Phải Làm Sao Khi Đối Thủ Một Mất Một Còn Là Cỏ Mèo Bạc Hà Mà Tui Lại Là Mèo

Chương 41: Con mèo nhỏ thứ bốn mốt



◎ Rốt cuộc là tui đã trồng ra cái gì thế này? ◎

"Tôi đi xe tới."

Hám Trạch xoay vô lăng, không thèm quay đầu lại, "Tôi sẽ gọi người mang xe em về."

Tư Cảnh nắm chặt dây xích chó, không lên tiếng.

Y suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, "Sao anh biết tôi ở chỗ này?"

Quán rượu này rất bí mật, còn thiết lập cả trận pháp. Trừ mấy con tiểu yêu hay đại yêu hay lui tới ra thì người bình thường không vào được đây. Tư Cảnh chột dạ xong cũng dần khôi phục tinh thần, nhíu mày.

"Không phải là anh đi theo tôi đấy chứ?"

Mèo con hơi khó chịu, y nào phải mèo nhỏ mới sinh, một thân một mình chống đỡ một phương cũng ít nhiều năm rồi, ai cần người nào đó lẽo đẽo theo sau chứ?

Không phải dắt chó đi dạo nhá!

Hám Trạch không lên tiếng, hắn đạp chân ga lái xe ra đường lớn. Trong lòng hắn cũng đang kìm nén lửa giận, Tư Cảnh mấy ngày trước đã như thế kia, mặt mũi trắng bệch như giấy, cả người co giật thực sự dọa hắn sợ mất mật, thế mà hắn mãi không phát hiện chỗ nào không ổn. Mấy ngày nay y ăn được uống được, vất vả lắm mới chăm bẵm lấy lại được khí sắc hồng hào thì con mèo con này nửa đêm dám lén lút lừa gạt hắn chạy ra ngoài.

Chẳng khác nào một đứa trẻ hư, không lúc nào không kiến người ta bận tâm.

Huống chi dạo gần đây hắn cũng nghe thoáng qua yêu giới đang không mấy yên ổn. Tư Cảnh chỉ là mèo con mới thành tinh không lâu, nếu như y gặp phải cái gì phiền toái thì cũng không hay cho lắm.

Cỏ già ngàn năm thì đang tan nát trái tim nhưng đứa trẻ hư nọ vẫn cứ ngẩng đầu kêu gào: "Tôi cũng là yêu cơ mà, ai dám chọc tôi? Bình thường tôi ở chỗ ấy nói một thì tuyệt không có hai! Là đại lão mèo đó anh biết không...? Này, này, anh làm gì thế?"

Hám Trạch dùng sức đạp chân phanh dừng xe vào một con đường nhỏ hẻo lánh, mở cửa ghế lái bước thẳng xuống dưới.

Tư Cảnh nghi ngờ không dứt, nhìn hắn.

"Không phải chớ, anh ––––"

Khi Hám Trạch ngồi xuống bên cạnh, y chợt nhìn thấy dưới mắt người đàn ông nọ có quầng thâm giống như ngủ không được ngon, những câu nói trong miệng không thể nào thốt ra được hết.

Hám Trạch hỏi: "Có biết tôi lo lắng thế nào không?"

Lo cái búa.

Tư Cảnh muốn nói, tốt xấu gì tôi cũng là một yêu quái, cần gì một con người như anh phải bận tâm –––– nhưng nhìn biểu hiện lúc bấy giờ của Hám Trạch, lời nói này của y mãi không bật ra được, chỉ đành lẳng lặng ngồi im, hai tay đặt trên đầu gối, chẳng khác nào học sinh tiểu học bị thầy chủ nhiệm bắt tại trận lúc trốn học.

Hám Trạch giơ tay cho y nhìn thời gian trên đồng hồ.

Đã bốn giờ sáng rồi.

"Tôi tìm cậu ba tiếng," Hám Trạch nói, hai mắt nhắm lại, hàng mi dày rủ xuống càng tôn lên màu xanh đen dưới đôi mắt kia, dốc sức tỏ vẻ yếu đuối, "Tôi biết, có thể là do em gấp cái gì đó –––– nhưng sau này có chuyện gì thì hãy nói với tôi được không?"

"..." Tư Cảnh nhỏ giọng nói, "Nhưng hôm nay anh còn phải làm việc."

Đầu ngón tay Hám Trạch xoa xoa giữa mày, an ủi y, "Không sao, tôi xử lý được."

Hắn cũng không nói thêm câu gì thừa thãi nhưng trong lòng Tư Cảnh lúc này lại có chút hụt hẫng.

Y chính là cái loại ăn mềm không ăn cứng. Nếu như bây giờ Hám Trạch trực tiếp dỗi y, y còn có thể hung hăng dỗi trả, nhưng đối phương lại thấu tình đạt ý đến vậy thì lương tâm Tư đại lão không ổn rồi.

Hám Trạch vốn có lịch trình dày đặc, công việc bận rộn, đêm khuya như vậy mà vẫn còn lái xe đi tìm y, thời gian ngủ cũng chẳng còn bao nhiêu, cũng không dễ dàng gì. Trong đầu y dâng lên cảm giác áy náy, một lúc lâu sau mới im lặng vươn tay, lặng lẽ túm chặt vạt áo người đàn ông.

Hám Trạch rũ mắt nhìn thấy tay y kéo kéo quần áo mình, không được tự nhiên lắc qua lắc lại.

Ngẩng đầu lên, Tư Cảnh cũng chẳng nói gì, khóe mắt hướng lên nhìn thẳng vào hắn. Miệng mấp máy như muốn nhận sai nhưng nói không nên lời.

"..."

Đúng là muốn giết cỏ đây mà. Bị ánh mắt như này nhìn khác nào bị lôi ra phơi nắng ba ngày dưới mặt trời chói chang đâu, làm cho cây cỏ như hắn phải choáng váng.

Cỏ già Hám Trạch cố gắng cất giấu đi con husky quậy phá trong lòng. Lúc này còn đang đập bình bịch bình bịch, hiệu quả tương đương với một tổ đội công phá.

Tay hắn đặt sau gáy Tư Cảnh, nhẹ giọng nói: "Bé Hoa?"

Dựa gần, hơi thở càng trở nên rõ ràng. Tư Cảnh ngửi ngất ngây, mê mẩn đặt đầu tựa vào lồng ngực hắn, há miệng muốn cắn. Nhưng nhớ lại chuyện ban nãy nên mới lẳng lặng thu hồi răng nanh, thấp thỏm bất an nhìn hắn.

"Anh còn giận hả?"

Có thể hít miếng không?

Trái tim của cỏ già ngàn năm tuổi Hám Trạch chạy như máy kéo, hự hự.

"Không giận," hắn nhẹ giọng nói, tay chơi đùa một chỏm tóc của Tư Cảnh, "Chỉ là muốn..."

Muốn hôn em.

Con chó Becgie trong xe bị ném ra ngoài, cửa cũng đóng lại. Nhị Hắc ngơ ngác đứng bên cạnh xe, nó sửng sốt một lát, hai móng vuốt đặt lên cửa sổ xe nỗ lực nhìn thú hai chân bên trong –––– nhưng đây là xe của nghệ sĩ, vì mục đích chống nhìn trộm nên kính được dán kín. Nó nhìn một hồi chẳng thấy gì mà trái lại có cảm giác xe hơi rung nhẹ, nhanh chóng rụt chân của mình lại.

Không phải là cái xe này có vấn đề đấy chứ?

Chó Becgie trung thành tuyệt đối chạy loanh quanh, kêu ầm lên.

"Gâu gâu!"

Ra đây, thú hai chân, xe này hình như sắp sập!

Người bên trong nào thèm để ý? Lúc này còn đang bận chia sẻ đồ uống cho nhau rồi.

Lần trước Tư Cảnh thử một lần xong nghiện luôn, bây giờ cuối cùng cũng có cơ cơ hội, nếm được hương vị kia thì không muốn xa rời nữa. Hám Trạch xót y vất vả, tay sờ hai lỗ tai không biết đã mọc ra khỏi đỉnh đầu y từ bao giờ, thấp giọng bảo y ngẩng đầu nhưng chỉ thấy cặp mắt kia hơi nâng lên liếc mình một cái, sau đó ống hút bị hút mạnh hơn.

Tư Cảnh có một thói hư tật xấu. Đó là hơi ham ăn, hoặc cũng có thể là tập tính đơn thuần của con non, theo bản năng dùng răng nanh nhỏ nhắn để day day ống hút, dùng chút sức. Thật ra cũng không đau không ngứa, kích thích không nổi. Hám Trạch thương y vô cùng, cứ như vậy mạnh mẽ một hồi cũng ép ra đồ uống.

Ly đồ uống này chẳng biết đã cất bao lâu, bên trong ngập tràn mùi thơm ngát của cỏ cây. Nếu bàn về hương vị thì bốn chữ "tiêu hồn thực cốt" đơn giản không thể miêu tả được hết –––– đối với Tư Cảnh thì nó còn kích thích hơn cả chơi thuốc. Lỗ chân lông từ đầu xuống chân đều được mở rộng, cảm giác tê dại truyền từ trời xanh xuống tứ chi, xương cốt, chân y như đang bước trên mây, tâm tư bay bổng theo mây khói, giờ còn mịt mù vẫy vẫy đuôi, chân cũng tê rần luôn.

Y chỉ uống một cốc nhưng Hám Trạch lại uống ba. Nhưng nhìn vào thì cứ như y đã uống nhiều lắm rồi ấy, bộ dạng của Tư Cảnh như mấy ông chú uống quá đà, từng bước đi nhẹ như bông, tưởng chừng có thể bay thẳng lên trời.

...A.

Tầm này chỉ có duy nhất một chữ có thể miêu tả, phê!

Hám Trạch vỗ vỗ lưng y, dịu dàng dỗ dành một lúc lâu rồi sau mới có thể kéo mèo con đang chẳng biết trời trăng là gì kia về tới nhà.

Hôm sau vẫn là một ngày nắng.

Ánh mặt trời bên ngoài nhè nhẹ chiếu xuống, Tư Cảnh vô lại nằm trên giường, rèm cửa sổ tới tận giữa trưa vẫn còn đóng chặt.

Y đang dùng sức duỗi dài thân mình trên tấm chăn mỏng, cơ thể mèo con kéo ra thành một cục dài mềm mại vô cùng, y gắng gượng quay người.

"Meow..."

Dưới chân mềm nhũn nên thành ra lại rơi vào chăn mềm. Tư Cảnh phơi cái bụng lông xù trăng trắng của mình ra, lật người thêm vài cái, lông đầu cọ xuống chăn nhiều lần khiến cho phần lông đó phồng lên như sắp nổ tung, vểnh lên cao vút.

Xưa nay y ưa sạch sẽ, sau khi bước xuống giường thì thản nhiên bước vào nhà vệ sinh đầu tiên. Nhị Hắc đi theo sau y không ngừng kêu, thế nhưng ngay cả mí mắt y cũng không thèm nhấc, lười biếng kêu meo meo một tiếng.

Tránh ra.

Anh mày phải đi xả lũ.

Rút kinh nghiệm từ lần trước nên bấy giờ cát mèo trong chậu nông hơn rất nhiều. Tư Cảnh phần phật giải quyết xong vấn đề sinh lý, y dùng hai chân sau nghiêm túc chôn giấu vết ướt nho nhỏ, lúc này mới nhảy từ bên trong ra ngoài.

Bên cạnh đã có khăn trắng và nước sạch được chuẩn bị sẵn, y ngâm chân trong nước một lát rồi mới dùng sức giẫm lên khăn trắng.

Đạp ra một dấu chân nhỏ ướt át.

Hám Trạch không ở đây, có vẻ hắn đã ra ngoài làm việc rồi, cơm nước để trong phòng bếp cũng đã được làm xong xuôi, món ăn tương đối đầy đủ được bọc một lớp màng bọc thực phẩm để giữ cho tươi ngon, muốn ăn chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm lại là được. Tư Cảnh biến thành hình người, chân trần giẫm lên sàn nhà, bưng đĩa cá nhỏ đi hâm nóng, vừa đi hâm nóng vừa tiện ăn luôn, chưa bỏ vào lò vi sóng mà đã vơi hơn nửa đĩa.

Nhị Hắc vẫn đang chạy quanh y kêu ư ử, Tư Cảnh nhìn nó một hồi mới hiểu ra.

"Muốn đi ra ngoài tản bộ hả?"

Muốn!

Chó becgie Đức vẫy vẫy đuôi.

Tư Cảnh buộc dây dắt chó rồi mang nó ra ngoài.

An ninh trật tự của khu này tương đối tốt, y đeo khẩu trang, cho dù có mấy người trẻ tuổi nhận ra y cũng rất thức thời không tiến đến xin chữ ký hay đòi chụp ảnh chung. Tư Cảnh nắm chặt dây dắt chó, đi thẳng tới một nơi không người mới buông dây ra, sau đó ném đồ chơi cho nó, để Nhị Hắc tự do hoạt động một chút, "Đi đi."

Nhị Hắc rất nghe lời, nó chỉ mừng rỡ lăn lộn trên bụi cỏ này, không chạy tới nơi có người. Tư đại lão nhắm mắt tựa vào ghế cạnh bụi cỏ phơi nắng, một hồi lâu sau bỗng nghe thấy tiếng chó sủa ầm ĩ.

Y mở mắt ra đã thấy Nhị Hắc bấy giờ đang bị một con chó săn chẳng biết từ đâu chui ra đuổi theo sủa inh ỏi, con chó săn kia vừa cao vừa lớn, nhìn dáng vẻ của nó trông giống sói hơn chứ không phải chó, ngay cả con becgie Đức béo tốt đứng cạnh nó trông cũng thấp hơn non nửa cái đầu, nó đành chật vật để con vật đáng sợ kia đuổi theo. Nhị Hắc bình thường được giáo dục rất tốt, chưa bao giờ đánh nhau với các con chó khác, lúc này nó bị khiêu khích cũng không dám cắn mà chỉ ủ rũ cong đuôi, muốn cách con chó xấu xa kia ra một chút.

Thế nhưng con chó săn lại được đà kiêu ngạo vẫn cố gắng xông về phía nó hòng cướp cục xương đồ chơi trong miệng Nhị Hắc.

Nhị Hắc cắn chặt lấy, không chịu cho nó.

"Ẳng!"

Nó trợn tròn mắt, cố gắng giảng đạo lý: đây là của tui!

Bất kể là động vật hay con người thì đều tồn tại kẻ cướp. Con chó săn mặc kệ đây là đồ của ai, chỉ cần nó thích thì nó sẽ lấy về bằng được, bởi vậy nó mới sủa ngày càng hăng, bày ra răng nanh lấp lánh uy hiếp.

Của tao, thả ra!

Không thả, đây là đồ chơi của tui!

Mày có buông không?

Hai con chó cuốn vào một chỗ cắn nhau. Dù gì thì Nhị Hắc cũng thua về hình thể nên chỉ có thể bị con chó lớn hơn bắt nạt, Tư Cảnh mở mắt ra, lửa giận trong lòng nháy mắt đã bùng nổ. Đương lúc y muốn tiến lên thì mới thấy rõ bộ dạng của con chó săn kia, tim lập tức đập bộp một cái.

Xưa nay y sợ nhất loại chó săn kiểu này.

Năm đó lưu lạc góc đường, cái con chó cắn y khi đó cũng là cái kiểu chó săn được nuôi trong nhà như này. Thân hình của nó to gấp bảy tám lần so với mèo con, hàm răng sắc bén của nó có thể xuyên qua da thịt mèo con dễ dàng –––– y chỉ có thể kêu thảm thiết khi bị nó cắn, muốn kêu để gọi chủ nhân của con chó kia đi ra, thế nhưng chủ của con chó chỉ chán ghét liếc mèo con, nói: "Chuột chết ở đâu ra đây?"

Sau đó người nọ quay đầu đi vào nhà.

Tư Cảnh kéo theo một thân toàn vết thương lảo đảo chạy rất lâu, không dễ dàng gì mới thoát được khỏi con chó dữ, thế nhưng cũng đã thoi thóp.

Từ đó về sau y không dám tiếp xúc với mấy con chó săn kiểu đó nữa. Những ký ức hồi còn nhỏ yếu lại lần nữa ồ ạt hiện lên, mỗi lần y trông thấy chúng thìcả người cũng trở nên đau nhức.

Da đầu Tư Cảnh tê dại. Y đứng lên nhìn Nhị Hắc bị đuổi chạy tới chỗ mình, nó ư ử vẫy đuôi, y cắn răng rồi cúi người nhặt cái gì đó lên.

Là một cục đá bén nhọn được y nắm chặt trong tay, nắm chặt tới độ lòng bàn tay hơi rịn ra mồ hôi.

"Này!"

Y nâng tay lên làm tư thế như muốn ném đồ. Trừng mắt tỏ ra hung dữ.

"Ai cho phép mày bắt nạt chó nhà tao!"

Chó săn ngớ người, có vẻ là cũng bị khí thể của y dọa sợ, bước chân dần chậm lại.

Môi Tư Cảnh khô không khốc nhưng vẫn cố gắng nghiêm mặt khoa tay múa chân.

"Còn dám chọc nó ––––"

Y giơ tay cao hơn làm tư thế vung đao.

"Mày tin tao thiến mày không?"

Chó săn nghi ngờ, bước chân cũng ngày càng chậm đi, cuối cùng dừng hẳn lại rồi lập tức cong đuôi đổi hướng chạy. Nhị Hắc vẫn vất vả cắn chặt món đồ chơi của mình chạy loanh quanh Tư Cảnh, đôi mắt ướt át của nó lộ ra vẻ vui mừng, đại lão mèo trong lòng sợ gần chết nhưng vẫn cố bày ra bộ mặt hung dữ, ghét bỏ vỗ đầu nó.

"Tránh xa tao ra một chút, nước miếng của mày dính đầy quần tao rồi đây này."

Dừng một lát lại bổ sung thêm.

"Chó ngu."

Nhưng có ngu đi chăng nữa thì vẫn là chó nhà y.

Chó nhà y thì làm gì có chuyện gì bọn nhà khác bắt nạt cơ chứ.

Tư Cảnh y sẽ bảo vệ người nhà!

Tư Cảnh ở nhà Hám Trạch suốt một tháng, quan hệ của y với Nhị Hắc đi lên trông thấy. Lúc về tới nhà Hám Trạch thường xuyên thấy mèo con nằm liệt trên ghế sofa, hai chân thản nhiên đặt lên bụng Nhị Hắc, đương nhiên Nhị Hắc cũng chẳng kêu tiếng nào, thậm chí khi y ở hình người nó sẽ tự động nhảy nhót chạy tới, không nói hai lời đã cúi người xuống làm gối chân cho y.

Chó mèo nhà người đánh nhau như lửa với nước, nhà hắn lại tốt tới lạ thường, thân thiết tới độ khiến cỏ già nghìn năm Hám Trạch cũng phải hơi ghen tị.

Phân chậu ở trên ban công còn đố kỵ gấp đôi, hận bản thân mình không thể biến thành chó.

Đêm khuya yên tĩnh, lá cây của nó lẳng lặng hăng hái móc rễ của mình ra khỏi chậu, hì hục chuẩn bị chui lên giường tìm mèo. Đương lúc mới nhấc được thân cây lên thì lại bị Nhị Hắc cảnh giác quét mắt nhìn qua.

... Cái thứ đồ quỷ gì đó?

Becgie Đức híp mắt nhìn một hồi.

Chậu cỏ đó hả?

Bạc hà mèo vẫn hồn nhiên không biết gì, nó tiếp tục lặng lẽ xách lá cây của mình lên như đang xách váy rồi di chuyển về phía giường. Becgie Đức quan sát hồi lâu, cuối cùng chầm chậm đi tới.

Bạc hà mèo bò lên giường, nâng lá cây đặt lên trên khuôn mặt đang ngủ ngon lành của mèo con.

Tư Cảnh lúc này đang ở hình dạng mèo, y cuộn mình trong lòng Hám Trạch trông cực kỳ nhỏ bé. Gần hơn chút nữa còn có thể nghe thấy tiếng gừ gừ nho nhỏ từ cổ họng y phát ra, tiếng gừ gừ vang lên như giọng trẻ nhỏ. Có lẽ là ngửi thấy mùi thơm nên mấy sợi lông dài hơi run rẩy, lỗ tai cũng lắc lư.

Bạc hà mèo chìa một cái lá vào mũi y, Tư Cảnh mơ hồ buông lỏng Hám Trạch, hai chân trước tóm lấy cái lá hít một hơi.

Phân chậu giật mình.

Hút và bị hút đều sảng khoái không chịu được, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

Đang lúc say sưa nó lại nghe thấy đằng sau mình truyền tới tiếng hít thở. Bạc hà mèo xoay lá cây, vừa vặn bị Nhị Hắc bộp một cái...

"!"

Lá cây của phân chậu bị đánh lệch sang một bên, nó luống cuống tay chân nhấc rễ của mình lên rồi nhảy xuống giường, lắc rễ bỏ chạy. Becgie Đức phía sau lưng nó cũng đang đuổi theo không buông, như thể đã coi nó thành món đồ chơi mới mua về, liên tiếp vung móng vuốt về phía nó, đánh cho nó nhảy nhót trên đất như chuột chũi, thiếu chút nữa đã đập nát đóa hoa nho nhỏ.

Phân chậu gắng sức lết bộ rễ của mình trên thảm, cuống quít dùng hai phiến lá cây che người.

Cái này không đập được!

Nhị Hắc trái lại còn đập hăng hơn, con chó nhắm ngay nụ hoa màu tím be bé, móng vuốt vung thật cao.

Hám Trạch trong giấc mộng bỗng nhiên run lên một cái rồi tỉnh hẳn, khuôn mặt luôn bình tĩnh thong dong của hắn giờ này xem ra cũng chẳng mấy vui vẻ gì.

Hắn vô thức hạ tay xuống bảo vệ cục nhỏ bên dưới, hạ giọng để không làm mèo con bị thức giấc: "Nhị Hắc!"

Giọng nói mang theo chút kinh sợ.

Nhị Hắc nhảy tới nghe chủ nhân trầm giọng dặn dò: "Nhị Hắc... đừng đuổi nữa."

Chủ nhân của mày sắp bị móng vuốt kia đập hỏng luôn giờ.

Hạnh phúc cả đời cũng tan biến luôn thì sao.

Thừa dịp có hai câu nói của Hám Trạch, phân chậu đã nhanh chóng chôn mình trở lại, lần này nó không dám nhìn lén nữa mà chỉ đỡ nụ hoa nhỏ vất vả lắm mới nở ra được của mình lên rồi không ngừng run rẩy, dùng lá cây che đi. Nhị Hắc nóng lòng muốn thử, đương lúc nó định tiến lên chơi thì bị Hám Trạch đuổi qua một góc ngủ.

Cuối cùng vẫn không yên tâm, hắn xuống giường đuổi con chó ra khỏi phòng ngủ xong xuôi thì mới thấy an lòng.

Sau khi đi ra ngoài, Hám Trạch lập tức tạt qua nhà vệ sinh một chuyến, cởi quần áo kiểm tra vòi nước của mình.

May quá, chưa rách.

...

Hắn nghĩ, có lẽ đã đến lúc tiễn bộ móng vuốt của Nhị Hắc đi rồi.

Tỉnh dậy xong, Tư Cảnh liếc mắt một cái đã thấy hoa bạc hà mèo yêu dấu của mình đã biến mất không tăm hơi.

Y trợn tròn mắt, tiến tới lật lá, "Hoa của tôi đâu, hoa đâu?"

Mắt Hám Trạch mang theo ý cười, phân chậu xấu hổ lẳng lặng chuyển dời lá cây xanh nhạt đi chỗ khác. Tư Cảnh lúc bấy giờ mới thấy nụ hoa đang được bảo vệ, quan sát xong lập tức nổi giận.

"Sao bông hoa này trông lệch thế?"

Lời này Hám Trạch nghe hết nổi rồi, hắn ho thành tiếng, "Không lệch."

Rõ ràng là thẳng tắp mà.

"Có lệch!" Tư Cảnh kiên quyết cãi lại hắn, kéo người tới nhìn, "Anh xem, hai cánh hoa bên này nhìn như sắp rơi xuống ấy –––– sao lại thế nhỉ?"

Mèo đại lão không vui vẻ tí nào.

Ai đã động vào cây cỏ yêu dấu của y vậy?

Hám Trạch nói: "Có lẽ là nó sắp nở đấy."

Tư Cảnh nửa tin nửa ngờ: "Nhưng sao tôi lại cảm thấy nụ hoa này nhỏ hơn trước đó?"

Hoa nở chẳng phải sẽ to ra ư?

Lời này vừa dứt, Hám Trạch với bạc hà mèo trên ban công cùng chấn động. Đối diện với ánh mắt tò mò của y, hắn không thể làm gì khác ngoài việc cười khổ.

"Đúng là chuẩn bị nở hoa mà," Hám Trạch đặt tay lên đầu y, thấp giọng dỗ dành, "Chỉ hai ngày nữa thôi... bé Hoa đừng nóng vội, chờ thêm nhé."

Tư Cảnh cũng chỉ đành chờ đợi.

Trong lòng y đã sớm vẽ ra một bản thiết kế siêu tuyệt vời, cỏ mèo nở hoa rồi lại thụ phấn, truyền giống, phân chậu là có thể trồng được nhiều cỏ mèo hơn rồi –––– cỏ mèo sinh ra cỏ mèo, sau đó lại sinh ra cỏ mèo, y chỉ tốn công trồng một chậu vào mùa thu mà tới mùa xuân có thể thu hoạch được một mảnh rồi!

Nói không chừng còn có thể lăn lộn trong biển bạc hà mèo, ngẫm lại cũng đủ khiến chân mèo mềm nhũn.

Hì hì.

Tư Cảnh lại đợi thêm hai ngày, vào một đêm mùa xuân y bị Hám Trạch đánh thức.

"Bé Hoa," Hám Trạch nhẹ giọng nói, "Đến đây mà xem, sắp nở hoa rồi."

Y mở mắt ra, quả nhiên đã thấy trong tán lá xanh biếc trên ban công có một đóa hoa màu tím run rẩy, chậm rãi mở cánh ra. Một cánh, hai cánh, ba cánh...

Ngay sau đó ánh trăng chiếu rọi, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mắt.

Một thứ giống Hám Trạch y như đúc đang cầm lấy quần áo ở đầu giường mặc lên người, nó cong mắt phượng mỉm cười nhìn về phía y. Nụ cười trông rất thuận mắt, mùi trên người cũng rất quen, cực kỳ dễ ngửi.

"..."

Tư Cảnh nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt từ từ chuyển động, đơ ra một lúc để xác nhận.

Một.

Hai, hai cái.

... Hả.

Mắt tui có phải bị mù rồi không?

Rốt cuộc là tui đã trồng ra cái gì thế này???

[07/08/2023]

Tác giả có lời muốn nói:

Tư Cảnh: Rốt cuộc là tui đã trồng ra cái gì thế này?

Hám Trạch: Tui nè.

Tư Cảnh:... Trả hàng! Trả hàng!

Đào hố chôn chút đất, một hai ba bốn. Đất nhà mình, đất nhà mình trồng thế nào cũng ra chồng nhà mình thôi khà khà.

Có người thắc mắc hỏi phân chậu và chủ chậu có phải là một người hay không thì đúng là một người nha, giống như Tôn Ngộ Không nhổ một cọng lông ra là có thể phân thân ấy.

Thật ra chỉ là do Hám Trạch tự biến ra để trêu mèo con thôi, do hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của mèo con ấy mà, sau đó phân thân này cũng chỉ xuất hiện khi Hám Trạch có việc bận, giúp hắn trông mèo con.

Không phải NP nha, mọi người nghe cho rõ.

Khi còn nhỏ tui cũng thường tưởng tượng có một người khác thay mình đi học còn mình thì ở nhà vui vẻ chơi đùa... huhuhu, hâm mộ bạc hà mèo quá đi, tui cũng muốn chia chậu a a a a!

*

Editor có lời muốn nói:

Tui cũng muốn:")