Phản Diện Không Đội Trời Chung

Chương 27: Bẻ ngược sự thật



Ngày hôm sau, Cẩm Mộng Ninh ngay khi vừa tỉnh giấc đã nhìn thấy bản thân đang nằm ngủ trong phòng của Ngụy Hắc Viễn mà giật mình ngồi bật dậy khiến cánh tay đang ôm chặt của người nằm cạnh dần buông lỏng. Tuy nhiên, khoảng chừng vài giây sau, cảm thấy có sự trống trải, theo vô thức, Ngụy Hắc Viễn nhanh chóng đưa tay lần mò lên giường, sau đó tóm chặt lấy một bên đùi của người con gái mà ôm chặt lấy, miệng lẩm bẩm mơ màng nói:

- "Mộng Ninh, em lên cân rồi sao?"

Anh cứ ngỡ đây là cánh tay cô mà lim dim đôi mắt, giọng khàn đục hỏi khiến Cẩm Mộng Ninh như sắp phát điên thèm đánh mạnh lên người đàn ông này. Tuy nhiên, cô vẫn cố gắng không động đậy để xem anh sẽ làm gì tiếp theo.

Đầu Ngụy Hắc Viễn lúc này đã ở ngang hông của cô vợ nhỏ. Bàn tay anh ôm chặt lấy một bên đùi của Cẩm Mộng Ninh khẽ di chuyển ngược trở lên mà kéo cao tà váy ngủ của cô. Ngay khi anh sắp sửa luồng vào bên trong chiếc váy, chạm nhẹ lên vùng bụng ấm áp của thiếu nữ liền cảm nhận cú đánh mạnh vào đầu như trời giáng. Cẩm Mộng Ninh lập tức với lấy một quyển sách mỏng trên bàn nằm ở cạnh giường mà gõ mạnh vào người đàn ông đang ngáy ngủ nhưng vẫn có ý đồ muốn sàm sỡ cô mà đanh giọng mắng:

- "Ngụy Hắc Viễn, anh mau tỉnh lại. Anh dám sàm sỡ thân thể ngọc ngà của tôi sao? Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy cho tôi."

Cú đánh vào đầu liên tục khiến Ngụy Hắc Viễn vì đau mà giật mình tỉnh giấc. Vẻ mặt anh ngơ ngác tựa như chàng khờ mà lờ đờ đôi mắt nhìn sang người bên cạnh, ngây thơ hỏi:

- "Sao...sao em lại đánh anh?"

Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh chỉ tay xuống tà váy của mình đã bị anh vén lên cao đến mức lộ cả chiếc quần con ở bên trong. Cặp đùi trắng nõn sớm đã bị in hằn vài vết hôn của anh mà lạnh giọng nói:

- "Anh nhìn xem, anh đã làm gì tôi."

Trước những bằng chứng rất đỗi chân thực này khiến Ngụy Hắc Viễn không thể chối cãi. Suy ngẫm một lúc, liền lập tức, anh tỏ ra hoảng hốt mà cúi người nhìn xuống cơ thể sớm đã không còn chút mảnh vải của mình mà nhanh chóng dùng chăn che chắn lại, nức nở đến đáng thương, nhìn cô đáp:

- "Anh là người hỏi em câu này mới đúng. Rõ ràng tối hôm qua, em mộng du đến tận phòng của anh. Sau đó còn mạnh bạo cởi hết áo quần trên người anh mà ném xuống đất."

Dứt lời, anh chỉ tay về phía quần áo đã nằm rải rác dưới sàn khiến Cẩm Mộng Ninh trợn tròn mắt mà lập tức đứng hình không nói lời nào. Cô cố gắng lục lại những gì còn sót lại trong đầu nhưng vẫn không tài nào nhớ ra rằng mình có mộng du hay không mà bắt đầu cảm thấy hoang mang, hạ giọng hỏi lại:

- "Vậy là...tối qua tôi mộng du rồi tự ý bước vào phòng anh sao?"

- "Ừm...ừm."

Ngụy Hắc Viễn gật đầu xác nhận liền sau đó thuật lại toàn bộ diễn biến của tối hôm qua.

- "Tầm khoảng giữa đêm, ngay khi anh đang mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bỗng giật mình khi thấy em mở toang cửa phòng, không nói không rằng mà dõng dạc tiến về phía giường, sau đó còn tự mình cởi đi chiếc váy ngủ trên người xuống mà phô bày cơ thể trước mắt anh."

[Diễn biến câu chuyện theo những lời kể từ phía Ngụy Hắc Viễn]

- "Mộng Ninh, em vẫn chưa ngủ sao?"

Ngụy Hắc Viễn trợn tròn mắt ngay khi nhìn thấy cơ thể đẹp như tranh vẽ của Cẩm Mộng Ninh phơi bày trước mắt anh mà lên tiếng nói. Liền lập tức, cô không nói không rằng mà nhìn anh say đắm, sau đó ngồi lên trên giường, gương mặt ửng hồng nhỏ giọng nói:

- "Tôi không ngủ được. Cả người cảm thấy vô cùng trống trải. Viễn, anh có thể sởi ấm cơ thể lạnh lẽo này của tôi không?"

Dứt lời, cô bá đạo ngồi lên trên người anh sau đó ra tay mạnh bạo cởi đi chiếc áo choàng ngủ cùng cả chiếc quần nhỏ trên người đàn ông mà ném mạnh xuống đất khiến anh khẽ nuốt một ngụm nước bọt nhưng vẫn cố kiềm chế lại dục vọng mà lúng túng, cất giọng nói:

- "Mộng Ninh, em mộng du sao? Mau mặc lại quần áo đi."

Nghe anh nói, người trên thân lập tức lắc lắc đầu, liền sau đó, cô cúi xuống cuồng nhiệt hôn lấy môi anh, hơi thở lúc này trở nên khàn đục, ra lệnh nói:

- "Viễn, hôn lấy người em đi. Bằng không, em sẽ là người bắt đầu đấy."

Được sự cho phép, Ngụy Hắc Viễn khẽ đưa tay vuốt dọc lên cơ thể mĩ miều của người con gái khiến cô vô cùng thỏa mãn mà nở nụ cười hài lòng nói:

- "Ưm...bàn tay của anh thật ấm."

[Trở về thực tại]

Ngụy Hắc Viễn tiếp tục thuật lại diễn biến câu chuyện khiến người bên cạnh xấu hổ mà đưa tay che mặt:

- "Sau đó, em còn sờ soạng khắp nơi lên cơ thể anh. May thay, anh sớm nhận ra rằng em bị mộng du mà nhanh chóng giúp em mặc lại áo quần. Em không cảm ơn anh thì thôi...đằng này còn trách móc anh nữa chứ."

- "Mình mộng du đến mức biến thái như vậy sao?"

Cẩm Mộng Ninh đưa tay lên trán mà nghĩ ngợi khiến người bên cạnh vô cùng đắc ý khẽ nhếch môi cười thầm. Không ngờ, khả năng bẻ ngược sự thật của anh đã lên một tầm cao mới, đến mức khiến cho đối phương phải tin hoàn toàn.