có ở trong nhà nên lúc này mới dẫn người đến.

“Vâng, buổi sáng có một người đến, hình như là giáo sư?” Dì giúp việc không xác định nói: “Hiện tại ông cụ đang ở phòng sách với người đó.”

Du Liệt gật đầu, quay sang Hồ Ly: “Vậy chúng ta qua đó chào hỏi một chút nhé?”

Hạ Diên Điệp hoàn hồn, hít sâu một hơi: “Được.”

Du Liệt bị cô chọc cho buồn cười, anh đưa tay nhéo nhẹ má Hồ Ly: “Sợ cái gì chứ? Thể hiện khí thế bảo vệ lãnh địa đi, Hồ Ly.”

“…”

Hạ Diên Điệp bị anh nhéo đến bực mình, vừa định bùng nổ thì cô chợt nhớ ra bên cạnh mình còn có người khác.

Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy dì giúp việc bên cạnh cười đến mức hai mắt cong cong, đang chăm chú nhìn hai người bọn họ.

Hạ Diên Điệp dừng lại, nhịn xuống, chỉ hất tay Du Liệt ra: “Anh đừng nói lung tung,” Cô suy nghĩ một lát: “Cũng không được làm hành động tùy tiện như vậy trước mặt ông ngoại của anh.”

“Anh như vậy mà tùy tiện?”

Du Liệt mỉm cười cùng cô rời khỏi lối vào, đi vòng qua tấm bình phong chạm khắc bằng gỗ nguyên khối theo phong cách cổ xưa.

Đáng tiếc Hồ Ly đã nghiên cứu ra chiến lược tốt nhất để nghiêm ngặt ngăn chặn bế tắc: Tự động chặn lại những lời trêu chọc không phù hợp của Du Liệt, không thèm để ý đến anh.

Phòng sách ở lầu hai.

Trước khi vào cửa, Hạ Diên Điệp đã điều chỉnh hơi thở của mình, chậm rãi ổn định cảm xúc ở mức cân bằng —— đây cũng là yếu tố quan trọng giúp công việc phiên dịch của cô diễn ra suôn sẻ không có sai sót trong nhiều năm qua, thậm chí khi chủ yếu phải dựa vào sự tự phát huy xuất sắc ngay tại hiện trường, cô vẫn luôn giữa vững cảm xúc của mình, hầu hết thời gian đều giống hệt như biến thái.

Miễn là Du Liệt không quấy rầy cô. <!-- Quảng cáo 1 -->

“Ông cụ đã nói sẽ không bị quấy rầy.” Dì giúp việc trong nhà đã đi hỏi, mỉm cười giữ cửa cho hai người: “Hai người có thể vào trong.”

“Cảm ơn.”

Hạ Diên Điệp lễ phép cảm ơn rồi đi vào phòng sách cùng Du Liệt.

Phòng sách rộng rãi, vẫn mang phong cách gỗ giống như ngoài cửa.

Hạ Diên Điệp đi bên cạnh Du Liệt, khống chế ánh mắt của mình, cho đến khi đến trước khu sô pha tiếp khách ở trong phòng sách, cô mới ngước mắt lên nhìn về phía chủ vị.

“Ông ngoại, bọn cháu đến rồi.” Du Liệt nghiêng người nắm lấy tay Hạ Diên Điệp, mỉm cười nhìn gốc nghiêng của cô gái: “Cháu đã nhắc đến với ông rất nhiều lần, Hạ Diên Điệp.”

Ánh mắt không giận tự uy của ông cụ đang ngồi ở vị trí chủ vị nhìn sang, Hạ Diên Điệp nhẹ giọng nói: “Chào ông ngoại Canh ạ.”

Nhưng ông cụ Canh còn chưa mở miệng thì vị khách đang ngồi phía đối diện quay lưng lại với hai người có chút giật mình, đặt tách trà trong tay xuống, kinh ngạc quay đầu lại.

Chờ đến khi nhìn thấy rõ cô gái ở phía sau ghế, ông ấy khó tin nói: “Hạ… Diên Điệp?”

Hạ Diên Điệp đưa mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế, cô cũng không giấu được vẻ kinh ngạc: “Giáo sư Đàm?”

“Ồ, hai người quen nhau à?” Ông cụ Canh bình tĩnh hỏi.

“Đúng vậy, năm đó Tiểu Hạ là sinh viên tâm đắc nhất của tôi ở đại học Bắc Thành, em ấy….” Giáo sư Đàm nửa tỉnh nửa mê quay đầu lại, chợt nhớ ra điều gì đó, lời đang định nói của ông ấy đứt quãng một cách kỳ lạ.

“Ồ, vậy thì đúng là duyên phận. Hiện tại con bé là đối tượng đính hôn của cháu ngoại tôi.” Ông cụ Canh ngước mắt lên: “Du Liệt, cháu cũng từng gặp giám sư Đàm rồi phải không? Sao không chào hỏi?”

“…Giáo sư Đàm, chúc mừng năm mới.”

Giọng nói của Du Liệt có chút lạnh lùng.

Nhưng Hạ Diên Điệp vẫn đang trong trạng thế mê mang, không phát hiện ra.

Chào hỏi xong, cô chợt nghe thấy giọng điệu của Du Liệt thả lỏng, thậm chí còn có chút kiêu ngạo: “Vậy hai người từ từ nói chuyện đi, cháu dẫn cô ấy đến trà thất ngồi một lát.”

“?”

Ông cụ Canh nhướng mày, nhịn không mắng anh.

Du Liệt cũng không nhìn phản ứng của ông cụ Canh, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn về phía giáo sư Đàm, khẽ gật đầu một cái rồi nắm tay Hồ Ly đi ra khỏi phòng sách.

Cho đến khi đến trà thất.

Hạ Diên Điệp cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh lại trong mùi trà.

Bình trà đầu tiên của Du Liệt đã được rửa sạch, bình trà thứ hai đang được rót vào trong chén Tống, trên gương mặt của anh không có chút cảm xúc nào, nhưng hàng mi dài lại đang rũ xuống trước đôi mắt đen như mực, giống như đang kìm nén điều gì đó.

Hạ Diên Điệp khựng lại vài giây: “Giáo sư Đàm là thầy giáo của em.”

“Vậy sao?”

Du Liệt nhẹ giọng nói, cũng không ngước mắt lên: “Vậy cũng trùng hợp thật, có cơ hội anh và em sẽ đến nhà thăm hỏi.”

Hạ Diên Điệp: “Lúc ban đầu, trước khi đàn anh Đinh Vấn giúp em mở rộng các mối quan hệ, giáo sư Đàm đã giúp đỡ em rất nhiều trong vấn đề học tập, ông ấy còn giúp em thực tập ở Liên Hợp Quốc, sau đó là bồi dưỡng ở học viên dịch thuật cao cấp Châu Âu, toàn bộ đều là đích thân viết thư giới thiệu. Suốt thời gian đại học em đã vô cùng cảm động và biết ơn ân tình của thầy ấy.”

“Ừm, anh biết rồi. Anh nhất định sẽ cảm ơn thầy của em thật tốt.”

Du Liệt nhẹ nhàng đặt tách trà đã rót đầy ba phần tư trước mặt Hạ Diên Điệp.

Anh buông tay xuống, nhướng mày mỉm cười: “Nếm thử xem, trà nghệ anh bị ông cụ khó hầu hạ này khổ luyện gần mười năm.”

“Nếu em thích, anh cũng sẽ làm một trà thất trong nhà.”

Du Liệt còn chưa nói hết lời, Hạ Diên Điệp đã nắm lấy cổ tay đang định hạ xuống của anh.

Anh bắt gặp đôi mắt trong veo tràn ngập khó tin của Hồ Ly.

Một lúc sau, Du Liệt từ bỏ phản kháng, chán nản thở dài: “…Phải.”

Lông mi Hạ Diên Điệp run lên, tuy rằng trong lòng biết rõ nhưng cô vẫn muốn hỏi: “Là cái gì?”

“Trước đây anh và giám sư Đàm đã từng gặp qua. Ông ấy là bạn học có quan hệ không tệ với mẹ anh.”

Du Liệt chạm nhẹ vào răng dưới, cuối cùng vẫn kìm nén sự tức giận đối với ông già không từ thủ đoạn nào đó, anh trầm giọng nói:

“Lúc trước, anh đã từng nhờ ông ấy một việc.”

“….”

Toàn thân Hạ Diên Điệp run rẩy.

Cô vẫn nhớ rất rõ ràng.

Lần đầu tiên giáo sư Đàm giúp đỡ cô là khi cô vừa mới trở lại trường vào học kỳ đầu tiên của năm thứ hai, khi đó chuyện trong nhà gần như lấn áp khiến cảm xúc của cô suy sụp, giáo sư Đàm là người đầu tiên sẵn sàng quăng dây thừng để kéo cô lên mặt nước dù không biết cô đã xảy ra chuyện gì, vừa là người lớn vừa là thầy giáo hiền lành ôn hòa.

Chỉ là cô không bao giờ nghĩ rằng sợi dây thừng đó là của Du Liệt.

—— Người mà cô đã vứt bỏ ở bên kia đại dương, giống như đang ở trong địa ngục, là người duy nhất bị cô làm thất vọng và cũng là người cô cảm thấy có lỗi nhất trong cuộc đời này.

Hạ Diên Điệp im lặng nhìn Du Liệt, cô còn chưa kịp mở miệng, nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.

Du Liệt hít một hơi thật sâu, cau mày.

Mỗi lần nhìn thấy Hạ Diên Điệp đau lòng rơi nước mắt, anh đều giống như bị buộc phải trải qua cảm giác tra tấn như bị thứ gì đó vô hình dùng búa tạ đập vào tim, nhưng lại không có nơi nào để trút giận.

“Hạ Diên Điệp.” Du Liệt chỉ có thể đứng dậy, ngồi xổm xuống trước mặt cô, lau nước mắt cho cô: “Em lại khóc, nếu ông ngoại hoặc người khác bước vào, anh cũng không có cách nào để giải thích.”

Hạ Diên Điệp nắm lấy tay anh, siết chặt.

Cô nhìn anh với đôi mắt run rẩy: “Tại sao?”

Du Liệt có chút bất đắc dĩ, nửa đùa nửa thật nói: “Em khóc thành như vậy, đương nhiên bọn họ sẽ cảm thấy anh đang bắt nạt em ——”

“Tại sao lúc đó anh vẫn quan tâm đến em?”

“…”

Du Liệt khẽ thở dài, cuối cùng cũng nhận thất bại: “Làm gì có thời điểm nào. Hồ Ly do anh đích thân nuôi, cho dù cắn anh một cái rồi bỏ chạy, chẳng lẽ anh có thể không thèm quan tâm nữa?”

Hốc mắt Hạ Diên Điệp đỏ lên: “Nếu như hôm nay không gặp được, có phải mãi mãi anh sẽ không nói cho em biết không?”

“Cái này cũng chẳng có gì đáng nói.”

“Sao lại không có?” Hạ Diên Điệp không nhịn được rơi nước mắt: “Lần trước anh đã nói sẽ tận dụng tốt số nợ của em, ước gì em biết được càng nhiều càng tốt, như vậy có thể cột em bên cạnh anh cả đời.”

Du Liệt cảm giác như tự bê đá đập lên của mình, anh cố trêu chọc cô: “Chắc là không đâu. Anh có thể nói ra những lời không có tiền đồ lại không biết xấu hổ như vậy sao?”

“….”

“Vô dụng.”

Cơn mưa nhỏ chuyển thành mưa lớn.

Du Liệt đau đầu, anh đứng dậy, dứt khóa kéo cô gái đang khóc không ngừng đến trước mặt, ép cô vào góc giữa tủ và vách tường.

Cứ như vậy, cho dù có người đi vào cũng chỉ có thể nhìn thấy Hồ Ly bị bóng dáng của anh chặn lại.

Du Liệt cúi đầu hôn lên nước mắt của cô: “Em đừng như vậy, Tiểu Hồ Điệp, anh chỉ đang thực hiện lời hứa của mình mà thôi.”

“Lời hứa gì? Anh ký khế ước bán thân cho em sao?” Hạ Diên Điệp cũng không biết tại sao, nhưng cô lại có chút tức giận vì anh đã đối xử tốt với cô như vậy.

Tốt đến mức cô cảm thấy không đáng thay anh.

“Coi như là vậy đi.” Du Liệt khàn giọng bật cười: “Em đã quên, anh đã hứa với em.”

Anh đưa tay xuống đỡ lấy tấm lưng gầy gò của cô.

Du Liệt cúi người, chậm rãi ôm cô thật chặt.

[Hạ Diên Điệp.]

[Ở phía sau em.]

Anh chưa bao giờ rời đi.

<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->