Phàm Nhân Quyết

Chương 35: Ngươi có thể nhìn ra được à?



Giang Phàm nói: “Vị tỷ tỷ này, ngươi cũng đã thấy bọn ta không hề biết võ công, sao có thể giết nhiều người như vậy được chứ? Chắc chắn có hiểu lầm, chi bằng các ngươi quay về điều tra xem sao?”

Nữ tử cười nói: “Không cần phải phiền toái như vậy, cứ bắt hai ngươi về tra khảo là ra ngay”

Giang Phàm thở dài, bất đắc dr nói: “Xem ra các ngươi đã nhận định là do ta gây ra rồi, cho dù ta có nói gì cũng vô dụng. Được, cho dù là ta gây ra, nhưng người của các ngươi vô

duyên vô cớ đến giết ta, chẳng lẽ ta không được tự vệ ư? Nhắc đến đây mới nhớ, mỹ nữ, ngươi có thể nói cho ta biết, rốt cuộc ta đã làm gì đắc tội các ngươi không?”

Nữ tử nghe thấy hai từ mỹ nữ thì mặt mày rạng rỡ: “Tiểu huynh đệ muốn biết vì sao, chỉ cần đi theo bọn ta là được. Yên tâm đi, nể tình khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú này của ngươi, nhất định tỷ tỷ sẽ không giết ngươi đâu”

Giang Phàm lắc đầu, không mong chờ có thể tra ra được nguyên nhân: “Nếu mỹ nữ không chịu nói, vậy thì ta cũng đành chịu, ta không thể cam tâm tình nguyện đến sào huyệt của thổ phỉ được, e là những vị bằng hữu này của ta cũng sẽ không đồng ý đâu”

Nữ tử liếc nhìn đám người Đỉnh Thiếu An: “Ta tin là bọn chúng sẽ đồng ý, đối địch với bang Hắc Phàm ta cũng chẳng có ích lợi gì ”

Tuy nhiên, Hùng Tam lại nói rất rõ ràng: “Hai người này là chủ của bọn ta, giang hồ có quy củ của giang hồ, há có thể nói giao là giao sao?”

Nữ tử cười hì hì nói: “Không giao thì chỉ có chết!”

Hùng Ngũ giơ ngang thanh côn đồng, toàn thân tràn đầy chân khí, quát: “Bớt nói nhảm đi,

thực lực quyết định tất cả!”

Nam tử ngạc nhiên nhìn hắn ta: “Đúng là cao thủ hạng nhất, nhưng… các ngươi tưởng chỉ dựa vào các ngươi mà trở thành đối thủ của bọn ta à?”

Hùng Tứ kéo áo, lộ ra cơ bắp cường tráng: “Ha ha, có phải đối thủ hay không, phải đánh mới biết được.”

Đôi mắt của nữ tử lấp lánh: “ôi, dáng người cường tráng quá, chi bằng đến đây chơi với muội muội đi.”

Hùng Tứ cười khẩy, hai tay giơ lên hai cây búa to bằng đầu người: “Đồ điếm thôdi, ông nội không ham mấy cái đó, cứ giữ lại chơi với ngươi đì.”

Nữ tử cười ngọt ngào: “Hoành luyện kim cương công, môn công pháp này cũng không dễ luyện đâu, không phải thân thể đồng tử thì không thể luyện. Chưa từng chạm qua nữ nhân chứ gì? Nào nào nào, muội muội sẽ cho ngươi biết thế nào là sung sướng.”

Hùng Tứ mài hai chiếc búa vào nhau, tia lửa bắn ra: “Lùi lại, nếu không ông nội sẽ cho ngươi chơi với chiếc búa này!”

Nam tử cười lạnh lùng nói: “Đúng là không

biết sống chết, nếu không biết phân tốt xấu như thế thì khỏi cần giữ lại mạng! Lên!”

Có lệnh, 50,60 người lao tới.

Tuy nhiên, thứ đầu tiên nghênh đón bọn chúng chính là côn đồng của Hùng Ngũ, vật này dày hơn quả trứng ngỗng và nặng ít nhất hai trăm cân, Hùng Ngũ trời sinh đã có quái lực, chỉ một côn quét ngang, hai tên địch thủ đã bị quét trúng, máu thịt bay khắp nơi, còn một tên nữa thì bị quét bay đi.

Hùng Tứ vung chiếc búa lớn, vung trúng hai tên dẫn đầu, mỗi tên bị trúng chiêu đều bị đứt gãy xương cốt.

Mặc dù Hùng Tứ gầy nhưng lại là người mạnh nhất trong số họ, quay chiếc búa trong tay, chém một tên đối thủ thành hai mảnh.

Trong chốc lát, hai nhóm người đã lao vào chiến đấu loạn xạ.

Ngoại trừ Đỉnh Thiếu An, hầu hết Hắc Sơn Cửu Hùng đều cực kỳ mạnh mẽ, sử dụng vũ khí hạng nặng và chiến đấu vô cùng bạo lực đẫm máu.

Hùng Đại và tên mắt đào hoa đêu không ra tay, một mặt họ muốn bảo vệ bọn Giang Phàm,

một mặt khác lại để ý đến một nam một nữ kia, haỉ tên âm dương quái khí này tạo áp lực rất lớn cho bọn họ.

“Là cao thủ.” Bạch Tiểu Thúy nói.

“Ngươi có thể nhìn ra được à?” Giang Phàm nhìn nàng ây.

“Có thể, không biết vì sao cảm ứng rất rõ ràng, ít nhất là cao hơn Hùng Ngũ.”

Hùng Ngũ chính là cao thủ hạng nhất, nếu đối thủ mạnh hơn cả hắn ta thì ít nhất kẻ đó cũng phải là cấp bậc võ sư. Đối với chuyện giang hồ, Giang Phàm cũng biết chút ít về chuyện võ giả, ví dụ về cách phân loại võ giả, ban đầu họ được chia thành ba cấp bậc, cụ thể là: võ giả hạng ba, hạng hai và hạng nhất. Không phải là không có người từ hạng ba trở xuống, chẳng qua không nhập vào mà thôi. Khỉ đạt đến cấp độ hạng nhất rồi thì lên cấp, đủ để làm sư, cho nên mới được xưng là võ sư. Võ sư tu đến trình độ cao nhất được gọi là đại võ sư, mà cường giả vượt qua đại võ sư thì có khả năng lập môn phái nên còn được gọi là võ tông, người trên giang hồ thường gọi là tông sư. Phía trên đại tông sư vẫn còn có nữa nhưng đây đều thuộc cường giả siêu cấp, nhân gian hiếm thấy nhân vật nào truyền kỳ như vậy.

Nói chung, trên giang hồ phần lớn đêu là võ giả hạng hai và hạng ba, cao thủ hạng nhất đã rất mạnh rồi, đương nhiên võ sư càng ít hơn.

Không ngờ hai kẻ quỷ dị này lại là võ sư.

Phái cao thủ như vậy đỉ truy lùng một kẻ không biết gì về võ thuật như Giang Phàm, đúng là quá coi trọng hắn rồi. Giang Phàm đoán rằng thủ pháp chém giết mười mấy tên đạo tặc kia quá sắc bén nên đã bị đối thủ đánh giá sai giá tri thưc lưc của mình.