Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 162



Hai cha con lập tức bắt đầu thu xếp hành lý, Vượng Tử vui vẻ ngân nga, Tống Đình Thâm cuối cùng cũng mỉm cười thoả mãn.



Nguyễn Hạ ở một mình trong phòng. Mặc dù mọi người đều là đồng nghiệp nhưng cô vẫn không được chủ quan nên trở về phòng liền khoá trái cửa, còn để một chiếc ghế ở trước cửa. Đi ra ngoài nên cẩn thận một chút cũng là điều không sai.

Cô lễ tân và bạn trai ở ngay phòng bên cạnh. Có điều lúc này cặp tình nhân lãng mạn đãng ở ngoài bờ biển hóng gió.

Hiện tại cô giống như vừa bị sét đánh, dù đã lâu nhưng tinh thần của cô vẫn chưa trở lại bình thường được. Trong đầu cũng loạn hết cả lên, muốn tập trung tinh thần suy nghĩ chuyện khác nhưng mọi sự chú ý đều dễ dàng bị phân tán. Khi cô đang chuẩn bị gọi điện cho Vượng Tử thì có người gõ cửa. Cô dò hỏi: “Ai vậy?”

“Là tôi đây.” Đây là giọng của quản lý.

Nguyễn Hạ thở phào nhẹ nhõm, đẩy ghế ra, mở cửa thì thấy quản lý trong tay đang cầm một túi đồ ăn, mặt đầy ý cười nói: “Vừa nãy tôi thấy cô ăn hơi ít, sợ buổi tối cô thấy đói sẽ khó chịu. Biết cô rất giữ dáng, nên chuẩn bị một ít trái cây cho cô ăn buổi tối không sợ béo.”

Nếu như là trước đây Nguyễn Hạ nhất định sẽ cảm thấy quản lý thật chu đáo và nhiệt tình nhưng hiện tại thì…

Cô có chút không dám nhận túi quà này.

Quản lý giục cô: “Cầm đi, những chi phí này đều là do Tổng Giám đốc Tần trả.”

Nguyễn Hạ từ chối không được liền xoay người mời Quản lý vào phòng ngồi một chút. Vốn chỉ là phép lịch sử xã giao nhưng cô không biết rằng Quản lý lại đi vào ngay lập tức.

Quản lý ngồi trên ghế sofa, cười khanh khách nói: “Cô không thích ăn hải sản sao? Cả buổi tối hôm nay cô không đụng đũa chút nào.”

Nguyễn Hạ lắc đầu nói: “Không phải, không phải là do không hợp khẩu vị.” Cô dừng lại một chút dì hỏi: “Tổng Giám đốc Tần xem ra còn rất trẻ.”

Không biết có phải là cô cảm giác hay không nhưng mỗi lần cô chủ động đề cập đến Tần Ngộ, quản lý đều rất vui vẻ nói: “Kỳ thực tuổi của Tổng Giám đốc Tần cũng không lớn lắm, còn chưa đến bốn mươi. Cô cũng có thể thấy, hắn rất tốt, đối với nhân viên chúng ta cũng rất tốt. Cô xem, làm gì có công ty nào được đãi ngộ tốt như công ty của chúng ta đâu.”

Đúng thật… Đãi ngộ tốt đến kỳ cục. Nguyễn Hạ lại nghĩ đến lời Tống Đình Thâm: “Làm sếp nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy công ty nào như thế.”

Trái tim của Nguyễn Hạ lặng đi một nhịp, thế nhưng vẻ mặt vẫn không thể hiện ra chút lo lắng nào, cô mỉm cười nói: “Vâng.”

Quản lý nhìn cô một cái nói: “Đây là điều các nhân viên hay bàn tán, đó là tin đồn về ông chủ. Hôn nhân của tổng giám đốc Tần rất đặc biệt, vợ hắn đã mất cách đây hai năm, với điều kiện của hắn có biết bao nhiêu phụ nữ để ý đến nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, cuộc sống đời tư hoàn toàn trong sạch. Cho đến giờ tôi chưa từng thấy người đàn ông nào như vậy. Trước đây tôi luôn cảm thấy khi đàn ông có tiền thì họ sẽ không thể kiềm chế nổi chính mình, hận không thể gieo giống ở khắp nơi."

Nghe những lời này cô chỉ cảm thấy giống một tú ông, chỉ mong là do cô đã quá đa nghi rồi.

Nguyễn Hạ: “…”

Cô miễn cưỡng trấn tĩnh tinh thần cười nói: “Cũng không thể nói như vậy được, chồng tôi cũng rất tốt, trên đời này vẫn có nhiều người đàn ông tốt mà.”

Nói đến đây, cô cũng mặc kệ Quản lý có đồng ý hay không. Có vẻ như Quản lý đã bị những nhân viên khác lôi khéo, tẩy não rồi. Nói đến Tống Đình Thâm thì có biết bao nhiêu là ưu điểm, quả thực nếu xếp hạng những người đàn ông tốt trên thế giới thì Tống Đình Thâm phải đứng thứ nhất. Tất cả đàn ông trên thế giới đều phải chịu thua trước Tống Đình Thâm.

Nói một lát, Nguyễn Hạ phát hiện ra mình có chút muốn gặp Tống Đình Thâm.

Quản lý cười hai tiếng, cuối cùng cũng đứng lên nói: “Cùng không còn sớm nữa, tôi không làm phiền cô nghỉ ngơi. Cô nên ngủ sớm một chút bởi sáng mai còn có hoạt động tập thể đấy.”

Sau khi quản lý đi, Nguyễn Hạ đóng cửa phòng lại, cầm điện thoại lên muốn nhắn tin trả lời Tống Đình Thâm, thế nhưng lại cảm thấy làm vậy thì mình thật không có chút nguyên tắc nào.

Nghĩ ngợi một chút, hiện tại việc cấp bách không phải là chuyện tình yêu giữa cô và Tống Đình Thâm.

Nguyễn Hạ nằm trên giường, nội dung cốt truyện thực sự quá mạnh, mặc dù đã có một sự thay đổi lớn nhưng cô vẫn gặp Tần Ngộ…

Ai!

Tần Ngộ đúng là một nhân vật phiền phức, mặc dù hiện tại hắn không có làm chuyện gì cả.

Nguyễn Hạ nghĩ về một tháng qua, vẻ mặt càng lúc càng trở nên kỳ lạ. Cuối cùng cô đứng dậy lôi vali từ trong tủ ra. Dù sao lần đi chơi này cũng là đi vàongày làm việc, mặc dù cô đi làm cũng chưa được lâu nhưng lo có việc đột xuất nên cô đã đem theo laptop. Vào lúc này lại có thể phát huy được tác dụng.