Phản Diện, Tôi Là Mẹ Cậu

Chương 46



Ngay lúc Tống Đình Thâm chuẩn bị dùng kim cương để tấn công cô thì Nguyện Hạ vội vàng mở miệng nói trước: "Này, trên người tôi đều là mồ hôi, dính nhơm nhớp, tôi muốn đi tắm rửa, không còn chuyện gì thì tôi về phòng đây."

Cô cũng không biết Tống Đình Thâm sẽ tiếp tục sử dụng viên đạn bọc đường nào nữa nhưng cô không dám chắc chắn rằng mình có thể chống cự lại được, chỉ có thể lui một bước thôi.

Tống Đình Thâm mặt lộ vẻ lúng túng: "Ừm, được rồi."

Nguyễn Hạ về đến phòng, cầm quần áo ngủ sẽ thay vào phòng tắm, đứng ở dưới vòi hoa sen, cô vẫn đang nghĩ mục đích của Tống Đình Thâm.

Cô tất nhiên sẽ không có ngu ngốc và ngây thơ mà cho rằng Tống Đình Thâm đột nhiên có tình cảm sâu sắc với cô.

Sống chung dưới một mái nhà suốt bốn năm trời còn không có tình cảm gì với nhau, nên không thể nào trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà tâm ý có thể thay đổi

Ngày mai Tống Đình Thâm muốn đề cập tới vấn đề ly hôn với cô, cô cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ là hành động của anh ngày hôm này khiến cô không suy đoán ra được.

Anh nhất định là vì Vượng Tử rồi, bình thường vợ chồng muốn ly môn mà có đứa con, thì cũng chỉ nói xoay quanh hai chuyện chính là phân chia tài sản và quyền nuôi con là của ai.

Phân chia tài sản, giữa bọn họ khẳng định là không có mâu thuẫn, cho dù có, với tính cách của anh, cũng không bởi vì việc này mà đi lấy lòng cô.

Thế nhưng là quyền nuôi dưỡng Vượng Tử... Nếu như anh muốn, với năng lực và điều kiện hiện tại của anh, Vượng Tử đi theo anh là hoàn toàn thích hợp nhất, vậy anh càng không cần thiết phải lấy lòng cô, một người ở trong mắt người ngoài không xứng đáng là một người mẹ.

Chẳng lẽ là... Anh không muốn lấy quyền nuôi dưỡng Vượng Tử, mà nhường cho cô nhưng sợ cô không nhận, cho nên lấy lòng cô?

Nguyễn Hạ sờ sờ cằm, chuyện này không phải là không có khả năng nha.

Đối với quyền nuôi nấng Vượng Tử, Nguyễn Hạ cảm thấy rất bình tĩnh

Sau khi ly hôn, hai vợ chồng không thể cùng nhau chung sống dưới một mái nhà để cùng chăm sóc con. Từ trước đến nay, Tống Đình Thâm vẫn luôn chăm sóc Vượng Tử, dù sao cũng là con trai ruột của anh, nên so với ai đi chăng nữa thì anh cũng chăm sóc đứa nhỏ rất kỹ càng. Vì lẽ đó, nếu như Tống Đình Thâm muốn tranh giành quyền nuôi nấng cùng cô, cho dù là phương diện nào thì cô cũng không thể thắng anh, ầm ĩ lên đến toà án cũng vô dụng.

Cô tin tưởng rằng Vượng Tử sẽ sống rất tốt cùng Tống Đình Thâm, nên cô cũng không muốn tranh giành quyền nuôi dưỡng với anh.

Dù sao nhìn từ mọi góc độ, Tống Đình Thâm là một người tuổi trẻ tài cao, cho dù là năng lực hay thủ đoạn thì cũng đều hơn người. Đối với con cái, anh cũng có định hướng riêng, nhìn về sự phát triển trong tương lại, Vượng Tử đi theo anh là chuyện tốt.

Có điều, nếu như Tống Đình Thâm không cần quyền nuôi dưỡng Vượng Tử, cô cũng rất vui vẻ mà tiếp nhận. Dù sao cô cũng thực lòng yêu thích nhóc béo,cô cũng sẽ cố gắng hết sức để chăm sóc, nuôi nấng và giáo dục nhóc.

Ngốc ở nơi này càng lâu, cô càng rõ ràng rằng khả năng quay lại cuộc sống trước kia càng khó khăn, tuy rằng cô không đồng ý với cách làm của nguyên chỉ nhưng cô vẫn sẽ nhận lại trách nhiệm và nghĩa vụ của cô ấy, cho dù là chăm sóc con trai hay bố mẹ của cô ấy.

Nguyễn Hạ ngồi suy nghĩ một chút, Tống Đình Thâm sẽ từ chối quyền nuôi dưỡng Vượng Tử sao? Anh sẽ giao lại quyền nuôi dưỡng cho một người trong quá khứ đã rất vô tâm với con cái sao? Đây không giống với tính cách của anh.

Cô lắc lắc đầu, quyết định sẽ không tiếp tục suy nghĩ về vấn đề này nữa, dù sao cũng không nghĩ ra được đáp án trong vòng một sớm một chiều. Ngày mai là thứ hai, định bàn về vấn đề gì hay nói chuyện gì, mọi thứ sẽ trở nên rõ ràng.

Mặt khác, kế hoạch lấy lòng của Tống Đình Thâm thất bại, nên anh có vẻ đặc biệt im lặng.

Hôm nay, vốn là ngày Vượng Tử ngủ cùng Nguyễn Hà nhưng trên đường đi bước chân ngắn lại đi đến phòng của Tống Đình Thâm.

“Tại sao hôm nay lại sang ngủ cùng ba vậy?” Tống Đình Thâm ôm nhóc mập lên, cho nhóc ngồi trên đùi mình, hỏi.

Vượng Tử lắc lắc đầu, nhóc vừa mới tắm giặt và gội đầu, lúc này, tóc mềm cọ cọ vào người ba, ra vẻ vô tội và đáng yêu: “Ba, ba có chuyện buồn à?”

“Không có.” Tống Đình Thâm cầm lấy khăn tắm, giúp con trai lau tóc: “Vượng Tử, mẹ con thích gì?”

Vượng Tử rất nghiêm túc suy ngĩ vấn đề này, cuối cùng chỉ chỉ vào người mình, làm ra bộ dáng đáng yêu: “Mẹ thích con.”

“Ba đang nói đồ vật.”

“Đúng, con không phải đồ vật.”

Tống Đình Thâm bị ngôn ngữ của con trai chọc cho buồn cười.

“Mẹ thích quần áo giày dép.”

“Ừ, còn gì nữa?”

“Thích ăn kem!”

“Hả?”

“Thích ăn bánh!”

“Hả? Ba đang hỏi là mẹ thích gì, ba không hỏi con thích gì.”

Vượng Tử có vẻ khó xử, trả lời: “Vậy con không biết.”