Phác Hoạ Ánh Mắt Si Tình Của Một Người Có Khó Không

Chương 4



Phần I - Chương I: Phác Hoạ Ánh Mắt Si Tình Của Một Người Có Khó Không?

Chương 4: Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, không được phép lại gần.

Buổi lễ đưa tiễn và thắp đèn ánh sáng cầu phúc được tổ chức ngay chính giữa thành phố là quảng trường lớn nhất ở tinh cầu có con đường dài nối thẳng ra đường biên giới.

Đại diện của tinh cầu là tổng thống nhiệm kỳ sẽ phát biểu bày tỏ lòng biết ơn đến những anh hùng năm xưa đã đổ máu để bảo vệ tinh cầu an cư lạc nghiệp như bây giờ họ dâng lên những lễ vật mà các tinh cầu lân cận đã gửi đến thay cho lời chào hỏi cũng như khích lễ mọi người sẽ noi gương theo các anh hùng liều mình trên xa trường sả thân vì đất nước.

Sau đó là bộ phận hai bên chủ chốt của tinh cầu là quân đội và quân y, hai bên người đứng đầu có cấp bậc cao nhất sẽ lên phát biểu ý kiến và phương án tác chiến cũng như đưa ra các phương pháp nhằm ngăn chặn không cho đám cẩu tặc thừa nước đục thả câu mà đánh phủ đầu, sự kiện này được phát sóng trực tiếp và bàn luận công khai nên sẽ không tránh khỏi có gián điệp trà trộn hòng thăm dò tình hình vì vậy năm ngoái việc bàn luận đã được đưa vào bí mật quốc gia không bàn cho người ngoài chỉ bàn cho dân ta, quân đội có chế độ bảo mật thông tin riêng biệt, người bên ngoài hoàn toàn không hiểu họ đang nói gì chỉ có những người sau quá trình tinh luyện quân nhân mới có thể hiểu tường tận hết mọi chuyện.

thượng tướng Sở Khẩn đại diện cho chữ "cường"

sẽ lên phát biểu đầu tiên, ông là hiện thân của tài trí-chính trực-thông minh-anh dũng sẵn sàng xuất trinh vì nước vì dân, gia thế hiểm hách, chiến công lừng lẫy là người tài hoa trong vạn người tài trên khắp mọi tinh cầu, có tài mà khiêm tốn, là nhân vật chủ chốt trong quân đội đạt được lòng tin tuyệt đối của dân chúng trên tinh cầu có thể nói lời ông thốt ra "ý trời" không ai dám coi thường đến cả tổng thống còn phải nhường ông bày phần.

Hiện tại Sở Khẩn đã già ông không còn lòng hiếu chiến và lỗ mãng như năm xưa mà thôi luyện ra loại khí chất chỉ những người trên chiến trường lâu năm mới đạt được, dân chúng gọi ông là "thần chiến tranh" danh xứng với thực, giọng nói ông ổn định, ngữ khí nghiêm túc trầm khàn, mỗi lời nói của ông đều phát ra uy lực mạnh mẽ ổn định lòng dân.

Người thứ hai lên phát biểu không ai khác chính là Trình Hải Đào, người có cấp bậc cao nhất trong giới quân y đại diện cho chữ "nhu" bà năm xưa đại bạo phất lên chiếm vị trí đứng đầu bảng xếp hạng về số điểm mà văn phòng quân đội đặt ra năm xưa, y thuật của bà cao siêu lại có thiên phú trời cho không loại thuốc nào bà không biết, không có cách chữa bệnh nào bà không làm được, làm việc trong quân đội được hai năm đã mở trường dạy quân y sau này ngôi trường của bà được xếp loại danh giá bậc nhất trên tinh cầu, đào tạo người tài vang danh trong giới y học, một Trình Hải Đào tiếng vang lừng lẫy lại đem lòng yêu và chấp nhận cưới một người đàn ông thương nhân bình thường nghe nói năm xưa Trình Hải Đào gặp Trình Thương bị thương nằm ven hồ nên đã cứu giúp sau này mới biết Trình Thương bị cẩu tặc lừa đến cướp hết hàng hoá chúng cướp xong còn định giết người diệt khẩu may mà ông chạy kịp nhưng vì mất máu nhiều nên đã ngất xỉu từ bao giờ.

Hai người vừa gặp đã yêu, quyết tâm phải nên duyên vợ chồng, trải qua nhiều trắc trở và sự phản đối của vô số người cả hai đã làm đám cưới và có con gái đầu lòng là Trình Thiếu Sương như bây giờ.

Mọi người đều lo lắng không biết Trình Sương có được thừa hưởng chút nào về sự xuất trúng của Trình Hải Đào hay không nhưng họ đã lo thừa rồi vì cô từ bé đã bộc lộ tài năng cộng thêm sự bồi dưỡng tỉ mẩn của mẹ Trình Thiếu Sương đã xuất sắc bước vào con đường quân y trải đầy hoa hồng.

Bà nhìn con gái đầu lòng của mình mặc quân trang trắng tinh khôi mà năm xưa mình mặc, trên người gắn quân hàm đứng nghiêm nghị trong đội ngũ quân y xuất trinh mà không hỏi bồi hồi nhớ lại năm xưa, bà không mong con gái quá xuất trúng chỉ cần cô có thể giữ vững tâm niệm "cứu giúp mọi người không phân giàu nghèo, sang hèn, không nghe thị phi trắng đen một lòng cứu giúp mọi người tích cóp công đức" là đủ lắm rồi.

Trình Thiếu Thương là đứa bé lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ nhưng cô không quá gần gũi với họ vì hầu như ba và mẹ lúc nào cũng bận tối mặt tối mũi vì vậy người cô tin tưởng nhất chính là Viên Noãn Noãn, Trình Hải Đào biết điều này, bà cũng yêu thương Viên Noãn như con ruột luôn dốc sức dậy dỗ y học để sau này Viên Noãn cũng có chỗ đứng ổn định, trước kia Viên Noãn học hành khá tốt nhưng vì di chứng của viên đạn ghim vào đầu cô phát tác đã ảnh hưởng không nhỏ đến tư duy của cô sau này, Trình Hải Đào hết cách chỉ có thể âm thầm mở sổ tiết kiệm nếu sau này cô muốn ra ngoài sống cuộc sống riêng thì sẽ đưa cho cô.

Khi bữa tiệc đã diễn ra được nửa chặng đường đoàn người diễn hành bắt đầu đứng thành hàng ngay ngắn, trên tay mỗi người đều cầm lên một ngọn đèn tinh xảo, hoa văn uốn lượn như mây như gió trên ngọn đèn viết tên người thả cùng dòng chữ: "Không ngại gian khó trên chiến trường, chỉ sự lòng ta không vững" đây chính là câu nói khích lễ lòng quân vững vằng như núi đá không thể bị đạp đổ, khi tiếng chuông đồng được đánh vang lên, ngọn đèn thắp sáng cả con đường dài nối đuôi nhau bay lên trời như những chú đom đóm đang đua nhau dạo chơi trên nền trời, dù là ban ngày, đèn ánh sáng vẫn sáng lung linh thể hiện một tinh thần đầy trách nhiệm và lời cầu phúc của người dân trên địa cầu.

Đèn ánh sáng của Trình Thiếu Sương là do Viên Noãn tự tay làm, cô thêu lên một bông đoá sen trắng mong sau này Trình Sương sẽ mãi mãi xinh đẹp và trong sáng như đài sen.

Khi ngọn đèn được thắp len lời cầu phúc cũng theo đó mà truyền lên trời cao ai cũng mong nó có thể chạm đến các vị thần và được họ ban phúc lành.

Đèn của Trình Sương và Sở Bách Niên bay song song nhau đây là hiện tượng mà từ trước đến nay chưa từng thấy bao giờ, trên mạng lại lần nữa dậy sóng ai ai cũng khẳng định rằng chắc chắn đây chính là lương duyên trời định trân chính mà con người khó có được.

Trình Thiếu Sương không tin vào thần thánh, nên hiển nhiên cô chẳng để tâm đến mấy lời ong bướm của dân mạng, cô cũng không thích bị ghép cặp với Sở Bách Niên nếu không phải Sở Bách Niên là xếp của cô thì cô đã sớm đè bẹp hắn rồi ai bảo hắn dám bắt nạt Noãn Noãn của cô.

Chị Noãn Noãn của cô là tốt nhất vừa xinh đẹp vừa dịu dàng luôn chăm sóc và bảo vệ cô, nếu hồi nhỏ không có chị Noãn bảo vệ thì cô đã toi đời rồi, vì vậy mà cô coi chị ấy chính là vị thần duy nhất của lòng mình, cô sẽ không cho phép bất kì ai làm hại chị ấy mà tên điên Sở Bách Niên lại luôn năm lần bảy lượt sỉ vả châm chọc chị của cô.

"Hừ, tên điên, để tôi xem mấy năm ở biên giới có ngày nào anh được sống yên ổn không" Trình Thiếu Sương ngấm ngầm nghĩ bát quái, xem làm thế nào để cho Sở Bách Niên sống dở chết dở.

"Ai bảo anh lúc nào cũng bắt nạt Noãn Nhi, tôi chỉ đòi lại công bằng cho chị tôi mà thôi he he😈"

Viên Noãn đứng từ xa nhìn thấy Trình Sương mỉm cười cũng yên lòng hơn, cũng may mà cô chuẩn bị kịp sát giờ diễn ra buổi lễ đưa Trình Sương nguyên vẹn đến quảng trường, lúc nãy ánh mắt Sở Bách Niên nhìn cô đầy cảnh cáo vì vậy mà cô đành phải lui xuống tít dưới dòng người mới miễn cưỡng nhìn thấy một chút.

Tuy vậy từ xa nhìn lại vẫn có thể cảm nhận được sự uy phong của Sở Bách Niên, cậu ấy đã khác thiếu niên ngày xưa rồi tuy vẫn mang nét bồng bột của thiếu niên nhưng trên lưng gánh an nguy của tinh cầu không ép thì cậu ấy vẫn phải tự mình trưởng thành mà thôi.

Viên Noãn nhẹ ngước ánh mắt lên nhìn trời, trong mắt cô là bầu trời xanh trong thăm thẳm điểm lên 2 chiếc đèn lồng sáng rực rỡ như ánh nắng ban mai, đèn lồng sánh vai nhau, cứ thế bay lên trời cao xé gió mà đi, tuy biết đèn đó là do mình làm nhưng đương nhiên Viên Noãn Noãn biết mình không thể ảo tưởng gì vì toàn bộ điều thuộc về Trình Sương nhưng một góc nào đó trong trái tim cô lại được bao bọc sưởi ấm.

Chỉ cần thế là đủ rồi.

[(4) Phác Hoạ Ánh Mắt Khi Ấy Toả Sáng Rực Rỡ Như Ánh Ban Mai]