Phán Quan

Chương 57



Văn Thời nhìn hắn, nói thật không được mà lấy cớ cũng chẳng xong, chỉ có thể nói: “Không biết.”

Anh đứng hình trong chốc lát rồi bảo: “Anh cũng đã ngủ được đâu.”

Tạ Vấn “ừ” một tiếng.

“Vì sao?” Văn Thời hỏi.

“Hả?” Có lẽ là Tạ Vấn không nghe rõ.

“Vì sao lại không ngủ được.” Văn Thời nói.

Rõ ràng là anh không phát ra tiếng động gì, đâu đến nỗi đang nửa đêm mà lại đánh thức người ta.

Tạ Vấn không trả lời ngay. Hắn chỉ nhìn Văn Thời, lặng lẽ cười một lát rồi nói: “Ủa tôi đang hỏi cậu mà, sao lại biến thành cậu hỏi ngược lại tôi rồi?”

Khi hắn nhìn xuống, mắt chứa chẳng bao nhiêu tia sáng, như thể có một lớp kính lưu ly đang chắn trước tròng mắt, mọi cảm xúc đều ẩn núp dưới đó, mang đến cho người ta một ảo giác rằng ánh mắt ấy đong đầy vẻ thâm tình.

Nhưng trên thực tế, hắn ngắm hoa, ngắm cây, hoặc thậm chí là nhìn cục đá cũng chỉ bằng một ánh mắt ấy thôi.

Văn Thời biết điều này.

Nhưng vào đêm khuya tĩnh lặng không bị quấy rầy, công tắc lười biếng trong anh lại bị chạm trúng, anh cứ đứng trong phạm vi tầm nhìn như thế một lúc.

Không biết ve sầu nhà ai dậy sớm, một tiếng kêu kéo dài vọng tới từ phía xa. Văn Thời chớp mắt một cái, đưa mắt từ trên lầu về lại.

Trên lon coca phủ một lớp hơi nước, ngưng đọng thành giọt rồi chảy dọc xuống theo ngón tay của anh. Anh giơ tay cản nắp lon, uống một ngụm mà chẳng hề cảm nhận được gì.

Sau khi nuốt xuống luồng nước mát mẻ này, anh bỗng mở miệng: “Vì anh nhìn ai cũng có thể đi guốc trong bụng người ta, nhưng lại chưa đề cập tới bản thân lần nào.”

Đây là câu mà Văn Thời từng nghĩ tới nhiều lần trước đó, nhưng lại chưa từng thốt ra.

Vì không có lý do mà cũng không đúng trường hợp để nói.

Có lẽ đêm nay quá khuya, ảo giác quá nặng, dễ làm cho người ta cảm thấy xúc động.

Trên lầu im phăng phắt, Tạ Vấn không nói gì.

Văn Thời cũng không ngẩng đầu lên, nên không thấy được biểu cảm của hắn. Anh đã lường trước rằng người nọ sẽ thấy bất ngờ trước câu nói không đầu không đuôi này và không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu là Trần Bất Đáo của trước kia, người nọ sẽ cười cười cho qua. E rằng Tạ Vấn hiện giờ cũng sẽ làm thế trước mặt người ngoài. Từ thuở xưa đến bây giờ, ngoại trừ tên họ khác trước, người nọ chưa từng thay đổi một phân.

Từ nhỏ, Văn Thời đã quen nhìn thấy nụ cười như thế, nên cũng không mong đợi sau câu mình vừa nói sẽ là lời gì. Đêm nay, có lẽ bầu không khí giữa hai người bọn họ chỉ sẽ là như thế này thôi.

Anh lại uống thêm hai ngụm coca mát lạnh, bóp xẹp thân lon, chuẩn bị vứt đi và trở vào nhà, song lại bỗng nhiên nghe có tiếng bước chân trên lầu.

Chưa được ít lâu sau, tiếng bước chân đã theo cầu thang xuống dưới, xuyên qua phòng khách và ngừng lại sau lưng anh.

Văn Thời ngẩn ra một cái rồi xoay người, thấy Tạ Vấn đứng cách mình một khoảng xa trong chốc lát, cuối cùng vẫn bước xuống bậc thang vào đình viện và đi đến trước cây mai trắng.

Chắc hắn không hề ngủ một chút nào, ngay cả áo sơmi cũng chưa cởi ra, chỉ có vài cọng tóc mái rơi trên trán, để lộ chút dáng vẻ lười nhác và riêng tư.

Văn Thời cầm lon nước uống, nhìn hắn dừng bước bên cạnh mình: “Anh xuống đây làm gì?”

Có gió thổi qua đình viện, cây mai trắng lắc nhẹ. Tạ Vấn chưa nhìn Văn Thời, chỉ vươn ngón tay ra đỡ lấy nhánh cây đang đung đưa rồi mới mở miệng: “Không biết.”

Biết thừa đó là ba chữ rất đơn giản, nhưng không hiểu sao lại hàm chứa những điều nửa úp nửa mở.

Văn Thời đột nhiệt giật mình trong lòng.

“Sao lại không biết?” Anh nói.

Đình viện im lặng một lát, giọng nói của Tạ Vấn mới vang lên: “Đâu phải chuyện gì tôi cũng biết rõ.”

Đây cũng là cuộc đối thoại mà trước kia chưa từng có giữa hai người bọn họ, thế nên sự ảo giác nào đó càng sâu thẳm hơn.

“Vậy còn cậu thì sao, vì sao hơn nửa đêm rồi lại đứng đây ngắm cây?” Lúc này, Tạ Vấn mới nghiêng đầu nhìn về phía anh, “Trông dáng vẻ cũng không mấy vui vẻ nữa.”

“Cậu nhớ Thẩm lão gia tử à?” Hắn nhìn cây mai trắng trước mặt một cái, khẽ tạm ngừng giữa từng chữ được thốt ra, như thể lời hắn nói không những chỉ một mình Thẩm Kiều, mà ý của hắn là cố nhân.

Văn Thời không biết phải trả lời ra sao, dứt khoát đổi chủ đề: “Tôi không hề không mấy vui vẻ.”

“Thế sao chỗ này của cậu nhăn lại vậy nhỉ?” Tạ Vấn cong ngón trỏ, chạm lên giữa mày của mình bằng khớp đốt ngón tay.

Văn Thời: “Do thói quen thôi.”

Ngoài miệng thì nói như vậy, mặt mày của anh lại vô thức thả lỏng. Lon nhôm lạnh băng còn chút xíu, nhưng anh lại không uống, ngón tay xoay xoay nắp lon ướt nhem một cách lười biếng, khóe mắt liếc thấy Tạ Vấn ngẩng đầu nhìn lên ánh trăng.

Trước kia, bóng đêm ở núi Tùng Vân luôn rất đẹp. Khi trăng tròn, cả rừng tùng trên núi nhìn như bị phủ một lớp sương bạc. Khi tới ngày trăng lưỡi liềm xuất hiện, những vì tinh tú sáng rực lại rơi đầy trên đỉnh núi.

Nhưng họ chưa từng ngắm nó như thế này —— đứng sóng vai và ngẩng đầu nhìn lên trời giữa sự tĩnh mịch mà không người nào mở miệng.

Văn Thời nhớ lại tin nhắn mà Chu Húc gửi đến, chợt mở miệng hỏi: “Lúc nhỏ anh trông thế nào?”

Câu này được hỏi ra mà chẳng thèm báo hiệu trước, Tạ Vấn thực sự khá sửng sốt.

Cũng có thể do chưa từng có ai hỏi hắn như thế. Đám thân đồ không có lá gan đó, cũng sẽ không có lối nghĩ tò mò này. Dù sao trong mắt họ, sư phụ như vừa sinh ra đã có bộ dáng áo rộng tay dài và mù mịt tiên khí này rồi

Về phần mấy người khác… họ còn chưa thấy mặt của hắn bao giờ, chứ đâu ra cơ hội nói những lời này.

Ngay cả Văn Thời trước đây cũng chưa từng hỏi, vì biết đối với đối phương, lúc nhỏ có nghĩa là khi hắn còn chưa theo đuổi con đường sau này. Khi ấy, chắc hắn phải sống ở một nơi nào đó, có cha mẹ, có người thân, có sự ràng buộc của trần thế.

Đó thực sự là một vấn đề quá riêng tư, dù sư đồ thân tới cỡ nào cũng sẽ không động chạm tới điều đó.

Nhưng hôm nay, Văn Thời lại chợt muốn thử một chút, dù biết rất có khả năng là mình sẽ không nhận được bất cứ đáp án nào.

Quả nhiên là Tạ Vấn không hề mở miệng.

Hắn chỉ đưa mắt về từ phía chân trời. Lúc nhìn sang Văn Thời, vẻ phức tạp hiện lên trên biểu cảm trong chớp nháy, nhưng ánh mắt ấy chỉ lia nhanh qua. Khi hắn dời mắt nhìn về nơi vô định, biểu cảm đã trở về với vẻ trầm tĩnh như bình thường.

Sự tĩnh lặng như thế đúng ra phải nằm trong dự kiến, nhưng Văn Thời vẫn cảm thấy một chút thất vọng nhỏ bé.

Lúc đang định nói “xem như tôi chưa nói gì”, hoặc trực tiếp đổi chủ đề, anh đã nghe Tạ Vấn lên tiếng: “Chuyện đã lâu lắm rồi. Cậu mà không nhắc, tôi cũng chẳng nhớ rõ lắm đâu.”

Hắn không hỏi vì sao Văn Thời lại đột ngột hỏi về điều này, như thể hắn đã biết được lý do vậy.

“Lúc tôi còn nhỏ…” Tạ Vấn ngừng một hồi lâu, giọng nói trong bóng đêm nghe vào tai mới thấy trầm ấm và mơ hồ, “Áo gấm lụa là, thức ăn bằng ngọc, chưa từng chịu khổ, tay chân không chăm làm, ngũ cốc cũng không phân biệt được.”

Văn Thời hơi sửng sốt.

Mấy cọng tóc mái rời rạc của Tạ Vấn bị gió đêm thổi nhẹ trúng đôi mắt. Hắn nhíu mày một cái, quay đầu nhìn về phía Văn Thời: “Sao lại bày ra vẻ mặt này. Bất ngờ lắm hả?”

Đúng là rất bất ngờ. Nhưng có lẽ anh cảm thấy bất ngờ vì Tạ Vấn lại thực sự trả lời mình hơn.

Lúc nghe thấy mấy chữ áo gấm lụa là, thức ăn bằng ngọc ấy, có vài hình ảnh đã lóe lên trong đầu anh. Đúng là người từng mặc áo rộng dài tay, ôm cánh tay dựa lên thân cây mai trắng kia sẽ có chút dáng dấp công tử nếu cởi ra lớp sương gió lạnh lẽo mà sau này bản thân đã khoác suốt chừng cả trăm năm.

Nếu nhỏ thêm xíu nữa, trở về thuở niên thiếu, chắc hẳn cũng là chàng trai ưu tú.

Văn Thời nghĩ đến những hình ảnh đó, ngoài miệng lại nói: “Không có tí ưu điểm nào hết à?”

Nếu người hỏi câu này là thân đồ, thế thì đại nghịch bất đạo lắm. Nhưng Tạ Vấn chỉ nhướng mày một chút rồi bảo: “Cũng có. Thường tặng tiền cho người khác, học hành cũng không tồi, nhưng mà ——”

Văn Thời uống một ngụm coca, đợi hắn nói tiếp.

Tạ Vấn nói: “Tốt mã giẻ cùi.”

Văn Thời: “Ý anh là sao?”

“Thứ gì viết trong sách tôi cũng biết rõ đâu ra đấy, nhưng đóng sách lại thì trả hết mọi kiến thức lại cho sách.” Tạ Vấn nói nửa đùa nửa thật: “Muốn hại tôi thì dễ lắm, cứ chỉ vào một cây cỏ dài nào đó rồi bảo đó là cây kim ngân hoa, tôi có thể lập tức bào chế một bài thuốc cho nó, sắc pha rồi uống vô bụng một cách nghiêm túc.”

Văn Thời: “?”

Tạ Vấn: “Sau đó nên chuẩn bị một chiếc quan tài và vải bố sẵn trong nhà.”

Văn Thời: “…”

Tạ Vấn: “Có lẽ tôi còn phải bị chấm mực đỏ nữa.”

Văn Thời liếc sang hắn: “Chi?”

Tạ Vấn trả lời bình thản: “Chết quá oan uổng, dễ dính vụ xác chết vùng dậy lắm.”

Văn Thời lẳng lặng nuốt xuống một ngụm coca hơi mát, tưởng tượng cảnh đó một chút, mu bàn tay lau lên khóe môi, nghiêng đầu sang một bên.

Tạ Vấn im bặt một lát, nói bằng giọng thâm trầm: “Cậu đang cười đấy hả?”

Lúc này Văn Thời mới quay đầu lại: “Đâu có.”

“Có.” Tạ Vấn nói.

Văn Thời không chịu thừa nhận: “Bộ anh thấy à?”

Bạn đang �

“Thấy.” Tạ Vấn đưa mắt khỏi mặt của anh, ngón trỏ chạm lên trái cổ của mình một cái, bảo: “Chỗ này động đậy.”

Có lẽ hắn vốn chỉ muốn đâm thủng cái tính cãi bướng của ai đó, nhưng Văn Thời lại chợt không nói gì, chỉ nhéo lên trái cổ của mình một cái theo bản năng.

Làn da của anh trắng nõn, nhưng cũng không phải kiểu mềm mại. Dù đang đứng dưới ánh trăng, làn da ấy vẫn toát lên một nét đẹp sắc bén. Cổ của anh gầy nhom, đường cong của trái cổ trông hết sức rõ rệt.

Mới bóp xoa vài cái mà đã ửng đỏ.

Cuộc đối thoại đột nhiên ngừng lại, không ai mở miệng nữa, bầu không khí trong đình viện lập tức trở nên căng thẳng. Sau ít lâu, dường như trong nhà có người đã tỉnh, tiếng lê dép thoáng truyền tới, tựa như khều lên sợi dây đang bị kéo căng.

Văn Thời ngước mắt nhìn lên.

Tạ Vấn xoay người nhìn về phía phòng khách, như là đang lắng nghe tiếng động bên kia. Sau một lát, hắn mới quay đầu lại và hỏi: “Còn không cao hứng nữa không?”

“Không.” Văn Thời nói.

Tạ Vấn “ừ” một tiếng, nói: “Vậy trở về phòng đi ngủ đi.”

Họ một trước một sau băng qua phòng khách. Lúc đi tới gần cầu thang, Hạ Tiều cũng vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh trong trạng thái mê man, tóc nhìn như ổ gà, ngón tay còn gãi bụng thông qua áo thun nữa chứ.

Thình lình nhìn thấy hai bóng người, cậu suýt nữa đã bị hù đến nỗi hồn bay lạc lối.

“Đừng có nằm đờ ra.” Văn Thời vừa thấy cậu tách chân, đã biết cậu sắp ỉu xìu trượt xuống đất.

Lúc này Hạ Tiều mới nhận ra một trong hai cái bóng đó là anh mình, vội vàng vuốt ngực than thở bằng giọng điệu sống sót sau tai nạn: “Làm em sợ muốn chết.”

Than thở xong, cậu mới biết bóng người còn lại là Tạ Vấn.

Sau đó, cậu nhận ra lúc này chỉ mới bốn giờ sáng, ánh trăng sáng tỏ, trời đen thùi lùi, anh mình và ông chủ Tạ không ngủ được rồi đứng đây làm gì?

Có lẽ vì lên mạng nhiều, trong đầu cậu vô thức lóe lên hai chữ —— hẹn hò. Sau đó cậu bị dọa sợ tê cứng, không biết vì hai chữ này nghe khá đáng sợ, hay là hai người này đáng sợ hơn nữa.

Bạn học Tiểu Tiều dùng sức lắc đầu, vứt bay suy nghĩ ngu si này đi mất, hỏi: “Mấy anh đang…”

Cậu thực sự không nghĩ ra đáp án, nên để lại chỗ trống để hai vị này tự điền, ai dè Tạ Vấn chỉ về phía phòng và bảo: “Đi ngủ đi.”

“Dạ.” Tiểu Tiều vừa nghe thấy mệnh lệnh đã di chuyển, xoay người bước về phía phòng nghỉ. Khi cánh cửa đối diện với tấm lưng, cậu mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, hai vị ngoài cửa kia đều trốn tránh và không điền vào chỗ trống mà cậu đã chừa ra.

Phòng của Hạ Tiều kẽo kẹt khép lại, Văn Thời cũng bước vào phòng ngủ, Tạ Vấn lại đi dọc theo cầu thang lên lầu.

Văn Thời nghe tiếng bước chân của hắn, chợt ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy Tạ Vấn quẹo qua chỗ rẽ của cầu thang, sau đó bước chân dừng lại một cái, không biết có phải vì đã thấy anh ngoảnh đầu hay không.

“Có phải ngày mai cậu định đưa Lý tiên sinh kia về nhà không?” Tạ Vấn đứng trên cầu thang hỏi xuống anh.

Văn Thời: “Ừ.”

Vậy… anh muốn đi cùng không?

▓▒░(°◡°)░▒▓

Chú thích nhẹ:

(*) Dạ đàm (tên chương): cuộc trò chuyện ban đêm.

HẾT CHƯƠNG 57 („• ֊ •„)