Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 134



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cho dù nghi hoặc nhưng bà vẫn trả lời ngay lập tức: "Xem kinh nghiệm, nếu là người mới thì trong thời gian thử việc lương căn bản sẽ từ sáu ngàn đến tám ngàn. Sau khi qua khỏi thời gian thử việc thì sẽ có chút điều chỉnh nhỏ, cũng có thêm tiền hỗ trợ và tiền thưởng."

Tống Đình Thâm lại hỏi tiếp: "Trong ngành này đều có một tiêu chuẩn như thế sao?"

"Vâng." Giám đốc phòng nhân sự cẩn thận trả lời.

"Tôi biết rồi."

Mãi cho đến lúc cúp điện thoại, Giám đốc phòng nhân sự vẫn còn mờ mịt, không hiểu tại sao Tổng Giám đốc Tống lại gọi một cú điện thoại như thế, lại còn hỏi tiền lương của nhân viên văn phòng trong bộ phận quốc tế nữa, chẳng lẽ trong nội bộ công ty sẽ có sự biến chuyển nào đó sao, muốn tăng tiền lương? Hình như không giống lắm, bình thường Tổng Giám đốc Tống sẽ không tự mình hỏi chuyện tăng tiền lương. Tâm tư của ông chủ lớn thật là khó đoán mà.

Vậy thì công ty mà Nguyễn Hạ phỏng vấn, đãi ngộ của nó không chỉ là ổn mà là quá tốt.

Tống Đình Thâm gọi trợ lý Trần, anh đưa tên và địa chỉ của công ty mà Nguyễn Hạ đã gửi cho mình cho anh ta, để anh ta đi điều tra xem công ty này có chính quy hay không. Dù sao thời đại này cũng có rất nhiều công ty chỉ là cái vỏ rỗng, bị phần tử bất hợp pháp khống chế.

Hiệu suất làm việc của trợ lý Trần rất nhanh, buổi sáng Tống Đình Thâm vừa mới giao nhiệm vụ cho anh ta, buổi chiều trước khi tan ca thì anh ta đã đưa một số tư liệu của công ty này lên bàn làm việc của anh.

Tống Đình Thâm lật tư liệu qua lại, có vẻ rất là nghiêm túc.

Trợ lý Trần ở một bên nói: "Công ty này không có vấn đề gì cả, hai tháng trước mới vừa chuyển đến đây, tôi điều tra một hồi, đây là một công ty con của một công ty lớn khác, ở bộ ngành nào cũng có hồ sơ, hơn nữa tư liệu cũng đầy đủ hết."

Tống Đình Thâm ừ một tiếng.

Quả thực theo tài liệu biểu hiện thì không có vấn đề gì cả, những thông tin cần có thì đều có, hơn nữa còn có thể ngược dòng tìm hiểu đến tổng công ty của nó, công ty này không giống như là công ty không chính quy.

Vậy thì tại sao công ty này lại cho Nguyễn Hạ tiền lương cao như thế chứ?

Trong một chốc thì Tống Đình Thâm cũng không nghĩ ra được, có lẽ do bộ phận quốc tế của công ty này có tài nguyên quá mạnh mẽ, chuyện làm ăn của nó quá tốt.

Suy nghĩ một chút, Tống Đình Thâm vẫn dặn dò trợ lý Trần: "Bình thường không có chuyện gì thì cậu chú ý công ty này một chút. Nếu như công ty này xảy ra chuyện gì thì cậu hãy nói với tôi một tiếng."

Dựa theo tính cách của anh, anh cũng không muốn cho Nguyễn Hạ đến công ty này làm việc lắm, thế nhưng anh cũng có thể cảm giác được là Nguyễn Hạ rất hào hứng. Cô đã là người trưởng thành rồi, kết hôn lâu như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên mà anh thấy cô có sự nhiệt tình với một thứ gì đó như vậy. Anh không muốn giội nước lã, cũng không muốn ngăn cản cô, dù sao khi nhìn thấy dáng vẻ tràn ngập sức sống của cô thì anh cảm thấy rất vui. Vậy nên anh chỉ có thể chú ý nhiều hơn một chút, nếu thực sự có vấn đề gì, dựa vào năng lực của anh, anh cũng có thể bảo vệ cô.

Anh vẫn không nên quyết định thay cô, dù sao đây cũng là chuyện của cô, bây giờ đã điều tra được là không có vấn đề gì, vậy anh nên để cho cô thử một chút, dù sao thì có vẻ là cô rất muốn đi.

Sắp đến giờ tan ca, Nguyễn Hạ gửi tin nhắn đến, nói cô và Vượng Tử đang ở trong bãi đậu xe. Tống Đình Thâm đơn giản dọn dẹp bàn làm việc một chút, sau đó chuẩn bị đứng dậy đi khỏi.

Trợ lý Trần nhìn thấy anh thì vội vàng đứng dậy, anh ta đi theo phía sau anh, nhắc nhở một câu: "Tổng Giám đốc Tống, tối hôm nay ngài có một bữa tiệc rất quan trọng."

Tống Đình Thâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Để Phó Tổng Giám đốc đi thay tôi đi, hôm nay tôi có việc."

Anh dừng một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Tôi phải tham gia bữa tiệc quan trọng hơn."

Vào lúc nói lời này, trong mắt của Tống Đình Thâm mơ hồ có ý cười không thể xóa nhòa, tuy rằng rất nhạt nhưng lại rất chân thật.

Bữa tiệc quan trọng hơn trong miệng Tống Đình Thâm, e rằng trợ lý Trần cũng không nghĩ ra là ăn với Nguyễn Hạ và Vượng Tử.

Nguyễn Hạ đặt chỗ ở một nhà ăn có danh tiếng không tệ, cũng may hôm nay không phải ngày nghỉ, đặt một phòng nhỏ vẫn không có vấn đề gì, cân nhắc đến việc có một đứa bé ở đây nên cũng chọn những món ăn có thiên hướng thanh đạm.

Vượng Tử nhìn thấy Tống Đình Thâm đi ra từ trong thang máy, liền kích động la lên: "Ba ra rồi! Con thấy ba!"

Nguyễn Hạ biết tình cảm của hai ba con rất tốt, mở cửa xe ra, Vượng Tử nhanh chóng leo xuống xe, chân ngắn bạch bạch bạch lao vào trong lồng ngực của Tống Đình Thâm như một viên đạn. Tống Đình Thâm thuận thế ôm lấy cậu, hai ba con không biết đã nói gì với nhau mà trông rất vui vẻ.