Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 172



Tần Ngộ sững sờ, lập tức ngồi xuống cạnh cậu hỏi: “Vậy họ để con lại một mình trong phòng sao?”

Vượng Tử lắc đầu trả lời: “Con đã đi ngủ từ sớm rồi, nhưng do buồn đi vệ sinh quá nên con bị tỉnh dậy.”

“À ra vậy.” Tần Ngộ xoa xoa đầu cậu, giọng nói ôn hoà hỏi: “Vậy chú sẽ ở cùng con một lúc nhé. Con muốn ăn gì không? Trong tủ lạnh có kem, bánh gato, còn có cả bánh quy nữa. Muốn ăn cái gì thì có thể nói với chú.”

Vượng Tử tiếp tục lắc đầu, mở miệng ra, để lộ hàm răng trắng của cậu, trông rất dễ thương và đáng yêu nói: “Sau khi đánh răng không được ăn gì nữa! Nếu như ăn, sẽ lại phải đánh răng lại một lần nữa, mà con lại không thích đánh răng.”

Cậu không thích đánh răng, đánh răng cũng chẳng tốt đẹp gì hết nhưng tối nào mẹ cũng bắt cậu đánh răng. Đánh răng xong sẽ không được ăn gì nữa hoặc sẽ phải đánh răng lại một lần nữa.

“Thật ngoan, vậy chú sẽ đọc sách cùng con.” Tần Ngộ rất kiên nhẫn, cùng ngồi xem truyện tranh với Vượng Tử, một lớn một nhỏ cái gì cũng có thể tán ngẫu. Vượng Tử đối với mọi người đều không cảnh giác, hơn nữa tán ngẫu cùng Tần Ngộ lại rất vui. Hiện tại mọi thứ đều muốn chia sẻ với hắn.

Tần Ngộ nhìn vào mắt Vượng Tử, ánh mắt trầm ngâm, sau đó lại cười nói: “Vượng Tử, buổi tối bình thường con hay ngủ với ai? Có phải ngủ một mình không?”

Vượng Tư thuận miệng nhớ trả lời: “Có lúc ngủ cùng với ba, cũng có lúc ngủ cùng với mẹ. Con không muốn ngủ một mình, con còn nhỏ.”

Tần Ngộ ngửi thấy mùi sữa thơm trên người cậu, nở nụ cười ôn hoà.

Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm dù vui hay không vẫn nhớ rằng trong phòng còn một đứa bé, tản bộ một lúc liền chuẩn bị trở về biệt thự.

Hai người vừa vào cửa, liền nhìn thầy Tần Ngộ đang ngồi xem phim hoạt hình cùng Vượng Tử, cả hai đều ngạc nhiên.

Nguyễn Hạ không cần phải nói, hiện tại cô đang rất bận tâm, cảm thấy Tần Ngộ có mục đích, bây giờ hắn ngồi cùng Vượng Tử để làm gì? Cô đi nhanh đến, sau đó tự thấy hành động của mình không được đúng cho lắm, lúc này mới bế Vượng Tử lên, nhìn Tần Ngộ rồi cười với vẻ áy náy: “Tổng giám đốc Tần, đứa bé này bình thường rất ầm ĩ, không biết có quấy rầy gì đến việc nghỉ ngơi của anh không?”

Tần Ngộ lắc đầu, vẫn cười ôn hoà nói: “Không có, tôi thấy cậu bé ngồi một mình trong phòng khách, thấy cậu bé rất muốn xem TV. Cậu bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện đấy.”

Tống Đình Thâm sợ Nguyễn Hạ không bế nổi Vượng Tử, anh liền bế cậu bé bụ bẫm từ trong lòng cô rồi nói: “Cảm ơn chú đi con.”

Vượng Tử ngáp một cái, có vẻ có chút mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng lên dây cót tinh thần, vui vẻ nói với Tần Ngộ: “Con cảm ơn chú ạ, chú ơi con buồn ngủ quá nên phải trở về phòng đi ngủ đây. Tạm biệt chú.”

Tần Ngộ bị cậu chọc cho cười, hắn vẫy tay: “Được rồi, ngủ ngon nhé người bạn nhỏ.”

Sau lời nói tạm biệt, Nguyễn Hạ và Tống Đình Thâm liền bế Vượng Tử lên tầng trở về phòng.

Trong lòng còn chút bất an, cô không biết Vượng Tử có nói gì đó với Tần Ngộ hay không? Tuy cậu còn nhỏ và rất thông minh, nhưng nếu như người lớn có ý định lấy thông tin từ cậu thì sao cậu có thể tránh được.

Sau khi trở lại phòng, Nguyễn Hạ liền kéo Vượng Tử ngồi cạnh cô, sốt sắng hỏi: “Vượng Tử, chú kia hỏi con những gì thế? Con có thể kể cho mẹ nghe không?”

Tống Đình Thâm vừa lấy nước khoáng, chuẩn bị đưa cho Nguyễn Hạ, nghe câu hỏi của cô, nhìn qua sắc mặt cô một chút, anh cũng có chút ngạc nhiên.

Anh không hiểu, tại sao Nguyễn Hạ lại muốn hỏi Vượng Tử vấn đề này.

Sao Vượng Tử có thể nhớ được nhiều như vậy, vốn cậu đã hơi mệt rồi, thế là cậu khẽ lắc đầu: “Con không nhớ rõ ạ.”

Cậu và chú ấy đều nói mấy chuyện liên quan đến truyện tranh, phim hoạt hình thì sao mà nhớ hết được.

Nguyễn Hạ dò hỏi: “Một chút cũng không nhớ được sao?”

Vượng Tử nghiêm túc suy nghĩ một lát, cuối cùng nhớ lại được một chút: “Chú ấy hỏi con có muốn anh bánh kem hoặc bánh gato không? Con nói con đánh răng rồi nên không ăn.”

Nguyễn Hạ: “…”

Tại sao lại chỉ nhớ những việc liên quan đến đồ ăn.

Trẻ con sẽ không biết nói dối, cô hiểu, Tần Ngộ cũng hiểu, nếu như Tần Ngộ thật sự muốn lấy thông tin gì từ Vượng Tử, chuyện này quả thật rất dễ dàng, vấn đề mấu chốt là trí nhớ của trẻ con không tốt một chút nào, một câu nói bình thường thì cậu căn bản không nhớ được.

Nguyễn Hạ nỗ lực giúp Vượng Tử nhớ lại hỏi: “Vậy chú ấy có hỏi gì về ba mẹ không?”

Vượng Tử suy nghĩ một chút, lắc đầu trả lời: “Không có.” Dường như không có.

“Không có thật sao?” Nguyễn Hạ hỏi lại.

Vượng Tử đã rất cố gắng nhớ lại nhưng cậu vẫn không nhớ ra được gì, mà lúc này lại đang rất mệt mỏi, Tống Đình Thâm không nhịn được liền bế Vượng Tử từ trên ghế sofa lên, nói với Nguyễn Hạ: “Bây giờ nó vẫn chưa tới tuổi nhớ kỹ mọi chuyện, em hỏi thằng bé, thằng bé cũng không nhớ được gì đâu. Em xem, nó buồn ngủ rồi, cho nó đi ngủ đi.”