Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 507: Muốn giết người nào



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân tông

"Thái Ất đan này cuối cùng có hiệu dụng như thế nào, xem bộ dạng bọn Lạc Thanh Hải đuổi theo như vịt, chắc hẳn không đơn giản là đan dược chữa thương đỉnh giai nhỉ?" Mắt thấy Hô Ngôn đạo nhân quay người, Hàn Lập bỗng nhiên truyền âm hỏi?

"Thái Ất đan tự nhiên không phải là đan dược chữa thương, chính là cực phẩm linh đan mà tu sĩ Kim Tiên ước mơ tha thiết, muốn mà không thể cầu!" Hô Ngôn đạo nhân giải thích.

"Kỳ danh là Thái Ất, chẳng lẽ thật sự có quan hệ với việc tiến giai Thái Ất cảnh?" Trong lòng Hàn Lập khẽ động, nói ra.

"Không sai! Tác dụng mấu chốt nhất của Thái Ất đan chính là trợ giúp tu sĩ Kim Tiên đỉnh phong chống cự đệ ngũ suy chi kiếp." Hô Ngôn đạo nhân gật đầu nói.

"Thì ra là thế."

Sau khi Hàn Lập nghe xong, trong lòng mừng thầm không thôi, tầm quan trọng của Thái Ất đan đối với Kim Tiên, không khác gì Kim Hồn đan đối với Chân Tiên, chỗ trân quý chỉ có hơn chứ không kém.

Mà cuối cùng hắn lấy được quả Thái Ất đan kia, hiển nhiên là quả dược phẩm cao giai nhất trong cả lô đan, hiệu quả không cần nói cũng biết.

Hô Ngôn đạo nhân thu hồi thi thể Âu Dương Khuê Sơn, cùng Vân Nghê phi độn về hướng bộ chấp kích Khôi Lỗi còn sót lại.

Hàn Lập đứng thẳng người, dò xét trạng thái thân thể một chút, tay nắm chặt Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, liếc nhìn Giao Tam một cái, ý bảo nàng chuẩn bị động thủ.

Vào thời khắc này, một tiếng nổ nặng nề từ trên ghế ngồi màu vàng truyền đến, cả tòa đại điện cũng rung theo.

Đại điện tuy đã tan vỡ sụp xuống, nhưng chỗ ngồi đó vẫn không hư hao chút nào.

Cỗ thi thể trên chỗ ngồi kia bỗng nhiên ngồi thẳng lên, toàn thân tản mát ra hôi quang vô cùng nồng đậm

Màn hào quang màu vàng tựa hồ cảm ứng được gì đó, tản mát ra kim quang mãnh liệt, vô số phù văn màu vàng lớn cỡ lòng bàn tay hiển hiện ra, nối thành một mảnh.

Bất quá như vậy cũng không cách nào ngăn cản hôi quang, từng đạo hôi quang chói mắt từ trong khe hở phù văn phóng ra, chiếu xạ chung quanh thành một mảnh sương mù màu xám.

"Hặc hặc... Hặc hặc..." Một hồi tiếng cười to thoải mái đột nhiên từ trong màn hào quang màu vàng truyền ra.

Tiếng cười kia cũng không lớn, nhưng trong đầu đám người tại đây lại đau đớn một hồi, phảng phất có vô số cương châm nung đỏ đâm vào thần hồn.

Mọi người tại đây kinh hãi, vội vàng vận chuyển công pháp bảo vệ thần hồn, thối lui về phía sau.

Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, thân hình đồng dạng bay vụt về phía sau.

Công Thâu Cửu cũng cả kinh, không có truy kích mọi người, xoay chuyển ánh mắt nhìn lại hướng màn hào quang màu vàng.

Bóng trắng lóe lên, thân hình Tuyết Oanh đã rơi vào bên cạnh Công Thâu Cửu, cũng thuận theo ánh mắt Công Thâu Cửu nhìn về phía màn hào quang màu vàng.

Hôi quang cuồn cuộn bên trong màn hào quang màu vàng, chín đạo hôi quang giống như khói khí từ trong màn hào quang bắn ra, quấn quanh chín cây cột đá bên cạnh chỗ ngồi, nhẹ nhàng siết một cái.

"Lạch cạch" một tiếng, chín cây cột đá thình lình bị cắt đứt một cách đơn giản.

Màn hào quang màu vàng lập tức rung động lắc lư không thôi, mặt ngoài hiện ra từng vết rạn, sau đó "Phanh" một tiếng, vỡ vụn ra.

Trong ánh sáng màu vàng đầy trời như mưa, chỉ thấy một bóng người chậm rãi đi trong hư không, quần áo trên người bay múa cuốn động, bồng bềnh như tiên, đúng là trung niên đạo sĩ trên chỗ ngồi kia.

Khóe miệng người này cười mỉm, chắp tay đi, bao quanh thân là một tầng hôi quang nhàn nhạt, thoạt nhìn không khác gì tu sĩ bình thường.

Chỗ đặc thù khác duy nhất chính là hai mắt trung niên đạo sĩ này có màu xám, tròng mắt trắng không thấy đồng tử, hai con mắt mê mê man man, cực kỳ quỷ dị.

Công Thâu Cửu thấy rõ dung mạo trung niên đạo sĩ, thần tình lập tức biến đổi, trong lúc kinh ngạc còn có một tia nghi hoặc.

"Công Thâu Thế bá, ngài nhận ra người này?" Tuyết Oanh ở một bên hỏi.

"Thật không nghĩ tới nơi đây còn có một tên Hôi Tiên, thật không uổng công tới đây một chuyến." Hai con ngươi Công Thâu Cửu như lão ưng nhìn chằm chằm vào trung niên đạo sĩ, có vài phần ngưng trọng nói ra.

Đám người Lạc Thanh Hải, Hô Ngôn đạo nhân nghe vậy, sắc mặt đều biến đổi.

Lạc Thanh Hải như tị xà hạt, không nói hai lời phất tay phát ra một cỗ ánh sáng màu lam như nước, bao trùm đám người Thương Lưu Cung bay ngược ra xa.

Gã Kim Tiên tóc trắng Chúc Long Đạo cũng lập tức phi thân lui về phía sau, kéo ra khoảng cách với trung niên đạo sĩ.

Hai người Hô Ngôn đạo nhân, Vân Nghê liếc nhìn nhau, cũng lui về sau một khoảng cách.

Hàn Lập thấy mọi người phản ứng như vậy, trong lòng khẽ động, thân hình nhoáng một cái, cũng thối lui đến bên cạnh đám người Hô Ngôn đạo nhân, đồng thời truyền âm dò hỏi: "Hô Ngôn đạo hữu, cuối cùng Hôi Tiên là như thế nào?"

Tuy tàn hồn lão đạo kia đã nói với hắn một ít sự tình về Hôi Tiên cùng Hôi Giới, bất quá cũng không có nói tỉ mỉ, xem phản ứng của mọi người lúc này, tựa hồ cực kỳ sợ hãi đối với Hôi Tiên.

"Lệ đạo hữu có chỗ không biết, Bắc Hàn Tiên Vực chúng ta kỳ thật tên gọi là Minh Hàn Tiên Vực, năm đó bởi vì một trận đại chiến diệt thế, toàn bộ Tiên Vực một phân thành hai, mới tạo thành tình huống hiện tại. Nguyên nhân trận đại chiến diệt thế kia chính là do Hôi Tiên xâm lấn. Hôi Tiên là một loại tồn tại đối địch với Tiên Nhân, về phần đến từ nơi nào thì không rõ, nghe nói bọn hắn có thể thôn phệ Tiên Nhân. Trận đại chiến năm đó, toàn bộ thế lực tông môn Minh Hàn Tiên Vực hợp lực, cộng thêm một ít Tiên Vực khác tương trợ, mới đánh lui những Hôi Tiên kia, nhưng gần nửa tông môn của Minh Hàn Tiên Vực bị diệt, rất nhiều tộc quần bị diệt sạch. Về sau không có nghe tin tức Hôi Tiên nữa." Hô Ngôn đạo nhân nhanh chóng nói ra.

"Sự tình lớn như thế, tại sao trước giờ ta chưa từng nghe qua?" Hàn Lập nghe vậy trong lòng rùng mình, lại hỏi.

"Trận đại chiến năm đó, niên đại đã quá lâu, hơn nữa Thiên Đình một mực tận lực che giấu việc này, vì vậy hiện tại toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực cũng chỉ có các tông môn đứng đầu như Chúc Long Đạo, Thương Lưu Cung mới có ghi chép một chút về trận đại chiến kia. Niên kỷ của ngươi không cao, thời gian vào tông lại ngắn, sự tình tuyệt mật bực này tự nhiên là không thể nào biết được." Hô Ngôn đạo nhân tiếp tục nói.

Hàn Lập nghe vậy, trong đầu không khỏi nhớ lại lời nói tàn hồn lão đạo trước đây, trong lòng nghiệm chứng một chút, gật đầu nhẹ.

Vào thời khắc này, một đạo hào quang đỏ sậm bay vụt tới rơi vào bên cạnh trung niên đạo sĩ, hiện ra thân ảnh Giao tam, hơi cúi đầu với trung niên đạo nhân.

"Chúc mừng Mặc Vũ chân nhân, tái nhập Tiên Giới!"

Mắt thấy cảnh này, đám người Lạc Thanh Hải cả kinh.

Không nghĩ tới, người Luân Hồi Điện này cùng gã Hôi Tiên này vậy mà có quan hệ.

Lúc này Hàn Lập nhìn về phía trung niên đạo sĩ, trong ánh mắt đồng dạng mang theo vài phần ngạc nhiên.

Lúc trước hắn biết được từ tàn hồn lão đạo, Luân Hồi Điện cấu kết cùng Hôi Tiên, cho nên Giao Tam có liên quan với Hôi Tiên lại không có kinh ngạc.

Bất quá trước đây hắn bán tín bán nghi đối với lời nói của tàn hồn lão đạo, bây giờ không biết lão dùng thủ đoạn gì, cưỡng ép chiếm cứ cỗ hoạt thi này, mà cỗ hoạt thi này tựa hồ chính là "Mặc Vũ" năm đó mà chính miệng lão nói ra.

Căn cứ lời nói của tàn hồn lão đạo, Mặc Vũ kia là tên gã Thái Ất Hôi Tiên dẫn phát Hôi Tiên xâm lấn Bắc Minh Tiên Vực.

Nhưng lão đạo kia nói, Mặc Vũ lại là một nữ đệ tử của Minh Hàn Tiên Quân, nhưng người trước mắt này rõ ràng là một nam nhân.

Đây là chuyện gì xảy ra?

Ý niệm trong đầu Hàn Lập chuyển động, ánh mắt chớp động không thôi.

"Ngươi chính là Mặc Vũ năm đó? Nguyên lai từ đó tới nay đều trốn ở Minh Hàn Cung!" Công Thâu Cửu nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trì trệ.

"A, thậm chí có người nhớ kỹ ta. Đúng rồi, ngươi là người phương nào?" Trung niên đạo sĩ không để ý chút nào tới Công Thâu Cửu, tựa hồ không nhìn thấy đối phương, ánh mắt liếc nhìn Giao tam hỏi.

"Luân Hồi Điện, Giao Tam." Giao Tam trả lời.

Vừa dứt lời, trên người nàng lập loè ánh sáng màu đỏ, bên ngoài thân nhanh chóng biến hóa, trong nháy mắt biến thành một nữ tử quần đỏ thướt tha, chỉ là trên mặt nàng đeo một mặt nạ đầu rồng màu đỏ, nhìn không thấy dung mạo.

"Giao Tam? Lần này nhận ra ngươi rồi. Nói đi, ngươi muốn giết người nào?" Ánh mắt Mặc Vũ quét một vòng, lập tức nói ra.

Giao Tam nghe vậy, không có lên tiếng, ngón tay chỉ nhẹ về phía Công Thâu Cửu, sau đó lui qua một bên.

Mặc Vũ xoay chuyển ánh mắt, nhìn lại hướng Công Thâu Cửu, mỉm cười, cũng dừng lại trên thân Hàn Lập một chút.

"Tiểu tử, không thấy một hồi mà ngươi đã chật vật như thế rồi, thật sự là phí công chà đạp chí tôn pháp tắc. Đợi bổn tọa trước trả nợ nhân tình, lại cùng ngươi tán gẫu." Mặc Vũ nhìn bộ dạng chật vật của Hàn Lập, cười hắc hắc nói.

Những người còn lại nghe vậy, đều nhìn về phía Hàn Lập, thần sắc hiện ra một tia khác thường.

"Lệ tiểu hữu, ngươi cùng gã Hôi Tiên này rốt cuộc có quan hệ như thế nào?" Hô Ngôn đạo nhân truyền âm hỏi.

"Nói ra rất dài dòng, ta và hắn là bèo nước gặp nhau ở một chỗ trong cung điện, ta thuận tay mang ra ngoài thôi. Người này là địch hay là bạn, vẫn còn chưa biết được." Trong lòng Hàn Lập cười khổ một tiếng, truyền âm trả lời.

"Chẳng lẽ thật đúng là ngươi đã tiến vào Nguyệt Hoa Điện trong truyền thuyết?" Hô Ngôn đạo nhân mở trừng hai mắt hỏi.

"Bây giờ xem ra, tựa hồ là như vậy." Hàn Lập nói.

Lúc này, ánh mắt Mặc Vũ lần nữa rơi vào trên thân Công Thâu Cửu.

"Ta Mặc Vũ có ân tất báo, vậy xin lỗi vị thượng tiên này rồi. Xin hỏi, ngươi muốn chết như thế nào?" Mặc Vũ nói ra, trong khẩu khí có điểm bất đắc dĩ.

"Hừ! Bây giờ hồn phách ngươi vừa mới trở về vị trí cũ, cảnh giới bất ổn, muốn kéo dài thời gian khôi phục? Ngây thơ!" Công Thâu Cửu khẽ cười một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết, bạch khí cuồn cuộn trước người, mười thân ảnh màu trắng hiển hiện ra, từng cái lớn gấp mấy lần so với trước, bay về phía Mặc Vũ.

"Ai nha nha, đúng là không tốt! Vậy mà bị ngươi nhìn ra, chẳng lẽ người giám sát sứ đều trở nên thông minh như vậy?" Mặc Vũ nhìn như vui sướng hoa chân múa tay một hồi, nhưng liền có một đạo hôi quang từ lòng bàn tay bắn ra, tiếp đó nghiêm sắc mặt nói:

"Trên thực tế giết ngươi, ta chỉ cần dùng một chiêu!"

Vừa nói xong, "Phanh" một tiếng, hôi quang bỗng nhiên nổ bể ra, hóa thành vô số quang tia màu xám, phát ra thanh âm xùy xuỳ.

Tốc độ những quang tia màu xám này cực nhanh, số lượng lại rất nhiều, trải rộng rậm rạp chằng chịt mấy trăm trượng trong không gian, trong nháy mắt xuyên thủng những thân ảnh màu trắng này, một cái cũng không bỏ sót.

Mười thân ảnh màu trắng bị quang tia màu xám xuyên thủng, thân hình lập tức dừng lại, sau đó bạo liệt ra ầm ầm, hóa thành sương mù phiêu tán đầy trời.

Đám người Hàn Lập lộ vẻ kinh hãi, những quang tia xám này thật không ngờ lợi hại như vậy, trong nháy mắt lại tiêu diệt mười cái thân ảnh màu trắng mà bọn họ lâm vào khổ chiến mới làm được.

Quang tia màu xám xuyên thủng những thân ảnh màu trắng này, sau đó không ngừng chút nào, tiếp tục phô thiên cái địa vọt tới phía Công Thâu Cửu.

Công Thâu Cửu thấy tình hình này, trên mặt không kinh hoảng chút nào, há miệng phun ra một đoàn bạch quang, quay tròn, biến thành một mặt cổ kính màu trắng.

Mặt ngoài cổ kính đại phóng bạch quang, vô số phù văn bay ra, cuồn cuộn bất định, hóa thành một quang kén màu trắng dày đặc, bảo vệ chặt chẽ thân thể của y trong đó.

Mặc Vũ thấy vậy, trong tay biến đổi pháp quyết.

Những quang tia màu xám sáng ngời mãnh liệt, hội tụ lại một chỗ, trong giây lát hóa thành một mũi tên màu xám to cỡ miệng bát.

Một cỗ khí tức âm lãnh mãnh liệt từ trên mũi tên ánh sáng tán phát ra, cỗ khí tức này khác với bất luận pháp tắc nào, nhưng cũng không kém cỏi so với bất luận pháp tắc nào.

Chung quanh mũi tên ánh sáng hiện ra từng đạo hôi quang dạng đinh ốc, cấp tốc xoay tròn, phát ra tiếng kêu ô ô đáng sợ, tốc độ đột nhiên tăng lên gấp mấy lần.