Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 577: Tiến thối lưỡng nan



Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Một ngày này, mặt trời nhô lên cao.

Trên một vùng núi hoang cây rừng thưa thớt, trận trận cuồng phong gào thét liên tục, nhưng vẫn không thổi tan đi một tầng sương mù nhàn nhạt trong không khí.

Vào lúc này, một đoàn lục quang từ đằng xa lóe lên bay vụt tới.

Lục quang thu vào, lộ ra một chiếc bích ngọc phi xa, từ không trung chậm rãi đáp xuống.

Hàn Lập nhảy từ trên phi xa xuống, nhìn quanh bốn phía, sau đó tìm đến một gốc đại thụ lớn cỡ hai người ôm đã sớm trụi lủi lá, ngồi xuống dựa lưng vào, lật tay lấy ra một quả đan dược ăn vào, sau đó nhắm mắt điều tức.

Kim Đồng cũng cưỡi Bạch Ngọc Tỳ Hưu từ không trung rơi xuống đi sát theo sau, tới bên cạnh hắn.

Một lớn một nhỏ, thần sắc cả hai đều lộ ra vẻ thập phần mêt mỏi, Tỳ Hưu cũng gắng ngẩng đầu lên, bộ dạng buồn bã ỉu xìu, nằm phục trên mặt đất.

Một hồi lâu sau, Hàn Lập mới phun ra một ngụm trọc khí thật dài, mở hai mắt ra, sắc mặt mỏi mệt đã giảm đi không ít, nhưng chỗ sâu trong ánh mắt mang theo một tia lo lắng.

"Đại thúc, đã hơn nửa năm rồi, tên kia một mực ở nguyên tại chỗ không có di chuyển." Kim Đồng do dự một lát, mở miệng nói ra.

"Xem ra người truyền tin cho ta, thực lực quả nhiên không phải chuyện đùa, có thể vây khốn linh trùng Thái Ất Cảnh Hậu Kỳ thời gian dài như vậy, mặc dù thần thức của nó vốn là nhược điểm, nhưng như vậy đã rất cao minh rồi. Chỉ sợ người kia nói hai mươi năm thời gian, hơn phân nửa là sự thật." Hàn Lập gật gật đầu, nói như thế.

"Vậy người này thật sự giúp chúng ta sao?" Kim Đồng mở lớn hai mắt, hỏi.

"Bây giờ còn khó nói trước, dù sao nơi này là Man Hoang, xuất hiện tình huống như thế nào còn chưa biết được." Hàn Lập từ chối cho ý kiến nói.

"Đúng vậy a. Đại thúc ngươi là lần đầu tới Man Hoang này, ngay cả Bắc Hàn Tiên Vực đều là ngươi lừa ta gạt, ta cũng không tin Man Hoang này còn có người tốt!" Kim Đồng đồng ý, nói.

"Cũng không thể nói như vậy, những tên Chân Tiên ở Tiên Vực kia, phần lớn tự cho mình siêu phàm, bề ngoài tiên phong đạo cốt, không màng thế sự, nhưng sau lưng lại giở âm mưu quỷ kế nhiều không kể xiết, Man Hoang tuy cũng tranh đấu không ngừng, nhưng ân cừu lại rõ ràng hơn nhiều." Tỳ Hưu Tiểu Bạch đột nhiên ngẩng đầu lên, mở miệng nói.

"Tiểu Bạch, ngươi còn dám nói! Những tên Thú tộc kia chẳng phải lấy oán trả ơn, ngươi đã quên sao?" Kim Đồng duỗi ra một tay, vỗ lên đầu Tỳ Hưu vừa mới ngẩng lên, tức giận nói ra.

"Lão đại, ngươi cũng không thể dùng chuyện đó đánh giá toàn bộ a, những Thú tộc kia chẳng qua là một ít tiểu tộc ở ngoài rìa Man Hoang mà thôi. Man Hoang đại tộc chính thức, đối với chấp niệm nhân quả thập phần coi trọng đấy!" Tiểu Bạch giải thích.

"Man Hoang đại tộc..." Hàn Lập nghe vậy, con mắt đột ngột sáng lên, thì thào tự nói một tiếng.

"Đại thúc, ngươi đang nghĩ tới điều gì à?" Kim Đồng thấy vậy, không tiếp tục để ý tới Tiểu Bạch nữa, hỏi vội.

"Người nọ có thể chế trụ Phệ Kim tiên Thái Ất hai mươi năm, lại có thể dùng bí pháp truyền âm trực tiếp trong thức hải ta mà không bị ta phát hiện chút nào, có thể thấy được tu vi người đó cực cao, ít nhất là cấp độ Thái Ất Hậu Kỳ... Thậm chí là Thái Ất đỉnh phong hoặc là Đại La cũng không chừng. Ta tự hỏi chưa bao giờ kết bạn với tồn tại cấp bực này, khả năng là đến từ Man Hoang đại tộc như chính miệng Tiểu Bạch nói." Hàn Lập lắc đầu, nói ra.

"Kỳ thật cũng không có quan hệ gì, chỉ cần tới giúp chúng ta là tốt rồi, quản hắn là Man Hoang đại tộc, hay Man Hoang tiểu tộc làm gì. Nếu hắn có thể vây khốn Phệ Kim Tiên kia hai trăm năm... Không, hai nghìn năm thì càng tốt!" Kim Đồng nói như thế.

"Tại sao lại là hai nghìn năm, mà không phải là vĩnh viễn?" Hàn Lập bị Kim Đồng tùy tiện trêu chọc làm nội tâm cũng vui lên, mở miệng trêu chọc lại.

"Có hai nghìn năm này, ta đi theo đại thúc vui chơi giải trí khắp nơi, nói không chừng có thể lợi hại hơn tên kia, đến lúc đó đợi hắn đưa tới miệng để cho ta nuốt, bớt cho việc ta phải đi khắp thế gian tìm hắn!" Kim Đồng nhắc đến ăn, tinh thần liền tỉnh táo.

"Ngươi chưa bị nó nuốt, trái lại còn muốn nuốt lại nó?" Hàn Lập nghe vậy, cảm thấy không biết nói gì nữa.

"Đúng vậy a! Tuy rằng không biết vì cái gì, nhưng tự khi có trí nhớ, nội tâm ta liền có một loại xúc động, thúc đẩy ta đi thôn phệ hết thảy đồng loại phát hiện ra. Loại cảm giác này, tại thời điểm tên kia đuổi theo chúng ta lại đặc biệt mãnh liệt." Kim Đồng nghiêm túc nói.

"Có lẽ, cái này chính là sứ mạng Phệ Kim Trùng các ngươi a." Hàn Lập như có điều suy nghĩ nói.

Kim Đồng nghe vậy, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói Hàn Lập, nhưng không có suy nghĩ sâu xa, tiếp tục hỏi: "Đại thúc, kế tiếp chúng ta nên làm gì bây giờ? Nếu thật sự không được, hay là chúng ta nghe lời khuyên của người kia, quay trở về Bắc Hàn Tiên Vực a?"

"Bắc Hàn Tiên Vực đúng là không thể trở về, chắc chắn Tiên Cung đã sớm truy nã ta rồi, trở về không khác gì chui đầu vào rọ" Hàn Lập cười khổ một tiếng, nói như thế.

"Vậy chúng ta tiếp tục đi tới phía trước?" Kim Đồng gật đầu chấp nhận, lại hỏi.

"Lúc trước chúng ta bị đồng loại của ngươi đuổi chạy loạn một đường, hiện nay chỉ có thể xác định là phương hướng đã lệch với tất cả tuyến đường trước kia không biết bao nhiêu vạn dặm, dùng tu vi chúng ta hiện tại, lại một đường buồn bực xông tới trước như vậy, sớm muộn cũng gặp chuyện không may. Dù sao lời nói của một tồn tại có thể đơn giản vây khốn Thái Ất Cảnh Hậu Kỳ vẫn là nên thận trọng đối đãi đấy." Hàn Lập còn nói thêm.

"Cái này cũng không được, kia cũng không được, chẳng lẽ đại thúc ngươi muốn tìm một nơi ở chỗ này bế quan tu luyện?" Kim Đồng khẽ giật mình, hỏi.

"Không sai." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.

Vừa nghe xong, Kim Đồng và Tỳ Hưu đều giật mình.

"Bế quan tu luyện tại Man Hoang giới vực này, đại thúc ngươi không nói đùa chớ? Huống hồ tu vi cảnh giới của ngươi, cũng không phải nhất thời có thể tăng lên á." Kim Đồng lo lắng nói.

"Đây cũng là không có biện pháp xử lý rồi... Đã đến nơi đây, hôm nay chúng ta tiến thoái lưỡng nan, tiến lên lui về sau đều không được, còn không bằng dứt khoát buông tay đánh cược một lần, sử dụng thời gian hai mươi năm này tăng tu vi lên, có lẽ còn có được một đường sinh cơ." Ánh mắt Hàn Lập ngưng lại, chậm rãi nói ra.

"Được rồi. Nếu đại thúc ngươi nói như vậy, ta nguyện ý tin tưởng. Kế tiếp ngươi cứ yên tâm bế quan, chuyện hộ pháp cứ giao cho ta." Kim Đồng nghe vậy, hít sâu một hơi, ưỡn ngực nói ra.

Nghe bộ dạng Kim Đồng thề non hẹn biển như thế, Bạch Ngọc Tỳ Hưu lặng yên rúc đầu mình giấu bên trong hai cái chân trước.

"Không vội, nửa năm trước cũng không phải chỉ biết chạy đi, ta cũng đã tìm kiếm địa điểm thích hợp bế quan, hôm nay đã chọn được rồi, bất quá cũng không phải ở chỗ này." Hàn Lập mỉm cười, nói ra.

"Không phải chỗ này? Bên cạnh mảnh núi hoang này đều không có dị thú nào, không phải một chỗ rất tốt để bế quan sao?" Kim Đồng có chút khó hiểu nói.

"Còn nhớ vài ngày trước chúng ta đi qua chỗ Thâm Uyên kia không?" Ánh mắt Hàn Lập chớp động vài cái, lạnh nhạt hỏi.

"Nhớ chứ, đầu Thụ Yêu kia cách sơn cốc đó không xa, bên trong tối đen như mực, ở rất xa vẫn có thể ngửi được mùi tanh và sát khí... Đại thúc, chẳng lẽ ngươi muốn bế quan tại đó?" Kim Đồng kinh ngạc hỏi.

"Không sai. Trong Man Hoang này, những dị thú hung dữ kia đều có địa bàn của mình, bình thường sẽ không xâm phạm nhau. Tu vi đầu Thụ Yêu kia không cạn, cho nên đầu hung thú đuổi theo chúng ta lúc trước đã đến địa bàn của nó, nên mới chủ động rút lui. Chúng ta dừng lại trong địa bàn Thụ Yêu, cũng không bị hung thú khác quấy nhiễu." Hàn Lập giải thích nói.

"Nói như vậy không sai, thế nhưng làm sao đầu Thụ Yêu kia lại cho phép chúng ta ở trên địa bàn của nó bế quan tu luyện?" Kim Đồng có chút không hiểu hỏi.

"Không biết ngươi có chú ý tới hay không, bộ rễ đầu Thụ Yêu kia trải rộng trong sơn cốc và khu vực rộng lớn bên ngoài cốc, nhưng lại không có kéo dài về hướng mảnh Thâm Uyên kia, cũng không biết là vì sao?" Hàn Lập chuyển chủ đề, hỏi.

Kim Đồng căn bản không chú ý tới những điều này, tự nhiên sẽ không biết, đành mờ mịt lắc đầu.

"Cây cối hoa cỏ được thiên thuỷ tẩm bổ, ánh nắng mặt trời cho ăn, nên ưa thích hoàn cảnh ôn hòa ẩm ướt, dù cho tu luyện thành Yêu về sau cũng như thế. Trong Thâm Uyên kia âm u vô cùng, hầu như không có ánh mặt trời, đầu Thụ Yêu này căn bản không muốn kéo dài bộ rễ của mình tới đó." Hàn Lập tiếp tục giải thích.

"Nguyên lai là như vậy." Kim Đồng bừng tỉnh đại ngộ nói.

"Thêm một điều trọng yếu nữa, trong vực sâu kia sát khí dày đặc, chính là thứ ta cần... Tốt rồi, nghỉ ngơi cũng đã lâu, chúng ta chạy qua đó đi." Hàn Lập chậm rãi nói ra.

Dứt lời, hắn phất tay áo cuốn Kim Đồng và Bạch Ngọc Tỳ Hưu lên phi xa, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh, bay vút về phía chỗ Thâm Uyên kia.

Hơn mười ngày sau, bích ngọc phi xa đứng trên không tại một khe rãnh dài không quá mười dặm, rộng cũng không tới mấy trăm trượng.

Hàn Lập đứng trước phi xa quan sát Thâm Uyên phía dưới, mặt lộ vẻ do dự.

Kỳ thật lúc trước nói với Kim Đồng, phần lớn là dựa vào suy đoán của hắn, muốn đi vào trong vực sâu này, đồng dạng gặp phải mạo hiểm không nhỏ.

Tại Man Hoang giới vực này hung thú tràn lan, ai cũng không dám cam đoan trong Thâm Uyên này sẽ không có tồn tại nào đó có thể so với Thụ Yêu hoặc Chân Linh? Có khi nào thực sự làm cho Thụ Yêu không chịu chiếm cứ nơi đây không phải là do không có ánh nắng mặt trời, mà là có tồn tại cường đại nào đó khiến nó kiêng kị.

Hàn Lập lắc đầu, không lo sợ không đâu nữa, tình hình trước mắt cũng không cho phép hắn lo lắng gì khác.

Sau một khắc, thân hình hắn tung lên bay xuống phía dưới, rơi xuống hướng vực sâu.

Vừa vào phạm vi Thâm Uyên, ánh sáng chung quanh lập tức tối xuống, bốn phương tám hướng truyền đến từng trận hơi thở tanh hôi làm cho người ngửi thấy muốn nôn, nương theo đó là một cỗ khí tức hung ác nồng đậm đến cực điểm.

Đối với chuyện này Hàn Lập không vì thế mà thay đổi quyết định, quanh thân sáng lên một tầng hào quang màu xanh, sau đó lướt gần nghìn trượng rồi buông thần thức ra, dò xét phía trong vực sâu.

Điều tra phía dưới hắn mới phát hiện, Thâm Uyên này so với hắn nghĩ còn không biết được bao nhiêu, căn bản dò xét không đến ngọn nguồn. Chẳng biết tại sao, bên trong lại không cảm giác được nửa điểm khí tức vật còn sống.

Hàn Lập bay sát một bên vách đá Thâm Uyên, cấp tốc lao xuống phía dưới, càng xuống sâu lại càng kinh hãi.

Chỉ thấy hai bên vách núi đá lộ ra đá lởm chởm, bên ngoài cheo leo, chính giữa còn hình thành từng bệ đá trên vách đá, có cái lớn khoảng trượng, có cái lại rộng chừng vài chục trượng.

Trên những quái thạch này vỡ ra từng khe hở, cùng với trên bệ đá sườn núi, khắp nơi rơi lả tả từng đống bạch cốt, hiện ra tia sáng xanh âm u như ma trơi, có hình dạng cổ quái, có hình thể khổng lồ, số lượng rất nhiều.

Hàn Lập thấy vậy, trong nội tâm không khỏi có chút nghi hoặc.

Chẳng lẽ sát khí nơi đây dày đặc như vậy là vì Thụ Yêu kia giết chết những dị thú, sau đó vứt bỏ thi hài nơi này, trải qua tích luỹ không biết bao nhiêu vạn năm mới tạo thành dị trạng hôm nay?