Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 1365: Ma ảnh tái hiện



Nghe Lũng Đông nói vậy, Hàn Lập tinh quang trong mắt chợp lóe, nhưng không nói gì thêm, thiếu phụ cùng bạch mi thanh niên trao đổi ánh mắt một chút, tựa hồ cảm thấy có lý, không mở miệng phải đối. Nhưng bạch bào thiếu nữ chớp chớp đôi mắt đẹp, bỗng nhiên mở miệng nói:" Loại địa phương này lại có tu sĩ xuất hiện, thật sự có chút quỷ dị, chúng ta nên vòng qua, đừng tự tìm phiền toái."

" Nhưng mà bởi vì nơi này có chút quỷ dị, mới cần biết nguyên do rõ ràng. Cùng lắm thì không tiến vào thành, chỉ ở bên ngoài thành hỏi thăm một chút. Vạn nhất phải biến cố gì, cũng không e ngại. Lý huynh không phải vừa nói sao, trong thành không có tu sĩ ngoài Luyện Hư. Mấy ngày nữa, Chúng ta sẽ đi vào Nhất Tuyến Thiên. Hoàn cảnh bên đó cực kì hiểm ác, mặt khác không biết có nguy hiểm không tên gì xuất hiện ở phụ cận. Nếu chúng ta thực sự toàn bộ ngã xuống ở bên trong. Mọi người vẫn cẩn thận là trên hết!" Lũng Đông thần sắc vừa động, nhưng suy nghĩ trong chốc lát, vẫn lắc đầu.

" Nghe Lũng huynh nói vậy, thật sự có vài phần có lý. Như vậy đi, chúng ta ở xa quan sát một phen, trước không nên kinh động tu sĩ bên trong. Nếu không có vấn đề, hiện thân sau cũng không muộn." Tiểu Hồng nói ra một cái đề nghị trung hòa hai ý kiến.

" Vậy cũng được, khá ổn thỏa." Lũng Đông tựa hồ cũng thấy cách này không sai, gật gật đầu.

Hàn Lập sờ sờ cằm, bạch bào thiếu nữ thản nhiên cười, hai người đều không mở miệng lại. Vì vậy phương hướng mấy người biến đổi, ẩn nấp độn quang, không chút dấu vết tiến về thành nhỏ.

Lấy tu vi mấy người cho dù đã kìm hãm tốc độ lại không ít, nhưng khoảng cách mấy trăm dặm, chỉ mất có một lát công phu.

Xa xa trên mặt đất đã thấy một chút màu xanh, lại gần thêm, thấy rõ ràng hơn. Thật sự là một cái ốc đảo diện tích không nhỏ, bốn phía không chỉ có cây cối, trung tâm thậm chí còn có một hồ nước phạm vi vài dặm. Mà bên cạnh hồ nước có một thành nhỏ, bốn phía bao quanh bởi tường đá, chỉ tại hướng bọn Hàn Lập có một cánh cửa cáo mười trượng, ở cửa thành có hơn mười tên lính mặc ái dài màu vàng, đều là tu sĩ Trúc Cơ kỳ không sai biệt lắm.

Mà bên ngoài thành nhỏ, gần hồ nước, có một ít phàm nhân không chút pháp lực, đang đi đi lại lại, dường như gieo trồng cái gì đó. Hàn Lập độn quang thêm một chút, sau đó dừng lại thả thần niệm đảo qua thành nhỏ bí ẩn dị thường này.

Đám người Lũng Đông thấy vậy, cũng đều tự thi triển bí thuật bắt đầu dò xét.

" Không sai, những người bên trong là nhân tộc không phải giả, vô luận là phàm nhân hay tu sĩ đều không có vấn đề gì. Trong thành có không ít tu sĩ, Hóa Thần có tám vị. Luyện Hư cấp không phải không có, chỉ là ẩn dấu khí tức đi, bây giờ còn chưa thể phát hiện." Tiểu Hồng thi triển bí thuật dò xét xong, sau đó mới mở mắt cẩn thận nói.

" Thoạt nhìn tất cả đều bình thường! Các đạo hữu khác có phát hiện gì không?" Lũng Đông mắt nhìn thành nhỏ, lát sau quay lại hỏi.

" Thành này bốn phía không có dao động của cấm chế, phụ cận dường như không bố trí pháp trận gì, hơn nữa các đạo hữu có phát hiện ra hay không. Nơi đây nhiệt độ giảm đi nhiều, không nóng bức như trước nữa." Bạch mi thanh niên sau khi quan sát cũng nói.

" Đích xác có chút dị thường! Nhưng nơi này nếu có thể có ốc đảo chính là một việc khó thể tin nổi, bằng vào những thứ này chưa nói lên điều gì." Thiếu phụ trầm ngâm nói.

" Sao phải phiền toái như vậy! Mấy vị đạo hữu vào trong thành xem qua một chút, là biết có thể hay không." Một giọng nói xa lạ bỗng truyền tới từ trên đỉnh đầu.

Đám người Hàn Lập cả kinh, không chút lưỡng lự bóng người chợt lóe, mấy người lập tức giải tán, hiện ra bên ngoài hơn mười trượng, sau đó hướng lên trời cao nhìn lại.

Chỉ thấy không viết từ khi nào đã xuất hiện một lão niên đạo sĩ mặc áo dài tím, mặt mũi hiền lành, hiền hòa nhìn về phía họ.

Nhưng làm cho đám người run sợ chính là, đạo sĩ này cư nhiên là một gã Luyện Hư trung kỳ, cũng may đối phương là tu sĩ nhân tộc, nêu không chỉ sợ phải chạy trốn dài dài. Lũng Đông nhìn về phía đạo sĩ, giật mình vô cùng, trong mắt hiện lên chút thất vọng.

" Chào tiền bối! Không biết tiền bối là ai, sao lại ở đây?" Tiểu Hồng hít sâu một hơi, kính cẩn hỏi.

" Nguyên lại là đạo hữu hắc phượng tộc, lão phu là Tử Vân thượng nhân, thành này là do bộ tộc của lão phu dựng lên. Chư vị dù có gì nghi hoặc, nhưng nơi đây không phải nơi nói chuyện, chúng ta vào thành trước thế nào?" Lão niên đạo sĩ mỉm cười, tay làm một cái thế mời.

" Tử Vân thượng nhân?" Thiếu phụ thấy đối phương mới liếc mắt liền nhận ra lai lịch mình, không khỏi hoảng sợ, lập tức liếc mắt với Lũng Đông.

Hai người đều cảm thấy cái tên này rất xa lạ, dường như chưa từng nghe qua, đối phương nói như vậy, khiên họ có chút chần chờ.

" Chư vị đạo hữu không cần do dự, lão phu luôn ẩn cư, rất ít giao tiếp với người khác, cho nên hãn hữu mới có người nghe qua tên lão phu. Mấy vị đạo hữu đang muốn đến Nhất Tuyến Thiên đi! Nếu như vậy, càng nên nghe lão phu giải thích một phen. Nhất Tuyến Thiên vừa qua có chút biến cố, mấy vị đạo hữu cứ vậy mà thẳng tiến, có thể có hung hiểm a. " Lão đạo sĩ tựa hồ nhìn ra vẻ băn khoăn của đám thiếu phụ, vẻ mặt ôn hòa nói.

Vừa nghe Tử Vân thượng nhân nói, đám người Lũ Đông dù lòng cảnh giác vẫn chưa hết, nhưng trong lòng cũng buông lỏng, lại nghe đến chuyện Nhất Tuyến Thiên, sắc mặt hơi đổi một chút.

" Nếu tiền bối đã nhiệt tình như vậy, bọn vãn bối từ chối là bất kính." Lũng Đông tuy rằng trong lòng không muốn thay đổi chủ ý, ban đầu không nghĩ vào thành, nhưng một gã Luyện Hư kỳ khách sao mời như vậy, vô pháp nói ra lời cự tuyệt, chỉ có thể kiên trì đồng ý.

Thấy Lũng Đông nói vậy, đám Hàn lập cũng không có gì dị nghị, chỉ có thể thi lễ với lão đạo sĩ, mở miệng đáp ứng.

Vị Tử Vân thượng nhân này trên mặt càng tươi cười hòa ái, độn quang xuống dưới, mang mọi người đi tới cửa thành.

Mọi người thấy vậy, cũng không khống chế độn quang bay theo, thi triển thân thuật, bám sau lão đạo sĩ.

Nhìn khoảng cách rất xa, nhưng vì mọi người bay nhanh, không lâu sau đã đến phụ cận ốc đảo, thậm chí ngay cả vài đứa trẻ bên cành hồ nước đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

" Khiến mấy vị đạo hữu chê cười, bộ tộc lão phu không lâu trước mới đến đây, trong tộc không ít phàm nhân đệ tử mang theo con nhỏ tới. Nơi đây vật dụng hơi thiếu thốn, nhưng linh quả hiếm thấy lại không ít, chư vị nhất định phải nhấm nháp một chút." Đạo sĩ mỉm cười, giải thích với mọi người. Lũng Đông cùng thiếu phụ lúc này mới giải được nghi hoặc.

Lát sau, mọi ngươi đã tới cửa thành, thủ vệ Trúc Cơ kỳ hướng mọi người thi lễ, sau đó chia ra hai hàng, nhường đường. Lão đạo sĩ vung tay, sau đó đi trước dẫn đường.

Đám người Lũng Đông đảo qua mấy người thủ vệ, thấy trừ vẻ mặt cung kính không có gì khác thường, hơi do dự một chút rồi bước theo. Hàn Lập mặt không đổi sắc chậm rãi đi qua hai hàng Trúc Cơ tu sĩ.

Tất cả đều bình thường như vậy!

Nhưng lúc này, bỗng nhiên trên không trung truyền đến một tiếng thanh minh, một đoàn lửa bạc đột ngột bắn ra, ầm một tiếng, đánh lên người một tu sĩ bên cạnh.

Ngọn lửa màu bạc bùng lên dữ dội, bao vây người kia ở bên trong.

Đám người thiếu phụ trợn mắt há mồm.

" Các hạ là ý gì, lão phu có lòng tốt chiêu đãi các ngươi, ngươi dám ra tay với vãn bối của bần đạo." Đi phía trước lão đạo biến sắc hét lớn một tiếng, thân hình chợp lóe, hiện ra trước mặt Hàn Lập, một tay vừa nhấc, một bàn tay bằng hồng quang lớn liền chụp xuống.

Hàn Lập vốn khó hiểu, nhưng khi ngọn lửa bạc kia trùm lấy tên Trúc Cơ tu sĩ kia, lập tức hiểu rõ, nhưng lúc này, bàn tay lớn kia đã chụp xuống, một cỗ lực lượng vô hình khiến thân thể cứng nhắc, đột nhiên áp xuống. Nếu là tu sĩ thường, lúc này không nói thoát thân, chỉ sợ miệng cũng còn không kịp kêu mộ tiếng.

Nhưng Hàn Lập là pháp thể song tu, hơn nữa còn được Long Dung quả, Thiên thi châu, bí thuật Thối cốt quyết đằng cải tạo, cho dù bất động dùng Phạm thánh chân ma công, thân thể so với bạch mi thanh niên và Du Hồng còn cứng rắn hơn.

Dưới tình huống này, đối với tu sĩ bình thường sẽ rất khó khăn, nhưng hắn chỉ nhún đầu vai nhoáng lên một cái, thân hình uốn éo, liền tiêu thất tại chỗ. Ngay sau đó, dùng thân pháp quỷ dị hiên ra ở phía xa hơn mười hai trượng. Đây đúng là thân pháp Tật phong cửu biến.

Lấy tu vi cùng thân thể hiện tại của hắn, cho dù không dùng phong lôi sí, cũng dễ dàng thi triển thân pháp này.

" Đi mau, bọn họ đều bị Ảnh tộc dùng làm con rối phụ thể." Hàn Lập trong lúc thoát thân, trong miệng rống lớn, lập tức thân hình nhoáng lên, hóa thành một đạo thanh hồng phá không bay đi.

Cùng lúc đó, tu sĩ bị lửa bạc bao phủ tru lên một tiếng thống khổ, đột nhiên trên người hắn bắn ra một đạo bóng xám. Nhưng cái bóng này liền bị lửa bạc cuốn lấy, trong nháy lửa bạc mắt bùng cháy, bị cắn nuốt sạch sẽ.

Từ khi Hàn Lập bắn ra lửa bạc, sau đó bị lão đạo sĩ đột nhiên ra tay công kích rồi xảo diệu đào tẩu, bất quá chỉ là chớp mắt công phu.

Đám người thiếu phụ đầu tiên là không hiểu ra sao, chưa biết làm gì, lại nghe được cảnh báo của Hàn Lập, liếc mắt nhìn qua cái bóng bên trong ngọn lửa, biết ngay xảy ra chuyện gì, sắc mặt tái nhợt.

" Đi! " Hét lớn một tiếng, bốn người linh quang bao phủ toàn thân, cũng hóa thành bốn đạo kinh hồng bắn lên không trung.

Lão đạo sĩ thấy Hàn Lập chạy thoát trong tay mình, cũng là ngẩn ra, lại thấy bốn người kia chạy trốn, lúc này trong mũi hừ lạnh, tay áo hướng một đạo độn quang phất mạnh một cái.

Đột nhiên trong tay áo vô số hồng ti bắn ra, liền gắt gao quấn lấy đạo độn quang kia, sau đó kéo về, cứng rắn đem đạo độn quang từ không trung kéo xuống.

Linh quang tán đi, bên trong đám hồng ti, hiện ra chủ nhân độn quang đang kinh sợ vô cùng.