Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2291: Thời Không chi lực



“Bịch” một tiếng.

Cánh tay đã đánh ra một nửa lại đột nhiên thay đổi phương phướng, năm ngón tay chụp vào thiên linh cái của Nguyên Anh của lão giả kia.

“Ngươi dám?”

Lão giả phản ứng cực nhanh, sau khi hét lớn một tiếng, Nguyên Anh trở nên mơ hồ sau đó lại đột nhiên lóe lên ở không gian một vùng gần đó.

Cô gái mặc váy đỏ chỉ cười khẽ một tiếng, tay ngọc lại trở nên mơ hồ, như biến mất trong hư không, sau đó hung hăng chụp trở lại.

“Phốc” một tiếng, cánh tay từ trong hư không thu về, huyết quang chớp động nhè nhẹ trên tay, trong đó lúc này còn mang theo một tiểu nhân.

Chính là Nguyên Anh vừa thuấn di bỏ chạy của lão giả họ Dịch kia, bên ngoài thân lúc này bị tơ máu rậm rịt quấn chặt, không có cách nào nhúc nhích, trên mặt tràn đầy hoảng sợ, chợt nhớ tới cái gì đó liền kêu lên đầy kinh hãi:

“Thời không pháp tắc, đây chính là thời không chi lực. Ngươi đã đem hai lực lượng pháp tắc dung hợp làm một rồi?”

“Dịch sư bá, chất nữ trăm năm trước đã có thể làm được việc này rồi, chỉ là lúc đó tu vi bị giới hạn nên không có cách nào tiến thêm một bước để lĩnh ngộ thôi. Nhưng bây giờ có Nguyên Anh đại thành của sư bá, chất nữ sẽ có một ít nắm chắc.” Cô gái cười một tiếng, tay kia chuyển một cái, xuất ra một cây quạt nhỏ đỏ như máu.

“Khiên Hồn Phiên, ngươi lại muốn Hóa hồn lão phu? La đạo hữu, mau ngăn lệnh ái lại. Nàng điên rồi sao, ta không có ở đây thì sau này ai sẽ giúp các ngươi luyện hóa tinh hạch của Không Ngư Tộc thành thời gian chi lực? Phương pháp này chỉ có mình ta biết, nếu không có lão phu, các ngươi làm sao vượt qua được tai kiếp sắc tới?” 

Nguyên Anh của lão giả họ Dịch nhìn thấy cây quạt nhỏ kia thì kêu to, thần sắc trở nên vô cùng sợ hãi, rống lên với người phụ đang đánh ở bên kia.

Tộc mẫu Tu La Thù đã sớm chú ý tới tình hình bên này, trong lòng cũng vô cùng kinh hãi, sau khi nghe lão giả cầu cứu thì bất chấp đối thủ trước mặt, ba khối hóa thân lập tức hợp lại thành một thể, liên tiếp thả ra mấy bảo vật tạm thời bảo vệ toàn thân. Sau đó bà ta mới dùng truyền âm hướng tới cô gái váy đỏ kia: 

“Anh Nhi, ngươi đang làm cái gì vậy? Bây giờ là lúc nào mà còn làm cái chuyện tự tổn hại mình thế này? Mau buông Dịch đạo hữu ra, dùng thời không chi lực khôi phục thân thể cho ông ấy. Trước tiên phải ứng phó với đại địch đã, đây mới là chuyện quan trọng nhất.”

“Mẫu thân đại nhân không cần lo lắng, phương pháp luyện không gian chi lực nữ nhi đã sớm lấy từ miệng tên đệ tử thân truyền của lão rồi. Đại địch trước mắt cũng không đáng ngại, con có biện pháp đuổi hắn đi.” 

Cô gái hời hợt trả lời, sau đó không hề để ý tới thanh âm khiếp sợ của người phụ nữ vừa truyền âm cho mình, thản nhiên cười với Nguyên Anh lão giả đang bị tơ máu trói buộc, một ngón tay điểm ra.

Đầu ngón tay khi chạm vào những tia máu thì chợt lóe, một cỗ lực lượng cấm ché quỷ dị nhất thời nhộn nhạo ra.

Nguyên Anh của lão giả kia chỉ thấy toàn thân tê rần, ngoại trừ nhìn cô gái bằng vẻ mặt oán độc thì cũng không phát ra bất kỳ thanh âm nào.

Hàn Lập bên ngoài thạch thành nghe được vài chữ ‘Thời không chi lực’ thì vẻ mặt đại chấn, rốt cục cũng hiện ra vẻ sợ hãi, nhưng khi thấy cô gái dưới kia động tay thì lại cười lạnh một tiếng, đem Nguyên Anh của mình thu lại. Phạm Thánh Kim Thân lại đánh ra một chiêu, nhân cơ hội này điên cuồng cùng kích cấm chế bảo vệ ngoài Thạch Thành.

Lúc này, cô gái kia quét mắt một cái, môi khẽ nhúc nhích, cũng không có bất cứ âm thanh nào truyền ra.

Cùng lúc đó, trong tai Hàn Lập vang lên tiếng của cô gái mặc váy đỏ, đúng là nàng ta đang truyền âm cho hắn.

Sau khi nghe xong, thần sắc Hàn Lập cũng vừa động, ánh mắt biến hóa một chút sau đó hai tay kết quyết, kim quang lưu chuyển ngoài kim thân, trong nháy mắt từ Cự Viên biến ảo thành người.

Mà sau khi Phạm Thánh Kim Thân cũng lóe lên, hướng thân hình phía sau hợp lại làm một.

Cô gái ở trên Thạch Thành thấy thế thì nhìn Hàn Lập cười đầy quyến rũ, tay kia cầm cây quạt nhỏ màu đỏ, không chần chừ ném ra trước người.

“Bịch” một tiếng, cây quạt nhỏ này được ném đi hóa thành một đoàn huyết quang bay lên.

Trong miệng cô gái lẩm bẩm mấy câu, đám quái vật đầu sói còn sót lại xung quanh chợt nổ tung, hóa thành từng đoàn huyết vụ cùng bắn tới một phía, liên tiếp nhập vào trong cây quạt.

Sau một khắc, cây quạt máu đón gió mà lớn lên, kích cỡ đạt hơn một trượng, bên ngoài huyết khí quay cuồng, bên trong mơ hồ hiện ra một gương mặt ác quỷ.

Trên đầu của con quỷ này đầy những sừng cong kỳ quái, khuôn mặt chia làm hai nửa, một nửa là mặt nam tử vô cùng xấu xí, một nửa lại là mặt của một co gái diễm lệ vô song, cùng truyền ra tiếng cười quái dị. Nó há cái miệng lớn, một cỗ hào quang màu đỏ phun ra, sau một cái chớp động thì cuốn Nguyên Anh trong tay cô gái vào.

Nguyên Anh của lão giả kia khi thấy mặt quỷ hiện ra trên cây quạt thì sắc mặt đã trắng nhợt rồi, ánh mắt nhìn cô gái từ oán độc trở thành đau khổ và đầy cầu khẩn.

Nhưng sau khi huyết hà lóe lên, hai mắt của Nguyên Anh cũng khép lại, hôn mê đi, ngay cả khi bị hút vào trong miệng quỷ kia cũng không hề phát ra tiếng kêu nào.

Cô gái mặc váy đỏ liên tục kết quyết, điểm vài cái vào huyết phiên trong hư không.

Mặt quỷ trong huyết hà lóe lên rồi biến mất không thấy, cái quạt quay tròn rồi lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, bay vụt trở về liền bị cô gái há mồm trực tiếp hút vào.

“Cuối cùng cũng đại thành rồi! Mẫu thân đại nhân, không cần phải cùng bọn họ tranh đấu nữa, mau trở về thôi, sau đó chúng ta có thể cùng đạo hữu này thương thảo một chút.” Cô gái váy đỏ thu lại pháp quyết, mặt lộ vẻ hài lòng gật đầu với Hàn Lập, sau đó cười nói với người phụ nữ kia.

“Ngươi lại làm thật sao? Cũng được, ta đợi xem làm sao ngươi có thể thuyết phục những kẻ đến từ bên ngoài này.” 

Tộc mẫu Tu La Thù nhìn thấy cô gái thu Nguyên Anh của lão giả họ Dịch vào trong huyết phiên thì sắc mặt cũng biến đổi, vẻ tức giận trên mặt cũng biến mất, sau đó lập tức độn quang, bỏ lại hai đối thủ của mình, hướng Thạch Thành bay về.

Huyết Nhiên và Hắc Lân không muốn cứ như thế buông tha cho bà ta, lúc này cùng hét lớn một tiếng, thúc giục bảo vật và thần thông theo sát.

Nhưng lúc này, thanh âm lãnh đạm của Hàn Lập cũng vang tới:

“Nhị vị đạo hữu khoan đã, lại đây nghe Anh đạo hữu nói vài lời rồi muốn động thủ cũng không muộn.”

“Lời này của Hàn huynh có ý gì?” Huyết Nhiên rùng mình một cái, động tác cũng dừng lại, ngưng trọng hỏi.

Từng chứng kiến Hàn Lập thi triển thần thông nên hai vị Đại Thừa dị tộc này vô cùng kiêng kỵ Hàn Lập, thái độ cũng không dám như lúc trước nữa.

“Không có gì. Chỉ là vị Anh đạo hữu này muốn chủ động giao cho chúng ta một ít tinh hạch, nếu có thể như thế thì chúng ta cần gì phải đánh nhau nữa.” Hàn Lập liếc mắt nhìn hai người một cái, thờ ơ nói.

“Có chuyện này thực sao? Không phải là đang cố ý dùng kế hoãn binh với chúng ta đấy chứ?” Huyết Nhiên ngẩn ra, giật mình hỏi lại.

“Nếu giả bộ thì lại động thủ là được rồi. Nếu chỉ là kế hoãn binh, từng ấy thời gian thì có thể có bao nhiêu tác dụng chứ?” Thần sắc của Hàn Lập vẫn không đổi, nhàn nhạt đáp.

“Ừ, Hàn đạo hữu nói vậy thì được rồi, hai người chúng ta cứ thử nghe xem Anh đọa hữu kia định nói cái gì!” Huyết Nhiên và Hắc Lân cùng truyền âm thương lượng vài câu, sau đó gật đầu đáp ứng.

Bọn họ có thể dễ dàng đáp ứng như thế cũng một phần là vừa rồi cùng giao thủ với Tộc mẫu Tu La Thù nhưng không hề chiếm được chút thượng phong nào, nên đối với việc tiêu diệt cả nhất tộc Tu La Thù cũng không nắm chắc được mấy phần.

Vì vậy hai người cùng độn quang, bay về phía Hàn Lập.

Đám người Mạc Giản Ly do ở xa nơi này nên Hàn Lập cũng không truyền tin gọi trở lại.

Dù sao thì từ lúc đó tới giờ, thời gian cũng không quá dài.

Trong Thạch Thành có mười mấy đạo độn quang bay ra, sau vài cái chớp động liên tiếp thì dừng lại trên tường thành, hiện ra hơn mười người có tu vi Hợp Thể Kỳ của tộc Tu La Thù.

Huyết Nhiên thấy đám người này thì cũng buông lỏng trong lòng.

Mặc kệ thế nào, nếu những người điều khiển cấm chế của Thạch Thành tự nguyện xuất hiện thì cũng như nói rõ họ thật sự có lòng đàm phán rồi.

Tộc mẫu Tu La Thù sau vài cái chớp động cũng xuất hiện bên cạnh cô gái mặc váy đỏ, dùng ánh mắt đầy mong chờ nhìn nàng ta, sau đó mới thở dài một hơi, nói:

“Nếu Dịch đạo hữu đã bị bắt thì nhất định là ngươi muốn đàm phán với đám người tới từ bên ngoài kia. Ta cũng không ngăn cản, nhưng chuyện đã sớm dung hợp thời không chi lực thì phải giải thích cho ta một chút mới được.”

“Mẫu thân đại nhân yên tâm, chuyện này nữ nhi sẽ cho người một cái công đạo.” Anh Nhi nhìn người phụ nữ cười, thần sắc vô cùng thoải mái.

“Nếu ngươi đã tự tin ứng phó những người này như thế thì chuyện ở đây liền giao hết cho ngươi.” Tộc mẫu Tu La Thù do dự một chút sau đó hướng cô gái nói bằng giọng đầy phức tạp.

Tộc nhân Tu La Thù nghe cô gái và người phụ nữ kia nói chuyện với nhau thì không khỏi đưa mắt nhìn nhau.

Cô gái mặc váy đỏ cười khẽ và đáp ứng một tiếng, huyết quang ngoài thân chợt lóe rồi bay lên, sau một cái chớp động liền bay ra khỏi màn sáng bảo vệ của Thạch Thành, xuất hiện cách ba người Hàn Lập không xa, dường như không hề lo sợ ba gã Đại Thừa này sẽ liên thủ lại để đối phó với mình.

Huyết Nhiên và Hắc Lân liếc mắt với nhau, thần sắc có chút khác thường.

Hai mắt Hàn Lập cũng lóe lên tinh quang nhưng sau đó biến mất, hắn lạnh nhạt hỏi:

“Đạo hữu thật là can đảm, chỉ dựa vào tu vi Hợp thể kỳ đã có dũng khí đối mặt trực tiếp với ba người chúng ta?”

“Tiểu muội nếu đã có dũng khí một mình tới đây thì sẽ không lo ba vị cùng liên thủ. Một mình ta tất nhiên không thể đối phó với ba vị đạo hữu, nhưng nếu chỉ cần bảo vệ tính mạng mà trốn đi thì ta tự tin là các vị không giữ ta lại được.” Cô gái dùng đôi mắt đẹp như thu ba, cười mà không phải cười đáp.

“Khẩu khí thật lớn!” Hung sắc lóe lên trên mặt Hắc Lân, lại nóng lòng muốn thử ra tay một chút.

“Mặc dù khẩu khí của nàng ta không nhỏ, nhưng nếu chúng ta cùng động thủ thì tỷ lệ giết được nàng ta cũng không có nhiều đâu. Dù sao Thời Không chi lực là sự hợp nhất của Thời Gian và Không Gian pháp tắc, chính là pháp tắc bậc cao nhất. Cho dù tu vi của nàng ta thấp hơn nhiều so với chúng ta thì cũng khó lòng mà vây nổi nàng.” Hàn Lập nhướng mày nói về phía sau với hai người.

“Thời Không pháp tắc?”

“Tu La Thù không phải chỉ có thể thúc giục một chút lực lượng của thời gian pháp tắc hay sao, nàng ta làm sao lại có thể nắm giữ cả không gian chi lực, lại còn có thể dung hợp hai lực lượng này lại với nhau?”

Huyết Nhiên và Hắc Lân nghe vậy thì cực kỳ hoảng sợ, thất thanh kêu lên.