Phán Quyết Của Thẩm Phán 2

Chương 1



1.

Buổi ghi hình đầu tiên của show [Trốn thoát khỏi mật thất] kết thúc, người phụ trách chương trình cuống quýt tới tìm tôi.

“Khương Hòa, chẳng phải đã dặn cô cố gắng đưa nhiều manh mối cho cô Bạch và thầy Lục hả? Một mình cô huênh hoang như vậy để làm gì? Muốn dùng chương trình này để nổi tiếng à?”

Tôi liên tục nói lời xin lỗi: “Xin lỗi ạ, nhất định lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

Một tháng trước, kết quả thi đại học được công bố, hình ảnh của tôi xuất hiện trên bảng vinh danh trong trường và được bạn bè đăng lên mạng, nào ngờ vô tình trở nên nổi tiếng.

Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, tài khoản của tôi tăng lên những năm mươi vạn người theo dõi.

Mấy video tôi mặc đồng phục học sinh cũng nhận được rất nhiều lượt xem trên các nền tảng lớn.

Lúc này tổ chương trình [Trốn thoát khỏi mật thất] tìm đến tôi.

Bọn họ mời tôi làm khách mời nhảy dù trong kỳ hai của chương trình.

Trước khi quay, bọn họ liên tục dặn dò rằng tôi phải hỗ trợ hết sức cho mấy cô đào đang nổi và các ngôi sao theo đuổi hình tượng tài giỏi kia.

Thế nên tôi không được giải mật mã, tôi phải đưa tất cả manh mối và phân tích cho các ngôi sao còn lại.

Hiển nhiên, biểu hiện vào ngày đầu tiên của tôi đã khiến tổ chương trình không hề hài lòng.

Đầu mối cũng ít đi hẳn.

Trước lúc quay vào ngày thứ hai, tôi đụng phải Bạch Du Nhiên, một nữ diễn viên trẻ đang hot rần rần.

Cô ta mặc chiếc váy của một nhãn hiệu nổi tiếng, lướt mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.

“Tôi khuyên cô hôm nay nên thức thời một chút, ít khoe khoang đi, bằng không chỉ cần tôi nói vài câu là cô sẽ bị cộng đồng mạng mắng c.h.ế.t đấy.”

Đây là sự thật.

Buổi quay hôm qua được phát sóng trực tiếp, thế nên lúc tối tôi có xem thử phản ứng trên mạng như thế nào.

Ồ, bão bình luận đều mắng tôi không ngừng:

[Con ả vô danh nào kia nghĩ mình là nữ chính chắc?]

[Đúng là xấu mặt mà, manh mối ấy rành rành ra đó, cô ta không nên giành trước như thế.]

[Cạn cmn lời rồi, cô ta lại chiếm ống kính kìa!]

[Trông mà ngứa cả mắt, anh Dụ chỉ nhìn cô ta một cái thôi mà cô ta nghĩ mình ngon lắm hả?]



Đồng thời Weibo của tôi cũng bị đống tin nhắn chứa những từ ngữ nhục mạ oanh tạc.

Thấy tôi không lên tiếng, Bạch Du Nhiên lại giễu cợt: “Có khi kiểu non nớt như chim non thế này lại được người khác yêu thích đấy.”

“Người khác” mà cô nhắc đến chính là diễn viên Lục Dụ.

Suốt buổi quay hôm qua, ánh mắt của Lục Dụ gần như dán chặt lên người tôi.

Hôm nay đến địa điểm quay, anh ta lại càng lộ liễu hơn.

“Khương Hòa, năm nay… em bao nhiêu tuổi rồi?”

Lúc tôi nhận lấy bình nước mà anh ta đưa tới, anh ta còn cố ý cọ vào mu bàn tay tôi.

Tôi rụt tay lại như bị điện giật, sau đó thấp giọng trả lời: “Mười tám ạ.”

Lục Dụ quan sát tôi với ánh mắt sỗ sàng: “Mười tám à? Trẻ thật đấy.”



Tôi dời tầm mắt rồi đi tới chỗ khác, ngồi ở một góc xa xa.

Hai vị khách quý khác cũng đã tới, một người là Mục Kỳ - ca sĩ tốt nghiệp tại một trường nổi tiếng, người còn lại là diễn viên mới vào nghề - Cố Nhã Nhã.

Trước ống kính, người nào cũng tỏ ra vô cùng thân thiết, nhưng sau ống kính thì chẳng ai quan tâm đ ến ai cả.

Tôi ngồi đây được một chốc thì mọi người bắt đầu xôn xao: “Lạ quá, vừa rồi nhiều nhân viên thế kia, sao bây giờ chẳng thấy ai vậy nhỉ?”

Bạch Du Nhiên vừa định bảo trợ lý ra xem thử thì một giọng nói lạnh lẽo phát ra từ loa lớn: “Buổi ghi hình sắp bắt đầu, mời mọi người nộp điện thoại di động và đeo camera mini. Chú ý: Lần này, không có nhân viên quay phim đi theo.”

2.

Trước kia cũng từng có kiểu làm việc như thế này nên chẳng ai thấy lo lắng cả.

Có mấy nhân viên đi tới gắn camera cho mọi người, Lục Dụ ghét bỏ đẩy người đàn ông trước mặt mình ra.

“Xùy, đừng có chạm vào tôi! Anh đi làm được mấy ngày rồi? Có biết phép tắc không vậy?”

Nói xong, anh ta đạp vào đùi người đàn ông kia khiến người nọ ngã nhào xuống đất.

Người xung quanh hít vào một hơi, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.

Lục Dụ chỉ vào một người khác: “Anh kia, tới đây.”

Người đàn ông dưới đất lồm cồm bò dậy, sau đó tới đeo tai nghe cho Bạch Du Nhiên.

Chuẩn bị xong hết thảy, đám nghệ sĩ lập tức nhập vai, cười cười nói nói đi vào mật thất.

Vừa tiến vào mật thất đầu tiên, Bạch Du Nhiên bỗng tái mặt, cứ đứng ngay cửa mà chẳng dám bước vào.

Cố Nhã Nhã quay lại nhìn cô ta: “Du Nhiên, sao thế?”

Bạch Du Nhiên cố tỏ ra bình tĩnh, lắc đầu đáp: “Không sao.”

Cố Nhã Nhã lại nghi ngờ: “Nơi này giống như phòng tập múa ấy nhỉ.”

Cô ấy vừa nói vừa đi tới cạnh bàn, đột nhiên cô ấy kinh hãi thét lên: “Không phải đây là cô sao?”

Mọi người vội vã tụ lại. Trên bàn là một tấm ảnh, người đứng giữa đúng là Bạch Du Nhiên – người đang vô cùng nổi tiếng.

Trong tấm ảnh, cô ta ngẩng cao đầu, có vẻ vừa mới tập múa xong nên trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Bên cạnh cô ta còn có một cô gái nữa, hai người tay trong tay, nở nụ cười thật tươi nhìn vào gương, trông thân thiết vô cùng.

Tôi nghi ngờ: “Đây là ai thế?”

“Liên quan gì tới cô?”

Bạch Du Nhiên bất ngờ rống lên.

Ai cũng ngây cả người.

Lục Dụ hả hê: “Sao? Mọi người không biết cô gái ấy ư? Đây chính là Trần Phàm, một idol không nổi tiếng mấy, hai năm trước truyền thông đưa tin cô ta đã tự sát trong nhà rồi. Cô ta cũng là thí sinh tham gia show sống còn cùng với Bạch Du Nhiên đó.”

“Anh đừng nói nữa!”

Bạch Du nhiên giận đến thở hổn hển, cô ta gạt phắt chiếc camera được gắn trước ngực xuống đất, sau đó bắt đầu hùng hùng hổ hổ: “Tổ chương trình bị làm sao vậy? Ai thiết kế mật thất này? Có nói trước với ekip của tôi chưa? Bà đây không quay nữa!”

Nói xong, Bạch Du Nhiên lập tức quay ngược lại.

Nhưng cô ta không ngờ cửa đã bị khóa chặt.

“Chuyện gì thế này? Tôi đã nói là không quay nữa mà! Mở cửa ra!”

Bạch Du Nhiên đứng mắng mấy phút, lúc này mọi người mới nhận ra có gì đó không ổn.

“Không có ai ư?”

“Này, có ai không?”

Tình hình trở nên thật kỳ quái.

Bạch Du Nhiên lấy điện thoại ra khỏi túi, cất giọng đầy oán hận: “May là tôi có hai cái điện thoại.”

Giây tiếp theo, cô ta nhíu chặt mày: “Chuyện gì đây? Sao không có sóng thế này?”

Cô ta không ngừng load điện thoại, lại còn đi tới đi lui khắp mật thất, cốt tìm sóng cho bằng được.

“Có rồi!”

Bạch Du Nhiên vui mừng kêu lên, nhưng không biết cô ta ấn nhầm nút nào mà màn hình đột nhiên chuyển đến một trang tin tức.

Bạch Du Nhiên buồn bực nhấn trở về: “Sao vậy chứ? Lại không có sóng nữa ư?”

Điện thoại có cũng như không, thế nên cô ta chỉ đành tiếp tục gõ cửa, đám người còn lại cũng cảm thấy có gì đó không đúng nên bắt đầu nghĩ cách liên lạc với bên ngoài.

Bạch Du Nhiên đứng lên bàn để nhìn ra ngoài từ khe hở bé xíu trên cửa, rồi cô ta phấn khích reo lên: “Có nhân viên kìa! Này, các người bị gì thế? Sao không nghe tôi…”

Cô ta nói chưa hết câu thì đã lảo đảo lùi lại rồi ngã xuống bàn, cứ như nhìn thấy chuyện gì đáng sợ lắm vậy.

Bạch Du Nhiên không quan tâm đ ến cơn đau, cô ta chỉ tay ra bên ngoài với vẻ mặt trắng bệch: “Hắn… Hắn là…”

“Là cái gì?”

Lục Dụ cau mày bắt chước Bạch Dụ Nhiên nhìn ra ngoài, nào ngờ người đứng ngoài đó là tên nhân viên bị anh ta mắng chửi ban nãy. Lúc này đây, người nọ đang cúi đầu đứng ngay trước cửa, mái tóc che khuất đôi mắt, trong tay có một vật gì đó.

Lục Dụ hoang mang, đang định lên tiếng hỏi thì người nọ đột nhiên giơ vật trong tay gã lên.

Lưỡi dao sắc bén thình lình c ắm vào cửa, lộ ra một phần của chiếc rìu đẫm máu!

“A!!!”

Cố Nhã Nhã sợ đến hét ầm lên.

Tôi bị cô ấy kéo lùi về phía sau, “Đó là cái gì vậy?”

“Hắn chính là kẻ g.i.ế.t người!”

Bạch Du Nhiên vội vàng bò dậy, cô ta cùng Mục Kỳ khiêng bàn tới chắn trước cửa.

“Tin tức tôi vừa thấy trong điện thoại chính là lệnh truy nã của hắn, hắn đã giết ba người ở Thanh Thành rồi! Tại sao một kẻ mang tội danh g.i.ế.t người lại ở đây chứ?”

Cô ta vừa dứt lời thì tiếng rìu chặt cửa chợt ngừng lại.

Phía ngoài vọng đến tiếng cười vừa trầm vừa khàn của người đàn ông: “Ồ, bị cô nhận ra mất rồi. Vậy chúng ta chơi một trò chơi nhé.”

“Sau lưng các người có một cánh cửa, mã khóa trên đó có năm số. Hai số đầu tiên là thời gian tử vong, hai số ở giữa là nguyên nhân tử vong, còn số cuối cùng chính là số nét trong tên của hung thủ.”

“Tôi mất mười lăm phút để phá cánh cửa này.”

“Các người sẽ tìm ra mật mã trước, hay là tôi phá được cửa trước nhỉ?”

“Cùng chơi trò đuổi bắt k1ch thích này đi. Lúc này đây, bắt đầu tính giờ.”

Tiếng phá cửa lại vang lên lần nữa, mọi người trong phòng đều hoảng loạn vô cùng. Lúc này đây, ai cũng nhận ra kẻ sát nhân kia điên cuồng đến nhường nào.

3.

Cùng lúc đó, ekip [Trốn thoát khỏi mật thất] cũng rất bối rối khi nhận được tin tập thể nghệ sĩ đã biến mất.

“Không phải chúng ta đã thông báo là địa điểm quay gặp trục trặc nên hoãn việc ghi hình đến hôm sau sao?”

Nhóm ekip của các nghệ sĩ cũng mờ mịt: “Chúng tôi nhận được thông báo trước hai tiếng, nên khi đó ai cũng tới địa điểm quay mất rồi. Nào ngờ sau khi bọn họ tiến vào thì chẳng còn tin tức gì nữa, lúc chúng tôi đến tìm cũng không thấy ai cả!”

Ekip sản xuất chỉ thấy ớn lạnh: “Các người nói… bọn họ biến mất hả?”

“Mọi người mau nhìn này!”

Ekip sản xuất còn chưa hết kinh sợ thì có người phát hiện một trong những nền tảng phát trực tiếp lớn nhất đột nhiên livestream, mà trên màn hình, rõ ràng là nhóm nghệ sĩ đang mất tích.

Một phút trước, chẳng có ai thèm xem livestream này, cho đến khi một người hâm mộ phát hiện ra cái tên [Thẩm Phán], chưa kể livestream này lại còn chiếu thần tượng của bọn họ nữa chứ, thế là một truyền mười, mười truyền trăm.

Chưa đầy năm phút sau, số người xem livestream này đã tăng vọt.

[Đây là cái gì vậy? Chẳng phải Du Nhiên đang quay Trốn thoát khỏi mật thất sao?]

[Chẳng lẽ đây là livestream quá trình quay hả? Cmn, xem ra kỳ này hot lắm đó nha…]

[Nhưng tại sao lại là camera ẩn nhỉ? Kỳ lạ quá…]

[Khoan đã, Lục Dụ vừa chửi bậy đấy à?]

4.

Không chỉ Lục Dụ mà tất cả mọi người đều bị tiếng phá cửa hành hạ đến điên rồi.

“Mẹ nó! Cuối cùng mật mã là gì vậy? Cái gì mà thời gian tử vong với nguyên nhân tử vong chứ? Rối cuộc là ai chết hả?”

Tôi từ từ nhặt khung hình đã vỡ nát dưới mặt đất lên, sau khi nghiền ngẫm một lúc, tôi mới lên tiếng: “Trong căn phòng này, hình như chỉ có mỗi cô gái này c.h.ế.t nhỉ?”

Một nghệ sĩ đã tự sát vào bốn năm trước, Trần Phàm.

Mặc dù cô ấy không quá nổi tiếng, nhưng lúc đó báo đài cũng đưa tin.

Lục Dụ nhíu mày: “Tôi nhớ cô ấy tự sát ngay sau sinh nhật của tôi, cho nên sẽ là ngày 7 tháng 3, còn nguyên nhân của cái c.h.ế.t…”

Đột nhiên mọi người nghĩ ra được cái gì đó nên bắt đầu tìm tòi trong mật thất.

Cố Nhã tìm được một mảnh của một tờ báo ở trên bàn. Tin tức trong đó đúng là về cái c.hế.t của Trần Phàm.

Cảnh sát thông báo, Trần Phàm tử vong vì uống thuốc sát trùng tự sát, dù đã được đưa đi cấp cứu nhưng không thành công.

“Natri chlorat… thuốc khử trùng 84?”

“Vậy bốn con số đầu tiên là 3784*…”

(Ở Trung, tháng được viết trước ngày.)

“Chẳng lẽ không phải là cô ấy tự sát ư? Không lẽ số cuối cùng là số nét trong tên của hung thủ?”

Mọi người suy đoán không ngừng, chỉ có Bạch Du Nhiên không ngừng lùi về sau với vẻ mặt tái nhợt.

Cô ta tựa vào cửa, cứ lẩm bẩm: “Không liên quan đến tôi, cô ta tự sát mà, tôi không phải là hung thủ…”

Đột nhiên trên cửa xuất hiện một cái lỗ to, ánh mắt độc ác của một người đàn ông cũng lộ ra phía sau cánh cửa.

“A!”

Bạch Du Nhiên thét chói tai, sau đó cô ta chạy như điên tới trước cửa khóa và nhanh chóng nhập mật mã. Âm thanh thông báo lập tức vang lên, cô ta vội vàng đẩy cửa ra rồi chạy về phía trước.

Nhưng chẳng ai ngờ… Cô ta bước hẫng, rơi thẳng xuống dưới.

Mọi người sợ đến ngây người, ai nấy cũng đều bước lại nhìn. Lúc này họ mới phát hiện ngoài cửa chẳng phải là nơi an toàn gì, thậm chí còn chẳng được xây dựng. Nơi đây giống hệt một tòa nhà cũ kỹ đã mục nát.

Bạch Du Nhiên rơi xuống nền đất cách chúng tôi khoảng ba mét, xung quanh không có lối ra, cô ta đau đớn đến r3n rỉ không ngớt.

Lúc này cửa gỗ phía sau chúng tôi cũng được mở ra, người đàn ông đứng ngay cửa cười lạnh: “Tôi chưa nói, cánh cửa này mới là cửa để trốn thoát đấy.”

Không gian chìm vào im lặng.

“Số cuối cùng là 5, trùng với số nét của chữ Bạch (白).”

Nghe tôi nói, lúc này mọi người mới nhớ tới việc đi tới xem mật mã mở khóa.

Người đàn ông cầm rìu tiến tới từng bước, chúng tôi vội vàng tránh sang một bên, nhưng ngay lúc di chuyển, ai cũng cảm thấy cơ thể càng lúc càng mất sức, thậm chí chúng tôi còn chẳng biết mình hít phải thuốc mê tự bao giờ.

Chúng tôi trơ mắt nhìn người đàn ông đi tới vùng bị sụt, hắn lấy một chiếc bình thủy tinh ra khỏi áo khoác, sau đó cúi nhìn Bạch Du Nhiên từ trên cao: “Cô nhập số nét của tên mình, vậy có phải cô thừa nhận mình chính là hung thủ đã giết hại đồng đội không?”

Bạch Du Nhiên nhịn đau, điên cuồng lắc đầu: “Không… Tôi không có…”

Dường như người đàn ông nọ đã đoán trước câu trả lời này, thế nên hắn rút khối gỗ bịt miệng bình thủy tinh ra rồi đổ thẳng xuống đầu Bạch Du Nhiên.

“Tôi có một thói xấu, đó là nghe thấy lời nói dối thì sẽ run tay. Thế nên, cô suy nghĩ cho kỹ rồi hãy trả lời.”

Hắn dừng lại, nhoẻn miệng cười rồi nói tiếp: “Quên nói, thứ trong bình này là acid sulfuric đậm đặc đấy.”

Bạch Du Nhiên biến sắc, cô ta tuyệt vọng nhìn người đàn ông, cuối cùng không chịu nổi nữa nên nắm tóc hô to: “Đúng, là tôi hại chết cô ta đấy! Tôi ghen ghét với cô ta đấy! Tại sao cô ta lại xinh đẹp hơn tôi? Ai cũng thích cô ta, ngay cả công ty cũng sắp đưa ra quyết định cho cô ta ra mắt, tôi không cam lòng, tôi giành cơ hội cho mình thì có lỗi gì chứ?”

Bạch Du Nhiên kể lại câu chuyện tàn nhẫn năm xưa.

Lúc ấy, Trần Phàm tham gia show sống còn trong khi không có bối cảnh hay hậu thuẫn nào cả, còn Bạch Du Nhiên muốn tìm phông nền cho mình nên mới vui vẻ kết bạn với cô ấy, đôi lúc cảm thấy tâm huyết dâng trào thì cô ta còn chỉ tư thế múa cho Trần Phàm nữa.

Nhưng Trần Phàm không những xinh đẹp mà còn biết cố gắng, thế nên cô ấy được khán giả yêu thích rất nhiều. Càng nổi tiếng, cô ấy càng được lòng người hâm mộ bởi tính cách của mình.

Dần dần Bạch Du Nhiên cảm thấy nguy hiểm đang cận kề, cô ta bắt đầu xa lánh Trần Phàm, lại còn đồn thổi khiến người khác cô lập Trần Phàm.

Thậm chí Bạch Du Nhiên còn mua tài khoản ma, tung tin thất thiệt về bạn mình.

Nhưng mấy chuyện này chẳng ảnh hưởng đến Trần Phàm quá nhiều. Cô ấy là người xác định mục tiêu rất rõ ràng, và mục tiêu lần này chính là được ra mắt, thậm chí lọt vào top ba của show sống còn.

Ngay cả công ty cũng tiết lộ rằng bọn họ sẽ dùng mọi cách để nâng đỡ cô ấy.

Bạch Du Nhiên ghen ghét đến mức b3nh hoạn.

Thế là tối nọ, nhân lúc bạn mình đang luyện tập trong phòng múa, cô ta đã đổ acid sulfuric vào nước của Trần Phàm.



Trần Phàm đã bị hủy hoại.

Bạch Du Nhiên rất đắc ý, nhà cô ta có quyền có thế nên đè chuyện này xuống dễ như trở bản tay.

Trần Phàm chỉ không thể đứng trên sân khấu suốt đời mà thôi, thế nên Bạch Du Nhiên không ngờ cô ấy lại chọn cách tự sát cực đoan đến vậy.

Bạch Du Nhiên là hung thủ, chính cô ta đã phá hoại cuộc đời của Trần Phàm, là nguyên nhân chính dẫn đến cái chếc của Trần Phàm.

Bạch Du Nhiên nói xong, không gian xung quanh lại chìm vào yên tĩnh.

Người đàn ông xùy một tiếng, sau đó hắn hơi nghiêng cổ tay, thứ chất lỏng trong suốt kia lập tức chảy xuống đầu Bạch Du Nhiên.

“A!!!”

Bạch Du Nhiên ôm đầu thét lên.

Một lúc sau cô ta mới phát hiện thứ trên người mình chỉ là nước bình thường.

Người đàn ông vừa giở trò đùa quái đản thỏa mãn buông tay: “Surprise!”

Hắn nhìn dáng vẻ chật vật của Bạch Du Nhiên mà cười như điên đại.

Bạch Du Nhiên bị dọa đến sắp ngất đến nơi rồi.