Phản Diện Không Đội Trời Chung

Chương 29: Tôi là cẩm mộng ninh



Mặc Phong Thụy bị tát bất ngờ mà trợn trừng mắt nhìn, nghiến răng mắng chửi:

- "Này cô kia, cô là ai? Khi không lại tát tôi chứ?"

Cẩm Mộng Ninh tức đến mức quên luôn thân phận hiện tại của mình mà dõng dạc đáp:

- "Gã đàn ông tệ bạc, chính anh đã dùng tôi làm lá chắn trước họng súng của Ngụy Hắc Viễn bởi vì không trả được khoản tiền lớn."

Nghe những lời này khiến Mặc Phong Thụy hoàn toàn ngơ ngác mà khó hiểu nhìn cô. Liền lập tức, người con gái bên cạnh đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt anh, cao giọng trả lời:

- "Cô ăn nói linh tinh gì thế? Tôi và Phong Thụy chuẩn bị kết hôn với nhau và chính tôi cũng đã giúp anh ấy trả hết toàn bộ số tiền cho cái tên Ngụy gia gì đó rồi."

- "Cái gì chứ?"

Cẩm Mộng Ninh sốc đến mức ngã khụy xuống đất mà bật khóc nức nở. Cô không ngờ, sau khi mình bị bắn chết, Mặc Phong Thụy không những không hối hận mà nhanh chóng tìm một chỗ dựa khác giàu có hơn cô. Hóa ra, người một lòng một dạ yêu hắn chỉ có mỗi cô mà thôi.

Hai thân ảnh nắm lấy tay nhau hờ hững xoay lưng rời khỏi, mặc cho tâm trạng của Cẩm Mộng Ninh đang vô cùng tồi tệ mà nghiến răng dùng tay đập liên tục xuống nền gạch, gào thét nói:

- Mặc Phong Thụy, tại sao đến tận bây giờ, trái tim tôi vẫn đau khi thấy anh đi cùng người con gái khác chứ? Cẩm Mộng Ninh, mày trùng sinh sống lại lần nữa để làm gì? Để chứng kiến gã đàn ông tệ bạc đó sống thảnh thơi hay sao?

Từ phía xa, một bóng đen cao lớn sớm đã âm thầm chứng kiến toàn bộ cảnh tượng phía trước sau đó xoay người lặng lẽ rời khỏi.

Mãi một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh mới lấy lại bình tĩnh khẽ đưa tay lau đi những giọt nước mắt vô nghĩa. Cô nhanh chóng lấy bên trong túi xách chiếc thẻ đen mà Ngụy Hắc Viễn đã đưa cho mình mà cắn môi nói:

- "Mặc Phong Thụy, quả báo sẽ sớm muộn đến với anh mà thôi. Hãy đợi đấy."

Phía bên ngoài, Ngụy Hắc Viễn thi thoảng nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay rồi nhịp nhịp đầu ngón tay chờ đợi. Một lúc sau, anh khẽ nhoẻn miệng cười nhẹ ngay khi nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh từ bên trong bước trở ra. Trên tay cô mua rất nhiều đồ mà mau chóng bỏ đồ vào cốp xe rồi dõng dạc ngồi vào ghế, vẻ mặt có chút hậm hực mà gỏn gọn nói:

- "Ngụy Hắc Viễn, chúng ta mau chóng về nhà thôi."

Gương mặt người đàn ông trở nên trầm lặng mà nhìn vào những vết trầy trên bàn tay người con gái, trầm giọng quan tâm hỏi:

- "Tay em bị làm sao thế?"

Liền lập tức, Cẩm Mộng Ninh đút tay vào trong áo khoác của mình mà gỏn gọn đáp:

- "À...tôi vô tình bị trượt té nên khiến tay bị trầy xước thôi, anh đừng để tâm."

- "Vậy sao?"

Ngụy Hắc Viễn sớm nhận ra sự khác thường này. Tuy nhiên, anh cũng không muốn dò hỏi thêm mà mau chóng lên ga rời đi. Trên suốt cả chặng đường, Cẩm Mộng Ninh không ngừng nhớ đến hình ảnh Mặc Phong Thụy tay trong tay với người con gái mà tỏ ra ghen tức, cánh mũi không ngừng thụt thịt khiến người bên cạnh chứng kiến hết toàn bộ nhưng vẫn giữ im lặng mà chăm chú lái xe.

Ngay khi về đến nhà, Cẩm Mộng Ninh không nói không rằng mà bước trở lên trên lầu. Cô lấy ra toàn bộ số rượu bên trong tủ lạnh mà nốc cạn, miệng lẩm bẩm chửi mắng Mặc Phong Thụy:

- "Đồ tồi, anh khiến tôi khó xử khi phải sống trong thân phận của người khác. Cố gắng trở thành một Phương Mộng Ninh, tất cả là vì phúc phần anh ban cho."

Cốc...cốc...cốc...

- "Anh vào được chứ?"

Giọng nói trầm khàn quen thuộc vang lên khiến Cẩm Mộng Ninh lật đật gom tất cả những chai rượu đã bị cô uống cạn đặt xuống gầm giường, liền sau đó loạng choạng tiến ra phía cửa. Ngay khi cánh cửa mở ra đã nhìn thấy Ngụy Hắc Viễn trên tay cầm một chiếc bánh kem mà dõng dạc tiến vào trong khiến cô ngơ ngác, khó hiểu hỏi:

- "Khi không anh mang bánh đến đây làm gì?"

Hơi thở tràn ngập hơi men của người con gái phả thẳng vào mặt khiến Ngụy Hắc Viễn khẽ nhíu mày mà tinh mắt nhìn xuống số chai rượu trống nằm rải rác dưới gầm giường, giọng khàn đục hỏi:

- "Em uống rượu sao?"

- "Khi nào chứ?"

Cẩm Mộng Ninh cao giọng chối đây đẩy, liền sau đó cô cúi thấp người há miệng cắn lấy một miếng của chiếc bánh kem đang ở trên tay người trước mặt, ánh mắt lúc này lập tức ngân ngấn lệ mà thật thà bật khóc nức nở, nói:

- "Ngụy Hắc Viễn, tôi xin lỗi. Tôi không phải là người con gái mà anh yêu. Tôi là Cẩm Mộng Ninh, người may mắn được trùng sinh sống lại một lần nữa. Có thể nói, tôi là linh hồn vất vưởng đang chiếm ngự thân xác của Phương Mộng Ninh."