Phản Diện Tránh Xa Tôi Ra

Chương 2: Quan hệ rối rắm



Từ xe Audi xuống, Tô Cầm quan sát kỹ lưỡng căn phòng cực lớn trước mắt. Tô Cầm cảm thấy căn biệt thự này cùng với biệt thự nhà họ Lâm cũng không khác nhau nhiều lắm. Điều duy nhất có thể so sánh là phong cách nhà họ Lâm thiên về lịch sự tao nhã, còn nhà họ Tô thì lại có chút giống nhà giàu mới nổi.

Cô xuyên qua quyển sách này, cách tiếp nhận ký ức của Tô Cầm nguyên bản cũng giống như là xem phim điện ảnh vậy. Tuy rằng cũng không thể nói là đồng cảm như chính bản mình ở trong hoàn cảnh đó, nhưng tất cả các sự tình đều "Xem" qua một lần, vậy nên đối với các nhân vật quan trọng, cô đều nhận thức được.

Nhà họ Tô thật sự là một mớ bòng bong, Tô Cầm hoa mày chóng mặt, giống như năm đó xem Hồng Lâu Mộng, chắc phải có bảng quan hệ thì mới có thể miêu tả chi tiết rõ ràng.

Bố của Tô Cầm - Tô Bách Xuyên - đại khái là một người trời sinh khắc vợ. Người vợ thứ nhất sinh ra người con trai lớn Tô Tử Uyên không bao lâu thì qua đời. Khi đó sự nghiệp Tô Bách Xuyên có một chút thành công, thăng quan phát tài. Năm con trai lớn được bốn tuổi, ông ấy cưới người vợ thứ hai, Cố gia nhị tiểu thư Cố Nguyệt Kiều.

Thời gian đầu kết hôn, tình cảm hai người cũng rất ngọt ngào, nhanh chóng có con gái là Tô Cầm. Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, năm Tô Cầm bốn tuổi, Cố Nguyệt Kiều gặp tai nạn xe cộ, mất mạng tại chỗ.

Bố cô nản lòng thoái chí cho rằng bản mệnh của mình được chủ định là phải lẻ loi một mình, liền đem toàn bộ tâm lực vào công việc. Nhưng mà, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, sinh hoạt có nhiều cái bất tiện, con trai thì ở tại trường học, con gái thì ở nhà họ Lâm. Tô Bách Xuyên buổi tối về đến nhà, nhìn thấy nhà không một bóng người, một ly trà nóng cũng không có, trong lòng thường cảm thấy cô độc.

Vậy nên, năm 35 tuổi, Tô Bách Xuyên cưới vợ lần thứ ba - Lý Dung. Lý Dung trước đó là thư ký của Tô Bách Xuyên, bà vẫn luôn ôn nhu chăm sóc thập phần tinh tế, cho dù là công việc hay là sinh hoạt hằng ngày.

Lý Dung đã ly hôn một lần, còn mang theo một người con gái riêng, tuổi tác cũng không cách biệt nhiều so với Tô Cầm. Tô Bách Xuyên cũng hoàn toàn không để ý, thậm chí còn đem con gái riêng nuôi dưới danh nghĩa của ông, giống như con gái ruột mà nuôi dưỡng.

Năm Tô Bách Xuyên 43 tuổi, Lý Dung 35 tuổi hạ sinh thêm một người con trai nữa, đặt tên là Tô Thành. Hiện giờ 4 tuổi.

Tóm tắt lại thì Tô Cầm có một người anh trai cùng cha khác mẹ, một người em gái không cùng cha cũng không cùng mẹ, một người em trai cùng cha khác mẹ. Ôi mối quan hệ anh chị em sao lại phức tạp thế này.

"Tiểu thư đã về rồi"

Thím Trần ở nhà họ Tô làm đầu bếp đã nhiều năm. Do Tô Cầm không hay ở nhà nên đối với Tô Cầm cũng không mấy quen thuộc.

"Thím Trần, bố cháu cùng anh ở nhà ạ?"

Tô Cầm nhìn bà cười cười, quay đầu nhìn vào phía trong phòng nhìn.

"Tiên sinh ở nhà, đại thiếu gia vẫn chưa về, nói là do công ty có việc bận, muốn làm thêm một chút"

Thím Trần vội vàng trả lời. Tô Tử Uyên không muốn nhìn thấy Lý Dung, bà làm ở nhà họ Tô đã mười năm, tự nhiên mười phần rõ ràng.

"Vậy dì Lý ở nhà ạ?"

Tô Cầm lại hỏi thêm câu nữa. Cô cũng không phải nguyên bản Tô Cầm, đối với Lý Dung cũng không có oán khí nhiều như trước.

"A? đúng rồi, phu nhân ở tầng hai, Tô Vân tiểu thư cũng ở trên đó"

Thím Trần có vẻ giật mình. Tô Cầm chưa bao giờ chủ động hỏi đến Lý Dung khi trở về nhà, tựa như đem bà thành không khí giống nhau. Thím Trần thấy thế cũng không lễ phép cho lắm. Chỉ có điều đấy là việc của gia đình nhà chủ, phận làm một người làm công, cho dù thời gian làm việc cũng đã dài nhưng cũng không có tư cách tham dự.

"Cháu biết rồi"

Tô Cầm gật đầu, nắm lấy tay vịn cầu thang theo kiểu dáng Châu Âu đi lên tầng hai.

Tuy rằng mối quan hệ giữa Tô Vân - con gái riêng của Lý Dung với bố Tô vẫn luôn hoà hợp, nhưng thái độ của Tô Tử Uyên và Tô Cầm đối với Lý Dung tựu chung là bộ dáng không nóng không lạnh. Ở trước mặt Tô Bách Xuyên, con trai cả và con gái lớn sẽ không thể hiện rõ ràng thái độ bất mãn đối với mẹ kế, nhưng cũng không bày ra dáng vẻ thân thiết.

Rõ ràng nhất là khi Tô Vân sửa thành họ thành họ Tô, sau đó gọi Tô Bách Xuyên là bố, càng gọi càng thân thiết. Tuy nhiên, Tô Tử Uyên cùng Tô Cầm vẫn gọi Lý Dung là dì như cũ, ý rõ là không thừa nhận bà.

Con cái đều đã lớn hết rồi nên Tô Bách Xuyên cũng không thể ép buộc, chỉ nghĩ là thời gian còn dài, bản thân mình cũng đối xử với Lý Dung tốt hơn một ít, cũng coi là đền bù thay cho các con để bà chịu uỷ khuất.

Vì Tô Cầm đối với Lý Dung không vui vẻ gì, thái độ của Lâm phu nhân Cố Chi Lan với Lý Dung cũng thập phần lãnh đạm. Hôm nay là sinh nhật 39 tuổi của Lý Dung, Cố Chi Lan cũng chỉ phái một chiếc xe đưa Tô Cầm về nhà, còn lại cái gì cũng không có, cái này cũng không khác vả mặt là bao.

Hiện giờ Tô Cầm tuy đối với Lý Dung không có hảo cảm, nhưng cũng không muốn trở thành địch nhân, rốt cuộc thì quảng giao kết thiện duyên mới là con đường sinh tồn đúng đắn nhất. Bởi vậy, cô cũng chuẩn bị quà cho sinh nhật lần này của Lý Dung, một cái vòng ngọc tử chất lượng không tồi. Đây cũng coi như là bước đầu tiên hoà hoãn quan hệ.

Mặc dù mua cái vòng sang quý như vậy làm Tô Cầm xót hết cả lòng nhưng nghĩ đến tiền tiêu vặt mà Tô Bách Xuyên hằng ngày cấp cho Tô Cầm, đỡ xót xa hơn hẳn.

"Dì Lý"

Tô Cầm đi vào phòng khách tầng hai, theo thói quen cô đánh giá một chút bốn phía, phòng trong được lát toàn bộ bằng gỗ, sô pha màu trắng ở trong đó thập phần nổi bật.

Người phụ nữ trung niên đang ngồi trên ghế sô pha chính là Lý Dung. Bà xoã tóc dài ra đằng sau, trang điểm theo phong cách ở nhà, vô hình chung làm người ta có cảm giác ôn hoà hiền huệ.

Ngồi bên cạnh bà là một cô gái trẻ. Đây chính là em gái trên danh nghĩa của Tô Cầm - Tô Vân, năm nay mới mười chín tuổi, lớn lên rất xinh đẹp, là kiểu dung nhan diễm lệ. Dáng người cũng đầy đặn, chỗ nào nên mập thì mập chỗ đó. Tô Cầm nhìn cô gái trước mặt, âm thầm vì chính mình thở dài.

"Chị hai tới rồi à? Khách quý hiếm gặp nha"

Tô Vân cong cong khoé miệng, âm dương quái khí chọt Tô Vân một câu.