Phán Quan

Chương 69



“Không biết. Chú thực sự không hề cảm nhận được bất cứ sự ngọ nguậy nào cả. Tiểu Húc cũng chẳng la lên tiếng nào hết mà.” Làn da trắng nõn của Trương Nhã Lâm đã biến thành màu miến, nhưng hắn nói chuyện không hề bá láp.

“Dù trường hợp là nó đã bị ai đó bắt đi trong lúc ngủ đi chăng nữa, người bắt nó cũng buộc phải tới gần nó trước. Gã cách dây rối gần như thế, dù cho Tiểu Húc không lập tức tỉnh lại, bản thân dây rối cũng sẽ gây thương tích với người lạ đang tiếp cận mình với mục đích không rõ…”

Hắn càng nói mày càng nhíu chặt, ngừng một lát mới lắc đầu bảo: “Nhưng chẳng có gì cả, sóng êm biển lặng. Đây mới là điều khiến chú cảm thấy kỳ quái nhất.”

“Vậy tiếng động vừa rồi là sao?” Văn Thời hất cằm về phía đống bừa bộn trong phòng hắn.

Trương Nhã Lâm ngoảnh đầu thấy giá gỗ và thau rửa mặt đang nằm lăn lóc trên sàn, biểu cảm càng khó nhìn hơn, muốn nói rồi lại thôi.

“Chú mày nói gì đi chứ.” Trương Lam đập hắn một phát không hề khách khí, “Lắp bắp cái gì?”

Trương Nhã Lâm liếc Văn Thời và Tạ Vấn một cái, bày ra dáng vẻ không muốn kể cho người ngoài nghe. Tiếc là ông trời cũng đang ăn hiếp hắn. Khi hắn đang do dự, một cửa phòng khác cũng bị mở ‘ầm’ ra.

Lão Mao kéo Hạ Tiều mặt mày yếu ớt xuất hiện: “Sao thế? Tôi vừa định đi ra, ai dè thằng cu này lại bị tâm ma đè rồi khóc tùm lum từa lưa với hai cây cột giường.”

Văn Thời: “… Cậu lại nhìn thấy vụ gì nữa?”

Hạ Tiều nói với một nỗi lòng chua xót: “Anh đuổi em đi.”

Văn Thời: “?”

Anh không biết lúc thường mình ngược đãi thằng ngốc này như thế nào, mà lại có thể tạo nên bóng ma trong lòng dữ dội như thế đối với đối phương, nếu không hù dọa thì lại là đuổi đi.

Theo lý thuyết, rối hiếm khi có tâm ma lắm…

Đương nhiên, lẽ ra rối cũng sẽ không có nhiều cảm xúc như thế.

Vì vậy, Hạ Tiều thực sự là một tác phẩm khác người.

Tuy thế, một suy nghĩ quỷ dị hơn lại nổi lên trong đầu Văn Thời… Không phải cái thứ khác người này lại được tạo ra bằng chính bàn tay của anh đó chứ?

Lúc anh đang thất thần, Trương Lam nói với Trương Nhã Lâm: “Giờ thì tốt rồi, ai cũng đã có mặt, chú mày nói được rồi đấy.”

Trương Nhã Lâm xụ mặt lặng thinh một lát, cuối cùng vẫn trầm giọng mở miệng: “Em đang mơ thì chợt bừng tỉnh, lúc tỉnh lại không chỉ Tiểu Húc mất tiêu, dây rối của em còn đang quấn lên giá gỗ đó nữa.”

Hắn vừa thu lại sợi dây theo phản xạ có điều kiện, một trận cong keng đã vang dội.

Trong số các Phán Quan đời này, không ai có thể nghi ngờ năng lực của Trương Nhã Lâm, nếu không hắn đã không chiếm được một vị trí như thế trên bức danh phả. Có thể lặng lẽ bắt người đi dưới mí mắt của hắn mà còn gỡ cả dây rối và cột lên một nơi khác, ngẫm lại mới thấy thực ra đây là một việc rất đáng sợ.

Dưới tình huống thông thường, nó có thể khiến mọi người ở đây lạnh cả sống lưng…

Ai ngờ Văn Thời không những chẳng thấy sau lưng lạnh ngắt, còn nhìn về phía hắn bằng một ánh mắt buồn bực, hỏi: “Đầu còn lại của dây rối quấn lên vật sống hay vật chết mà chú cũng không thể phân biệt ư?”

“…”

Trương Nhã Lâm muốn bỏ nghề.

Anh nói như thế, hắn gật đầu cũng không phải, lắc đầu cũng chẳng đúng, chỉ cảm thấy mặt mũi gia đình bị vứt mẹ xuống cống.

Nhưng thực lực của đại đồ đệ Thẩm gia không dễ khinh thường đến vậy, xếp hạng trên bức danh phả đã gần như ngang hàng với hắn. Một kẻ điên cuồng như thế, nói chuyện dễ bị ghim thì cũng khá dễ hiểu thôi.

Nhưng bà mẹ nó Tạ Vấn và nhân viên tiệm của nó lại bị quần què gì thế?

Hai thằng này có lập trường giai cấp gì mà có thể nhìn hắn bằng ánh mắt giống hệt Văn Thời?

Dưới ánh nhìn chăm chú của mấy người đứng đây, Trương Nhã Lâm cảm thấy mình đang gặp quỷ.

Hắn tự dưng nhớ lại trước khi rời khỏi nhà, Tiểu Hắc từng bói một quẻ cho hắn, bảo rằng họ sẽ dễ bị khuất nhục và khiếp sợ trong chuyến này. Hắn cứ tưởng đuổi theo chiếc xe heo đã là điểm kết thúc rồi chứ…

Giờ xem ra có lẽ đó chỉ là điểm xuất phát thôi.

“Quên đi, xử lý việc cấp bách trước, chúng ta tìm Tiểu Húc trở về đã. Nếu không đợi đến lúc thoát khỏi đây, chị mày phải giải thích với chị Bích Linh như thế nào đây.” Trương Lam xoay người với một vẻ mặt tái mét, hấp tấp định đi xuống lầu.

“Chị đi đâu vậy?” Trương Nhã Lâm hỏi.

“Tìm Lục Văn Quyên hỏi thăm Chu Húc sẽ bị đưa tới đâu. Chị mày phải đi bắt người.” Trương Lam nói.

Cô còn chưa đi tới đầu cầu thang đã nghe tên ma ốm Tạ Vấn này lên tiếng: “Trước đó dì đuổi theo xe cũng bằng cách hỏi han suốt ngày như thế này hả? Vậy chắc cũng không dễ dàng gì nhở.”

Trương Lam đột ngột thắng gấp một phát, lại xanh mặt lùi về.

Cô thực sự hấp tấp đến nỗi ngu luôn, thế mà lại quên mất bùa truy tung chỉ cần hất một cái là có được thứ mình cần kia.

Nhưng Tạ Vấn cũng là một thằng khốn, đưa ra đề nghị bằng một giọng điệu khách khí như vậy, nghe kỹ lại thì mẹ nó toàn đang châm biếm. Một tên ma ốm cứ nói thế suốt ngày, kiên trì tới giờ phút này mà vẫn chưa bị ai đánh cũng không dễ dàng gì cho kham.

Trương Lam nghĩ vậy rồi ném ra một lá bùa truy tung.

Lá bùa lóe lên chút ánh lửa trong mưa bụi rồi nhanh chóng bị bao phủ trong bóng đêm.

Văn Thời vừa nghiêng đầu nhìn sang chỗ đó đã nghe Tạ Vấn đứng kế bên khẽ nói một câu “Rơi xuống đất rồi.”

Bùa truy tung rơi thẳng xuống đất là một kết cục vô cùng không tốt, thường có nghĩa là mục tiêu bị đuổi theo không tồn tại. Nếu kẻ bị truy là vật sống, thế thì 80 đến 90% là đã chết. Nếu thứ bị truy là linh vật, thì điều đó cho thấy nó đã biến mất khỏi thế gian.

Bốn chữ này là điều rất nhạy cảm khi lọt vào tai của Phán Quan chuyên tu bùa chú.

Trương Lam loáng thoáng nghe thấy lời đó rồi nổ tung ngay tại chỗ: “Rơi xuống đất cái gì? Ai nói là rơi xuống đất hả? Rõ ràng dì mày còn đang nhìn chằm chằm ——”

Cô cầm điện thoại di động, thứ đang được bật trên màn hình không phải app, mà là một bản đồ, trên đó có tám hướng và mấy con dấu líu nhíu.

Một điểm đỏ nhỏ bị kẹp giữa mấy chữ rậm rạp đó.

Cô vừa nói được phân nửa, điểm đỏ nhỏ đã lóe lên một cái, song lại từ từ biến mất khỏi bản đồ.

Sắc mặt của Trương Lam lập tức thay đổi.

“Sao vậy chị?” Trương Nhã Lâm hỏi.

Trương Lam nhìn chòng chọc vào nơi điểm đỏ nhỏ ấy biến mất, chớp mắt nói trong vẻ mờ mịt: “Rơi xuống đất thiệt rồi…”

Trương Nhã Lâm nói hầu như ngay lập tức: “Không đời nào.”

Trương Lam cũng không dám tin, lại vứt ngay ra một lá bùa truy tung khác, sau đó nhìn điểm đỏ nhỏ mới xuất hiện trên bản đồ đó không chớp mắt.

Nhưng chưa tới hai giây, điểm đỏ nhỏ này cũng đã mất tăm.

Cô ném ra bốn, năm lá bùa truy tung liên tiếp, ánh mắt dán chặt lên màn hình điện thoại, nhưng vẫn nhận được một kết quả tương tự. Lần nào điểm đỏ nhỏ ấy cũng không kiên trì nổi ba giây mà đã biến mất… tất cả đều rơi xuống đất.

Chị em Trương gia cảm thấy bối rối, mặt không còn chút máu. Nhưng Tạ Vấn lại chỉ vào điện thoại của cô và nói: “Đổi người khác thử xem.”

Trương Lam khá sửng sốt, nhớ lại lời Lục Văn Quyên nói, Chu Húc sẽ bị ai đó dẫn đi cúng tế cho thần núi, thế thì bên cạnh nó hẳn còn có một trưởng thôn.

Vì thế cô không nói hai lời đã ném ra một lá bùa truy tung, lần này đổi mục tiêu thành Lão Ngô trưởng thôn.

Ai ngờ điểm đổ nhỏ trên màn hình chỉ sáng lên chưa tới ba giây mà cũng đã mất tăm.

Điều này khiến mọi người sững sờ: “Lá này cũng rơi xuống đất nữa hả?”

“Dì đang truy người hay truy linh vậy?” Văn Thời hỏi một câu.

Trương Lam: “… Hồi này dì mày chỉ hơi nóng nảy nên bị rối thôi, chứ không tới mức phạm phải sai lầm thiểu năng này đâu. Truy trưởng thôn thì đương nhiên phải truy linh rồi, mồ mả đầy cả thôn đó mà, dì mày đuổi theo người sống làm gì.”

Cô vừa nói vừa hất bùa ra ngoài như thể xem tiền là nước. Sau khi truy tung trưởng thôn suốt ba lần nhưng không nhận được kết quả khả thi, cô đổi hẳn mục tiêu, đuổi hết mọi người trong thôn một lần, bao gồm cả Lục Văn Quyên.

Ai dè lá nào cũng rơi xuống đất.

Văn Thời thực sự không nhịn nổi phải hỏi: “Lá bùa của dì thực sự không có vấn đề gì chứ?”

Trương Lam: “Nói nhảm, đương nhiên là không rồi.”

Hai giây sau, cô lại từ từ thốt lên một chữ ‘á’ trong sự ngờ vực.

Khoảnh khắc đó, bà cô họ Trương cảm thấy hơi hoang mang Hồ Quỳnh Hương.

Để chứng minh lá bùa của mình rất ổn, cô lại thả ra vài lá bùa tuần tra. Nếu hai người nọ phải lên núi, thì cái thôn vắng này chỉ có mỗi một vùng núi lớn kia thôi. Lật hết mọi nơi sẽ có thể tìm được chút dấu vết bị để lại.

Nhưng ít lâu sau, bùa tuần tra được thả ra lượn lờ bay về, kết quả mà họ nhận được lại hết sức quỷ dị —— không có bất cứ vết tích nào của Chu Húc trong cả cái thôn này.

Điều quỷ dị hơn là không chỉ nó, ngay cả dấu vết của trưởng thôn và thôn dân cũng chẳng thấy đâu.

“Chuyện gì thế này? Chúng ta vào một cái lồng giả rồi hả?” Trương Lam lờ mờ.

Đừng nói là cô, ngay cả Văn Thời cũng hơi rối trước cảnh này.

Lúc bấy giờ, mưa đã nhỏ hơn khi nãy, nước trữ lâu chảy ào ào dọc xuống mép tường, chỉ có thể nghe thấy tiếng chứ không biết nó chảy đi đâu.

Nghe riết sẽ mang đến cho người ta một cảm giác trống rỗng xa vời, như thể chỉ còn lại vài người bọn họ trong nguyên cái lồng này thôi.

Văn Thời nghe Tạ Vấn chợt nói khẽ: “Cũng may.”

Anh ngoảnh đầu: “Cũng may gì?”

Tạ Vấn phủ tay lên lan can hành lang, ánh mắt lướt qua mấy nơi đã được xác định, có vẻ là những chỗ Trương Lam vừa vứt bùa truy tung đi, biểu cảm như đang suy tư gì đó. Bị Văn Thời hỏi tới, hắn mới xoay đầu liếc mấy người còn lại một cái: “Cũng may là còn nhiều người ở đây.”

Văn Thời chưa hiểu: “Nhiều người thì sao?”

“Nếu chỉ có một người xông vào ——” Ngón trỏ gầy lớn của Tạ Vấn quẹt một cái, “Mà lại gặp phải tình huống này, nói không chừng trong lúc hoảng thần sẽ nghi ngờ rằng chẳng có thứ nào khác trong cái lồng này ngoài mình ra, mọi thứ đều chỉ là suy tưởng của bản thân, rằng mình mới là chủ lồng, chẳng qua là trước đó chưa nhận ra thôi.”

Văn Thời bỗng dưng hiểu ý của hắn.

Trước nay họ chỉ toàn giải lồng giùm người khác, không biết cảm giác bản thân trở thành chủ lồng là gì. Nhưng ngẫm lại, khoảnh khắc vừa tỉnh ngộ có lẽ chính là quá trình sởn gai ốc và đau khổ nhất trên đời này.

May thay, các chủ lồng ấy đều đã được đánh thức. Khi họ vừa tỉnh lại, ít nhất bên cạnh còn có một Phán Quan sẽ tiễn họ đi.

Khí lạnh vọt thẳng lên sống lưng của mấy người khác trước lời nói của Tạ Vấn. Họ không dám nghĩ nhiều, sôi nổi đổi chủ đề.

Trương Lam lại móc ra một xấp bùa, định kéo Trương Nhã Lâm đi lật ngược cái thôn này, ít nhất phải biết rõ bọn họ đã đi đâu.

Văn Thời lại không rời khỏi hành lang.

Anh chú ý nơi ánh mắt của Tạ Vấn rơi xuống, nhớ lại một phen và mơ hồ mò trúng một đầu sợi ——

Trước đó khi Trương Lam ném ra bùa truy tung, mấy lá đuổi theo Chu Húc hình như đều biến mất tại cùng một địa điểm.

Nhưng trong ấn tượng của anh, Trương Lam chỉ vứt đại, chứ cũng không vứt sang hướng đó.

Vì vậy điểm rơi đó là bởi trùng hợp? Vì hướng gió? Hay do nguyên nhân nào khác?

Để nghiệm chứng cho điều này, Văn Thời cũng cầm lấy một tờ giấy vàng. Anh không giỏi vẽ bùa, nên chỉ gấp một con chim giấy, gần giống với hình dạng của con mà anh đã thả ra để đuổi theo linh tướng, nhưng mà mục tiêu bị truy lần này là Chu Húc.

Chim giấy được thả ra khỏi hành lang, xòe cánh vỗ vỗ, quả nhiên nó bay tới hướng lá bùa trước đó biến mất, một đốm lửa lóe lên sau hai giây.

Anh lại gấp con thứ hai, đổi mục tiêu bị truy thành Lão Ngô trưởng thôn.

Trong dự đoán, chim giấy vẫn dừng ở cùng một vị trí sau khi bay đi.

Tạ Vấn dựa lên lan can nhìn anh gấp giấy nãy giờ, tựa như đây là một điều rất đáng xem, thực ra ngón tay của anh chỉ chuyển động vài cái thôi.

Chim giấy thứ ba của Văn Thời đuổi theo Lục Văn Quyên. Lần này, chim giấy đổi hướng, dừng lại ở một điểm khác.

Anh vừa nhíu mày đã nghe Tạ Vấn bảo: “Đừng vội quạu quọ, lá bùa đuổi theo dì ta trước đó cũng dừng lại ở điểm kia.”

“Vậy ra có lẽ là chúng trùng với nhau hả?” Văn Thời hỏi.

Tạ Vấn gật đầu một cái nói: “Ừ.”

Văn Thời thử một đống, phát hiện mặc dù mục tiêu truy tung rất khác nhau, nhưng bùa giấy và chim giấy lại chỉ có duy nhất bảy, tám điểm rơi. Nhưng từ góc nhìn của họ thì lại khó thể phân rõ, tốt nhất là mượn bản đồ trên điện thoại của bà cô họ Trương.

Trương Lam đóng góp đồ đạc vô cùng hào phóng, còn cống hiến vài lá bùa, bởi thế họ nhanh chóng đánh dấu được mọi điểm rơi.

Góc nhìn toàn cảnh hết sức trực quan, ngón tay của Văn Thời lướt sơ qua mấy điểm kia, điều kỳ quặc lập tức hiện ra.

“Nhìn giống trận quá.” Trương Lam nghiêng cổ nhìn trái phải, “Nhưng dì chỉ hiểu sơ sơ về trận pháp nên không thể nhìn ra đây là loại nào.”

Trong số những người ở đây, Văn Thời và Trương Nhã Lâm học rối thuật, Trương Lam thì tu bùa chú. Nếu nói đến người thông thạo trận pháp… thế thì chỉ còn lại ai đó thôi. Bạn đang �

Văn Thời liếc Tạ Vấn một cái, đang định mở miệng, anh lại nghe một giọng nói nghiêm túc khác vang lên: “Đây là một loại cửa của trận pháp.”

Anh ngoảnh đầu thấy chàng bảo vệ thường đi theo Trương Lam.

“Tiểu Hắc!” Trương Lam gọi đối phương, “Tới đây, mò mẫm linh vật của Bốc Ninh trong cơ thể cậu rồi nói lên đôi điều đi.”

Bản thân Trương Nhã Lâm say mê rối thuật, bắt mấy con rối học những điều khác thay mình. Tiểu Hắc được nặn ra bằng chính linh vật của Bốc Ninh, quả thực có dính chút linh tính của lão tổ tông. Ngoại trừ thường ra quẻ thuật chọc tức người khác, cậu ấy cũng hiểu về trận pháp.

Tiểu Hắc chỉ tới cửa phòng ngủ và nói: “Hệt như nó vậy, cánh cửa được mở ra sẽ nối liền với những nơi khác, hoặc để một vài thứ tới lui một cách tự nhiên. Mấy thứ như thế này trong trận pháp được gọi là cửa kèm theo tên được đặt.”

Văn Thời lại rất rõ về vụ này, dù sao tên của cửa vô tướng cũng từ đó mà ra. Nó được gọi là vô tướng vì lần nào anh cũng không biết mình sẽ đi tới nơi nào. Dù sao đi chăng nữa, đằng sau cánh cửa luôn là một vùng trời hư vô, chỉ có bóng tối mãi không thể nhìn thấy ánh sáng.

Không phụ sự mong đợi của mọi người, Tiểu Hắc đã vẽ ra mắt trận cho họ.

Nếu đã được gọi là cửa, thì nó có thể liên kết với một nơi khác, và đó chính là kết quả mà bùa truy tung đã tìm ra. Chắc chắn đến 90% là Chu Húc đã biến mất từ chỗ đó.

Vì thế khi mưa vừa ngừng, trời còn chưa sáng hẳn, bọn Văn Thời đã đối chiếu theo mắt trận và đi tới một mảnh ruộng hoang trong thôn.

Vị trí của mảnh ruộng đó khá khéo, rất gần với cửa sau và bếp nhà Lục Văn Quyên, chỉ cách một bờ ruộng rất dài mà thôi. Sau một đêm mưa, ruộng đã đọng nước, trông như một tấm gương loang lổ phản chiếu bầu trời xám xịt.

Bọn Văn Thời ôm cây đợi thỏ bên bờ ruộng.

Chưa tới nửa tiếng sau, mặt nước nhìn tựa tấm gương đó tự dưng dấy lên một đợt gợn sóng và dần tách ra trong khi trời lại chẳng có một miếng gió.

Mọi người nhìn nơi đó không chớp mắt. Vài giây sau, một quả đầu tóc dài thòn bay phơi phới ra từ nơi đó. Sau đó là quả đầu thứ hai, thứ ba…

Tiếp theo, nhiều cánh tay tái nhợt lại vọt ra khỏi bùn ướt.

Mấy cánh tay đó chống lên mặt đất với một tư thế vô cùng vặn vẹo hệt như đám nhện.

Hạ Tiều vừa thấy động tác quen thuộc kia đã thốt lên trong sự sợ hãi: “Huệ cô!”

Thực sự giống như đúc đám huệ cô bò lên sau cơn mưa, chỉ là khi con đi đầu hất mặt khỏi bùn ước, mọi người lại nhìn thấy… Lục Văn Quyên.

Văn Thời chợt nhớ tới lời Lục Văn Quyên từng nói trước đó.

Bản thân dì ta vừa tới đây không bao lâu đã gặp phải một cơn mưa to. Có không biết bao nhiêu huệ cô bò lên trong mưa, chúng bắt người khắp nơi trong thôn. Chỉ cần bắt được thôn dân, chúng sẽ hút sạch.

Sau đó nghe đồn đâu là có vài huệ cô còn mọc ra mặt của thôn dân nữa.



Nếu thực ra người cả thôn đã sớm bị hút sạch thì sao?

Suy nghĩ này không khỏi trỗi dậy trong đầu Văn Thời.

Như để xác nhận, có vô số khuôn mặt liên tục mọc ra trên mảnh ruộng kia, cái nào cũng khá quen mắt, chúng đều là thôn dân họ từng thấy hôm qua ở Đại Mộc.

Chúng bò trên mặt đất vài bước bằng tứ chi rồi vặn méo gân cốt đứng dậy, điều chỉnh bản thân thành dáng người bình thường trong tiếng xương kêu ‘răng rắc’ và lục tục đi vào trong thôn.

Ai dè vừa đi được vài bước, cả bọn đã nhìn thấy người phía sau bờ ruộng.

Văn Thời nhìn chúng chăm chú.

Chúng cũng nhìn chằm chằm vào Văn Thời.

Có lẽ do mới bò lên từ dưới đất, trên người chúng có một mùi hương kỳ dị, không khó ngửi, còn hơi quen thuộc nữa, khá gần với những oán sát mà Văn Thời từng ăn trước kia.

Mặc dù vị giác bình thường đã khôi phục được phần nào, nhưng chợt ngửi trúng mùi như thế, Văn Thời vẫn cảm thấy hơi đói bụng theo phản xạ có điều kiện. Vì thế, anh liếm môi dưới, trái cổ cũng trượt lên trượt xuống theo.

Đám huệ cô: “…”

Có lẽ không thể ngờ lại có người nhìn thấy mình mà cũng đói bụng cho được, chúng nhất thời sợ ngây người.

Vài giây sau, chúng nhanh chân chạy biến, quay đầu nhảy ngược vào trong ruộng.

Hai chị em Trương Lam và Trương Nhã Lâm ngơ ngác vì chính bước ngoặt không biết từ đâu ra này, hoàn toàn quên mất cả việc phản ứng. Nhưng Văn Thời lại dễ dàng hất thẳng dây rối ra ngoài. Sợi bông trắng dài ngoẵng xé gió kêu bặt bặt tựa cái roi, quấn quanh mấy thứ đó rồi trói chặt chúng lại.

Bọn chúng giãy giụa trong điên cuồng, lực mạnh dã man, vặn vẹo muốn chui xuống một điểm nào đó trong ruộng. Vì bị tác động bên ngoài đã ép khiến nó khép chậm lại hơn, cái điểm đó dần hình thành một lốc xoáy, nhìn như cái lỗ vừa bị ai đó dưới nước xé rách.

Đó hẳn là cửa thông với bên kia, chẳng qua là không ổn định cho lắm.

Vì thế một tay khác của Văn Thời cũng túm lôi đôi chút.

Trong phút chốc, mưa gió đã nổi lên.

Một cái bóng dài khổng lồ vụt qua đỉnh đầu của mọi người, cuốn theo gió mạnh xông thẳng tới chỗ lốc xoáy giữa tiếng xiềng xích kim loại ma sát leng keng.

Trong tiếng va chạm rền vang, cửa vào cuối cùng cũng hiện ra, nhưng mà nó vô cùng sâu thẳm, nhìn không thấy điểm cuối.

Trương Lam rốt cuộc cũng hoàn hồn, một dãy bao gồm bốn lá bùa đập tới kèm theo ánh vàng và dán chặt lên bốn phía của cửa vào. Hai tay của Trương Nhã Lâm quấn đầy dây rối, dẫn Tiểu Hắc đi vô đầu tiên.

Cửa vào mịt mù sương đen. Chỉ trong một chớp mắt, họ đã mất bóng, ngay cả giọng nói của biến mất.

Nhằm mục đích an toàn, Văn Thời buộc một sợi dây rối cho Hạ Tiều, để cậu và Lão Mao đi trước, còn bản thân vốn định đi sau cùng, song lại bị Tạ Vấn đẩy nhẹ một cái và bảo: “Đi trước đi.”

Thực ra trong những mảnh vụn ký ức mà anh đã nhớ ra, dường như lúc nào anh cũng đi sau lưng người ngày. Từ nhỏ đến lớn, từ lúc phải ngửa đầu nhìn lên cho đến khi chỉ cần khẽ ngước mắt đôi chút, anh chưa từng biết mình đã đi bao xa.

Lúc bé đã quen trở thành cái đuôi của người ta, sau khi lớn lại có chút tư tâm không thể tiết lộ. Vì chỉ cần đối phương không quay đầu lại, anh sẽ có thể nhìn mãi nhìn mãi, không cần lia sang chỗ khác bằng dáng vẻ kiêu ngạo mà lại lạnh nhạt kia.



Văn Thời hơi lưỡng lự rồi vẫn nghe lời đi vô trước. Lúc sắp vào, anh vô thức thả ra một sợi dây rối, muốn cột lên người Tạ Vấn tựa như lúc ở trong cái lồng trước đó.

Tay vừa giơ ra, anh mới đột ngột nhận thức, thực ra làm thế này thì hơi thừa thãi.

“Sao thế?” Tạ Vấn khá sửng sốt, ánh mắt rơi xuống tay anh.

Khoảnh khắc ấy, Văn Thời hiếm khi lại cảm thấy hơi xấu hổ. Anh nhìn sang hướng khác, ấn đường khẽ nhíu lại, miệng thì nói: “Không có gì hết, tôi đi vào trước đây.”

Môi của Tạ Vấn khẽ nhúc nhích, như thể còn định nói gì đó, nhưng anh đã xoay người bước vào bóng tối mất tiêu.

Vừa bị bao vây bởi một không gian đen như mực, Văn Thời mới lập tức thả tay xuống. Anh chưa kịp thu lại mấy sợi dây rối quấn quanh năm ngón. Chúng lòng thòng với các độ dài không đồng đều, bị làn gió không thể nhìn thấy thổi qua mà cảm thấy khá vắng vẻ.

Anh hơi cuộn lại ngón tay cứng đờ, đang định buộc chặt mấy sợi dây, nhưng đã cảm nhận được một bàn tay duỗi tới từ phía sau và cầm lấy tay mình.

Bàn tay đó gầy mà sạch, khớp xương cân đối, ngón tay rất dài, chạm vào mới cảm thấy vừa ấm vừa lạnh.

Dù anh có nhắm mắt thì cũng biết dáng vẻ của nó là gì.

HẾT CHƯƠNG 69 („• ֊ •„)