Phàm Nhân Quyết

Chương 20: Ông lão than thở



“Không chạy thì còn làm gì được nữa? Nhìn là biết những người này chẳng phải hạng tử tế gì rồi, e là bọn chúng không phải chỉ có một toán người ngựa thế này thôi đâu. Cho dù chúng ta xử lý sạch sẽ tới đâu thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ tẩy. Dù sao cũng đã ở đây được một năm rồi, chỉ bằng tới nơi khác xem sao, nếu ông không đi...” Biểu cảm của hản có phần kỳ lạ, hắn thì thầm bảo: “E là ở đây nảy sinh tình cảm thì không hay...

Ông lão chỉ tay vào hắn, sầm mặt lại, thở dài: “Thật không hiểu nổi rốt cuộc tại sao mà tên nhóc nhà ngươi lại có thể lạnh nhạt được như vậy, cũng được thôi, chúng ta dọn đẹp rồi đi thôi”

Không biết Bạch Tiểu Thúy đã đi châm đuốc từ khi nào: “Dọn dẹp gì nữa, rót rượu, thiêu hủy!”

Ồ? Giang Phàm tròn mắt, được lắm, hóa ra nàng ấy cũng là một kẻ quyết đoán.

Ông lão than thở: “Hay lắm, đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa, quả nhiên ông trời không lừa ta”

Bọn họ đang nói chuyện thì bỗng nhiên một tiếng chim kêu to rõ vang lên giữa trời, một con chim ưng phóng vút mình từ ngọn cây ngoài nhà lên trên trời, nhanh chóng biến mất ở cuối chân trời.

“Không ổn rồi!" Ông lão biến sắc: “Là chim ưng báo tin, đúng là sơ sótI”

Giang Phàm cũng nhíu mày: “Phen này thì lộ tẩy thật rồi, không thể chậm trễ thêm được, phải đi ngay!”

Ánh lửa bốc cao ngút trời, ngôi nhà tranh và khoảnh sân nhỏ bị ngọn lửa nuốt chửng, nhanh chóng hóa thành tro bụi.

“Tiếc quá...” Ông lão than thở.

“Sao vậy? Chỉ là một gian nhà tranh mà ông cũng tiếc hay sao?” Thực ra Giang Phàm không thấy tiếc là bao.

Ông lão lắc đầu: “Không phải, thợ săn Trương ở sau núi mới săn được một con hươu, hẹn ta tối nay nướng một chiếc đùi hươu, hầm dái hươu nhắm rượu, vậy là không đi được rồi...

Giang Phàm:...

“Vẫn quy tắc cũ.” Ông lão dắt hai con ngựa lại: “Ngồi thuyền rất dễ lộ, cũng không dễ trốn, mấy con ngựa này cũng không tồi, các ngươi cưỡi ngựa đi, vừa tiện vừa nhanh. Tiểu Khôi đi theo ta, ngươi chọn chỗ tụ hợp đi.”

Bạch Tiểu Thúy sững sờ: “Ông không đi với bọn cháu à?”

Giang Phàm nói: “Không cần phải để ý tới ông ấy, lần nào cũng vậy, hễ có chuyện là ông ấy lập tức bỏ ta lại bỏ chạy một mình, mang tiếng là chia nhau ra trốn thì xác suất trốn thoát cao hơn nhưng thực ra là sợ bị liên luy.”

Ông lão vò đầu cười hề hề: “Làm gì có chuyện ấy, đi chung với nhau dễ bị tóm cả ổ lầm, tách ra có lợi hơn mà, dù cho bên nào xảy ra chuyện thì ít nhất vẫn còn người có thể nghĩ cách giải cứu.”

Giang Phàm bĩu môi: “Thôi đi, ai tin ông chứ, lão già nát rượu xấu xa. Được rồi, bọn cháu đi trước đây, chúng ta gặp lại ở Núi Thanh Vân.”

“Núi Thanh Vân?” Ông lão sửng sốt: “Ngươi muốn tới đó à”

Giang Phàm nói: “Lâu lắm rồi không tới đó, cũng nên đi xem thử xem sao.”

Ông lão nhìn hẳn như có điều suy nghĩ. Giang Phàm lại không nói gì nữa, quay qua bảo Bạch Tiểu

Thúy: “Lần này đi tới núi Thanh Vân cách xa ngàn dặm, ngươi phải chịu khó vất vả một chút...”

Bạch Tiểu Thúy không nhìn hắn, chỉ nhìn con ngựa, đáp qua loa: “Gả cho gà thì theo gà, gả cho chó thì theo chó, đi thì đi... Có điều, ta có biết cưỡi ngựa không?”

Vấn đề này khiến Giang Phàm sửng sốt, đúng là hẳn cũng không biết trả lời thế nào, hắn không biết Bạch Tiểu Thúy có biết cưỡi hay không, nói sai thì biết lấp liếm thế nào được?

Nhưng một giây sau, hắn nhận ra mình đã lo lắng quá nhiều.

Nữ nhân này đã trực tiếp trở mình lên ngựa, giữ dây cương, giục ngựa đi vài bước rồi lập tức tăng tốc, ném roi quất ngựa ra xa hơn trăm mét rồi tự bay ngược trở về đầy đẹp mắt. Bạch Tiểu Thúy ghìm chặt dây cương, con ngựa giơ thẳng hai vó, tư thế đầy hiên ngang.

*Ồ... Ta biết cưỡi ngựa, cũng phải, chúng ta vẫn thường xuyên chạy trốn mà, biết là phải...”

Giang Phàm, ông lão:...

Một canh giờ sau, bên ngoài khoảnh sân nhỏ chỉ còn lại một đống tro tàn, hơn hai mươi tên cưỡi ngựa tới bao vây nơi này.