Phàm Nhân Quyết

Chương 24: Món đồ Chơi này gọi là rubic



Bạch Tiểu Thúy ngồi hì hục chiến đấu với một khối gỗ to bằng nắm tay.

Khối gỗ này có sáu mặt vuông vức, mỗi mặt được ghép bằng chín khối vuông nhỏ, trên mỗi khối có khắc một họa tiết giống nhau, mỗi mặt một họa tiết. Cách chơi rất đơn giản, sau khi đảo lộn thứ tự thì xếp nó lại về vị trí ban đầu. Mặc dù đơn giản nhưng lại cực kỳ thử thách tư duy và kiên nhẫn.

Trước đây nàng chưa từng thấy những thứ thú vị này ở trong ngôi nhà tranh bao giờ, thứ nào thứ nấy đều rất tinh xảo.

Giang Phàm gọi ba lần, Bạch Tiểu Thúy vẫn không chịu lại ăn cơm, không còn cách nào khác, hắn đành ăn trước một mình.

“Món đồ chơi này gọi là rubic, có chiến lược cả đấy, ngươi cần phải biết cách tính toán.” Giang Phàm vừa ăn vừa nói.

“Thứ này thú vị thật, lát nữa ngươi nói cho ta biết đi” Bạch Tiểu Thúy để khối gỗ xuống, ngồi vào bàn, rót rượu.

“Giang Phàm, mặc dù ta mất trí nhớ nhưng không hề có chút ấn tượng gì về những thứ ngươi có, chắc hẳn chúng không phải những món đồ phổ thông, không nói tới đồng hồ bỏ túi hay khối rubic, mà chỉ nói tới bàn ghế, nồi niêu, bếp núc thôi cũng không hề giống bình thường, hiện giờ ta thấy khá hứng thú với lai lịch của ngươi đấy.”

Giang Phàm nâng chén lên ra hiệu: “Sớm muộn gì cũng phải mỗi người một ngã, tốt nhất là đôi bên không hiểu nhau, không nợ nhau điều gì.”

Bạch Tiểu Thúy hơi khựng đôi đũa gắp thức ăn lại, không nói gì nữa, tiếp tục ăn cơm.

Giang Phàm vừa và cơm vừa nhồm nhoàm nói: “Đến lúc đó đừng quên trả đồng hồ bỏ túi lại cho ta”

Hai người không ở lại căn hầm ngầm thoải mái dễ chịu này lâu. Giang Phàm nhẩm tính thời gian, được khoảng ba ngày thì dứt khoát đi khỏi, ngoài mấy thứ đồ mà Bạch Tiểu Thúy khăng khăng mang theo ra, Giang Phàm chỉ rót hai hồ lô rượu, còn lại thì đều châm lửa đốt.

Bạch Tiểu Thúy vẫn không sao hiểu nổi tư duy của Giang. Phàm. Lần này, hai người lại đường hoàng đi thuyền ngược. dòng.

Đúng vậy, Giang Phàm dẫn theo Bạch Tiểu Thúy ngược lên thượng nguồn hơn năm mươi dặm, tấp vào một bến tàu nhỏ, lên tàu đi về hướng tây.

Không chỉ phương hướng trái ngược mà còn đi bằng tàu chở khách.

Bạch Tiểu Thúy ngồi trong góc, không nhịn được gãi mặt.

“Nhẹ tay thôi, làm nó khó lắm.” Giang Phàm vội giữ chặt cổ tay của Bạch Tiểu Thúy lại.

“Không thoải mái.” Lúc này, Bạch Tiểu Thúy đã hóa trang thành một hán tử trung niên râu quai nón, mặt đỏ lừ.

Giang Phàm nói nhỏ: “Mặt dính đầy nhựa cao su thì sao mà dễ chịu cho được, quen rồi sẽ hết thôi, tuyệt đối đừng rửa mặt.”

Bạch Tiểu Thúy cố gắng không cào, nhếch khóe môi nói: “Giang... Cháu trai, chúng ta đi ngược hướng rồi.”

Đúng vậy, hiện tại Giang Phàm là một thiếu niên mặt đen sì, ăn mặc gọn gàng, không còn nhận ra nổi đường nét khuôn mặt vốn có. Lúc ấy, Bạch Tiểu Thúy không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thiếu niên này chỉ dùng một chút thuốc màu bôi bôi xóa xóa vẽ vẽ, vậy là thành ra thế này, đến giờ nàng ấy vẫn không sao hiểu nổi, tại sao chỉ dùng bút than vẽ mấy nét mà mắt đã †o ra, tại sao bôi một hồi thì sống mũi thẳng tắp lại biến thành mũi củ tỏi.

Thân phận của hai người là chú cháu đi lên bến tàu thượng nguồn để làm công.

“Đúng là chúng ta đang đi ngược hướng nhưng không vội, đây chỉ mới là bắt đầu thôi, tiếp theo chúng ta sẽ đi lên phía bắc”

Bạch Tiểu Thúy bị hắn làm chóng mặt: “Núi Thanh Vân ở hướng đông, đầu tiên chúng ta đi hướng tây rồi lại đi hướng bắc, hoàn toàn sai hướng rồi.”

Giang Phàm cười hì hì, mặt đen răng trắng nói: “Đúng vậy, †a đi bừa đấy, nếu ngay cả chúng ta còn không hiểu thì đám truy binh lại càng không thể hiểu được. Ha ha...”

Bạch Tiểu Thúy thấy dáng vẻ gian trá này của hẳn, thực sự chỉ muốn đấm cho một cái. Đồng thời trong lòng nàng ấy không khỏi thương hại cho đám truy binh, e là truy vết tên này sẽ thấy khó chịu phát điên.

Hai người đang xì xào bàn tán thì bỗng nhiên trên thuyền bỗng trở nên hỗn loạn, không biết 8,9 tên hán tử ở đâu ra, rút binh khí ra, to giọng la lối, xua đuổi mọi người.