Phân Ngoại Yêu Nhiêu

Chương 129: Đại tỷ



Cố Dao không phải người cường thế, đối với người cô yêu phần lớn là thuận theo, nhận được Tàng Huyền Thanh điện thoại, tuy rằng có nghi hoặc lại không có nghi vấn, cô đồng ý. Lúc này cô đang ngồi trên xe Sở Thanh Phong, hai người đang trên đường đi làm.

"Tỷ tỷ." Cố Dao cúp điện thoại, nhìn Sở Thanh Phong đang lái xe, kêu một tiếng.

"Hả? Làm sao vậy?" Sở Thanh Phong quay đầu hỏi, dự cảm hẳn là có quan hệ với cuộc gọi kia.

Cố Dao nói: "Đại tỷ của em gọi điện thoại nói, nếu chúng ta rảnh, giữa trưa đi qua ăn bữa cơm."

Sở Thanh Phong giật mình, không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, trong lòng sinh ra một ít bất an, nàng không trả lời, quay đầu đi, tay lơ đãng nắm chặt tay lái, một lát sau mới nói: "Ừ, đi thôi."

Sở Thanh Phong đến văn phòng tổ trọng án sớm hơn Cố Dao, gật đầu đáp lại đồng sự tiếp đón nói một câu: "Mọi người tề tụ đông đủ, sẽ mở hội nghị nhỏ." Sau đó liền vào phòng làm việc của mình.

Cố Dao chậm hai phút đi vào, Trần Hy liền bắt chuyện, tới gần cô nói: "Tổ phó nói muốn mở buổi họp nho nhỏ, vừa mới thông tri."

"A, đã biết, cám ơn." Cố Dao thái độ như cũ là khách sáo, cô biết Trần Hy có ý với mình, cho nên cố ý vẫn duy trì khách sáo.

"Haha, đừng khách khí." Trần Hy cười, có chút mất mát, hắn cảm thấy mình điều kiện không tính là tệ, vì sao Cố Dao lại không liếc nhìn mình dù chỉ một cái.

Sở Thanh Phong sửa sang lại, ra văn phòng nhìn xung quanh một chút, gặp mọi người đã đến đông đủ, liền tuyên bố họp, sau đó dẫn đầu đi vào phòng hội nghị.

Sở Thanh Phong tự chỉnh máy chiếu, đợi nàng chuẩn bị xong, ngẩng đầu thấy mọi người cũng đều tự tìm vị trí ngồi, vì thế liền trực tiếp mở máy chiếu, hé ra ảnh chụp một nam nhân trung niên, nàng chỉ vào nói: "Người này tên là Lý Khải Tân, ngoại hiệu 'thằng nhóc cứng đầu'. Mấy năm trước đã đi theo đầu mục thứ hai của Thanh Liên Hội là Lưu Tổ Thông, sau đó bởi vì đánh nhau bị chặt đứt gân chân liền thối lui ra khỏi vòng luẩn quẩn, hiện tại đang làm bảo vệ ở một nhà xưởng nhỏ ở khu vực kế bên."

Ở trong tay mỗi người đều có tư liệu Sở Thanh Phong phát ra, bọn họ không có nghi vấn, Sở Thanh Phong ấn nút chuyển tiếp, trên màn hình xuất hiện ảnh chụp Lưu Tổ Thông, nàng nói tiếp: "Người này, tin tưởng mọi người đều không xa lạ, hắn ta là Lưu Tổ Thông, trước kia là thủ hạ của tiền lão đại Thanh Liên Hội Tàng Thiên Hải, bây giờ là tổng tài công ty điền sản Lưu thị... Bọn hắn là nghi phạm sát hại Sở tổ trưởng, đều có động cơ giết người hợp lý. Nhưng... Chúng ta không có nắm giữ một chứng cứ nào, ngay cả dấu vết để lại đều không có. Về phần khẩu cung của Lý Hiểu Nhu, mọi người hẳn là xem qua, bởi vì không có chứng cứ, cho nên chúng ta không thể bắt người, hiện giờ có hai nhiệm vụ cần mọi người dốc toàn lực hoàn thành, thứ nhất, mau chóng tìm được thằng nhóc cứng đầu, thứ hai, giám thị Lưu Tổ Thông 24/24."

Bởi vì chưa có báo cáo khám nghiệm tử thi của Sở Thu, cho nên tổ trọng án đang bị giới hạn, trước khi Sở Thanh Phong kết thúc, ánh mắt đảo qua mọi người, sau đó nói: "Về công tác hậu truy quét, chúng ta cũng không thể buông, Chu Vân, tôi giao cho anh phụ trách, anh hãy chọn lựa ra hai đồng sự cùng anh mau chóng hoàn thành."

Sở Thanh Phong phân chia công tác, sau đó tuyên bố chấm dứt hội nghị, trước khi mọi người đứng lên, nàng tựa hồ đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, kêu lên: "Cố Dao, em lưu lại, theo tôi đi ra ngoài lo liệu một việc."

Cố Dao ngây ngô, sau đó cảm giác ánh mắt mọi người tụ lại đây, liền đứng thẳng người, sang sảng lên tiếng: "Vâng."

Các tổ viên khác lục tục ra phòng họp, trong nội tâm có nhiều ý tưởng, Sở Thu chết, vị trí tổ trưởng, 99% là Sở Thanh Phong tiếp nhận, khi Sở Thu còn sống đã an bài rồi, tuy rằng không nói rõ nhưng tất cả không ngu, tự nhiên nhìn ra. Hiện tại Sở Thanh Phong tiếp nhận chức vụ tổ trưởng, vậy chiếc ghế tổ phó để trống sẽ do ai ngồi vào? Mọi người tha hồ suy đoán, trong lòng đều nghĩ người được chọn, có hai người, một là Chu Vân, hai là Cố Dao.

Cố Dao theo Sở Thanh Phong ra văn phòng ngồi lên xe, Cố Dao mới hỏi: "Tỷ tỷ, chúng ta đi đâu?"

Sở Thanh Phong khởi động xe, nhìn Cố Dao một cái nói: "Đến nhà đại tỷ của em, đi ngay bây giờ. Dù sao cũng là chuyện rất trọng yếu, tôi cũng không thể lơ mơ, qua sớm, có vẻ chính thức một ít."

Cố Dao sửng sốt, do dự nói: "Tỷ tỷ, nhưng bây giờ là giờ làm việc a. Kỳ thật chúng ta qua trễ một chút, đại tỷ cũng sẽ không trách móc, chị ấy có thể hiểu được."

Sở Thanh Phong khẽ lắc đầu, nhẹ nhàng cười nhìn Cố Dao sẵng giọng: "Có lãnh đạo là tôi dẫn em trốn việc, em sợ cái gì nha."

Cố Dao nhìn Sở Thanh Phong không biết trả lời thế nào, cảm thấy hôm nay Sở Thanh Phong là lạ, nhưng cụ thể là gì thì không nói nên lời, im lặng một hồi, mới lên tiếng: "Chính là... Dù sao đây là việc tư, mà chúng ta bây giờ hẳn là đang làm việc mới đúng."

Sở Thanh Phong thu hồi nụ cười, trầm mặc nhìn phía trước, trầm ngâm: "Kỳ thật phương diện này cũng có việc công, chỉ là em không biết thôi." Một lát sau, Sở Thanh Phong mới xoay đầu lại, trên mặt vẫn ôn nhu cười, trong giọng nói mang theo một ít sủng nịch: "Dao, có đôi khi tôi suy nghĩ có lẽ làm người tùy ý sẽ tốt hơn, làm việc cẩn thận tỉ mỉ như cha tôi, có phải sẽ đối với mình quá mức tàn nhẫn, tỉ mỉ kiệt lực muốn thay đổi một vài sự tình, xem nhẹ mình và người thân, đến cuối cùng cũng không có kết quả tốt, trước đây tôi trách cứ ông, đại đa số là bởi vì ông làm sai, ông cho ông là đúng, thật là châm chọc, không phải sao? Thế giới này không tồn tại lỗi lầm chân chính, tôi luôn trách móc cha, hiện tại người đã đi nhưng tôi vẫn không biết ông đúng hay tôi đúng. May mắn, tôi không giống cha, bằng không theo tình huống của chúng ta, em có quan hệ với Tàng gia, chúng ta sẽ không thể tiếp tục nữa, không phải sao?"

Sở Thanh Phong nói xong còn có ý cười, nhưng càng về sau cũng không thấy, có chút phiền muộn, nàng thở dài: "Có đôi khi, làm người không nên quá cực đoan, hiền hoà một ít, như vậy sẽ tốt hơn."

Cố Dao giật mình, trong lòng cũng bắt đầu thở phào, hên là Sở Thanh Phong không giống Sở Thu, cô nhìn Sở Thanh Phong, nhẹ nhàng gật gật đầu, đồng ý lời Sở Thanh Phong nói, Sở Thanh Phong muốn gặp Tàng Huyền Thanh nói rõ ràng chuyện giữa các nàng. Cô thậm chí còn nghĩ đến, đại tỷ Tàng Huyền Thanh chuẩn bị tẩy trắng, người yêu Sở Thanh Phong có thể cùng đại tỷ ở chung hòa thuận, kết quả như vậy, đối với mình mà nói, hẳn là trọn vẹn và hạnh phúc nhất.

Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh ước chừng 10h30 tới Tàng gia, Diệp Tuệ Linh đối với Tàng gia xa hoa có chút sợ hãi, nhưng nàng chỉ yên lặng cảm thán ở trong lòng, chưa từng nói ra, gia đình nàng khá giả, cho nên rất khó đi hâm mộ hoặc là ghen tị người khác, chỉ là hiện tại đến Tàng gia, bởi vì tính chất gặp mặt có chút bất đồng, không khỏi có chút khẩn trương, nàng trầm tĩnh nhìn bên ngoài, âm thầm quan sát gia cảnh Tàng gia.

Lâm Tử Vận dừng xe, tắt máy, quay đầu ôn nhu mỉm cười, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, tới, xuống xe đi."

"Ừ." Diệp Tuệ Linh lên tiếng, cầm lấy lễ vật xuống xe, nàng là người không thích để lộ diễn cảm ra ngoài, cho nên thông thường càng khẩn trương, sắc mặt sẽ càng âm trầm.

Lâm Tử Vận dắt tay Diệp Tuệ Linh, cảm giác có chút ướt, dắt Diệp Tuệ Linh đi lên phía trước nhẹ nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị không cần khẩn trương, đại tỷ rất dễ thân cận."

"Ừ, tôi đã biết, tôi không khẩn trương!" Diệp Tuệ Linh cãi bướng không muốn thừa nhận. Lâm Tử Vận cười trộm không nói nữa, mặc kệ khi nào Diệp Tuệ Linh vẫn luôn đáng yêu. Lâm Tử Vận nói Tàng Huyền Thanh rất dễ thân cận, kỳ thật đó là lời nói thật, nhưng đó là bởi vì Tàng Huyền Thanh cho tới bây giờ đều đem bén nhọn giấu ở chỗ sâu nhất.

Lúc Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh đến cửa phòng khách, Tàng Huyền Thanh nằm ở trên ghế, đầu đặt lên đùi Mộ Dung Phỉ, thoải mái ngáp. Mộ Dung Phỉ cúi đầu, chuyên chú nhìn cô.

Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh đứng ở cửa, nhìn thấy tình cảnh này, hai người kia quên mình, hình thức ở chung an nhàn lại tự nhiên. Diệp Tuệ Linh nhìn thấy, trong lòng không biết có cảm giác gì, trong nháy mắt có một chút hâm mộ, ở chung như vậy, hẳn là sẽ rất tốt đẹp.

"Đại tỷ." Lâm Tử Vận kêu một tiếng, liền lôi kéo Diệp Tuệ Linh vào. Tàng Huyền Thanh vừa ngáp một cái, nghe được tiếng kêu, nhìn qua hướng Lâm Tử Vận, khóe miệng liền mỉm cười thân thiện, chống tay ngồi dậy, ngữ khí ôn nhu, ứng thanh: "Tới rồi, mau vào đi, đến đây ngồi."

Mộ Dung Phỉ giương mắt im lặng nhìn hai người, trên mặt không có biểu tình, như cũ là lãnh khốc. Diệp Tuệ Linh đi đến đối diện Tàng Huyền Thanh, không ngồi xuống, cơ hồ là có chút do dự cùng xấu hổ, ánh mắt dừng trên mặt Mộ Dung Phỉ một chút, sau đó mới chuyển qua Tàng Huyền Thanh, mở miệng nói: "Đại... Đại tỷ, xin chào."

Diệp Tuệ Linh kêu Tàng Huyền Thanh đại tỷ, là theo Lâm Tử Vận, theo như quan hệ của các nàng, nên kêu như vậy, nhưng lần đầu tiên thật sự có chút khó khăn mở miệng cùng xấu hổ. Sau đó nàng cũng nên cùng Mộ Dung Phỉ chào hỏi, nhưng bây giờ không biết nên xưng hô Mộ Dung Phỉ ra sao mới đúng, xét quan hệ của Mộ Dung Phỉ và Tàng Huyền Thanh, là đại tẩu hay là tỷ phu? Dựa theo tuổi tác, Mộ Dung Phỉ nhỏ hơn nàng khá nhiều, có thể kêu muội muội hay là gọi thẳng tên, nhưng nếu kêu như vậy, vai vế không phải là rối loạn thôi! Vì thế nàng chào hỏi Tàng Huyền Thanh xong, ánh mắt chuyển qua Mộ Dung Phỉ, môi giật giật, không biết mở miệng nói gì, xấu hổ luống cuống.

Tàng Huyền Thanh nhìn Diệp Tuệ Linh, hữu hảo mỉm cười, thấy nàng xem Mộ Dung Phỉ, đã đoán được vài phần, liền mềm nhẹ mở miệng nói: "Tuệ Linh phải không, em đừng khách khí, ngồi đi."

Nghe Tàng Huyền Thanh nói, Diệp Tuệ Linh bỏ quên ý tưởng chào hỏi Mộ Dung Phỉ, thật sự cũng không biết nên tiếp đón thế nào, nàng ngồi theo Lâm Tử Vận ở bên trái Tàng Huyền Thanh.

Tàng Huyền Thanh nâng tay vung hai cái, người hầu liền bưng hai ly nước tới, động tác cung kính có độ đặt ở trước mặt Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh, sau đó đi ra, cả quá trình không nói một câu, dáng vẻ thật đúng chỗ, điều này làm cho Diệp Tuệ Linh lại càng cảm khái Tàng gia xa hoa.

"Uống nước đi em, cơm trưa còn cách một đoạn thời gian, chúng ta tán gẫu một chút." Tàng Huyền Thanh mỉm cười nói.

Diệp Tuệ Linh lấy ra lễ vật, hai tay cầm lấy phóng tới trên mặt bàn, hướng Tàng Huyền Thanh nhẹ nhàng mà đẩy, nói: "Lần đầu tiên tới, đây là một chút tâm ý của em, hi vọng đại tỷ thích."

Tàng Huyền Thanh cầm lên nhìn thoáng qua là trà Long Tĩnh thượng đẳng, cũng không thoái thác, một lần nữa buông, nói: "Tuệ Linh, cám ơn em, tôi rất thích."

"Vâng, đại tỷ thích là tốt rồi." Diệp Tuệ Linh vẫn còn khiên cưỡng, có vẻ câu nệ phụ hoạ lời Tàng Huyền Thanh. Lâm Tử Vận cũng không giúp đỡ, cô tọa ở một bên bưng ly nước, hứng thú im lặng nhìn các nàng.

"Tuệ Linh, kỳ thật tôi đối với em cũng không xa lạ a." Tàng Huyền Thanh đột nhiên nói. Diệp Tuệ Linh có chút nghi hoặc nhìn Tàng Huyền Thanh, không biết sao cô nói như vậy, tiếp theo liền nghe Tàng Huyền Thanh nói: "Tử Vận thường xuyên nhắc tới em. Ừ... Tôi nghĩ, hẳn là khoảng 4-5 năm, từ lúc Tử Vận lần đầu tiên lên toà án."

Diệp Tuệ Linh nghe lời này, thoáng chốc đỏ mặt, xấu hổ vô cùng, nhưng không thể phủ nhận trong nội tâm cảm động, vì Lâm Tử Vận yêu mà cảm động, không khỏi trộm đưa mắt nhìn Lâm Tử Vận, sau đó xấu hổ nói với Tàng Huyền Thanh: "Đại tỷ, chị nói đùa."

Lâm Tử Vận nghe Tàng Huyền Thanh nói, cũng im lặng, Tàng Huyền Thanh khoa trương quá lớn, cái gì mà thường xuyên nhắc tới, tối đa cũng chỉ ngẫu nhiên 1-2 lần mà thôi, hơn nữa Tàng Huyền Thanh căn bản chưa từng thích tâm sự tỷ muội, bất quá Lâm Tử Vận cũng không trách Tàng Huyền Thanh, ngược lại có điểm cảm kích vì biết Tàng Huyền Thanh kiên cố tình cảm giữa mình và Diệp Tuệ Linh, mặc kệ sự thật có phải như vậy hay không, cứ cho rằng nó đúng đi. Cô không giải thích, chỉ im lặng nhìn, cô cảm thấy xem người yêu cùng người nhà trao đổi, rất thú vị.

"Nha? Không tin?" Tàng Huyền Thanh giả vờ kinh ngạc, sau đó có chút trêu đùa nhìn về phía Lâm Tử Vận, nói: "Tử Vận, em nói tôi có giống đang giỡn không? Tôi nói sự thật, đúng không?"

"Vâng, đích xác." Lâm Tử Vận buông ly phối hợp Tàng Huyền Thanh gật gật đầu, sau đó đối Diệp Tuệ Linh trách móc thẹn thùng, nói: "Tuệ Linh tỷ tỷ, chị xem, em chung tình với chị cỡ nào, ngay cả đại tỷ cũng biết kìa."

Mặt Diệp Tuệ Linh càng đỏ, tay trộm nhéo Lâm Tử Vận, xấu hổ cười không nói. Cả quá trình, Mộ Dung Phỉ không thay đổi diễn cảm, tựa hồ một chút cũng không cảm thấy hứng thú.

Tàng Huyền Thanh biết Mộ Dung Phỉ là người như vậy, cô kéo Mộ Dung Phỉ để nàng nằm lên đùi mình, tay nhu nhu vành tai. Tàng Huyền Thanh không phải cố ý mà làm rất tự nhiên, cô không cần để ý cách nhìn của người khác.

Diệp Tuệ Linh yên lặng nhìn Mộ Dung Phỉ, không khỏi có chút xấu hổ cùng bất an, dù sao lúc ấy Mộ Dung Phỉ đánh lén cảnh sát, nàng là quan chủ khống, không biết có phải do Mộ Dung Phỉ trách móc chính mình, nên mới như thế.

Tàng Huyền Thanh là một phụ nữ mẫn cảm và thông minh, ngẩng đầu thấy ánh mắt cùng diễn cảm của Diệp Tuệ Linh, trong lòng nghĩ một chút, đoán được vài phần, sau đó đối Diệp Tuệ Linh cười cười nói: "Tuệ Linh, em đừng để ý, Mộ Dung mặc kệ đối ai đều là cái dạng này. Chuyện trước kia đều là việc công, đó là công tác của em, chúng tôi sẽ không để ý, cũng hi vọng em bỏ qua cho tôi."

Diệp Tuệ Linh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tàng Huyền Thanh, trong lòng thầm than, sức quan sát của Tàng Huyền Thanh quá lợi hại, ánh mắt kia tựa hồ có thể nhìn thấu mọi người, chuẩn xác đoán được tâm tư của mình, nàng lặng đi một chút, nói: "Đại tỷ, em không để ý, chị yên tâm."

Diệp Tuệ Linh trả lời là tỏ rõ thái độ, nàng đã cùng Lâm Tử Vận cùng một chỗ, tựu sẽ không để ý những việc trước kia của Tàng gia, nàng cũng nghe Lâm Tử Vận nói Tàng Huyền Thanh chuẩn bị tẩy trắng.

Tàng Huyền Thanh cười cười, vừa mở miệng muốn nói cái gì, lại đột nhiên dừng lại, sau đó mang theo mỉm cười, tầm mắt cố định ở bên kia cửa.

Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận nghi hoặc, theo ánh mắt nhìn qua, thấy Cố Dao và Sở Thanh Phong đang đi tới. Diệp Tuệ Linh và Lâm Tử Vận đều lặng đi, sau đó đối diện lấy ánh mắt đối thoại. Diệp Tuệ Linh nói: "Sao em không nói cho tôi biết Thanh Phong và Cố Dao cũng tới?" Lâm Tử Vận trả lời: "Em cũng không biết a."

Cố Dao dẫn Sở Thanh Phong đi đến cửa phòng khách, nhìn vào trong, hơi bất ngờ, không nghĩ tới Lâm Tử Vận và Diệp Tuệ Linh cũng ở đây, kêu lên: "Đại tỷ, Tử Vận tỷ."

Sở Thanh Phong và Diệp Tuệ Linh kinh ngạc nhìn nhau, hơi nhíu mi, rất nhanh buông ra, trên mặt cơ bản không có diễn cảm, bất luận kẻ nào cũng nhìn không ra trong nội tâm nàng nghĩ đến cái gì, có thái độ gì.

Tàng Huyền Thanh mỉm cười, son đỏ nổi bật, nhìn ra cửa nói: "Dao, Sở cảnh quan, vào đi, đều là người một nhà, đừng khách khí."

Người một nhà? Sở Thanh Phong hơi híp mắt, nhìn Mộ Dung Phỉ nằm trên đùi Tàng Huyền Thanh, trong lòng trầm ngâm về những lời của Tàng Huyền Thanh, người một nhà...

Xáp lá cà =)))