Phàm Nhân Quyết

Chương 30: Một ổ cẩu hùng?



Đại hán da đen nghe vậy thì có chút đắc ý, nhưng vẫn kiềm chế biểu cảm trên mặt: “Hắn muốn… giết, giết chúng ta, thì sẽ sẽ, hạ hạ độc trí mạng, không, không… cần phải như thế…”

Giang Phàm hơi sửng sốt, là người khôn ngoan. Đại hán da đen này tuy rằng hào phóng, có chút hư vinh, rất dễ bị lời tâng bốc giết chết, nhưng rất biết cách nhìn nhận vấn đề.

Giang Phàm lại giơ ngón tay cái lên: “Hùng lão đại quả nhiên hiểu ta, tiểu đệ rất muốn bàn chuyện làm ăn cùng mọi người, bằng không…”

Tên mắt đào hoa đương nhiên cũng hiểu được ý của hắn, hắn ta tức giận thu dao lại, trong lòng vẫn vô cùng khó chịu: “Ta rất muốn giết chết ngươi!”

“Ta biết, ta biết!” Giang Phàm như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Ấm ức sao, vừa rồi ở trên thuyền bị mấy người cướp ta còn không ấm ức, như nhau cả thôi. Đào hoa huynh… A đúng rồi, các hạ xưng hô thế nào?”

“Các gì mà Đào hoa huynh! Ta là Đinh Thiếu An!”

“A, Thiếu An, tên rất hay, Thiếu… An tâm không nên phiền não.”

“Không nên phiền não bà nội ngươi!”

Giang Phàm cũng không tức giận: “Thiếu An huynh, hành tẩu giang hồ mà, ngã một lần như vậy, có anh hùng hào kiệt nào mà chưa từng trải qua sóng to gió lớn, như này có là gì?”

Nói xong, hắn cũng không để ý đến Đinh Thiếu An nữa, bước tới trước mặt đại hán da đen, cúi người hành lễ: “Hùng lão đại có khí phách, tiểu đệ khâm phục”

Hùng lão đại hừ một tiếng, xua tay: “Bàn, bàn xong rồi, cứ làm đi”

Giang Phàm nói: “Còn chưa biết những vị hảo hán khác xưng hô thế nào?”

Hùng lão đại chỉ vào những người khác: “Hùng Tam, Hùng Tứ… Hùng Cửu, Hắc Sơn Cửu Cửu…. Hùng!”

“Hắc Sơn Cẩu Hùng?”

Sắc mặt Đỉnh Thiếu An trở nên khó coi: “Hắc Sơn Cửu Hùng! Không phải cẩu Hùng!”

Giang Phàm ngại ngùng nói: “Thật ngại quá, ta không nghe rõ…” Hắn đột nhiên liếc nhìn Đinh Thiếu An, ánh mắt có chút kỳ quái: “Theo lý mà nói, không phải ngươi nên là Hùng Nhị sao?”

Hùng Đại tiếp lời: “Mới vừa, mới vừa gia

nhập bang hội, chưa, chưa có tên.”

Giang Phàm âm thầm mỉm cười, cũng may, suýt chút nữa hắn ta đã là Cường đầu trọc* rồi.

*Cường đầu trọc: Một nhân vật trong phim hoạt hình Boonie Bears

Hắn lấy ra một hồ lô khác đưa cho Hùng Đại: “Đây là bầu cuối cùng ta mang theo bên mình, Lão Đại uống từ từ đi, đến nơi sẽ có nhiều hơn.”

Hai mắt Hùng Đại sáng lên, duỗi bàn tay to lớn như quạt hương bồ ra cầm lấy, rút nắp ra, ngửi một hơi, liếm môi rồi đậy nắp lại, can thận treo bên hông.

“Nếu ngươi nuốt lời, ta sẽ liều… liều mạng!”

“Ngàn vạn lần không dám.”

Tên mắt đào hoa ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng: “Lão đại, tên tiểu tử này xảo trá như quỷ, không chừng đã đắc tội nhân vật lớn nào đó, chuyến đỉ này dễ mất mạng như chơi đây.”

Hùng lão đại nói: “Nhất, nhất nhất ngôn cửu đỉnh!”

Những người khác đương nhiên cũng do hai tên này cầm đầm, nghe vậy cũng thu hồi cảnh giác.

Giang Phàm vỗ tay: “Xong rồi! Nếu vậy từ nay về sau chúng ta đi cùng một đường, trước tiên phải đặt ra quy định đã.”

Đỉnh Thiếu An trợn mắt: “Ngươi còn có quy định ư?”

Giang Phàm trịnh trọng nói: “Không có quy định thì có thể vi phạm, bây giờ ta là ông chủ, đương nhiên phải có quy định”

Đinh Thiếu An không vui nói: “Nể mặt mỗi ngày một trăm lượng, ngươi nói đi”

“Đầu tiên…” Giang Phàm duỗi tay ra đếm: “Mọi chuyện đều phải nghe theo chỉ thị của ta, kỹ luật nghiêm minh, không được tùy tiện đưa ra quyết định”

Đinh Thiếu An mất kiên nhẫn nói: “Đây là điều đương nhiên, bọn ta hiểu rõ quy tắc giang hồ, còn gì nữa, dứt khoát nói ra đỉ”

“Thứ hai là…” Hắn đột nhiên cười nhẹ:

“Nếu có chuyện nguy hiểm đến tính mạng cực độ, các người có thể bỏ chạy, đi đến núi Thanh Vân lấy thuốc giải”

Hắn vừa dứt lời, không chỉ có bọn cướp sửng sốt, mà ngay cả Bạch Tiểu Thúy cũng ngẩng người.