Phải Lòng Ba Nuôi

Chương 10



Đỗ Thiên Phúc đứng dậy lau người khô ráo rồi mặc quần áo ngủ. Nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng rồi đi xuống lầu, sợ rằng lúc Bùi Khả Như về quên đóng cửa, chó hoang lại đi vào nhà.

Xuống dưới lầu, Đỗ Thiên Phúc nhìn thấy một cảnh tượng cực kì đáng yêu. Dương Minh Phong to lớn trên tay cầm một chú cún con, chú cún nhỏ chỉ to bằng bàn tay của ông chú. Cậu đứng đó không hiểu sao lại phì cười thành tiếng.

Dương Minh Phong: "Sao vậy?"

Đỗ Thiên Phúc: "Không có gì ạ. Chú cún này ở đâu vậy chú?"

Dương Minh Phong: "Thấy ngoài đường."

Cậu tiếp tục cười sau đó hỏi tiếp: "Hôm nay chú lại đi bộ sao?"

Hai người họ có thật sự là người dưng hay không? Hay chỉ đơn giản là ở cùng nhau nên giống nhau đến như vậy.

Nhà có điều kiện, xe có thể mua chục chiếc nhưng lại thích đi bộ, hai chú cháu các người quả là khó hiểu.

Dương Minh Phong ừ một tiếng, đặt chú cún nhỏ xuống sàn rồi ngồi xuống sofa.

Chú cún nhìn xung quanh, đôi mắt tròn nhìn tứ phía rồi lia mắt về phía Đỗ Thiên Phúc, chỉ thấy cục bông nhỏ đi từng bước sau đó là chạy đến dưới chân cậu, sủa một tiếng vang khắp nhà.

Đỗ Thiên Phúc bế cục bông lên, khác xa so với lúc Dương Minh Phong bế. Cậu phải cầm hai tay mới cầm hết, nếu vậy thì bàn tay của anh lớn gấp đôi cậu.

"Cháu đặt nó là Noãn Noãn nha."

Dương Minh Phong không đáp, chỉ nhìn cậu. Không câu trả lời nhưng cậu biết rõ chú đã đồng ý. Cậu ôm Noãn Noãn vào lòng rồi ngồi xuống sofa cùng chú.

Nhìn Noãn Noãn trong vòng tay suy nghĩ, nếu Dương Minh Phong mà thường xuyên gặp những động vật bị bỏ rơi như này, hay là những đứa trẻ cô đơn như mình khi xưa chắc có lẽ ngôi nhà này phải đông lắm. Trong lòng nghĩ chú ấy lạnh lùng như vậy thôi, nhưng bên trong lại ấm áp thế, trong vô thức cậu đã mỉm cười.

Dương Minh Phong: "Vui vậy sao?"

Đỗ Thiên Phúc nhìn lên, chỉ thấy đôi mắt chứa đầy sự mệt mỏi nhìn mình. Cậu ngơ ngác nhìn thẳng vào mắt Dương Minh Phong.

Dương Minh Phong: "Không trả lời."

Đỗ Thiên Phúc bừng tỉnh, vừa rồi có cảm giác lạ xuất hiện trong lòng, cảm giác không biết phải miêu tả làm sao. Muốn tiếp tục nhìn, nhưng lại không muốn.

Câu trả lời một cách không được mạch lạc đáp lại anh: "Vui...vui lắm ạ!"

Ngồi một lúc Dương Minh Phong cũng đi lên phòng tắm rửa, bỏ lại Đỗ Thiên Phúc và cục bông nhỏ ở lại. Cậu nhìn Noãn Noãn với bộ lông dày không mấy sạch sẽ này, nghĩ rằng cục bông này thật là quá mạnh mẽ, lúc nãy nói chuyện cùng Dương Minh Phong thì cậu biết cục bông nhỏ này bị bỏ ở thùng giấy cạnh đèn đường. Noãn Noãn khi thấy anh chỉ biết sủa, sủa xong thì chạy đến dưới chân, không nỡ mà rời đi nên anh quyết định mang về.

Nhớ lại khi xưa mình cũng không mạnh mẽ như vậy, đến tận khi vào nhà Dương Minh Phong mới có thể cảm nhận được sự ấm áp mà vui vẻ.

Dù gì cũng là cún bị bỏ rơi, Noãn Noãn lông xù không được sạch sẽ, nhìn qua có thể biết đứa nhỏ này chỉ mới bị bỏ không lâu. Bộ lông xù che đi cơ thể nhỏ bé bên trong, cầm vào mới biết lâu ngày không ăn, cơ thể nhỏ lại càng nhỏ thêm.

Đỗ Thiên Phúc đi đến phòng bếp xem có gì ăn được thì mang cho Noãn Noãn, lâu ngày không ăn, đồ cứng ăn vào không tốt, cậu đành đi đến tủ lấy sữa, pha vừa đủ ấm cho nó.

Tuy là mười lăm sắp sang mười sáu, nhưng Đỗ Thiên Phúc lại rất thích uống sữa bột, cậu bảo sữa bột rất thơm và béo hơn sữa hộp được pha sẵn.

Lúc pha sữa tiện tay hâm lại tất cả đồ ăn mà Bùi Khả Như nói khi chiều.

Pha sữa xong, Đỗ Thiên Phúc đem lại trước mặt Noãn Noãn, nó không do dự, không phòng bị gì mà uống lấy uống để, như thể rất tin tưởng mọi thứ mà Đỗ Thiên Phúc đưa ra.

Ban đầu nhìn vào cũng thấy được là Noãn Noãn rất thích cậu, nó không hề sợ hãi ngay lần đầu gặp, cứ vậy mà đi thẳng lại chân cậu, rất quấn người.

Thấy Noãn Noãn uống sữa ngon lành, Đỗ Thiên Phúc cũng ngồi bên cạnh để nhìn nó, vuốt nhẹ bộ lông xù một cái, nó kêu lên ư ử nhưng vẫn hăng say uống sữa, là đang bị ngứa sao?

Trời cũng sắp tối, không nên tắm cho Noãn Noãn vì có thể nó sẽ bị lạnh. Đỗ Thiên Phúc vuốt ve nó vài cái rồi nói chuyện với nó: "Ngày mai anh sẽ tắm cho Noãn Noãn nhé."

Hình như nó hoàn toàn có thể nghe hiểu lời của cậu nói, nó sủa lên một tiếng thể muốn nói rằng: "Em biết rồi!"

Chưa kịp cười thì giọng nói trầm đục quen thuộc phát ra từ sau lưng: "Cháu tính để đồ ăn khét để ra ngoài ăn sao?"

Hoàn hồn trở lại, nhớ ra là mình đang hâm đồ ăn, may thay nó chỉ vừa mới sôi dữ dội, chưa có khét. Nhanh tay tắt bếp rồi thở dài một hơi, thật giống với trò chơi mạo hiểm, tim đập muốn văng ra ngoài.

Đỗ Thiên Phúc gãi gãi đầu, cười vài tiếng: "Cháu xin lỗi..."

Dương Minh Phong không nói gì, chỉ đi lại bàn ăn. Đỗ Thiên Phúc như nhận được tín hiệu cẩn thận đem toàn bộ đồ ăn đặt lên bàn.