Phản Diện Không Đội Trời Chung

Chương 20: Hãy nói em yêu anh (H++)



** Lưu ý trước khi đọc: "Chương này có vài cảnh miêu tả nhạy cảm cho nên không khuyến khích đọc giả dưới 18 tuổi."

Trước những lời hứa suông này từ Cẩm Mộng Ninh, Ngụy Hắc Viễn lập tức rút tay ra khỏi cửa động bên dưới khiến cô vốn đang khó chịu càng thêm trống vắng mà khẽ cong người cố nhịn đến mức bật khóc:

- "Ha...hư...hức...hức."

Ngụy Hắc Viễn tỏ vẻ phấn khích ngay khi nhìn thấy cô vợ nhỏ dưới thân đang cố gắng kiềm chế dục vọng trong lòng mà lập tức áp cả cơ thể cường tráng của mình lên thân hình mảnh mai của thiếu nữ mà táo bạo đánh dấu khắp nơi. Anh há miệng ngậm lấy cánh môi anh đào của cô như thể muốn nuốt trọn vào trong miệng. Mãi một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn mới thỏa mãn mà tách khỏi môi cô kéo theo cả sợi chỉ mỏng trong suốt từ miệng của đối phương mà nuốt xuống. Đôi tay liên tục nhào nặn hai ngọn đồi sớm đã tràn ngập dấu hôn trên người Cẩm Mộng Ninh, giọng mị hoặc nói nhỏ vào tai cô:

- "Mộng Ninh bé bỏng, nói yêu anh đi. Anh sẽ dập tan sự khó chịu trong người em."

Ngụy Hắc Viễn lúc này chẳng khác gì đã thôi miên thành công cô vợ nhỏ, khiến cô không hề nghĩ ngợi, giọng nỉ non vang lên:

- "Hức...hức...Ngụy Hắc Viễn, em yêu anh."

Khóe môi Ngụy Hắc Viễn khẽ cong nhưng vẫn cố tình châm chọc Cẩm Mộng Ninh, anh trầm giọng nói:

- "Phải nói nhiều và dài hơn nữa rằng em yêu anh, em muốn anh."

Cẩm Mộng Ninh không ngừng thở dốc khiến cặp ngực nảy lên xuống không ngừng. Liền lập tức, cô vòng tay ra sau cổ người đàn ông mà kéo mạnh, áp sát lên cơ thể nóng ran của mình, mơ màng nói:

- "Viễn, em thích anh, em yêu anh, hãy lấp đầy em...ưm...ha..."

Ngay khi cô vừa dứt lời thì chiếc miệng chúm chím đã bị Ngụy Hắc Viễn chiếm trọn. Cả cơ thể vốn đang trắng mịn của cô hiện tại sớm đã bị anh để lại những vết hôn khoái lạc. Liền sau đó, anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của người dưới thân mà đặt lên c.ự v.ật to dài và ấm nóng của mình, khàn giọng nói:

- "Em hãy làm điều gì để động viên nó trước khi nó bắt đầu xuất trận đi."

Anh vừa dứt câu liền cảm nhận cơ thể hiện tại vô cùng khó tả. Cẩm Mộng Ninh bây giờ đã mất đi hoàn toàn lí trí mà không chút do dự, dùng tay vuốt dọc chiều dài của gậ.y thị.t, sau đó há miệng mà cho đầu gậ.y vào bên trong miệng mình khiến nó tiết ra chất dịch màu trắng đục, ướt cả miệng Cẩm Mộng Ninh làm cô cảm thấy nhờ.n nhợ.t mà lập tức phun ra.

Ngụy Hắc Viễn khẽ đưa tay lau đi chất dịch còn đọng lại trên cánh môi người con gái mà nhỏ giọng trìu mến đáp:

- "Anh xin lỗi vì trêu đùa hơi quá với em rồi. Mộng Ninh của anh, thả lỏng nhé, bây giờ anh sẽ cho cậu nhỏ này lắp đầy khoảng trống bên dưới của em."

Dứt lời, anh đâm thẳng g.ậy th.ịt của mình vào sâu nơi đáy động khiến Cẩm Mộng Ninh vì đau mà hét lên thật lớn. Bàn tay cô vì thế mà bấu chặt lấy ga giường.

- "Á...á....hưm...hức..."

- "Mộng Ninh bé bỏng, cứ mạnh tay cào lên lưng anh, chẳng sao cả. Chỉ còn một chút nữa thôi."

Cảm thấy tư thế này có chút bất lợi. Liền lập tức, Ngụy Hắc Viễn thu quân về, sau đó hướng bờ mô.ng căng mọng của Cẩm Mộng Ninh mà từ sau đâm vào.

- "Hơ...ưm...hức..."

Âm thanh ái muội vang vọng khắp cả căn phòng. Cả người Ngụy Hắc Viễn lúc này cũng nhiễu nhại mồ hôi. Anh khẽ nâng cao mông của Cẩm Mộng Ninh lên mà quyết định đi thật sâu vào điểm khoái cảm của cô, giọng nói trầm thấp cưng chiều, vỗ về người dưới thân:

- "Ngoan, chỉ còn một chút nữa thôi. Em chỉ việc nâng cao hông, còn việc di chuyển cứ để anh.". Ngôn Tình Sắc

Phạch...

- "Á....á...ưm...ha..."

Cẩm Mộng Ninh đạt đến khoái cảm mà cong người hét lên thật lớn. Chiếc bụng nhỏ của cô lúc này bỗng phình lên ngay khi được gậ.y thị.t đâm sâu vào. Chất dịch đặc từ đầu gậy của Ngụy Hắc Viễn bắn thẳng vào sâu bên trong người con gái khiến cả người cô ướt đẫm mồ hôi sau đó bất tỉnh ra giường.

Ngụy Hắc Viễn sau khi thành công chiếm trọn cơ thể cô vợ nhỏ mà ôn nhu nhìn người ngủ thiếp đi vì mệt mỏi. Anh đưa mắt nhìn dọc cơ thể sớm đã in hằn những vết hôn cuồng nhiệt của mình mà đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc cô, nhỏ giọng cưng chiều nói:

- "Mộng Ninh của anh, khiến em mệt mỏi rồi."