Phận Hồng Nhan

Chương 19: An yên



Người ta thường nói một bông hoa nếu không có ánh nắng chiếu sáng, không có người chăm bổng, bón phân, tưới nước thì sẽ chóng tàn, héo úa. Con người cũng vậy, chỉ cần họ có mục tiêu để sống và được sống cùng với người mình yêu thương thì sẽ luôn cảm thấy hạnh phúc, dù cho có gian nan đó, có khổ cực đó nhưng vì luôn có người ở đó thì mọi chuyện chỉ cần cố gắng cùng nhau là sẽ qua.

Điều đó đúng với nàng và cô, từ ngày Quỳnh Khuê về với nàng, nàng cảm thấy thế gian này đáng sống hơn biết bao, chỉ cần có cô thì nàng dù có gian khổ hay vất vả ra sao nàng cũng cam tâm mà ở bên cô. Cô đã lựa chọn sống cùng với nàng, cô sẽ không để nàng lại một mình nữa, cô quyết định không về nhà mà thay vào đó cô thuê người dựng một ngôi nhà tạm ở gần với nhà nàng, cô đã dùng hết số tiền mà mình dành được vào việc dựng nhà, tuy có hơi thiếu thốn nhưng cũng có chỗ che nắng mưa cho nàng.

Cô cho con Mùi một số tiền rồi biểu nó về quê nó kiếm chuyện mần ăn, nhưng con Mùi nào giờ nó theo hầu nàng đã quen, với nó thương cho hoàn cảnh của nàng nên nó nhất quyết không chịu về. Nó có lòng nên cô cũng không nỡ để nó đi nhưng giờ cô không có nhiều tiền để trả tiền công cho nó, giữ nó lại thì cực với thiệt thòi cho nó. Mặc cho cô và nàng khuyên, nó vẫn nhất mực đòi ở lại phụ cô và nàng chứ không chịu đi, cô và nàng cũng đành để nó ở lại nhưng không cho nó gọi cô và nàng là cô hai và bà ba nữa, cô và nàng không muốn có sự phân biệt giai cấp vì từ lâu cô và nàng xem nó như người thân thuộc trong nhà.

Cuộc sống của cả hai rất đơn giản, cô đã xin đi dạy thêm cho con mấy ông lớn ở làng bên để kiếm thêm tiền, hằng ngày nàng ở nhà lo chuyện bếp núc, mỗi ngày nàng sẽ chờ cô về thì cùng nhau ăn cơm. Lúc đầu cô không cho nàng làm vì sợ vết thương nàng chưa khỏi, cô giành hết việc về mình vì sợ nàng mệt. Từ việc nấu nướng cho đến dọn dẹp nhà cửa, lúc đầu cô không có quen nên đụng đâu là đổ bể đó, nàng thấy vậy thì càng thương cô hơn, người nàng thương tuy có chút vụng về nhưng đối với nàng đó còn hơn vạn lời nói yêu thương.

Nàng được sống gần tía, má và các em mình nên rất hạnh phúc. Mỗi ngày cô đều dành thời gian dạy chữ cho tụi nhỏ em nàng, mấy đứa nhỏ quý cô lắm vì tụi nhỏ ngưỡng mộ, tụi nhỏ thích nghe cô kể chuyện, tụi nó thắc mắc là sao cái gì cô cũng biết hết. Tuy cuộc sống có phần cực khổ nhưng đối với cô đây mới là cuộc sống cô hằng mong muốn, có mọi người biết yêu thương nhau, dù vất vả nhưng ấm cúng và hạnh phúc.

Hôm nay cô đi dạy về sớm, vừa bước vô đến nhà đã nghe mùi đồ ăn thơm phức toả ra ở sau chái bếp, cô để cặp sách lên bàn rồi đi ra phía sau. Nàng đang nấu ăn nên không có để ý thấy cô, cô lẳng lặng đứng ngắm nàng hồi lâu mà không lên tiếng cho nàng hay là cô về. Trong lòng cô dâng lên niềm hạnh phúc khó diễn tả thành lời, cô tự nhủ phải cố gắng nhiều hơn để còn lo cho nàng. Cô đi dạy ở làng bên cạnh, cô đã giấu đi thân phận cô hai nhà địa chủ Nguyễn, bây giờ cô chỉ là một cô gái bình thường, một người truyền dạy những kiến thức mình đã học cho bọn trẻ.

Cô đang đứng lo ngắm nàng nên không hay con Mùi hái rau bưng vô, con Mùi nó ngó thấy thì vội tằng hắng một tiếng

"Ừm....cô ơi! Cho em đi qua với"

Nàng nghe tiếng con Mùi tằng hắng thì vội quay lại nhìn, cô vừa nhìn nàng vừa cười. Cô tránh cho con Mùi đi vô rồi cũng đi lại gần chỗ nàng

"Cho Khuê phụ mần với nghen"

Cô vừa nói vừa khẽ ôm lấy nàng từ phía sau, con Mùi nó đang rửa rau, ngước lên thấy hai con người đang yêu nhau tình tứ thì lên tiếng trêu chọc

"Nè nha, hai người mần vậy tội nghiệp đứa ế như em lắm đó nghen"

Nàng nghe con Mùi chọc thì ngại đỏ mặt, khẽ đánh nhẹ lên tay cô

"Khuê đó, buông chị ra đi...."

Cô khẽ cười, nàng dễ bị chọc lắm, chọc nàng một chút là nàng đã ngại đỏ mặt rồi. Cô thôi không chọc nàng nữa mà buông ra rồi phụ nàng dọn chén ăn cơm. Buổi cơm tuy đạm bạc nhưng cô luôn cảm thấy ngon miệng, chỉ có một dĩa rau và vài ba con cá kho cũng làm cô cảm thấy ngon, không khí gia đình mà đã nhiều năm cô mới cảm nhận lại được.

Ăn xong cô giành rửa chén, nhưng nàng không cho cô rửa vì sợ cô đi dạy về mệt mà còn mần công chuyện nữa. Cô năn nỉ mãi nàng mới chịu để cô rửa, nói để cô rửa chứ thật ra nàng chỉ cho cô ngồi tráng lại nước sạch thôi. Con Mùi nó quen với cảnh này rồi nên cũng im lặng mà đi ra sau nhà để cho hai người có không gian riêng.

Tối đến nàng thấy cô đang ngồi trước cái chỏng tre đặt ở trước cửa mà trầm ngâm như đang suy nghĩ chuyện chi, nàng khẽ bước lại gần rồi ngồi xuống cạnh cô

"Khuê đang suy nghĩ chuyện chi đó, nói chị nghe được không?"

Cô nhìn nàng rồi khẽ mỉm cười, cô lấy tay vỗ vỗ xuống mặt chỏng tre ý muốn nàng ngồi gần lại với cô, nàng thấy vậy thì cũng xích lại chỗ cô. Cô không nói không rằng mà kéo người nàng ngồi lên đùi mình, nàng giật mình định đứng dậy vì sợ có ai đó nhìn thấy thì không hay nhưng chưa kịp đã bị cô vòng tay ôm lấy. Cô khẽ nói

"Giờ này tối rồi...hông có ai thấy đâu đa"

Nàng nhẹ đánh lên tay cô rồi nhỏ giọng nói

"Khuê chưa trả lời chị đó..."

Cô nhìn nàng thật lâu rồi mới chịu nói

"Khuê định về nhà...."

Thấy ánh mắt ngạc nhiên và khó hiểu của nàng nhìn mình thì cô lại nói tiếp

"Khuê chỉ muốn về đó để trả lại họ những gì mà họ đã gây ra cho chị..."

Nàng đã hiểu được ý cô, cô muốn quay về đó để trả thù cho nàng. Nàng đưa tay lên ôm lấy mặt cô rồi nhẹ giọng nói

"Đừng đi có được không Khuê? Chị không muốn vì chị mà Khuê gây ra tội lỗi, chị không muốn Khuê vì thù hận mà đánh mất mình"

Cô khẽ lắc đầu, người cô thương đã chịu quá nhiều đau khổ rồi. Những người đó phải trả giá cho những gì mà họ đã làm, cô không cam tâm nhìn những con người đó nhởn nhơ sống như vậy. Nàng thấy cô vẫn không có ý buông bỏ thì lại nói tiếp

"Chị xin Khuê đừng vì thù hận mà vướng vào vòng luẩn quẩn này. Chị tin vào nhân quả, những người sống ác sớm hay muộn gì họ cũng sẽ phải trả giá. Chị chỉ cần Khuê bình an, hạnh phúc mà thôi"

Cô im lặng nghe từng lời nói của nàng, người cô thương sao mà hiền quá, nàng không giận, không oán trách những người đó hay sao?. Cô rất muốn trả thù cho nàng nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng và sợ hãi của nàng cô lại không nỡ. Nàng sợ mất cô, sợ cô mãi vì thù hận mà quên đi bản thân mình, cô nhìn nàng hồi lâu rồi khẽ gật đầu với nàng, nếu nàng không muốn thì cô sẽ không làm. Cô cũng sẽ tin vào nhân quả như cách nàng nói, nhưng nếu họ mà còn đụng vào nàng thì bằng bất cứ giá nào cô cũng sẽ không nhịn nhục mà nhân nhượng nữa.