Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 196



Cô ghé sát vào Tống Đình Thâm, ngửi mùi rượu trên cơ thể anh, vẻ mặt tủi thân nói: “Hắn nói cái gì thì anh tin cái đó sao?”

Tống Đình Thâm cảm thấy đau đầu vô cùng, nhưng anh vẫn nói: “Tôi không muốn tin, cho nên tôi muốn nghe cô nói.”

Giữa tình nhân có thể thật sự đạt đến mức tin tưởng vô điều kiện hay không, Tống Đình Thâm không biết, anh chỉ biết anh là một người bình thường, sẽ ghen tị, sẽ tức giận, điều duy nhất anh có thể làm chính là tỉnh táo ở trước mặt cô, nghe cô nói xem chuyện gì đã xảy ra, sau đó anh sẽ tự đánh giá.

Nguyễn Hạ cúi đầu, chuẩn bị tâm lí một lát, cô chậm rãi nói: “Anh có biết vì sao tôi phải từ chức không? Ngày hôm xuất phát đi ra đảo, cô tiếp tân đưa riêng vé máy bay cho tôi, là khoang hạng nhất, những đồng nghiệp khác đều là khoang phổ thông, lúc ấy tôi vẫn rất buồn bực, nhưng cô tiếp tân nói tôi là người may mắn trong công ty, đây là ưu đãi, tôi cũng không nghĩ nhiều, chờ đến sau khi tôi lên máy bay, tôi mới phát hiện người ngồi bên cạnh tôi là hắn.”

“Khi đó tôi vẫn không biết hắn là ông chủ của tôi, hắn rất biết cách nói chuyện, đợi đến khi chúng tôi đến biệt thự rồi, buổi tối hắn cũng đi đến, tôi mới phát hiện hắn là ông chỉ của công ti…” Nguyễn Hạ cười gượng một tiếng: “Tống Đình Thâm, thật ra số đào hoa của tôi cũng không tệ, tôi cũng không ngốc, lúc ấy tôi có hơi nghi ngờ, sau khi trở lại phòng tôi đã nghĩ rất nhiều, anh có nhớ rõ không? Khi tôi đến phỏng vấn công ty này, tôi đã nói với anh rồi, công ty này rất tốt, tốt đến mức giống như là đo ni đánh giày cho tôi vậy, tôi biết tiền lương của nhân viên không thể cao như vậy được, cho nên tôi đã mở máy tính ra tra xem tài liệu hồ sơ về ông chủ của tôi một chút, tôi phát hiện tôi chưa chừng nộp sơ yếu lí lịch đến công ti này.”

“Tôi nộp sơ yếu lí lịch vào một tháng trước, một tháng sau công ty này gọi tôi đến phỏng vấn… Có phải có chút kì lạ hay không? Hơn nữa tôi cũng chưa từng nộp sơ yếu lí lịch vào đó. Khi đó tôi cũng rất nghi ngờ, cho dù anh có tin hay không, giác quan thứ sáu của phụ nữ rất chuẩn. Anh biết không? Lần đó ở nhà trẻ của Vượng Tử có hoạt động cha mẹ và con, tôi đi xin phép, quản lí nói phải xin ý kiến của lãnh đạo, tôi chỉ là một nhân viên nhỏ xin pháp, cần phải như vậy sao? Sau đó quản lí nói với tôi khách chủ hộ sẽ đến đây, tôi phải ở lại cho nên không thể cho nghỉ. Thật ra hôm đó căn bản vị khách kia không tới, chuyện như vậy cũng không chỉ có một lần.” Nguyễn Hạ ôm cánh tay: “Lúc ấy tôi càng nghĩ càng thấy sợ, cho dù có phải là tôi nghĩ nhiều hay không, tôi cũng không muốn tiếp tục ở công ty này nữa, cho nên tôi chọn từ chức.”

Tống Đình Thâm không nói gì, nhưng hiển nhiên anh tin những gì cô nói, anh vươn tay ra cầm lấy tay cô.

Trong lòng Nguyễn Hạ cũng bình tĩnh hơn nhiều, tiếp tục nói: “Còn về chuyện mà giám đốc Tần nói với anh, tôi có thể nói rõ ràng với anh, tôi với hắn không có quan hệ gì hết. Nếu như tôi với hắn có quan hệ bất chính nào đó, ngày mai ra đường tôi sẽ bị xe đâm chết!”

Hiện tại dù là thề độc như thế nào cô cũng có thể thề được, dù sao kiếp này cô với Tần Ngộ quả thật là không có quan hệ gì hết.

Sau khi Tống Đình Thâm nghe xong lời này cũng rất tức giận, xụ mặt nói: “Nói chuyện thì cứ nói, đừng nguyền rủa bản thân mình, cô đã là mẹ của đứa nhóc rồi, sao mà nói chuyện vẫn không chịu suy nghĩ thế? Mau xí xí xí ba lần đi.”

Nguyễn Hạ hết cách, cô đành phải xí xí xí ba lần, sau khi nói xong cô dựa vào vai anh, giọng nói của cô lại trở nên tủi thân: “Tôi sợ anh hiểu lầm tôi, quả thật là hắn nói đúng, trên lưng trái của tôi có một nốt ruồi, sau tai cũng có một vết sẹo, sau khi nghe anh nói xong tôi cũng bị hù chết, hắn nói như thế, quả thật là tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch được, tôi cũng không rõ vì sao hắn lại biết được. Tống Đình Thâm, bỏ chuyện tin tưởng qua một bên, hắn đã hắt nước bẩn lên người tôi rồi, tôi biết, nếu như anh không điều tra cho rõ ràng, nhất định trong lòng anh vẫn có một cây đinh. Thế này đi, anh điều tra, dùng tất cả các mối quan hệ có thể dùng được để hỏi thăm, cho dù tra ra trước đây tôi với hắn có liên quan gì đến nhau, chúng ta, chúng ta sẽ li hôn!”

Tống Đình Thâm thực sự tức giận rồi, anh nắm lấy cổ tay Nguyễn Hạ, hơi hơi dùng sức, trong mắt anh tràn đầy sự tức giận: “Chỉ một chút chuyện như vậy, cô đã nghĩ đến chuyện li hôn? Cô cảm thấy hôn nhân yếu ớt như vậy sao?”

Chỉ một chút chuyện? Trong lòng anh, chuyện này không to lớn gì đúng không?