Phác Tổng Sủng Hạnh Cô Nhóc Vô Tâm

Chương 26: Vợ anh lớn rồi



Bình thường anh rất muốn chăm chút cho cô từng hành động, cử chỉ nhưng vì sợ cô ngại nên chẳng dám làm. Bây giờ thì ông trời thương cảm cho anh mà khiến mối quan hệ của cả hai được có một bước ngoặc mới. Trong suốt bữa ăn ở bệnh viện, anh liên tục đút thức ăn vào miệng cô. Ân cần quan sát mọi cử chỉ nhỏ và thực hiện giúp cô, chẳng hạn như cô thấy mình khát nước, còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã rót ngay một cốc nước để trước mặt.

Đến bây giờ cô vẫn chưa dám tin rằng mình đã chính thức có người bên cạnh.Theo cô nghĩ như khi được người bạn trai giàu có, đẹp trai, mọi tinh hoa đều tụ hội ở nơi người đó theo đuổi. Với lẽ thường tình sẽ chẳng dại mà từ chối hay để người ta chờ đợi, suy nghĩ của cô quả thật thường rất hay đi ngược lại với số đông. Nhưng liệu chỉ mới hơn một tháng đã gạt bỏ định kiến ban đầu mà chấp nhận, liệu cô có đang bị cám dỗ bởi tiền tài không?

Chẳng biết bản thân có suy nghĩ điều gì quá tiêu cực không, nhưng ngay từ lúc còn chưa sống xa gia đình - lúc cô chỉ đang khoác trên mình bộ đồng phục, học trung học - cô thường hay bông đùa với mẹ rằng bản thân lớn lên sẽ quen một chàng đại gia nào đó. Nhưng với lối suy nghĩ trưởng thành hơn tuổi mà lúc ấy cô đã luôn nghĩ trong đầu rằng phải đến khi lao vào đời, thực sự thành đạt mới dám nghĩ đến việc yêu người giàu.

Nhưng có lẽ nói trước, hay định hướng trước thường bước không qua nhỉ? Còn chưa thật sự lao vào đời để kiếm sống từng ngày thì cô đã vớ ngay một chàng đại gia như lời nói. Thậm chí còn được xem là có duyên từ lúc cô chưa đón ánh nắng đầu tiên nữa kia kìa. Ông trời có phải đang quá ưu ái cho cô không?

Triết Lực thấy cô lại rơi vào trầm tư, anh dùng tay cốc nhẹ vào đầu cô rồi hỏi:

- "Nghĩ gì đó bà nhỏ?"

Tưởng chừng cô sẽ đanh giọng đáp trả anh như mọi khi nhưng không, hôm nay cô lạ lắm! Không nói câu gì nhưng thay vào đó là dùng biểu cảm để đáp trả, cô trề môi làm vẻ mặt mếu máo nhìn anh.

Triết Lực lại được một phen ngỡ ngàng, anh nâng mặt cô để ánh mắt nhìn thẳng vào mình.

- "Em bị sao vậy? Khi nãy tổng quát đâu có ảnh hưởng tới đầu, em đừng làm anh sợ."

Câu nói tiếp theo của cô làm anh trợn tròn mắt, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi phì cười.

- "Sao anh thương em thế?"

- "Chắc kiếp trước anh mắc nợ bé."

Ây, cái này cho nói lại nha. Ai mắc nợ ai thì chưa biết đâu à - Khả Di tiếp tục trề môi nghĩ thầm.

Kết thúc bữa ăn, trong khi anh đang bận bịu dọn dẹp thì cô lại nhận được một cuộc gọi từ hai người bạn thân. Họ tạo nhóm rồi gọi cho nhau, vừa bắt máy thì cô đã nghe được giọng nói của Yến Băng nhưng với tông giọng hệt với Anh Thư khi nãy.

Lời mở đầu của cô bạn Băng Băng kia làm cô dường như bị phong ấn đến cứng người, bởi cô ấy nói:

- "Bị cái tên sao quả tạ kia ám nên bị vậy hả?"

Ở đây không cần giải thích gì nhiều vẫn có thể hiểu được nhân vật chính được nói đến là ai. Triết Lực đang cắm cúi dọn dẹp cũng phải ngẩng đầu lên nhìn cô, chân mày khẽ nhếch lên cùng khoé miệng bất giác giật nhẹ.

Bây giờ có trăm nghìn cái miệng thì cô vẫn không biết phải giải thích thế nào cho anh để anh có thể cảm thông. Chỉ biết nhìn anh rồi cười giả lả, ngay sau đó thì tiếp tục cuộc trò chuyện với hai cô bạn mình trong điện thoại.

Đến tối sau khi đã xong xuôi mọi thứ, cô yên vị trên chiếc giường lim dim nhắm mắt nghỉ ngơi. Còn anh từ phòng tắm bước ra, trên người là chiếc áo thun trắng cùng quần thun dài. Ngắm gương mặt cô gái nhỏ đang đi vào giấc ngủ, anh mỉm cười nhẹ rồi với tay tắt điện phòng chỉ chừa lại một ánh đèn vàng ở phía góc giường.

Anh lại tiếp tục cầm chiếc máy tính của mình rồi tiến lại phía giường dành cho người nuôi bệnh kế bên cô. Nhưng mãi vẫn không thể tập trung được vào những con số, dòng chữ trên máy. Đưa tay xoa nhẹ mi tâm, bất giác anh lại đánh mắt sang phía giường mà cô đang nằm.

Bên cạnh nụ cười của cô thì sóng mũi với góc nhìn nghiêng cũng khiến anh phải đổ gục. Mũi cô không cao nhưng cũng chẳng phải thấp, ngũ quan trên khuôn mặt cô kết hợp với nhau một cách hài hoà. Người yêu anh còn được ưu ái hơn cả khi sở hữu một mái tóc có màu nâu hạt dẻ, suôn mượt.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy anh cũng thật có lòng với cô vợ tương lai này ấy chứ! Giữ gìn trong sạch từ trong đến ngoài theo nghĩa bóng lẫn nghĩa đen, anh còn có thể tự hào mà tuyên bố điều này cho mọi người biết luôn ấy chứ.

Bởi lẽ anh luôn xua tay từ chối tất cả mọi cô gái vây quanh từ lúc bản thân còn đang ở độ tuổi ngang với cô hiện giờ. Đến mức hội anh em của anh còn từng có suy nghĩ cho rằng anh là một người đồng tính, ngay cả anh cũng khó tránh khỏi lối suy nghĩ ấy vì cảm nhận rõ bản thân không có hứng thú với bất kì cô gái nào ở thời điểm đó. Đến mãi khi bản thân đã trải qua hơn nửa đời người, mọi thứ đều có trong tay duy chỉ có con đường tình duyên vẫn trống trải.

Không ngờ rằng định mệnh sắp đặt cho anh một mối lương duyên cần phải chờ đợi lâu đến thế, năm anh vừa đủ tuổi kết hôn (hai mươi tuổi ở nam) thì vợ anh chỉ mới đang học lớp hai ở trường tiểu học.

Mãi nhìn ngắm cô trong vô thức mà không biết cô đã nằm đó mở mắt nhìn anh từ bao giờ. Mãi đến khi cô lên tiếng thì Triết Lực mới bừng tỉnh, cụ thể:

- "Mặt em có dính gì à?"

Anh từ tốn gật đầu, đáp lại lời cô với ngữ điệu nuông chiều:

- "Mặt em có dính, dính nhan sắc."

Cô bật cười, rồi sau đó cả căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Không ai nói với ai câu gì, họ trao đổi với nhau bằng ánh mắt. Hình ảnh chứa đựng bên trong đều là vẻ đẹp của đối phương. Bỗng câu nói của anh vang lên làm tim cô lại bắt đầu thổn thức mạnh, anh nói:

- "Cuối cùng thì vợ anh cũng lớn rồi!"

...- Còn tiếp -...