Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 25



Người bạn nhỏ này cũng đã cảm nhận được điều bất thường giữa ba và mẹ rồi.

Trong suy nghĩ truyền thống của mọi người, đương nhiên vợ chồng sẽ ngủ cùng nhau rồi, cho dù là phân giường ngủ đi chăng nữa thì cũng là lúc sau bảy tám mươi tuổi.

Nguyễn Hạ không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào, Tống Đình Thâm cũng không biết.

Không lẽ trực tiếp nói với đứa nhỏ là ba mẹ nó chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không có chút tình cảm nào sao?. ngôn tình sủng

Có vẻ như không hợp lí lắm.

Nguyễn Hạ không hổ là đại vương nói dối, não cô hoạt động một chút, đã nghĩ ra một lí do cực tốt rồi: “Bởi vì thói quen ngủ của mẹ rất muộn, buổi sáng cũng chờ đến lúc ông mặt trời chiếu vào mông mới tỉnh dậy. Ba ba sợ đánh thức mẹ cho nên mới ngủ cùng với Vượng Tử.” Nghĩ một lúc rồi cô lại nói: “Cho nên Vượng Tử phải học tập ưu điểm của ba đấy. Mỗi ngày sáng sớm con đều đánh thức mẹ dậy như thế, nhìn xem, mắt mẹ đen lại hết đây này!”

Dù sao Vượng Tử cũng chỉ là một đứa trẻ, rất dễ dàng bị cuốn vào, hai ngón trỏ của cậu chạm vào nhau: “Là do con đánh thức mẹ sao? Vậy nên buổi tối mẹ mới không muốn ngủ cùng con đúng không?”

Nguyễn Hạ sờ sờ cằm: “Cũng có thể nói như vậy.”

Cô cũng không có ý định lừa gạt trẻ nhỏ, dù sao trên phương diện làm việc ngủ nghỉ này cậu bé thật sự quấy rầy đến cô.

May mắn là tính tình của cô lúc bị đánh thức cũng không tính là quá xấu.

Tống Đình Thâm dạy dỗ Vượng Tử rất tốt, ít nhất là Vượng Tử thật sự nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề này, sau khi lên xe còn trịnh trọng xin lỗi Nguyễn Hạ chuyện này: “Mẹ, đều trách con, sau này con sẽ không quấy mẹ tỉnh nữa. Nhưng mà con vẫn còn có thể ngủ với mẹ không? Trên người mẹ rất thơm.”

Mỗi người nhường nhịn một bước, Nguyễn Hạ cũng không có lí do gì để từ chối một đứa trẻ muốn thân cận: “Có thể chứ nhưng mà Vượng Tử phải nói được làm được đấy.”

“Vâng ạ.”

Ngày hôm sau, Nguyễn Hạ bắt đầu suy nghĩ đến chuyện đi tìm việc làm.

Cô đương nhiên là không muốn đi làm, nhìn thấy số dư trong thẻ, còn có cả bất động sản đứng tên mình, cô cũng muốn được giống nguyên chủ sống phóng khoáng thoải mái. Phải biết rằng lúc cô bị công việc hành hạ đến không chịu được đã từng nghĩ rằng, nếu trong thẻ ngân hàng của cô có mấy chục vạn cô sẽ trực tiếp từ chức, nghỉ ngơi hơn nửa năm. Hiện tại số tiền trong ngân hàng của cô đã lớn hơn mấy chục vạn rất nhiều, theo lý mà nói, cô cũng có thể tạm thời yên tâm thỏa mái làm một con sâu lười rồi.

Nguyên chủ không muốn quay về, đương nhiên, Nguyễn Hạ cũng biết, loại chuyện này không phải cô ấy muốn trở về là có thể trở về được, còn phải xem vận mệnh sắp xếp thế nào.

Nguyễn Hạ làm tốt các công tác chuẩn bị, trong đó có một cái là nếu có một ngày cô phải quay về thế giới ban đầu.

Cuộc sống như thế này rất dễ ăn mòn tinh thần của cô. Nếu như cô bị chính mình nuôi đến phế luôn, đến lúc trở lại vị trí trước kia thì sao có cái thể tiếp tục sống được, sao có thể thích ứng được nữa?

Tuy rằng hiện tại nghĩ đến vấn đề này có chút sớm nhưng không phải hay có một câu như thế này sao, sinh vu ưu hoạn, tử vu an nhạc*.

*Khó khăn có thể nuôi dưỡng ý chí con người, sung sướng có thể giết giết ý chí con người.

Tiền trong ngân hàng không phải của mình, cuộc sống này cũng không phải của mình, từ đầu đến cuối không thể nào an tâm chỉ ăn rồi chờ chết được.

Nguyễn Hạ tìm ra được tấm bằng tốt nghiệp của nguyên chủ, những thứ nên có đều có, trong năm nay muốn tìm được một công việc cũng không có gì khó.

Mục tiêu của cô vô cùng đơn giản, lương cao việc ít gần nhà, dù sao cũng phải gần giống thế.

Lương cao có nghĩa là phải làm việc bận như chó, dù sao cũng không có ai mở công ty ra để làm từ thiện cả. Trước kia cô có một người bạn cấp ba, tiền lương thật sự đủ để kiêu ngạo trước mặt bạn học khác nhưng nghe nói hắn ta tăng ca vài ngày cũng là chuyện bình thường.

Loại công việc có cường độ cao như thế này hiện tại không thích hợp với cô.

Nguyễn Hạ gửi sơ yếu lí lịch của bản thân rất có mục tiêu, công việc nhẹ nhàng gần nhà tiền lương sẽ không cao, cũng may hiện tại cô không thiếu tiền, tìm việc làm đơn giản vì không muốn bản thân mình trở nên vô dụng.

Chuyện tìm việc làm này, Nguyễn Hạ suy nghĩ một chút, vẫn quyết định nói với người chồng trên danh nghĩa của mình, trên thực tế là bạn cùng phòng một câu: “Tống Đình Thầm, tôi chuẩn bị ra ngoài tìm một công việc.”

Tống Đình Thâm rõ ràng hơi đơ ra, ngưng một lúc rồi mới lấy lại tình thần: “Tìm việc làm sao?”

Hiển nhiên loại chuyện này không hợp với nguyên chủ một chút nào.