Phải Lòng Quá Sớm

Chương 24: Bùi - Bình giấm chua



Bùi - bình giấm chua.

Nhiễm Vũ Đồng nghi ngờ Thẩm Du Ninh có gì đó muốn nói với cậu.

Trong vòng mười tiếng đồng hồ, Thẩm Du Ninh đã lượn qua lượn lại ở cái hành lang hình chữ S chắn giữa hai phòng tận bốn lần rồi. Lần nào cũng loé lên trước cửa, trông như có điều gì đó suy nghĩ lướt mắt qua nhìn Nhiễm Vũ Đồng một cái rồi lại vội vàng rời đi.

Khi Thẩm Du Ninh xuất hiện trong tầm mắt của Nhiễm Vũ Đồng lần thứ năm, Nhiễm Vũ Đồng thật sự đã bị ánh mắt của anh nhìn tới sởn hết cả da gáy lên mới nhịn không được gọi đối phương lại.

"Anh." Nhiễm Vũ Đồng ngửa cổ ra gọi anh: "Với mối quan hệ giữa hai chúng ta thì không có gì là không nói thẳng được cả."

Đôi chân dài của Thẩm Du Ninh đã bước ra ngoài được nửa bước, quay đầu lại bày cho cậu một vẻ mặt của anh đẹp trai đang âu sầu, hỏi một đằng đáp một nẻo: "Quản lý Bùi đâu? Vẫn chưa quay lại à?"

Nhiễm Vũ Đồng lắc lắc đầu: "Anh tìm anh ấy à?"

"Không tìm." Thẩm Du Ninh đáp lại chắc nịch, mắt thấy lại muốn đi tiếp: "Thế anh lại lượn thêm chút nữa."

"Anh ấy đến bệnh viện rồi." Nhiễm Vũ Đồng dùng một câu kéo lại được đối phương: "Hôm qua quản lý Hoàng tự dưng bị tái phát bệnh cao huyết áp, bị đưa đi cấp cứu rồi. Bây giờ nghe nói là tỉnh lại rồi, anh ấy qua đó thăm người ta rồi."

Không gọi quản lý Bùi nữa mà câu nào câu nấy cũng "anh ấy", giọng điệu lạnh nhạt này nghe có vẻ là không khả quan lắm. Lông mày của Thẩm Du Ninh cau chặt, giả vờ như vô tình hỏi: "Quản lý Bùi nói với em à?"

"Đúng rồi." Nhiễm Vũ Đồng nhí nha nhí nhảnh chớp chớp mắt nhìn: "Đã xin phép báo cáo muộn từ sớm rồi."

Cái giọng điệu này... không giống như là đang cãi nhau mà nhỉ.

Đã có một suy luận bị lật đổ rồi nên Thẩm Du Ninh nhất thời cũng không nghĩ ra được giả thiết gì mới, lúc anh còn đang đứng yên tại chỗ mờ mịt không hiểu thì bỗng dưng được chứng kiến một màn vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới.

"Quản lý Thẩm." Bùi Thư Ngôn cài một cặp kính râm kiểu nam gọng vàng ở giữa ngực, trên cánh tay vắt một cái áo vest, sải bước tới chỗ của Thẩm Du Ninh: "Tìm tôi à?"

"Không có gì." Thẩm Du Ninh lập tức đổi thành một nụ cười công nghiệp, dùng giọng điệu mà ngay cả chính mình cũng không tin nổi: "Tôi chỉ là thuận đường qua đây... xem thử thôi."

Thế mà Bùi Thư Ngôn lại không nhìn ra có gì khác thường, ngược lại tỏ vẻ đồng ý gật gật đầu: "Thế anh có thể vào xem thử."

Thẩm Du Ninh đành phải tuân theo quy tắc hay không bằng hên, lỡ rồi thì phải diễn cho trót, đâm lao thì phải theo lao, cắn răng một cái, quyết tâm trong lòng, đi theo Bùi Thư Ngôn vào trong phòng.

Bùi Thư Ngôn hoàn toàn coi Thẩm Du Ninh như người nhà mình, tốt xấu gì cũng là phó quản lý của phòng công trình mà, qua đây giao lưu kinh nghiệm thì anh cũng không thể không sắp xếp chiêu đãi người ta được, vì vậy anh đi thẳng đến bên bàn của Nhiễm Vũ Đồng nói: "Quản lý Hoàng không có gì đáng ngại."

"Bác sĩ nói là lớn tuổi rồi, bình thường vẫn nên tránh để cảm xúc quá kích động, khoảng thời gian này có hơi bận rộn quá nên chắc là quên uống thuốc hạ huyết áp." Bùi Thư Ngôn nói tiếp.

Nhiễm Vũ Đồng dừng ngón tay đang gõ bàn phím lại, bình tĩnh xoay ghế qua một chút nói với đối phương: "Không sao thì tốt rồi. Thế anh thì sao, có phải cũng có thể nghỉ ngơi một chút rồi không?"

"Không thể." Bùi Thư Ngôn hơi bất đắc dĩ nói: "Bên sở nội vụ đã nhanh chóng sắp xếp người thay vào rồi, cũng là vào hai ngày này luôn, phải qua đó đón tiếp."

"Trước khi đi thì anh còn có hai báo cáo đánh giá tài sản quan trọng cần phải đọc nữa." Đuôi mắt Bùi Thư Ngôn cong cong, dùng giọng điệu cực kì không hợp với bầu không khí làm việc công nói: "Biên bản ghi chép cuộc họp phải làm phiền em rồi."

Đợi Bùi Thư Ngôn đi vào trong phòng làm việc nhỏ rồi, Thẩm Du Ninh mới nhìn chằm chằm cánh cửa khép hờ kia, bị cho tình hình khi đó làm cho chả hiểu chuyện gì hết.

Thế nên là, quản lý Bùi không hề làm tổn thương Tiểu Nhiễm, ngược lại là người ta còn toàn tâm toàn ý, một lòng chung thuỷ với đứa nhỏ này nữa. Còn Tiểu Nhiễm thì đang đồng thời hưởng thụ sự quan tâm của đối phương trong cuộc sống thật và còn tìm thêm một người yêu ảo trên mạng nữa?

Tiểu, Tiểu Nhiễm... bắt cá hai tay hả?!

Suy nghĩ này đột nhiên loé lên trong đầu của Thẩm Du Ninh, ngay lập tức trong đôi mắt bình thường lúc nào cũng dịu dàng kia bỗng dưng xoẹt qua một ánh sáng lạnh lẽo.

"Anh." Nhiễm Vũ Đồng ở bên cạnh hoảng sợ gọi anh một tiếng: "Anh có chắc là... chỉ qua đây xem thử một chút thôi không vậy?"

Thẩm Du Ninh đi nhanh về phía đối phương, ép Nhiễm Vũ Đồng vào trong góc bàn, dùng âm lượng không lớn không nhỏ nói: "Nhiễm Vũ Đồng, trong lòng anh, lúc nào em cũng là một đứa nhỏ ngoan hết."

Bị gọi cả họ tên đầy đủ khiến Nhiễm Vũ Đồng dựng hết cả tóc gáy lên, ngay cả câu trả lời mang theo sự khó hiểu cũng run run.

"Hả?"

"Những sai lầm vi phạm nguyên tắc cơ bản đơn giản nhất, anh vẫn luôn tin là em sẽ không phạm phải." Thẩm Du Ninh nghe có chút nóng nảy, âm lượng nói chuyện cũng khó tránh khỏi hơi cao: "Đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể bỏ qua được, đây là nguyên tắc làm người cơ bản, là ranh giới đạo đức phải hình thành từ lúc nhận thức được cuộc sống rồi."

Lời này nói nghe có vẻ rất nghiêm trọng, Nhiễm Vũ Đồng co rút tại chỗ không dám hó hé tiếng nào, run rẩy đợi Thẩm Du Ninh đưa ra bản án cho mình.

"Cái người bạn trai online kia của em, là chuyện thế nào?"

"C-cái gì?" Tuy Nhiễm Vũ Đồng đã bị dọa cho sợ chết khiếp thế nhưng mạch não nhạy bén vẫn còn sử dụng được: "Anh ơi, không lẽ anh đang nói tới hồi trưa---"

"Em tự mình khai báo đi." Thẩm Du Ninh không hề nể mặt cắt ngang lời cậu.

"Đó không phải là bạn trai online của em." Nhiễm Vũ Đồng liên tục giải thích nói: "Đó là một cái app đặt đơn, nói ngắn gọn là người yêu ảo, em trả tiền thôi, đối phương chẳng qua chỉ là bỏ ra thời gian, hơn nữa đa số đều là giao lưu trên mạng, rất ít khi có cơ hội gặp mặt trong hiện thực---"

"Thế nên em cho là điều này hợp lý, có đúng không?" Thẩm Du Ninh không để cho cậu nói hết.

Đồng thời trong lúc đó, Thẩm Du Ninh ngẩng đầu lên nhìn một cái về phía phòng làm việc của Bùi Thư Ngôn, tốc độ cực kì nhanh chỉ tầm khoảng 0,1 giây thôi nhưng vẫn bị Nhiễm Vũ Đồng bắt được.

Cậu lập tức phát hiện ra điểm mù trong câu hỏi này.

"Anh!" Nhiễm Vũ Đồng vội vàng mở điện thoại lên, ấn mở Wechat ra đưa tới trước mặt Thẩm Du Ninh: "Không phải là như anh nghĩ đâu!"

Bởi vì chuyện này có liên quan tới Ôn Nam nên Nhiễm Vũ Đồng cũng không muốn nói toạc ra hết, một hai câu không thể nào nói rõ được nên dứt khoát đưa điện thoại cho Thẩm Du Ninh tự mình hiểu, tự mình chứng minh sự trong sạch của bản thân.

Thẩm Du Ninh lướt qua qua lịch sử trò chuyện của Nhiễm Vũ Đồng và người "bạn trai ảo" kia, phát ra trong đó loáng thoáng lướt qua một câu thế này.

Nhiễm Vũ Đồng: Thế anh kết bạn Wechat với bạn của tôi trước đi, gần đây cậu ấy vừa mới thất tình, phiền anh nói chuyện nhẹ nhàng một chút nha.

Đôi lông mày cau chặt rốt cuộc cũng từ từ giãn ra, đôi mắt sắc bén cũng dịu dàng trở lại, Thẩm Du Ninh sờ sờ cằm, có hơi ngượng ngùng, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói: "Anh biết là em sẽ không như thế mà."

?

Nhiễm Vũ Đồng sắp tức tới bật cười tới nơi, nhỏ giọng giận dữ: "Biết cái gì? Tự nhiên khi không em bị anh mắng cho một trận đó có biết không!"

"Cũng tại em không, mới nãy không chịu nói rõ với anh." Thẩm Du Ninh trở mặt cực kì nhanh.

?

Cho hỏi quý ngài đây có cho tôi cơ hội mở miệng không ạ?

"Lỗi của anh." Thẩm Du Ninh trông có vẻ cũng không áy náy gì cho lắm, xin được lấy công chuộc tội nói: "Mai anh mời em ăn bánh kem nha."

"Mời em ăn bánh kem còn chả phải là tiệm của vợ chồng anh hay sao!" Nhiễm Vũ Đồng không nhẹ không nặng đánh cho anh cậu một đấm: "Em muốn ăn hai cái."

Thẩm Du Ninh bày cho cậu một màn này tốn hết cả buổi chiều, tuy là có hơi không hiểu sao nhưng Nhiễm Vũ Đồng cũng không cảm thấy tủi thân gì, ngược lại còn thấy buồn cười chứ không tới nỗi là nghe mắng quá nặng gì.

Nhiễm Vũ Đồng cũng biết là Thẩm Du Ninh thật lòng đối xử tốt với cậu, nếu như là gặp ai thích đâm sau lưng thì còn ước gì có thể nắm được thóp của mình rồi rêu rao khắp nơi một trận, làm gì có chuyện phải lo lắng tận tình khuyên răn mình đừng sa vào vũng lầy thế này?

Với lại bánh kem trắng thơm của anh dâu làm, Nhiễm Vũ Đồng nhớ nhung cái món này đã hơn mấy tháng rồi. Dạo gần đây anh dâu của cậu đang chuẩn bị thi lên thạc sĩ, vì vậy đã lâu lắm rồi Thẩm Du Ninh không có mời nhóm đồng nghiệp ăn bánh. Lần này tự dưng có được cũng không uổng công sức, rất đáng.

Nhiễm Vũ Đồng nghĩ như thế, hớn hở duỗi lưng một cái tại chỗ làm việc, lúc mở mắt ra lần nữa thì phát hiện không biết từ lúc nào mà Bùi Thư Ngôn đã đứng bên cạnh mình.

Xung quanh còn đang toát ra áp suất thấp mãnh liệt, gõ gõ ngón giữa lên bàn của Nhiễm Vũ Đồng.

"Vào phòng làm việc của anh một chuyến."

-

Bán Nguyệt Bán Tiêu:

Bùi Thư Ngôn: Tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi, tức chết tôi rồi.