Phàm Nhân Quyết

Chương 1: Người đánh cá trên sông Thương Lan



Ngày mùng chín tháng chín, trời cực kỳ nóng. Thiên hạ xảy ra chuyện, chuyện rất lớn.

Năm tiếng sét giáng xuống bầu trời trên sông Thương Lan, nữ đế Tây Tần mất tích một cách ly kỳ!

Ở phía tây bắc có một con sông lớn tên là Thương Lan, dài tám nghìn dặm chảy cuồn cuộn từ bắc đến nam qua các nước Tân, Ngụy rồi mới đổ ra biển, đứng thứ ba trong thiên hạ sau sông Trường Giang và Hoàng Hà.

Hôm nay, năm tiếng sét rung chuyển trời đất liên tiếp rền vang ở sông Thương Lan và eo Thanh Phong, dòng nước mênh mông bị chặn đứng trong mười dặm, mười đỉnh núi sụp đổ, ông trời phẫãn nộ khiến thế nhân sợ hãi.

Ở Tây Bắc có một cường quốc tên là Tân, là một trong năm bá chủ thời Chiến quốc, đội quân tinh nhuệ uy hiếp bốn phương. Đương kim nữ đế Đại Tân đương triều dùng thủ đoạn ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh để thống trị giang sơn.

Hôm nay, nữ đế Đại Tân mất tích ly kỳ, quân dân đại loạn, thiên hạ náo động. Hoàng thái hậu đích thân đến triều đình, phong cho Trấn quốc Đại tướng quân Cao Khởi làm Nhiếp chính vương, cả triều đình chấn động không thôi.

Mà cùng một ngày...

Một thiếu niên áo quần tả tơi như con gà chết, đội chiếc mũ tre rách nát, tóc dài rối tung, đứng bên bờ sông chỉ tay mảng trời đất.

"Mẹ nó! Không phải ta chỉ bắt được một con cá chép vàng không thả ra thôi sao? Đến mức vậy luôn hả? Hả? Năm tiếng sét ầm vang cả đầu, ông trời à ông có bị bệnh gì không thết Ta có thù oán gì với ông sao? Đây là lần thứ hai rồi, ta bị đánh tới đây rồi, ông còn muốn gì nữa hả? Hả?”

Nước miếng phun ra điên cuồng, thiếu niên than thở, ngã ngồi xuống: "Xong đời rồi, thuyền đánh cá cũng không có, ta lấy gì mà ăn đây..."

Vẻ mặt của thiếu niên vô cùng uể oải, nói thầm mấy câu, cuối cùng thì vẫn phải bò dậy, nhìn khắp nơi, chuẩn bị tìm xem có con cá nào bị trời đánh chết hay không, dù sao thì cũng phải giải quyết chuyện cơm tối chứ.

"Xem như ông trời còn có chút lương tâm." Nhặt được bảy tám con cá lớn bị sét đánh chết nên trôi dạt vào bờ, thiếu niên nhanh chóng quên chuyện phiền não vì bị sét đánh, vui vẻ đứng lên.

Nhưng vào lúc này, thiếu niên kinh ngạc phát hiện ra, trong chỗ đá vụn bên bờ sông có một người mặc quần áo trằng đang đong đưa theo làn nước.

“Có người?". Truyện Cổ Đại

Thiếu niên bước nhanh đến, chỉ thấy một nữ tử đang ngửa mặt năm trên bãi đá vụn một cách tĩnh lặng, hai mắt nhắm nghiền, có vẻ như đã ngất rồi.

Nhìn kỹ thì rất kinh ngạc, nàng ấy tầm 25,26 tuổi, mặc dù quần áo tả tơi, mái tóc đen tán loạn, nhưng dáng vẻ có thể nói là nghiêng nước nghiêng thành.

Chỉ là đôi lông mày như thanh kiếm thanh mảnh, lệch xuống thái dương, trông vô cùng rắn rỏi khí phái.

Người rơi xuống nước sao? Thiếu niên đưa tay thăm dò. cánh mũi của cô gái, may mà vẫn còn thở.

Cùng lưu lạc trong thiên hạ... đồng cảm với người bị rơi xuống nước nên thiếu niên cõng nữ tử trên lưng, một tay xách mấy con cá đi dọc bờ sông, bước từng bước đến vùng ven sông.

"Ta vốn là một thiếu niên đánh cá, không mong uyên ương không mong thần tiên, trong lòng không mong cầu gì cả, tiêu dao tự tại giữa đất trời..."

Hắn ngân nga điệu hát dân gian suốt đường, đi được khoảng nửa canh giờ thì đã thấy một mái nhà tranh ở dưới núi non trùng điệp, một con chó lông đầy màu sắc vui mừng chạy đến chỗ của hẳn. Thiếu niên nhếch môi, lộ ra hàm răng trằng trẻo.

"Tổ vàng tổ bạc không bằng tổ rơm nhà mình, về đến nhà rồi..."

Trong nhà tranh có khói bếp nhanh chóng lượn lờ bay lên. Tay chân của thiếu niên lanh lẹ, đem tám con cá lớn đi đánh vảy, lấy nội tạng, rửa rạch, không lâu sau đã làm sạch cá.

Ướp bảy con cá với muối, chuẩn bị hong khô trong gió để dự trữ. Cuối cùng nấu một con cá trắm cỏ nặng gần sáu cân, thiếu niên vô cùng hài lòng, chống nạnh nhìn: "Được rồi, ngươi là bữa cơm tối của hôm nay. Ừm... ở quê nhà gọi là gì nhỉ... cá hấp sao?"

"Nhóc ngốc, hôm nay nấu cái gì vậy, lão tử sắp chết đói rồi!"

Quay đầu nhìn lại, một ông lão gầy yếu, vẻ bề ngoài thô tục, mặc áo đay, lưng đeo cái sọt đẩy cửa phòng bếp đi vào.

"Lão già kia, cả ngày chỉ biết ăn thôi, không phải ông đi hái thuốc sao? Mỗi ngày đều hái thuốc mà không có được thứ gì đáng giá cả."

Thiếu niên mở miệng quở trách, tay chân cũng không dừng lại, xốc nồi lật con cá lớn, mùi hương nồng nàn trong nháy mắt bay khắp không gian, tràn ngập cả khoảng sân nhỏ.

Ông lão hít hít cái mũi, ngón trỏ động đậy: "Cá ngon đấy, mùi vị rất thơm."

Thiếu niên liếc mắt nói: "Đó là do tay nghề của ta tốt, lão. già ông được hời rồi."

"Đúng thế, đúng thế, ta nói chứ tên nhóc nhà ngươi học. được tay nghề nấu ăn tốt thật đấy, cho dù đầu bếp nổi tiết của Lâm Giang Các cũng không thể so sánh được.”

Thiếu niên đắc ý, hừ một tiếng nói: "Đầu bếp của Lâm Giang Các kia là đồ đệ của ta, nếu không thì sao việc buôn bán có thể tốt như vậy chứ?"

Ông lão đoạt lấy cái thìa: "Ừ của ngươi hết, ngươi đến Lâm Giang Các ăn cơm cũng không cần trả tiền, mau cho ta nếm thử một miếng đi."

Thiếu niên lấy lại cái thìa, trừng mắt nói: "Cút! Rửa tay đi."

Đôi mắt trông mong của ông lão nhìn con cá trong nồi, tức giận: "Ngươi nói xem, ngươi chỉ là một tên nhóc đánh cá mà mỗi ngày còn sạch hơn cả vương công quý tộc, ngày nào cũng tắm rửa hai lần, rửa tay vô số lần, không biết là học từ ai nữa..."

"Còn không phải là mỗi ngày lão già ông lại nấu nước thuốc cho ta tắm sao, nhanh nhanh đi, trông lôi thôi lếch thếch quá, chẳng biết sao lại làm nghề y được nữa"

"Ngâm nước thuốc xong ngươi còn tắm hai lần nữa, sạch thế không biết..."

Nói thầm thì nói thầm nhưng mà vẫn chạy vào nhà tìm nước tắm rửa.

Bỗng nhiên, ông lão hét lên một tiếng, chạy ra khỏi phòng.

"Nhóc ngốc, có yêu tinh!"

"Gì cơ?"

Ông lão hấp tấp chạy đến, một tay túm lấy cánh tay của thiếu niên, chỉ vào trong phòng: "Có yêu tỉnh, một nữ yêu tinh áo trắng."

Thiếu niên tức giận đá ông ấy một cước: "Ồn ào gì vậy chứ, ta nhặt được người bị đuối ở bờ sông."

Ông lão hoài nghỉ: "Có cô nương dễ nhìn như vậy sao? Tám phần là yêu tinh trong núi biến thành, ta nghĩ có thể là hồ ly tinh đó..."

"Hồ ly tinh cái đầu ông! Lão già ông thông thạo y thuật, xem có thể nấu được chén thuốc không?"

"Thật sự không phải là yêu tinh đúng không?" Ông lão sờ sờ đầu, bỗng nhiên nhìn thiếu niên: "Nếu không phải là yêu tinh thì để lại làm vợ của ngươi cũng được, dù sao thì ngươi cũng là một yêu tinh mà."

"Ông mới là yêu tinh đấy!" Thiếu niên lại nâng chân lên, ông lão vội vàng che mông lại quay về phòng.

Thiếu niên ngồi xổm bên cạnh bếp, mồm ngậm cỏ xanh, xoa đầu con chó, chờ đợi một cách chán chường.

Không bao lâu sau, ông lão thò đầu từ khe cửa sổ, ngoắc. tay với hẳn.

"Này, này, ngươi đến nhìn xem đi."

“Lại có chuyện gì nữa?”

Thiếu niên lười biếng đứng lên, đi vào trong phòng. "Tiểu tử, ngươi nhìn xem, nha đầu này không ổn lắm"

"Làm sao vậy?" Thiếu niên nghi hoặc, quay đầu nhìn lại, lúc nhìn thấy nữ tử năm trên giường, hắn vô cùng kinh ngạc.

Khuôn mặt vốn trắng nõn như ngọc của nữ tử kia vậy mà lại nổi lên một vùng đỏ đậm, bao phủ cả nửa má, vẻ bề ngoài vốn dĩ vô cùng xinh đẹp lại bị hủy hoại trong phút chốc, hoàn toàn không thể nhận ra vẻ bề ngoài vốn có.

"Chuyện gì đây?" Thiếu niên nghi hoặc nói.

Ông lão lắc đầu: "Không hiểu được, đột nhiên bị như vậy, ta đã nói đây là yêu tinh trong núi rồi mà ngươi không tin, nhìn xem, sắp hiện nguyên hình rồi đấy... Hay là chúng ta nhanh chân đưa ra ngoài đi, ông lão ta vẫn chưa lấy vợ đâu đấy..."

Thiếu niên tức giận đá ông ấy một cước: "Già mà không đứng đản, nhanh nhìn xem, không phải ông tự xưng có y thuật siêu phàm sao, nói không chừng là trúng độc gì đó."

Ông lão không tình nguyện đi qua, ngồi ở bên giường, vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay của nữ tử: "Y thuật của lão tử vốn cao siêu rồi, cũng không cần ngươi khen, dù sao thì trước kia tên nhóc nhà ngươi cũng được ta cứu về..."

"Được rồi, được rồi, biết rồi, đã nói một vạn lần rồi, có biết phiền không thế:

Ông già híp mắt, rung đùi đắc ý một lúc rồi mới buông tay, đưa tay vuốt râu chép miệng:

"Nhìn ra được điều gì không?”

.. Kinh mạch trong cơ thể của nha đầu này hỗn loạn, khí huyết lộn xộn, đầu còn từng bị thương nặng, vết thương khá là kỳ lạ..."

"Có thể chữa được không?” "Chuyện này, không quá dễ dàng..."

"Ta đã nói rồi, ông là một người giả danh thầy thuốc lừa bịp giang hồ mà."

Thiếu niên chỉ vào mũi ông ấy nói.

Ông lão lập tức đứng lên: "Kẻ lừa bịp ư? Lão tử ta tinh thông Kỳ Hoàng, nói đến y thuật, thiên hạ này ta dám xưng thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất, nhóc ngốc nhà ngươi mà dám nói ta là kẻ lửa đảo sao?"

Thiếu niên khinh thường: "Ai mà chẳng biết khoác lác chứ, chẳng phải ông cũng không chữa được sao. Ở quê nhà của ta, những thầy lang trên giang hồ như ngươi đều là kẻ lừa đảo!"

Miệng lưỡi của thiếu niên rất chanh chua, không để cho ông ấy chút thể diện nào.