Phàm Nhân Quyết

Chương 33: Đáng lẽ ta phải đoán được từ lâu rồi



“Hạ lưu? Như thế nào gọi là hạ lưu? Bọn chúng muốn giết bọn ta, ta có phản kích thế nào đi nữa cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ cần là giết người, dùng đao dùng độc cũng là một chuyện, dù gì cũng đều chết”

Khỉ hắn nói lời này, đám người Đỉnh Thiếu An bắt đầu tin, cái khác không nói chứ bản lĩnh dùng độc của tiểu tử này rất cao minh.

“Hừ! Đáng lẽ ta phải đoán được từ lâu rồi”

Đinh Thiếu An rất khó chịu vì bị tên thiếu niên tay không trói gà không chặt này khống chế chặt chẽ như thế, bình thường chỉ cần nắm được cơ hội mỉa mai là sẽ không buông tha.

Giang Phàm cũng lười đấu võ mồm với hắn ta, lấy từ trong túi ra một ít gia vị bỏ vào nồi.

“Ta chưa từng thấy ai như ngươi, đã chạy trối chết rồi mà còn mang theo gia vị…”

Đinh Thiếu An cong môi định tiếp tục chế nhạo, Bạch Tiểu Thúy lại nhìn hắn ta: “Có ngon không?”

“… Ngon.’

“Ngon thì đừng nói nhảm nữa"

Đinh Thiếu An:…

Không biết tại sao, nhưng khỉ nhìn thấy nữ tử có vết bớt đỏ trên mặt này là hắn ta cảm thấy rụt rè. Mà sau đó hễ hắn ta lên tiếng là nàng ấy chặn họng hắn ta lại, cũng may là Bạch Tiểu Thúy không nói nhiều lắm.

Thật ra không chỉ có mình hắn ta mà ngay cả tám tên khác cũng thế, chưa bao giờ làm sai lời dặn dò của Bạch Tiểu Thúy, giống như việc chấp hành mệnh lệnh của nàng ấy là một lẽ đương nhiên vậy. Ví dụ, vào ngày hôm sau, Bạch Tiểu Thuý nóỉ rằng nàng ấy lười đi bộ và yêu cầu bọn họ làm kiệu, chín tên này cũng không hề khó chịu.

Điều này cũng khiến Giang Phàm cảm thấy kỳ quái, thật ra bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quái đối với nữ nhân này. Người khác chưa từng nhìn thây, nhưng rõ ràng vào lần đầu tiên Bạch Tiểu Thúy mới tỉnh lại, khí thế bá đạo của nàng ấy không giống phàm nhân chút nào.

Đôi khỉ Giang Phàm cũng suy nghĩ, gần đây sóng ngầm của Thương Lan rất mãnh liệt, hoang sơn lĩnh dã kia đã có hai đám người đến tra xét, có phải có liên quan đến nữ tử này hay không?

Nếu vậy thì mình đã nhặt được một rắc rối lớn rồi, hơn nữa không có gì bất ngờ là đã bị cuốn vào. Tuy rằng hắn rất ít gặp người ngoài, nhưng vẫn quen biết mấy tên tiều phu săn bắn này nọ, muốn nghe ngóng thăm dò cũng không khó, nhưng làm không tốt có thể chân dung của chính mình và lão già đều sẽ bị lộ.

Vấn đề là Bạch Tiểu Thúy cũng không biết gì, không nhớ được gì, Giang Phàm luôn cảm thấy không thể nhờ cậy được.

Đang suy nghĩ, mùi thơm ngào ngạt của thịt bay ra khỏi nồi, chín tên cẩu hùng vây quanh nồi đã thèm nhỏ dãi rồi.

“Giang tiểu ca… vẫn chưa chín à? Ta đói lắm rồi.” Hùng Ngũ lật nắp nồi, nhìn hắn bằng đôi mắt đầy mong chờ.

Hùng Ngũ chân chất, Giang Phàm rất thích người này, cười nói: “Hầm thêm một lát sẽ ngon hơn.”

Hùng Ngũ cười ngây ngô nói: “Nếu như mỗi ngày ta đều có thể được ăn cơm do Giang tiểu ca nấu thì tốt biết mây.”

Hùng Tam đá hắn ta: “Mơ đi, Giang tiểu ca đâu có rảnh mà ngày ngày nấu cơm cho ngươi ăn, có thể ăn vài lần là đủ rồi.”

Hùng Tam gầy gò nhưng cũng khôn ngoan. Nghiêm khắc mà nói, ngoài Đinh Thiếu An ra, hắn ta là người khôn ngoan nhất trong Hắc Sơn Cửu Hùng, trước khỉ Đinh Thiếu An đến, mọi hành động của họ chính là do Hùng Tam chỉ huy.

Nhưng Hùng Đại, người hay nói lắp lại được phong làm đại ca vì giá trị vũ lực cao nhất, hơn nữa thái độ làm người nghĩa khí nên mới được tôn làm đại ca.

Giang Phàm cười lớn nói: “Sau chuyến đi này, ta nhất định sẽ chiêu đãi các ngươi, để các ngươi biết thế nào mỹ thực!”

Đinh Thiếu An cười khẩy nói: “Nực cười, còn có thể so sánh với bốn món mặn, một món canh của Lâm Giang Các sao?”

Khi họ nói chuyện, hơn nửa canh giờ đã trôi qua, cuối cùng Giang Phàm cũng tuyên bố có thể ăn cơm, mọi người lập tức hoan hô, ngay cả Đỉnh Thiếu An cũng không khỏi chép miệng, ngoại trừ những thứ khác, hắn ta thật sự nghỉ ngờ bốn món một canh nổi tiếng ở Lâm Giang Các có lẽ không bằng tay nghề của tên tiểu tử này.

Trật tự vẫn có cái hay của nó, có một Lân tranh giành nhau ầm ĩ, cái nồi bị đổ, hai ngày

liên tiếp Giang Phàm không nấu ăn, những người này chỉ có thể ăn đồ khô, vô cùng đau khổ. Sau đó, bọn họ dều ngoan ngoãn tuân theo quy tắc của Giang Phàm.

Hùng Tam chịu trách nhiệm chia bữa ăn, trong khi những huynh đệ khác ngoan ngoãn đứng chờ.

Mỗi khi đến thời điểm này, Giang Phàm đều cảm thấy những tên thô lỗ này cũng có điểm đáng yêu.

Đang ăn, Đinh Thiếu An đột nhiên cau mày, nhanh chóng đặt khúc xương trong tay xuống, dùng tay trái ôm chặt đoản đao ở thắt lưng: “Cấn thận!”

Vừa dứt lời, ánh đao lóe lên, kêu leng keng vài tiếng, chém rơi mấy chiếc phi tiêu.

Mọi người dều rút bỉnh khí ra và bảo vệ hai nqườỉ Gỉanq Phàm ở qiữa.