Phản Ứng Ngắt Quãng

Chương 2



…… Chàng trai mà em yêu nhất.

Có lẽ có một ngày, anh ấy sẽ quên luôn cả tên của tôi.

Hai mươi năm đồng hành hoàn toàn trở thành mây khói, đến khi ngày đó thật sự đến, làm thế nào tôi mới có thể chấp nhận, khi anh ấy dùng ánh mắt lạnh nhạt vô tình ấy, hoàn toàn xem tôi như người qua đường.

“Trình Chiêu không phải rất tốt sao?” Tôi giương môi, buông tay anh ra, thốt ra lời tàn nhẫn, “Không có gì đâu, anh cứ đi đi.”

Đi yêu lấy cô gái định mệnh đời anh đi.

So với việc nhìn anh lần lượt quên đi ký ức có em, nhìn tình yêu của anh dần dần phai nhạt, em nên làm người buông tay trước.

Để tôi một mình trân trọng những ký ức quý giá đó, đừng để hồi ức của tôi tràn ngập thất vọng, đừng để chàng trai của tôi giữa những ngày tháng dần quên tôi tuự tay đánh vỡ hoài niệm duy nhất của tôi.

Hãy để Chu Nhượng của tôi sống trong hồi ức.

Chu Nhượng thẩn thờ nhìn tôi, một lúc sau với tìm được câu chữ.

“Không.” Anh ngắt lời tôi.

Chu Nhượng hạ giọng, rũ đầu, lông mi khẽ run: “Không phải như thế, Kim Hạ.”

Giọng anh nghẹn ngào, dường như không biết bắt đầu từ đâu: “Em còn nhớ không, anh từng nói với em, nhịp tim hình như không còn nghe lời anh nói nữa.”

Vết máu trên môi đã sớm khô cằn, lại vì động đậy mà lại rách ra, máu tươi tiếp tục tràn ra, Chu Nhượng theo bản năng liếm môi.

Như đang nói ra sự thật không muốn tiếp thu, mắt Chu Nhượng đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi xuống.

“Trần Kim Hạ, anh phát hiện mình bắt đầu quên đi em.”

Đây là lần đầu tiên tôi thấy Chu Nhượng khóc.

Nóng bỏng, mãnh liệt.

Thiếu niên quật cường lúc chịu đòn không khóc, đua xe đụng vào vòng bảo hộ cũng chảy máu cũng không khóc.

Mãi đến một ngày, anh phát hiện mình bắt đầu quên tôi.

Tôi ngẩn ngơ nhìn Chu Nhượng giơ tay, dùng lòng bàn tay lau đi nước mắt lạnh lẽo trên mặt tôi, đôi mắt lộng lẫy như trời sao.

“Anh đã tìm được nguyên nhân.”

Dường như đang nói cho ai nghe: “Kim Hạ, không ai có thể cướp em từ bên anh.”

Cổ họng tôi cũng chua xót.

Ngón tay lạnh lẽo luồn qua khe hở giữa những ngón tay tôi, dính lấy một chút ấm áp.

Lý trí nói cho tôi, Trần Kim Hạ, không ai có thể chạy thoát khỏi vận mệnh của thể giới, nhân lúc trước khi phải chịu thêm tổn thương, hãy rời đi đi.

Nhưng tim tôi lại khẩn cầu, xin tôi hãy ở lại một lần, tin tưởng Chu Nhượng.

Nếu người đó là Chu Nhượng, tôi nghĩ tôi sẽ có loại dũng khí như thiêu thân lao đầu vào lửa, cho dù đã xác định sẽ đụng vào tường.

“Em tin anh.” Tôi nói khẽ.

4

Chu Nhượng không nói cho tôi rốt cuộc anh và Trình Chiêu đã làm giao dịch gì.

Anh chỉ nói, khi Trình Chiêu cứ luôn xuất hiện trước mặt anh, anh đã nhận ra có vấn đề.

Trình Chiêu nói với anh, cô ta là nữ chính của thế giới này, mang theo hệ thống và nhiệm vụ chinh phục mà tới, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành, vận mệnh thế giới sẽ kết thúc, tất cả đều có thể trở lại như cũ.

Cuộc sống sẽ quay về trước kia, khác biệt duy nhất là giữa chúng tôi lại xuất hiện thêm Trình Chiêu.

Tôi không rộng lượng đến mức đi chịu đựng việc Trình Chiêu không ngừng xuất hiện bên cạnh Chu Nhượng. Tôi vùi đầu vào vũ đạo, luyện tập từ sáng đến đêm, ngày này qua ngày khác.

Đêm đã khuya, tôi thay đồ ra tới khu nghỉ ngơi, Chu Nhượng dựa vào khung cửa, cong mắt khi thấy tôi.

Tâm trạng hôm nay của anh có vẻ cực kỳ tốt.

Anh đặt ngón trỏ lên môi, nhè nhàng “suỵt” với tôi một tiếng. Anh dắt tôi chạy qua sân thượng, cả hai cùng thở hồng hộc ngã ngồi trên đất.

Bốn bề yên tĩnh, chỉ có ánh trăng ngân vang.

Anh nắm tay tôi, đứng dậy từ dưới đất, từ góc sân thượng lấy ra một cái thùng giấy.

Chúng tôi ngồi dựa lưng vào tường. Tôi nhìn qua, bên trong là một chú mèo ngủ an lành.

“Anh nhặt được trên đường.” Tôi nghe anh nói.

Tôi vô thức giương môi, ngẩng đầu mới phát hiện Chu Nhượng vẫn luôn mỉm cười, im lặng chăm chú nhìn tôi.

Sau một lúc lâu, Chu Nhượng ho nhẹ một tiếng. Anh nghiêng mặt, che ngực, nhẹ giọng nói: “…… Kim Hạ, tim anh cuối cùng cũng thuộc về anh.”

Trong nháy mắt ấy, tôi nghe thấy nhịp tim mãnh liệt của mình, không thể tin được nhìn anh.

Là nhiệm vụ của Trình Chiêu đã hoàn thành? Hay là…… Chỉ là do tôi nghĩ nhiều?

Chu Nhượng vẫn mang ý cười, anh hơi híp mắt, lẩm bẩm: “Thật mệt quá, Kim Hạ, anh ngủ một lát.”

Trái tim điên cuồng chạy nước rút cuối cùng cũng an tĩnh lại. Nhưng mãi đến khi mặt trăng lặn xuống phía tây, tôi cũng chưa thể đánh thức Chu Nhượng.

Chu Nhượng nằm viện.

Chỉ trong một ngày, nhiều cơ quan tong cơ thể anh đã trở nên suy kiệt, không hề có một dấu hiệu, chẳng khác nào ông trời đang đùa giỡn với tôi.

Tôi đứng trước cánh cửa kính phòng ICU, nhìn Chu Nhượng lẳng lặng nằm trên giường bệnh, Trình Chiêu từ phía sau tôi đi tới.

“Tiếc thật đấy.” Cô ta có chút buồn rầu, “Thiếu chút nữa anh ta đã thành công.”

Đầu ngón tay tôi cứng lại: “Cô có ý gì?”

Cô ta đi đến bên cạnh tôi, cùng im lặng nhìn về Chu Nhượng trong phòng ICU. Sau một lúc lâu, cô ta cười mở miệng: “Chắc là cô còn chưa biết đúng không? Thế giới chúng ta đang đứng là một quyển tiểu thuyết.”

Cô ta nhìn sang tôi, “Cô, ánh trăng sáng của nam chính Chu Nhượng, vốn nên chết vì tai nạn máy bay vào năm trước, nhưng tôi không biết vì sao năm ngoái cô lại không đi ra nước ngoài, vậy nên cô vẫn còn sống.”

“Để duy trì trật tự thế giới, Chu Nhượng sẽ bắt đầu quên đi mọi chuyện liên quan đến cô, cho đến khi anh ta hoàn toàn yêu tôi.”

Cô ta nở nụ cười mang theo chiến thắng: “Chắc Chu Nhượng cũng đã nói với cô, anh ta đã từng cùng tôi làm một giao dịch.”

Trong lòng tôi đã hiểu ra gì đó.

Trình Chiêu nói với Chu Nhượng chỉ cần cô ta hoàn thành nhiệm vụ, cốt truyện của thế giới sẽ kết thúc, anh sẽ không tiếp tục bị cốt truyện trói buộc nữa.

Vì vậy Chu Nhượng dẫn cô ta đến bữa tiệc, uống rượu thay cô ta, trên đường đua vì cô ta mà liều mạng.

Từng việc từng việc, đều là vì Chu Nhượng muốn Trình Tiêu sớm hoàn thành nhiệm vụ.

Đáy mắt Trình Chiêu lộ ra một chút thương hại, “Tôi nói với Chu Nhượng, nhiệm vụ của tôi là thu thập độ ngọt của cốt truyện, chỉ cần hoàn thành, cốt truyện sẽ kết thúc, anh ta cũng có thể lấy lại quyền kiểm soát của cơ thể mình, nhịp tim của anh ta sẽ không xuất hiện tình trạng như trước.”

Gặp được nữ chính, tim của nam chính sẽ đập nhanh một giây.

Trình Chiêu nói, đây là hào quang nữ chính, sẽ tạo ra ảnh hưởng nhất định đối với nam chính. Có nam chính của vài thế giới sẽ xem đây là rung động.

“Nhưng cô lừa anh ấy.” Tôi đưa ra kết luận.

Trình Chiêu cười xoa xoa tóc, “Nửa là thật nửa là giả thôi. Nói cho anh ta biết nhiệm vụ phụ thôi, tôi cũng đã giữ lời hứa, gỡ đi hào quang nữ chính của mình.”

“Chỉ là…… Dùng hào quang nữ chính, đổi lấy việc anh ta hoàn thành quên cô, tôi cũng không có chịu thiệt.”

Trong nháy mắt, tôi như rơi xuống hầm băng.

“Chu Nhượng sẽ quên cô, bởi vì năm ngoái cô không chết đi theo cốt truyện đặt ra. Đây ra kiềm chế của cốt truyện, không phải chỉ cần hào quang nữ chính đơn giản là có thể giải quyết.”

“Nhưng anh ta thật sự quá lì. Sau khi lấy quyền khống chế cơ thể, từng tế bào trong người anh ta đều phản kháng lại việc quên đi cô. Ha, như cô thấy đó, kết quả là anh ta phải thoi thóp nằm chỗ này.”

Không ai có thể thoát khỏi gông xiềng của cốt truyện.

Vậy nên Chu Nhượng chắc chắn sẽ quên tôi.

Giọng tôi đã hoàn toàn nghẹn ngào.

“Cô muốn tôi làm gì?”

Trình Chiêu nhún nhún vai, “Rời khỏi Chu Nhượng.”

“Nam chính thường sẽ có hào quang bảo vệ, sẽ không dễ chết. Chỉ cần cô rời đi, tôi sẽ thương lượng với hệ thống để đánh thức anh ta, cái giá phải trả là, anh ta sẽ hoàn toàn quên mất cô.”

“Được.” Tôi đồng ý không do dự.

Trình Chiêu đã sớm đoán được câu trả lời, gật đầu không nói nữa.

Trước khi rời đi, tôi hỏi Trình Chiêu: “Nhiệm vụ chính của cô là gì?”

Trình Chiêu lấy nhiệm vụ phụ lừa Chu Nhượng, nhưng chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ chính, cốt truyện mới kết thúc.

Dù sao đã nói ra hết, Trình Chiêu có giấu giếm cũng chẳng làm được gì: “Thu thập giá trị tình yêu của Chu Nhượng với tôi.”

Thu thập giá trị tình yêu của Chu Nhượng, Trình Chiêu có thể như nguyện hoàn thành nhiệm vụ chinh phục, Chu Nhượng sẽ yêu cô ta.

Ngược lại, Chu Nhượng sẽ không yêu cô ta. Nhưng anh sẽ vì chống lại việc quên tôi mà không thể tỉnh lại.

Tôi nhắm mắt.

Đây vốn là đề bài không có cách giải.

Tôi từ biệt Chu Nhượng của tôi.

Trong phòng ICU đầy mùi nước sát trùng. Tôi mặc đồ cách ly, không thể chạm vào thiếu niên của mình lần cuối.

Một lát sau, tôi vươn tay, cách không khí vẽ lại đôi mắt của anh, bờ môi của anh, khuôn mặt của anh.

Tôi ngắm anh thật lâu thật lâu, tôi muốn đem Chu Nhượng của tôi khắc thật sâu vào lòng lần cuối, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Chu Nhượng, em phải đi.”

Tôi cố nén nỗi chua xót ở chóp mũi, lồng ngực khó chịu đến khó thể, nước mắt lại chẳng chịu nghe lời tôi. Tôi nói nhỏ——

“Chu Nhượng, quên em đi.”

Chu Nhượng, rốt cuộc chúng ta phải làm sao mới có thể đối kháng lại vận mệnh đây.

Đường cong trên điện tâm đồ bắt đầu lên xuống dữ dội, hai mắt Chu Nhượng vẫn nhắm chắt, khóe mắt có giọt nước trượt xuống, thấm ướt vỏ gối.

Đầu ngón tay anh run run, như đang giãy giũa, cố thoát khỏi gì đó.

Tôi dùng sức bóp chặt bàn tay, không đành lòng nhìn tiếp.

Vì vậy, Chu Nhượng, hãy sống thật tốt.

Sau đó, quên em đi.

5

Đêm nay rạp hát không còn chỗ ngồi.

Năm ấy sau khi ra nước ngoài trao đổi, tôi chưa từng gặp lại Chu Nhượng. Sau khi tốt nghiệp, tôi vào đoàn múa ba lê lớn nhất trong nước.

Vở diễn hôm nay là 《 Giselle 》.

Đây cũng không phải lần đầu tiên tôi làm vai chính. Bắt đầu từ vai phụ, đến bây giờ một mình một cõi, tôi mất 5 năm.

Không tính giải lao giữa vở, vở diễn này kéo dài gần hai tiếng. Lúc chào bế mạc, tiếng vỗ tay dưới khán đài vang dội, đoàn trưởng ở hậu đài bảo chúng tôi khoan hãy đi, có kiện chuyện quan trọng muốn tuyên bố.

Người đóng nam chính Elbert trong 《 Giselle 》là diễn viên múa Tần Thanh đi đến cạnh tôi, cười nói một câu: “Chúc mừng.”

Tôi chưa hiểu ý anh ta lắm, đang định hỏi thì đoàn trưỡng đã gọi mọi người tập trung lại.

“Hôm nay có một chuyện quan trọng cần tuyên bố với mọi người,” đoàn trưởng nhìn tôi chăm chăm thật lâu, đột nhiên lại hớn hở cao giọng, “Mọi người hãy vỗ tay hoan nghên vị trí múa chính của đoàn chúng ta —— Trần Kim Hạ!”

Mọi người xung quanh như đã biết trước chuyện này, ồn ào vây quanh. Tôi nhận lấy giấy chứng nhận từ đoàn trưởng và bó hoa từ Tần Thanh, hơi có chú được sủng mà lo.

Tôi không ngờ rằng lúc này tôi sẽ trở thành diễn viên máu chính. Đây vẫn luôn là độ cao mà tôi muốn đạt được, nhưng lại đến quá bất ngờ.

Tôi nhanh chóng bình tĩnh lãi, vốn cho rằng mình sẽ vui mừng đến bật khóc, kết quả trong đầu đều là kế hoạch sau này phải tập luyện nghiêm khắc hơn thế nào ——

Kết quả đạt được vừa ngọt vừa chua: Cả năm không có ngày nghỉ.

Tần Thanh dùng cánh tay đụng nhẹ tôi: “Cô vui đến choáng váng rồi sao?”

Lúc này tôi mới hoàn hồn, có chút ngượng ngùng cười.

Tần Thanh nói: “Lát nước chúng tôi định tổ chức tiệc mừng cho cô. Đừng vội từ chối, chuyện lớn thế này sao có thể không chúc mừng chứ?”

Hôm nay Tần Thanh tự lái xe đến, lúc gần đi, anh ta bỗng nhiên bị đoàn trưởng gọi đi, tôi cùng mấy người bạn đứng ở cửa rạp hát chờ Tần Thanh.

Một người bỗng nói nhỏ: “Này, mọi người nhìn người bên này đi, nhìn rất giống tay đua xe đang rất nổi tiếng dạo gần đây đúng không?”

“Tên là Chu…… Chu gì đó?”

Tôi theo bản năng giương mắt trông qua, cả người đều cứng tại chỗ.

Hô hấp của tôi hoàn toàn rối loạn, thất thần mở miệng: “…… Chu Nhượng.”

“Đúng rồi, Chu Nhượng, anh ta tên Chu Nhượng! Không ngờ Kim hạ cũng thích xem đua xe đấy.”

Khó trách Chu Nhượng sẽ bị nhận ra. Ô vuông đen trắng trên tay áo cùng với mấy sọc dài xanh đỏ thật sự quá nổi bật, rất dễ liên tưởng đến ô vuông đen trắng ở đích đến đường đua.

Chu Nhượng bị tiếng ồn bên này quấy rầy, cặp mắt dưới mũ lưỡi trai nhìn qua đây.

Mắt anh đối diện với tôi.

Trong nháy mắt đó, tôi chỉ thấy máu cả người đều dừng lại.

Đây là lần đầu tiên sau bảy năm tôi gặp được Chu Nhượng.

Tôi đã từng vô số lần mơ thấy cảnh tôi và Chu Nhượng gặp lại. Trong giấc mơ, anh tựa như đang nhìn người xa lạ, nhìn thấy tôi, rồi lại rất nhanh lướt qua.

Tỉnh giấc, gối nằm luôn ướt một mảng, khóe mắt vẫn là nước mắt chưa khô.

Cảnh tượng lúc này lại trùng diệp lên giấc mơ.

Đôi mắt đen như hồ nước vẫn không chút gợn sóng, Chu Nhượng lãnh đạm.

Tần Thanh đúng lúc xuất hiện, đón chúng tôi lên xe, bây giờ tôi mới cảm nhận được máu tiếp tục lưu thông.

Tôi cúi mắt, trong lòng không nhịn được nghĩ ngợi.

Trần Kim Hạ, mày thật là vô dụng.

Chỉ là nhìn nhau một cái từ xa thôi, mày cũng đã đau đớn đến không kiềm được nước mắt.

Bữa tiệc tối đó tôi cũng chẳng nhớ được gì.

Mấy năm nay, tôi không chủ động tìm về Chu Nhượng, nhưng cũng biết vài chuyện liên quan đến anh.

Bảy năm, anh từ giải F4 công thức 1 đoạt giải quán quân, hiện tại đã trở thành tay đua F4 hiếm thấy trong nước.

Anh được truyền thông gọi là tay đua có tài nhất, dạo trước tin tức về anh hoàn toàn bùng nổ. Chu Nhượng tựa như ngôi sao lóng lánh trên trời đêm, dần dần được mọi người biết đến.

Buổi tối sắp vào hè vẫn mang theo vài hơi lạnh. Trong bữa tiệc tôi có uống rượu, mặc áo khoác vào, chờ người lái thay đến.

11/02/2024

#xanh