Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 111: Vận mệnh



Sở Thanh Phong lái xe đến tiểu khu của Diệp Tuệ Linh, mới ý thức mình không lý trí, hiện tại trễ như vậy, thật sự không phải thời gian bái phỏng bằng hữu, hơn nữa mình tựa hồ có chút chật vật, Diệp Tuệ Linh là bạn từ nhỏ, sẽ không quá mức xấu hổ, chỉ là không biết nên giải thích với Diệp Tuệ Linh thế nào mới tốt. Bất quá nếu đã đến đây, thì sẽ không có đạo lý trở về, nàng thật sự không biết mình có thể đi nơi nào, trong nhà có Cố Dao, nàng không muốn về, không biết nên đối mặt ra sao, lúc này nàng phi thường không muốn nhìn thấy Cố Dao.

Trước kia bởi vì ở cùng với Cố Dao, Sở Thanh Phong không liên hệ vị bằng hữu tốt nhất này, tiềm thức cũng có điểm tránh né, mình thích phụ nữ, khó giải thích, hiện giờ nghĩ đến, thật sự là áy náy. Mà Diệp Tuệ Linh cũng chưa từng chủ động liên hệ mình, không biết vì sao đây? (vì Linh tỷ cũng thích phụ nữ đó chế =]])

Ở cửa, nhập giọng nói cần tới nhà Diệp Tuệ Linh, thuận lợi tiến nhập tiểu khu, tìm một vị trí dừng xe, đi trên con đường quen thuộc dẫn lên nhà Diệp Tuệ Linh.

Trong nhà, Diệp Tuệ Linh đang đứng ở cửa, cầm microphone ngơ ngác, Lâm Tử Vận kỳ quái, hỏi: "Tuệ Linh tỷ tỷ, làm sao vậy?"

Diệp Tuệ Linh xoay người lại, đặt microphone ở trên ngực, nhìn Lâm Tử Vận, vẻ mặt có chút khẩn trương, nói: "Tử Vận, Thanh Phong lên đây."

Lâm Tử Vận nhíu mi, nghi ngờ nói: "Đến cũng đã đến rồi, chị khẩn trương cái gì?"

Diệp Tuệ Linh không nói chuyện, chỉ nhìn Lâm Tử Vận, mày nhíu lại, không biết nghĩ cái gì. Lâm Tử Vận ý nghĩ xoay chuyển mau lẹ, thấy nàng bộ dạng này, liền đoán ra: "Chị sợ Thanh Phong tỷ tỷ thấy em ở đây, sợ chị ấy biết quan hệ của chúng ta?"

"Không." Nghe Lâm Tử Vận nói như vậy, Diệp Tuệ Linh vội vàng phủ nhận, treo microphone lên, vừa đi về phía Lâm Tử Vận vừa nói: "Tử Vận, tôi chỉ hi vọng em đừng bực bội với Thanh Phong, dù sao cậu ấy cũng là bằng hữu tốt nhất của tôi."

Lâm Tử Vận biết ý tưởng của Diệp Tuệ Linh, ai cũng muốn người yêu của mình có thể cùng bằng hữu của mình ở chung hòa thuận, điểm ấy đối với cô mà nói, quả thật là yêu cầu đơn giản, tự nhiên đáp ứng: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị cứ yên tâm, người nào không biết Lâm Tử Vận em luôn luôn tri thư đạt lễ cùng ôn nhu hiền lành, không thành vấn đề."

Diệp Tuệ Linh sắc mặt cổ quái nhìn Lâm Tử Vận thề thốt, hoàn toàn không tin, Lâm Tử Vận cùng Sở Thanh Phong ngôn ngữ sắc bén, bộ dạng châm chọc, nàng cũng không phải chưa thấy qua, bất quá khẩn trương bởi vì Lâm Tử Vận mà tốt lên không ít, nhìn Lâm Tử Vận lắc đầu cười cười, tràn đầy bao dung cùng cưng chiều, ôn nhu nói: "Ai, em đó nha. Thật hy vọng em có thể làm như những gì em nói."

"Hừ." Lâm Tử Vận thấy Diệp Tuệ Linh trầm tĩnh lại, giống như Khổng Tước ngạo kiều "hừ" một tiếng, nói: "Em đi cắt chút trái cây, để chiêu đãi bằng hữu tốt nhất của chị đây."

Hai người nhìn nhau cười, Lâm Tử Vận đứng lên đi vào bếp, Diệp Tuệ Linh lắc đầu bật cười, cuộc sống có Lâm Tử Vận quả nhiên là thiếu đi rất nhiều phiền não, nhiều hơn không ít niềm vui.

Sở Thanh Phong tới cửa nhà Diệp Tuệ Linh, bấm chuông, chốc lát cửa mở ra, chỉ thấy Diệp Tuệ Linh mỉm cười, mặc váy ngủ, bằng hữu vẫn là xinh đẹp như vậy, xấu hổ cười nói: "Muộn như vậy, không quấy rầy cậu nghỉ ngơi đi?"

"Chúng ta là ai, cần khách khí như vậy sao? Mau vào đi." Diệp Tuệ Linh kéo Sở Thanh Phong tiến vào, miệng trách móc nói, quan hệ của các nàng thật đúng là không cần khách khí như vậy. Diệp Tuệ Linh để Sở Thanh Phong ngồi xuống, rót một ly nước cho nàng, nhất thời không có ngôn ngữ, nàng hiểu rõ bằng hữu của mình, nhìn bộ dáng cùng khẩu khí của cậu ấy, cũng biết trong nội tâm cậu ấy nhất định có việc, nhưng cũng không vội hỏi, nếu cậu ấy muốn nói thì nhất định sẽ nói thôi.

Sở Thanh Phong có một đoạn thời gian không tới, trong lòng cảm giác thân thiết đã lâu, nhìn xung quanh một lần, vừa nói vừa cười: "Lâu như vậy không có tới, nhà cậu sạch sẽ không ít ha."

Diệp Tuệ Linh vốn là người không tinh việc nhà, lúc trước nhà nàng không bẩn nhưng rất lộn xộn. Có Lâm Tử Vận rồi, liền thay đổi rất lớn, nghe Sở Thanh Phong nói thế, Diệp Tuệ Linh trong lòng có chút ngọt ngào, lại không biểu hiện ra, chỉ lắc đầu bật cười, không đáp trả bạn tốt giễu cợt.

Hai người nhìn nhau mỉm cười một hồi, Diệp Tuệ Linh hỏi: "Thanh Phong, mình hiểu cậu mà, cậu về muộn như vậy, đã gặp chuyện gì sao?"

Sở Thanh Phong cười, không phủ nhận, lại nhất thời trầm mặc, nàng thở dài, cúi đầu bưng ly nước, không biết nghĩ cái gì. Diệp Tuệ Linh không thúc giục, lẳng lặng chờ đợi, đi tìm bằng hữu nói hết, tổng cần một quá trình, nàng hiểu rõ.

Sở Thanh Phong do dự, chuyện giữa mình và Cố Dao, phải mở miệng thế nào đây, nàng không lo lắng bằng hữu của mình sẽ xem nhẹ mình, nhưng cảm giác có chút xấu hổ, còn có chính là nội tâm không quá nguyện ý nói ra chuyện Cố Dao là gian tế Tàng Huyền Thanh phái đến bên cạnh mình, mặc dù biết bằng hữu không phải loại người nhiều chuyện, nhưng trong tiềm thức nàng vẫn không muốn tiền đồ của Cố Dao bị ảnh hưởng.

"Tuệ Linh, kỳ thật mình..." Một lát sau, Sở Thanh Phong ngẩng đầu lên, vừa muốn nói chuyện, lại đột nhiên nghe được phòng bếp truyền ra một tiếng vang, nàng làm cảnh sát, cho nên đặc biệt linh mẫn, tiếng động vang lên một chút liền dừng, nàng theo bản năng quay đầu nhìn, bởi vì phòng bếp còn cách bức tường, nhìn không thấy, nàng quay đầu lại hỏi Diệp Tuệ Linh: "Còn có người khác?"

Diệp Tuệ Linh hơi xấu hổ, tựa hồ đây là tiểu bí mật thẹn thùng, đột nhiên có một ngày bị người ta phát hiện, mặt nàng không khỏi hồng lên một chút, nhẹ nhàng gật đầu. Xem Diệp Tuệ Linh phản ứng như vậy, Sở Thanh Phong theo bản năng thầm nghĩ: "Không phải là mình tới đột ngột, phá hư chuyện tốt của Diệp Tuệ Linh đó chứ?"

Đêm đã khuya, Diệp Tuệ Linh đã mặc đồ ngủ, Sở Thanh Phong không thể không nghĩ đen tối, tuy rằng nàng tin bằng hữu của mình tuyệt đối không phải loại người tùy tiện, nhưng cũng hiểu được nếu lưỡng tình tương duyệt cũng chẳng có gì lạ, chỉ là nàng không hướng nữ nữ phương diện suy nghĩ, nàng không có khả năng bởi vì chính mình thích nữ tử, sẽ đem bằng hữu cũng hướng phương diện kia, hơn nữa nàng hiểu rõ bạn mình, tính hướng tuyệt đối bình thường, chỉ cho rằng tri kỷ nào đó của Diệp Tuệ Linh thôi. Nghĩ như thế, Sở Thanh Phong xấu hổ, có nên cáo từ rời đi hay không, để tránh quấy rầy bọn họ.

Vừa vặn, một giọng nói Sở Thanh Phong tuyệt đối không thể nghĩ đến từ sau lưng vang lên, thanh âm kia là của phụ nữ, rất quen thuộc, mềm mại đáng yêu dễ nghe: "Thanh Phong tỷ tỷ, đến ăn chút trái cây đi." Sở Thanh Phong quay đầu lại, đã thấy Lâm Tử Vận cười khanh khách, cô có chút xinh đẹp mặc áo ngủ cùng một kiểu dáng với Diệp Tuệ Linh, bưng một mâm trái cây, nhàn nhã đi tới.

Sở Thanh Phong như gặp quỷ, trừng to mắt nhìn Lâm Tử Vận, áo ngủ trên người cô, kiểu dáng hệt như Diệp Tuệ Linh, chẳng qua của Diệp Tuệ Linh là màu trắng, của cô là màu đen thôi, không cần giải thích nhiều chi. Sở Thanh Phong chưa hoàn hồn, nhìn Lâm Tử Vận kinh dị hỏi: "Lâm Tử Vận, sao cô lại ở đây hả?"

Lâm Tử Vận nhún vai, không thấy một chút khẩn trương, vẫn là tự nhiên, cô đi đến cạnh Diệp Tuệ Linh, đặt trái cây lên bàn, không trả lời vấn đề này, mà là mỉm cười, rất lễ phép nói: "Thanh Phong tỷ tỷ, ăn trái cây đi."

Nói xong câu đó, Lâm Tử Vận liền ngồi xuống cạnh Diệp Tuệ Linh, duy trì thản nhiên, mỉm cười nhìn Sở Thanh Phong, không hề luống cuống. Diệp Tuệ Linh xấu hổ muốn chết, mặt xoay đến bên kia, giả điên cái gì cũng không biết, tư thái y chang đà điểu, trong lòng âm thầm thở dài, Lâm Tử Vận quả nhiên là rất có lễ phép, kêu "tỷ tỷ" không ngừng, mà sao nàng cảm thấy Lâm Tử Vận như đang khoe khoang vậy ta?

Sở Thanh Phong xem Lâm Tử Vận, lại xem Diệp Tuệ Linh, còn cần giải thích sao? Bất quá nàng như cũ là khó có thể tin, dĩ vãng không chỉ một lần nghe bằng hữu nói bị Lâm Tử Vận cuốn lấy có bao nhiêu phiền, nói Lâm Tử Vận đáng ghét cỡ nào, sao bây giờ lại lòi ra kết quả này hả? Thật sự không thể tưởng được, nàng không thể không nghĩ theo cách khác, là Lâm Tử Vận dùng thủ đoạn vô lại, quấn quít lấy Diệp Tuệ Linh, sau đó Diệp Tuệ Linh liền để cô ở nhờ một đêm? Ừ, có lý, vì thế liền hỏi Diệp Tuệ Linh: "Tuệ Linh, này...?"

Nếu bằng hữu đã hỏi rồi, Diệp Tuệ Linh đương nhiên không có khả năng tiếp tục làm đà điểu, mặt nàng đỏ lựng, có điểm lúng túng nói: "Thanh Phong, kỳ thật... Kỳ thật Tử Vận không xấu, ở chung lâu thì sẽ biết, kỳ thật... Em ấy rất tốt."

Sở Thanh Phong trầm mặc, nàng tựa vào ghế sa lon, ánh mắt có chút lợi hại nhìn Lâm Tử Vận, lại nhìn Diệp Tuệ Linh, trong lòng không khỏi lấy chính mình cùng Cố Dao ra so sánh, Cố Dao là thủ hạ của Tàng Huyền Thanh, Lâm Tử Vận cũng vậy, Tàng Huyền Thanh đã đặt bao nhiêu tay chân? Nàng không thể không suy nghĩ sâu xa bởi vì nàng cùng Diệp Tuệ Linh đều dính vào hai người có quan hệ với Tàng Huyền Thanh.

Nàng vốn là tính toán tìm đến Diệp Tuệ Linh nói hết, cái này ngược đời, không bằng trực tiếp hỏi luôn, nói ra rõ ràng, nàng nhìn chằm chằm Lâm Tử Vận hỏi: "Cô cùng Cố Dao đều được Tàng gia nhận nuôi, phía trước cô và Cố Dao giả vờ không quen biết, có mục đích gì? Cô và Cố Dao đều bị Tàng Huyền Thanh sai khiến?"

Nghe nói như thế, hai mắt Lâm Tử Vận nháy mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, trong lòng cô thầm than, xem ra Dao đã xảy ra chuyện, chỉ không biết có nghiêm trọng không, nhưng sắc mặt lại thản nhiên. Diệp Tuệ Linh nghe được Sở Thanh Phong nói lời này, kinh ngạc nhìn Sở Thanh Phong, nàng mới biết, nguyên lai cô cảnh hoa xinh đẹp thoạt nhìn thanh thuần kia là người của Tàng Huyền Thanh, còn cùng Lâm Tử Vận là chị em nuôi, nàng chưa từng nghe Lâm Tử Vận nhắc tới. Nghĩ vậy, không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tử Vận.

Lâm Tử Vận người này kỳ thật thanh cao muốn chết, cho dù cô chịu hàng vạn hàng nghìn ánh nhìn chăm chú vẫn có thể thản nhiên như không, nhưng cô lại không thể chịu đựng được Diệp Tuệ Linh hiểu lầm. Cô nhún nhún vai, đối lời Sở Thanh Phong nói có chút khinh thường, nhưng ở mặt ngoài lại nhu thuận, không xấu hổ không giận dữ, thản nhiên trả lời: "Đúng, tôi và Cố Dao đích xác đều là nhi đồng Tàng gia nhận nuôi, nhưng nếu nói là bị Đại tỷ sai khiến, là hoàn toàn không có. Thanh Phong tỷ tỷ, tôi cảm thấy chị đang vơ đũa cả nắm đấy, người Tàng gia không nhất định đều tội ác tày trời, Đại tỷ kỳ thật rất tốt, chị ấy cho tới bây giờ cũng sẽ không lấy ân huệ đó ra uy hiếp chúng tôi làm chuyện gì cả. Chức nghiệp của tôi và Dao, đều là tự chúng tôi ưa thích, lựa chọn."

Nói tới đây, Lâm Tử Vận bỗng nhiên quay đầu nhìn Diệp Tuệ Linh, nói tiếp: "Lúc trước tôi và Cố Dao giả vờ không quen biết, bởi vì tôi suy nghĩ cho Cố Dao, ba người chúng ta đều biết cái gọi là cơ quan tư pháp, có một tầng này tồn tại, đối với Cố Dao mà nói rất là trí mạng, nếu như bị người khác biết em ấy và Tàng gia có quan hệ, em ấy còn có tiền đồ hay sao?" . đam mỹ hài

Lâm Tử Vận giải thích rất có đạo lý, mặc kệ Sở Thanh Phong tin hay không, dù sao Diệp Tuệ Linh là tin, nàng nghe Lâm Tử Vận nói xong, rõ ràng gật đầu một cái, tỏ vẻ chính mình tin tưởng Lâm Tử Vận, nhưng Sở Thanh Phong không tin, nàng hỏi: "Vậy việc Cố Dao bị Tàng Huyền Thanh sai khiến, tiến vào tổ trọng án, tiếp cận tôi, thậm chí còn cùng tôi... Cô giải thích thế nào?"

Lâm Tử Vận nghe lời này, chân mày cau lại, cô luôn xem Cố Dao như em gái ruột thịt, cũng luôn khiêm nhượng sủng ái em ấy, biết Cố Dao thật sự thích Sở Thanh Phong, lúc này tự nhiên suy tư nên Cố Dao tìm về một ít đường sống, cô suy nghĩ một hồi, hỏi lại Sở Thanh Phong: "Thanh Phong tỷ tỷ, không biết chị có tin vào vận mệnh không?"

Sở Thanh Phong cũng nhíu mi, bản lĩnh nói nhảm của Lâm Tử Vận nàng kiến thức nhiều lắm, nghĩ đến Lâm Tử Vận lại muốn nói nhảm, còn là chủ đề trọng yếu, vì thế hừ lạnh một tiếng, không đáp, ánh mắt nghiêm khắc nhìn chằm chằm Lâm Tử Vận, đòi cô đưa đáp án. Sở Thanh Phong như thế, kỳ thật cũng tỏ rõ lòng mình cần một đáp án, nàng cùng Cố Dao, tổng cần hiểu rõ.

Lâm Tử Vận mỉm cười, cũng không để ý tới Sở Thanh Phong có nghe hay không, nói: "Vận mệnh, rất nhiều người sẽ cho rằng đây là mê tín, nhưng tôi lại tin, có phải mê tín hay không phải tuỳ cách nhìn của chị. Một người sinh ra rồi lớn lên, hoàn cảnh sinh trưởng hình thành tính cách, hoàn cảnh bất đồng, đương nhiên tính cách cũng bất đồng, thành công hay là thất bại, trong mắt của tôi chính là vận mệnh."

Diệp Tuệ Linh ở một bên lẳng lặng, nghiêm túc lắng nghe, khi thì nhíu mi suy nghĩ, khi thì gật đầu đồng ý. Lâm Tử Vận tiếp tục nói: "Đối với tôi và Cố Dao, từ nhỏ là cô nhi, ở cô nhi viện vượt qua vài năm, sau đó được Tàng gia nhận nuôi. Đó là vận mệnh của chúng tôi, chúng tôi không thể thay đổi, chúng tôi nhất định là một phần của Tàng gia. Bởi vì vận mệnh như vậy, mà bị người quy kết là ác nhân. Chúng tôi đều có nguyên tắc làm người, hơn nữa Tàng gia cũng chưa bao giờ bức bách chúng tôi. Hai người thử nghĩ xem, nếu tôi và Dao không được Tàng gia nhận nuôi, bây giờ sẽ như thế nào? Không dám nói quá xấu, nhưng tôi dám khẳng định, tuyệt đối không tốt như hiện tại đâu."

Nói tới đây Lâm Tử Vận tựa hồ nhớ ra cái gì đó, cười lạnh một tiếng, ngữ khí trở nên có chút châm chọc: "A! Cô nhi viện quy định, đến tuổi trưởng thành, bọn họ sẽ không nuôi nữa, mà là cần tự lực cánh sinh, chỉ là dựa theo chế độ giáo dục nước nhà, 18 tuổi chỉ mới tốt nghiệp trung học, học phí đại học thì tính sao đây? Thử hỏi có người nào có thể vừa đi học vừa đi làm nuôi bản thân? Xã hội tàn khốc, chúng tôi biết mà, nữ tử trói gà không chặt như chúng tôi, nếu có khả năng, có lẽ chỉ còn lại khuôn mặt cũng không tệ lắm này đi."

Diệp Tuệ Linh nghe đến đó, trong lòng nảy sinh nồng đậm thương tiếc, lúc này nàng thậm chí cảm ơn Tàng gia, cảm tạ bọn họ chăm sóc cho Lâm Tử Vận, cho cô tiền đồ tốt, nàng thật sự không dám tưởng tượng, nếu như không có Tàng gia, Lâm Tử Vận sẽ trở thành gái điếm bồi rượu ở CLB đêm, hay sẽ trở thành hồng nhan phía sau phú hào... Đối với nàng mà nói, tất cả chuyện này rất đáng sợ.

Sở Thanh Phong cũng không ngắt lời, Lâm Tử Vận những lời này, nàng nghe vào, cũng suy nghĩ, nàng không phải không thừa nhận, Lâm Tử Vận nói đích xác có đạo lý, không ai có thể phản bác, đây là vận mệnh không thể thay đổi của Cố Dao. Nàng vẫn thương tiếc, vẫn yêu Cố Dao như trước, nhưng nàng thủy chung không thể hiểu và bỏ qua. Nàng chân chính để ý chính là, Cố Dao tiếp cận nàng, cùng nàng yêu nhau, rốt cuộc là xuất phát từ thiệt tình hay là xuất phát từ mục đích nào khác.

Lâm Tử Vận âm thầm quan sát Sở Thanh Phong, thấy nàng tựa hồ có chút thả lỏng, vì thế tiếp tục hỏi: "Chị nói Cố Dao bị Đại tỷ sai khiến, tiến vào tổ trọng án, tiếp cận chị, thậm chí cùng chị yêu nhau, những thứ này là chính chị điều tra được? Hay là Cố Dao tự thừa nhận?"

Sở Thanh Phong giương mắt nhìn thẳng Lâm Tử Vận, đối với vấn đề này, không phải kết quả điều tra, là Cố Dao tự thú nhận, liền đáp: "Là Cố Dao tự thừa nhận."

"Haha." Nghe nói như vậy, Lâm Tử Vận nở nụ cười, không hiểu nụ cười kia rốt cuộc có ý gì, nhẹ giọng nở nụ cười hai tiếng, cô lắc lắc đầu, thấm thía nói: "Thanh Phong tỷ tỷ, có đôi khi không nói lời nào cũng không có nghĩa là cam chịu. Cố Dao người này tôi hiểu rõ nhất, tôi tin tưởng chị cũng hiểu, tính khí của em ấy, chị nghĩ em ấy làm gian tế được sao? Ngay từ nhỏ lý tưởng của em ấy là trở thành cảnh sát mở rộng chính nghĩa, hơn nữa còn là tiểu hài tử quá mức thiện lương ngu ngốc, nhiều khi, em ấy tình nguyện chịu sai, cũng không nguyện người bên cạnh bị thương tổn."

"Thanh Phong tỷ tỷ, tôi nghĩ chị nên hảo hảo hỏi lòng mình, chị và Cố Dao ở chung, em ấy có thiệt tình hay không, chẳng lẽ một chút chị cũng không cảm giác được?"

Sở Thanh Phong trầm mặc. Nói tới đây, cũng không cần phải nói cái gì nữa, Diệp Tuệ Linh an bài Sở Thanh Phong nghỉ ngơi ở phòng khách, một đêm này Sở Thanh Phong không đi ngủ, nàng phải hảo hảo suy nghĩ một phen.

Thừa lúc này, Lâm Tử Vận trở lại phòng gọi cho Cố Dao, chuông vang một trận, Cố Dao mới tiếp, thanh âm ươn ướt: "Alô... Tử Vận tỷ."

Lâm Tử Vận thở dài một hơi, ngữ khí ôn nhu: "Dao, Thanh Phong tỷ tỷ của em đang ở chỗ tôi, em đừng lo lắng, không có chuyện gì cả, lời nên nói tôi đều giúp em nói, tin tưởng tôi, sẽ tốt thôi. Đêm nay cái gì cũng đừng nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt, ha?"

Trong phòng ngủ, Lâm Tử Vận nằm ngửa, nhìn trần nhà, Diệp Tuệ Linh nghiêng thân, khởi động một chút, trên cao nhìn xuống Lâm Tử Vận: "Tử Vận, tôi thật không nghĩ tới, Sở Thanh Phong thế nhưng cùng với Cố Dao."

Lâm Tử Vận nghiêng người, cùng Diệp Tuệ Linh hai mặt tướng nom, ánh mắt tràn ngập sủng nịch, tay ôn nhu giúp Diệp Tuệ Linh vén tóc ra sau tai, có chút kiêu ngạo nói: "Hừ, lúc trước em nói với chị, Thanh Phong tỷ tỷ yêu thích Cố Dao, lúc ấy chị còn không tin, hiện tại đã thấy chưa? Ánh mắt em chuẩn vô cùng tận."

Diệp Tuệ Linh quẹt miệng, xoay người nằm ngửa, đối với Lâm Tử Vận tự kỷ sớm thành thói quen, phụ họa nói: "Ừ, em lợi hại lắm."

"Bất quá... Cố Dao thật sự không phải bị Đại tỷ của em sai khiến?" Diệp Tuệ Linh bỗng nhiên hỏi, Sở Thanh Phong là bằng hữu tốt nhất của nàng, nàng tự nhiên hi vọng Sở Thanh Phong hảo.

Lâm Tử Vận nhíu mi, khẳng định nói: "Đương nhiên không phải, vừa rồi em đã nói nhiều như vậy, chẳng lẽ chị không tin em?"

Diệp Tuệ Linh thở dài, nói: "Em nói tôi tự nhiên tin, tôi chỉ lo lắng cho Thanh Phong mà thôi."

Lâm Tử Vận kéo Diệp Tuệ Linh vào lòng, đặt đầu nàng lên vai, ôn nhu vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi, không có chuyện gì, bọn họ nhất định hoà hảo."

Hai người an tĩnh một hồi, Diệp Tuệ Linh lại nhớ ra cái gì đó, hỏi: "Đại tỷ của em rốt cuộc là người như thế nào, trước kia ngẫu nhiên có nghe nói, cũng xem qua một lần, nhưng ấn tượng rất mơ hồ?"

Lâm Tử Vận nghe thế, đột nhiên nghĩ tới điều gì vui vẻ, cô nâng mặt Diệp Tuệ Linh lên, hôn môi nàng một chút, hỏi: "Có phải chị muốn gặp Đại tỷ của em? Chị xem, cha mẹ chị, em đều bái phỏng qua vài lần, mà trưởng tỷ như mẹ, chị có phải cũng nên tìm một cơ hội bái phỏng không?"

Diệp Tuệ Linh là một người khó chịu, rõ ràng trong lòng yêu thích, lại cứ làm bộ như ghét bỏ, nhỏ giọng mắng một tiếng: "Lưu manh!" Sau đó xoay đi, từ từ nói: "Việc này về sau hãy nói, hiện tại... Ngủ!"

Chương này cho tui quá nhiều cảm xúc, vui, buồn, yêu, ghét. Đặc biệt là Lâm Tử Vận, nói câu nào thấm câu đó. Tui bỗng nhớ câu nói nổi tiếng của tỷ phú Bill Gates: "Sinh ra trong đói nghèo không phải là lỗi của bạn, nhưng chết đi trong đói nghèo thì đó chắc chắn là lỗi của bạn." Ta không thể lựa chọn điểm bắt đầu, nhưng ta hoàn toàn có thể lựa chọn điểm kết thúc. (cắt, ngưng diễn sâu đi)