Phạm Thượng Công Lược

Chương 2: Chính nghĩa lên ngôi (2)



Editor: Ngâu ngâu

Khi "Lawson" đang nghẹn lời, Ninh Chước chợt bật cười.

"Đùa tí thôi." Y đưa tay kéo lọn tóc xoăn bên tai, "Một vấn đề cuối, nếu quý khách tạm thời hủy bỏ đơn đặt hàng, chúng tôi có cần hoàn lại tiền cọc không?"

Ánh mắt "Lawson" nhìn y như đang nhìn một kẻ tâm thần, rợn người "Ừ" một tiếng, âm đuôi không lớn lại còn run rẩy, kéo dài.

Ninh Chước gật đầu một cái, cũng như lúc tới, y nhanh nhẹn biến mất sau cánh cửa, như một bóng ma vậy.

"Lawson" nín thở mười mấy giây, sau khi chắc chắn y không quay lại nữa mới hít thở trở lại.

Sau khi xác định mình đã an toàn, gã thở ra một hơi thật dài, lấy ra từ trong âu phục một chiếc huy chương hợp kim hình lá chắn chim ưng, quý trọng vuốt ve hai cái, chỉnh âm lượng của "Chính nghĩa lên ngôi" mới tắt tiếng vừa nãy về mức bình thường.

Khác với lần trước, khóe miệng gã nở nụ cười thoải mái.

Vào giây phút này, người cùng thưởng thức live stream của "Chính nghĩa lên ngôi" không chỉ có một mình ngài "Lawson".

"Chính nghĩa lên ngôi" cũng được coi là chương trình xử phạt hình sự uy tín, tiết mục chính là phát sóng trực tiếp hiện trường tử hình tội phạm.

Đây là chính nghĩa có thể khiến cả thành phố Ngân Chùy cuồng hoan.

Vô số gương mặt lớn nhỏ của phạm nhân được chiếu trên màn hình.

Các ánh mắt nhìn vào họ đều có vẻ khác nhau.

Căm hận giận dữ.

Say mê mất não.

Than ngắn thở dài.

... Và cả thương xót đau đớn.

Trong một biệt thự ở khu Atlanta, bà Charlemagne, tuổi gần bốn mươi nhưng vẫn được chăm chút hợp lý, đang đau lòng vô cùng nhìn phạm nhân hiếp dâm giết người trẻ tuổi đẹp trai trên màn hình.

Bà hỏi quản gia bên cạnh lần thứ mười tám: "Đã sắp xếp xong hết chưa?"

Quản gia kiên nhẫn đáp lần thứ mười tám: "Tất cả đã ổn định."

Bà Charlemagne than phiền: "Hầy, dùng người của chúng ta là được rồi, không cần tìm người ngoài tới."

"Ngài ấy là cảnh đốc của Khiên trắng, những kẻ soi mói ngài ấy thực sự quá nhiều." Quản gia điềm đạm giải thích, "Ngài yên tâm, người phụ trách vận chuyển là một lính đánh thuê, đã được kiểm tra lý lịch, vô cùng sạch sẽ, kinh nghiệm phong phú, làm việc nhanh gọn, quan trọng nhất là hoàn toàn không có quan hệ gì với chúng ta."

Bà cẩn thận hỏi: "Lái xe có ổn không?"

Quản gia cười.

Những chi tiết nhỏ nhặt như vậy, chỉ có người mẹ yêu thương con mới quan tâm.

Ông thức thời không tiếp tục đào sâu vào tiểu tiết với bà nữa: "Nước ấm và thuốc an thần đã chuẩn bị xong, ở phòng ngủ tầng hai."

Bà nhìn chằm chằm màn hình: "Không, tôi phải nhìn nó an toàn mới ngủ được."

"Đây là lần thứ hai rồi, ngài không yên tâm cái gì chứ?" Quản gia khuyên nhủ, "Dù thế nào đi nữa thì khi thiếu gia về cũng muộn nhất là ngày mai, ngài không thể chịu đựng mãi được."

Gương mặt xinh đẹp của bà đầy vẻ buồn rầu, trong tim là đủ loại lo lắng.

Vừa mới đứng dậy, bà lại nhớ tới một việc: "Anh ấy đã đến hiện trường rồi sao?"

Quản gia liếc nhìn màn hình, cười đáp: "Ngài xem, đúng lúc quá."

Bà quay đầu nhìn, đúng lúc thấy được chồng mình trong màn hình.

Bà vô thức để lộ ra nụ cười dịu dàng, trong lòng đã yên ổn hơn nhiều, bước lên tầng hai.

...

Ngài Charlemagne trong màn hình nghiêm túc đeo một bên tai nghe, ngồi ngoài phòng với tư cách là đại diện cho đội chấp hành pháp luật của "Khiên trắng", trước ngực đeo huy hiệu đầu chim ưng hợp kim của "Khiên trắng".

Ông được mời tới quan sát cuộc hành hình.

Ánh mắt ngài Charlemagne bình tĩnh trầm ổn, cách tấm kính thủy tinh một chiều nhìn phạm nhân Ruskin trong phòng hành quyết.

Thiết bị nghe trong tai ông truyền tới giọng nói của minh tinh chủ trì "Chính nghĩa lên ngôi".

Sau khi được dụng cụ phiên dịch dịch xong xuôi, những cảm xúc tức giận, đau thương của người chủ trì cũng đã được "tái bản", truyền tới mỗi một góc xó xỉnh thành phố Ngân Chùy.

"Ruskin Devin, gã là fan hâm mộ của cựu sát nhân hủy dung nổi tiếng "Rùa lá Mata Mata" Barzel!"

"Theo lời khai của gã, cho dù là vật phẩm hóa học tự chế, nó đều sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng với gương mặt nạn nhân, kể cả lựa chọn mục tiêu gây án là những cô gái bình thường, gã cũng học theo Barzel."

"Tên rác rưởi này tuyệt đối không chỉ hưởng thụ cảm giác được phá hủy một gương mặt!"

"Gã sẽ theo dõi nạn nhân trong thời gian dài, nhìn các cô ấy uất ức, đau đớn, điên cuồng vì bị hủy dung."

"Với thu nhập của phụ nữ thuộc tầng lớp này, họ hoàn toàn không thể chịu nổi bất kì cuộc giải phẫu phục hồi nào."

"Có một nạn nhân muốn lấy lại vẻ đẹp ngày xưa của mình nên đã tới đường "Mikaeri Yanagi" làm đồ chơi tình dục không lộ mặt."

"Ngài Ruskin này đã làm gì? Gã gọi đơn của cô ấy! Để cô ấy chẳng mảy may biết gì cả, quỳ xuống mút lấy thứ dơ bẩn đó của gã..."

Nội dung tiếp theo đã vi phạm với luật phát sóng, trở thành một đoạn "Bíp" dài để tóm gọn nội dung phát ra nơi công cộng.

Nghe đến đây, ông Charlemagne nhíu mày.

Đây rõ ràng là để lộ chuyện riêng tư của nạn nhân một cách trần trụi.

Tất nhiên, câu chuyện này quá đủ đau đớn buồn nôn, cũng đủ khiến người khác phải khiếp sợ, là tư liệu sống với độ thông tin cực cao.

Ông tin tưởng, những thính giả trung thành của "Chính nghĩa lên ngôi" có thể moi móc tất cả thông tin của nạn nhân chỉ trong một giờ sau.

Nhưng ngài Charlemagne cũng không rảnh quan tâm mấy chi tiết nhỏ con đó.

Nếu ai nhiều chuyện có hứng thú đặc biệt quan tâm tới chuyện làm ăn của cô ấy, với thiếu nữ nghèo đó âu cũng là chuyện tốt, không phải sao?

Nhạc nền lại đúng lúc càng mãnh liệt và đau uất hơn, cùng thời điểm đó, tai nghe đổi tần số khác.

Có người gọi ông: "Ngài Charlemagne, alo, có nghe thấy không?"

Ngài Charlemagne khụ một tiếng, tỏ ý nghe được rồi.

Đầu bên kia là người sắp xếp chương trình của "Chính nghĩa lên ngôi".

Lần này ông được mời với nhiệm vụ biểu diễn đặc biệt.

Hắn muốn check lại với ông chương trình tiếp theo một lần nữa.

Người sắp xếp mồm miệng rõ ràng, nói chuyện nhanh chóng:

"Đã xếp cho ngài chỗ ngồi hàng đầu, chỗ đó gần với bàn điều khiển nhất."

"Sau khi bắt đầu hành quyết, ngài phải đứng lên, chạy tới trước bàn điều khiển, đẩy cảnh sát phụ trách hành quyết ra, tự ấn xuống kim tiêm."

"Lý do ngài làm vậy là "Lúc hung thủ chống lại lệnh bắt đã giết hại tàn nhẫn một viên cảnh sát, ngài thân là cảnh đốc, coi tất cả những cảnh sát là con của mình, cho nên ngài có trách nhiệm phải làm gì đó vì đứa trẻ đã chết ấy."

"Lúc ngài tấn công có thể để lộ ra biểu cảm tức giận phù hợp. Nếu ngài cảm thấy mình diễn không ổn thì cứ làm như bình thường thôi."

"Người ở đây đều biết chương trình, không ai cản ngài lại."

"Chúng tôi sẽ live stream ghi lại hoàn toàn những hành động của ngài, chúng tôi cũng sẽ tích cực dẫn dắt dư luận về cách "Chính nghĩa được thực thi"."

"Ngài cứ yên tâm."

"Còn chuyện gì không hiểu nữa không?"

Ngài Charlemagne lắc đầu, tiện tay mở ra tập tài liệu mình đã quên.

Phần đầu tiên chính là thông tin của cảnh sát đã hy sinh vì nhiệm vụ đó.

Chàng trai khoảng 20 tuổi, nhân dịp nghỉ lễ thì đi dạo phố với người vợ mới mang thai không lâu, nhưng trong lúc vô tình đã phát hiện ra Ruskin Devin đang theo dõi mục tiêu mới.

Anh đuổi theo suốt một đường, bị Ruskin phát hiện.

Ruskin dùng thắt lưng siết cổ anh đến chết trong nhà vệ sinh công cộng.

Ông nghiêm túc ghi nhớ tên của cảnh sát trẻ này hai lần, tránh cho lát nữa nói sai kịch bản, nhớ nhầm tên "con" của ông.

Sau khi đối chiếu với chương trình, tai nghe của Charlemagne lại trở về tiết mục của "Chính nghĩa lên ngôi".

Giọng nói của MC trầm bổng.

"Hai năm trước, tên sát nhân hủy dung Barzel đã bị xử tử cũng ở trong phòng hành quyết này."

"Sự thật là, chính nghĩa có thể tới muộn, nhưng sẽ tồn tại mãi mãi!"

Trong lời tuyên bố chính nghĩa đầy hùng hồn, ngài Charlemagne lại nhìn về phía phòng hành quyết.

Ruskin Devin ngồi ở đó, hơi bĩu môi, ngơ ngác nhìn trần nhà, vẻ măt nom rất vô tội.

Charlemagne nhíu mày, trong mắt tràn đầy nỗi buồn.

... Không ai biết, kể cả là Barzel hay Ruskin, đó đều là con trai ruột của ông, Kim Charlemagne.

Suốt hai lần tự tay đưa con mình lên chỗ tiêm tử hình, ngài Charlemagne cảm thấy mình cũng sắp đến giới hạn rồi.

Nhưng dù sao đó vẫn là con trai của ông.

Năm gã 17 tuổi, khóc lóc chạy về nhà với đôi tay đầy máu tươi, gã nói rằng mình đã vô tình giết một bạn học nữ.

Cô gái kia chủ động vô liêm sỉ quyến rũ gã, gã là một đứa trẻ 17 tuổi nhưng lại không muốn ngoan ngoãn làm từng bước, muốn chơi kích thích một chút.

Sao gã biết được chơi breath play* sẽ chết người chứ?

(*): Một trò trong nhánh BDSM, đại loại là sẽ siết cổ hoặc làm bạn tình ngạt thở, do đó đạt cơn cực khoái trong khi não thiếu oxi, mất tỉnh táo.

Ngài Charlemagne tự tay đưa con trai của mình đi làm phẫu thuật sinh học đổi mặt, cho gã một gương mặt mới hoàn toàn, một thân phận hoàn mỹ.

Barzel, một ca sĩ nhạc rock trẻ tuổi nhưng giàu có.

Kết quả con trai bảo bối của ông lại tiếp tục chơi nát cái thân phận này luôn.

Cưỡng hiếp, hủy dung, khiến toàn bộ thành phố Ngân Chùy bàng hoàng hoảng hốt.

Ai ai cũng mong gã chết.

Ngày "Barzel" bị quy án truy nã, ngài Charlemagne không thể không tiếp tục sử dụng quyền lực, động tay vào khâu tử hình, kéo con trai từ rìa địa ngục trở lại.

Gã lại có một thân phận mới: Ruskin Devin, một sinh viên nghệ thuật, tiền đồ tươi sáng.

Cuối cùng, gã đàng hoàng được một năm, lại không chịu nổi cô đơn, tiếp tục làm chuyện xấu, một lần nữa vào phòng tử hình.

Nhưng, mặc dù gã đã thành công hai lần, ngài Charlemagne vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng đứa con trai cưng ôm vai ông nũng nịu từ sâu thẳm đôi mắt gã.

Làm sao ông có thể để gã chết được?

Xuyên qua tầng tầng camera ẩn "Nhạn trận", biên đạo nhạy bén bắt được cảm xúc phức tạp trong mắt Charlemagne.

Cô lấy thuốc lá vẫn luôn cháy quanh năm trong miệng ra, bình tĩnh chỉ đạo: "Nhắm vào mặt ngài Charlemagne, zoom vào... zoom nữa, cho cảnh đặc tả."

Vì vậy, gương mặt chính nghĩa nhíu mày trầm ngâm này đã xuất hiện trước mắt hàng triệu thính giả đang theo dõi "Chính nghĩa lên ngôi".

Cùng lúc đó, Ninh Chước cưỡi lên chiếc motor của mình, cũng như vô số người khác, y ngước nhìn gương mặt nghiêm chỉnh oai hùng, tràn đầy vẻ "Chính nghĩa tất thắng" của ngài Charlemagne trên màn hình lớn ở quảng trường công cộng.

Y bật cười một tiếng.

Khi nhận được nhiệm vụ, trước khi rời khỏi quán bar "Đang Đồ", Ninh Chước cố tình đi tìm thử cằm hợp kim.

Không ngoài dự đoán, vị kia đã bôi dầu dưới chân, chạy mất hút con mẹ hàng lươn từ lâu rồi.

Nhưng sau khi ra khỏi quán bar, Ninh Chước cũng không giành giật từng giây từng phút để tới địa điểm nhiệm vụ.

Bây giờ đã không thể nào tới kịp chỗ nhiệm vụ, Ninh Chước vẫn không hề có ý định khởi động xe.

'Thú cưỡi' của Ninh Chước là một chiếc xe motor xuyên địa hình phân khối lớn với đa số máy móc để lộ ra ngoài, mang theo vẻ kim loại sắc lạnh, đường cong hoàn mỹ, như là một tên du côn mặc âu phục thanh lịch, yên lặng theo chân Ninh Chước ẩn núp dưới ánh đèn neon.

Đường chân trời bị ô nhiễm bởi ánh sáng lộng lẫy bao trùm, như một bức tranh sơn dầu đã bị nhòe từ lâu.

Ninh Chước đội mũ bảo hiểm nửa đầu, kính thủy tinh một chiều bạc màu khiến những người vội vàng đi ngang qua không ai thấy rõ mặt y.

Nhưng y có thể thấy rõ mặt mình từ chiếc kính chiếu hậu đã được lau đến bóng loáng.

Lúc Ninh Chước không cười, mặt mày nhợt nhạt, đẹp như một lưỡi kiếm sắc bén.

Một lưỡi kiếm để giết người.

Cho dù đã lau đi vết máu, nhưng từng đường đỏ tươi ấy sẽ không biến mất, nó sẽ vẫn ở đó, khiến kẻ khác phải khiếp sợ.

Trong đôi mắt xanh và bên gò má trắng, dường như luôn có loáng thoáng màu máu.

Ninh Chước nhìn về không khí trước mắt, tự nhủ nên giải thích như thế nào với ai đó.

"Ừ, là con trai của người kia."

"Tôi biết trông vẻ ngoài không giống lắm. Nhưng chính là gã."

"Xin lỗi, tôi biết, tôi tốn hơi nhiều thời gian... xin lỗi."

Nếu người biết Ninh Chước thấy y ngoan ngoãn xin lỗi người khác như vậy, khéo sẽ móc mắt mình đi đổi một đôi khác.

Dù sao trong ấn tượng của họ, Ninh Chước là một con sói không chịu thiệt bao giờ.

Nhưng nơi này không phải khu y quản lý, người có thể nhận ra xe của Ninh Chước cũng lác đác chẳng có ai.

Người bình thường đi ngang qua y, chỉ cảm thấy dáng vẻ y lầm bà lầm bầm như kẻ bị thần kinh.

Cuối cùng, khoảng khắc muôn người để ý cũng đã tới.

"Chính nghĩa lên ngôi" phát một đoạn "Khiên trắng warning" rất dài, nhắc nhở người xem không nên sao chép hình ảnh khi không được trao quyền, cũng lễ phép mời các công dân 18 tuổi trở xuống không xem tiếp.

Trên khu bình luận, những câu nguyền rủa độc ác điên cuồng và lời ca ngợi không hề có giới hạn ngang ngửa nhau.

Ninh Chước dừng lại lời lảm nhảm không có đối tượng lắng nghe, ngẩng đầu nhìn về màn hình lớn.

...

Trong phòng tử hình, "sát nhân hủy dung" Ruskin Devin đồ trói, từ tốn... ăn kẹo.

Đây là "nguyện vọng cuối cùng" của gã:

Gã muốn được ăn kẹo cao su vị dâu trước khi chết.

Viên kẹo mềm mại ngọt ngào bị gã nhai rộp rộp, thổi ra bong bóng trong suốt màu hồng.

Cộp.

Cộp.

Ruskin Devin, hay được gọi là Barzel "Rùa lá Mata Mata", hoặc là con trai ruột của ngài cảnh đốc Charlemagne, Kim Charlemagne, bởi vì đã từng phải chịu một lần "tử hình", gã hiểu khá rõ với chương trình tiếp theo.

Một liều Barbiturat, một liều kali chloride, chúng sẽ thay nhau chích vào cơ thể gã qua máy.

Barbiturat dùng để an thần gã là thật.

Còn về kali chloride chết người kia đã bị tráo thành đường glu-cô từ lâu rồi.

Gã chỉ cần yên tâm ngủ một giấc, ngày hôm sau tỉnh dậy, gã sẽ lại có mẹ hiền, đồ ăn ngon miệng và chiếc giường mềm mại.

Mấy cái món thức ăn lỏng do nhà giam chế tạo đúng thật là buồn nôn.

Mặc dù gã được hưởng ké phúc của lão già, cơm nước dâng tậng miệng, nhưng nhìn đám phạm nhân kia như lợn ăn cám cũng mất cả hứng ăn.

Gã nghĩ, lần sau phải đổi một gương mặt đẹp trai hơn.

Lúc trước giải phẫu đổi mặt, khiến mặt của "Barzel" trở thành "Ruskin", gã cũng đã vừa ý một gương mặt đẹp.

Một gương mặt kiểu Âu ngọt ngào vô hại, tiêu chuẩn của mặt người dạ thú, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa ngu xuẩn, càng dễ khiến người khác thích hơn, cũng dễ dàng lừa đám con gái kia thả lỏng cảnh giác.

Nhả kẹo ra, Ruskin nằm lên ghế hành hình.

Chuyên viên tâm lý trò chuyện với gã, sau khi chắc chắn cảm xúc của gã tương đối ổn định, ra hiệu với bên ngoài.

Nhân viên xử tử còn cố tình lề mề vài giây trước khi ấn nút.

Quả nhiên, anh ta bị ngài Charlemagne chạy tới từ phía sau đẩy sang một bên.

Ngài Charlemagne mạnh bạo nhấn nút tiêm, ông dùng giọng nói rõ ràng, nhìn về phía camera ẩn "Nhạc trận" trước mặt rồi tuyên bố: "Đây là vì con của ta – Morre Channing."

Nối liền mạch lạc, khí phách đúng lúc, tên cũng đọc chuẩn rồi.

Mọi thứ đều hoàn mỹ.

Chất lỏng nhạt màu từ từ đẩy vào trong tĩnh mạch của Ruskin.

Trước đó Ruskin đã trải qua một lần, bây giờ thậm chí còn chẳng thấy mới mẻ gì khi trải nghiệm tử hình.

Cổ tay gã bị dây trói buộc chặt, chỉ còn ngón trỏ là miễn cưỡng nhúc nhích được, bèn buồn thiu gõ lên ghế hành hình kim loại, tính toán xem thời gian thuốc "nên" có tác dụng.

Lập tức, vẻ mặt Ruskin biến đổi.

Nguyên nhân là cơ cổ của gã chợt cứng đờ, điều này làm gã rất không thoải mái.

Ruskin muốn xoay cổ một chút, nhưng dây trói đã hạn chế gần như toàn bộ lực hành động của gã.

Vài giây sau, tình huống trở nên bất ổn hơn.

Vụn bọt trắng chảy ra từ khóe miệng Ruskin, khiến gã thoạt nhìn trông như một con cá đang giãy chết.

"Đau... Đau quá!!"

Gã nghiến chặt răng, rên rỉ vì cơn đau quá mức chịu đựng, đầu không ngừng co giật, cổ ngửa về sau theo bản năng, nhưng người gã đã bị trói chặt lại, xương cổ và ghế đập vào nhau, phát ra tiếng cộp be bé.

Có bác sĩ nhận ra điều không đúng, xông vào phòng xử tử, lắp bắp hỏi cảm giác của gã bây giờ.

Chỉ cần Ruskin nói thêm một chữ, vẻ co rúm trên mặt gã và vẻ dị dạng càng trở nên nặng hơn: "Tao đau bụng, mẹ ơi!"

Gã cảm nhận được điều gì đó.

Mà loại cảm giác này khiến gã sợ tới nước mắt nước mũi giàn giụa.

Cơ thể gã bị trói trặt trong áo trói, bắp thịt khắp người co giật như đang khiêu vũ, gã đụng rầm rầm vào thanh thép trên ghế hành hình. Giọng gã nặng nề, thảm thiết như đang khấu đầu chuộc tội với ai đó.

Rầm. Rầm. Rầm.

Gương mặt tuấn mỹ của gã trong cơn đau chết người và nghẹt thở mãnh liệt đã nhanh chóng nhíu lại tới biến dạng, chỉ có thể nặn ra tiếng thét bi thảm biến điệu từ cổ họng tê dại: "Cha... Mẹ... Mẹ ơi!!"

Chẳng mấy chốc, đôi mắt xanh của gã lật lên trên, dần dần mất đi sự sống.

Khi gã chết đi, dấu hiệu sinh mệnh biến mất, gương mặt đã trải qua phẫu thuật sinh học cũng mất khống chế tan ra, trở lại hình dáng ban đầu.

Gương mặt xinh đẹp của "Ruskin" như chiếc nilono bị thiêu đốt mà chảy ra, để lộ gương mặt của "Barzel".

Không chờ người xem kinh ngạc, gương mặt của "Barzel" cũng dần dần tan thành nước.

Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, ngài Charlemagne tự tay ấn nút tiêm đã đông cứng thành tượng gỗ ngay bên ngoài phòng tử hình.

Mãi đến bây giờ, ông mới như sực tỉnh từ giấc mộng, không hề còn chút hình tượng nào phẫn nộ hét lên: "Tắt... mau tắt truyền hình mau!!"

Trước chuyện xảy ra đã không còn cách nào cứu vãn nữa, "Chính nghĩa lên ngôi" dừng lại, chỉ còn một hình ảnh bảy màu "Bảo trì đường mạng".

...

Không có tiền trả tiền TV, người tới trước quảng trường xem live "Chính nghĩa lên ngôi" miễn phí quả thực không ít.

Lúc "Ruskin" giãy giụa hét thảm thiết, đường phố xung quanh như bị ấn nút tạm ngừng.

Mãi đến khi gã lật trắng mắt lên, mười mấy giây sau, tiếng bàn tán mới nổi lên trên như sấm đánh xuống mặt đất, ầm ầm vang dội.

Ngay lúc này, Ninh Chước nhận được một cuộc điện thoại.

Y chọn "chặn tiếng ồn xung quanh", nhận máy.

Giọng nói đầu kia thật quen tai.

"'Ngài Lawson'." Giọng của Ninh Chước rất vui vẻ, "Có việc gì sao, tôi đang chờ đèn đỏ."

Tình huống của ngài "Lawson" dường như không ổn lắm.

Đang lúc chạy vội vã, trong lời của gã còn mang theo hai phần lo lắng nghẹn ngào: "Đừng tới 'đường Babaili', hủy bỏ nhiệm vụ!"

Ninh Chước xoay người nhìn cửa quán bar "Đang Đồ".

Ngài "Lawson" mới nãy còn chí cao khí ngạo gần như dùng tốc độ bình sinh chạy ra ngoài cửa quán bar, lại bò vào một chiếc xe bay màu đen.

Ninh Chước "à" một tiếng, vặn cổ lại, lắc lư hai cái: "Tạm thời hủy bỏ đơn hàng, chúng tôi có cần hoàn tiền cọc không?"

Tiếng đầu bên kia như con gà bị bóp cổ, gào lên: "Không cần hoàn!... Không cần! Hủy nhiệm vụ!"

Điện thoại bị cúp.

Ninh Chước lại gọi điện về căn cứ "Henna".

"Tôi sắp về rồi." Ninh Chước nói, "Người nào còn lang thang ngoài đường trở về căn cứ hết đi. Bên ngoài xảy ra chuyện, cùng lắm một tiếng nữa toàn thành phố sẽ có giới nghiêm."

Người nhận điện thoại lúc này không phải phụ nữ nữa, là một giọng nam trẻ tuổi khác.

Đầu kia hiển nhiên chưa hiểu chuyện gì, cũng không có thời gian thưởng thức "Chính nghĩa lên ngôi", ngơ ngác hỏi: "Giới nghiêm? Có chuyện gì? Giới cái gì?"

Ninh Chước khởi động xe, nhìn qua màn hình lớn, giọng nhẹ nhàng như đang kể chuyện hài: "Ai biết được. Không làm được thì giới thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Daily Ngân Chùy, định dạng báo truyền thống, áp dụng hình thức bay lơ lửng trước mặt người đọc, tiêu đề và video tương ứng sẽ thay đổi vị trí dựa theo tổng số lượt xem mỗi phút của từng căn cứ.

Tiêu đề của bạn, do bạn nắm giữ!

[ Tiêu đề hôm nay ] "Chính nghĩa lên ngôi" sẽ hành động một lần nữa! Tên giết người hủy dung Ruskin sẽ chính thức bị xử tử hình ngày hôm nay! Toàn bộ Channel 3 sẽ truyền hình trực tiếp quá trình, các thính giả trung thành, không gặp không về!

[ Tiêu đề thứ hai ] "Chính nghĩa lên ngôi" có nên tồn tại không? Xin hãy thưởng thức bài phân tích đặc biệt của chuyên gia Khuynh Tình của Channel 4...

[ Tiêu đề thứ ba ] Liếm sắc đẹp, tám chuyện về cảnh đốc Charlemagne, cảnh đốc trẻ tuổi đẹp trai nhất lịch sử "Khiên trắng"!

...

[ Tiêu đề thứ n – Quảng cáo giữa giờ ] Thông báo tìm người: Con gái của tôi đã mất tích trong buổi party tốt nghiệp trung học 5 năm trước, cháu mặc bộ váy lễ phục màu đỏ, cao 172cm, nặng...

Con gái à, ta luôn ở đây hàng tháng, sẽ mãi mãi chờ con về nhà.