Pháo Hôi Ác Độc Không Muốn Sống Nữa

Chương 23: "Cũng chỉ là ngọc diện Tu La mà thôi...



“Ta không đi. ”

Dung Ngọc quăng tấm thiếp về trên bàn, từ tốn nói.

Lý do cũng giống lần trước y không đi yến tiệc Nguyên Tiêu. Y không rảnh chơi mấy trò hãm hại hay đàm tiếu với đám nợ tình của Dung Nguyệt đâu. Huống chi y bị què, tới bãi săn làm gì? Ngồi làm cảnh vỗ tay reo hò cho đám hoàng thân quốc thích đó chắc?

Không tin nổi mà.

“Ngươi dám không đi?! ” Dung Tu Vĩnh cáu giận. “Được đích thân Thái Tử mời chính là phúc của ngươi, ngươi còn dám không tuân? Ngươi có mấy cái đầu! ”

“Một cái. Hắn thích thì cứ tới đây chém. ” Sắc mặt Dung Ngọc cũng trầm xuống. Y không muốn nhiều lời với Dung Tu Vĩnh. “Mặc Thư, chúng ta đi. ”

Mặc Thư nhanh chóng đẩy Dung Ngọc đi ra ngoài.

Dung Tu Vĩnh nổi trận lôi đình đập bàn, gào lên: “Ngươi muốn chết thì tự sát đi, đừng ở làm liên lụy đến Dung gia ta! Ta nói cho ngươi biết, Xuân Sưu nửa tháng sau, ngươi đi thì đi, không đi ta sai người đến trói ngươi đi! ”

Mới vừa ra tới cửa sân đã nghe tiếng Dung Nguyệt gọi với từ đằng sau. “Tam đệ, chờ chút. ”

Dung Nguyệt đuổi theo. “Tam đệ, nếu rảnh thì cùng ta nói mấy câu đi.”

Dung Ngọc nói: “Nhị ca là đang đảm đương trách nhiệm làm thuyết khách sao? ”

“Không phải. ” Dung Nguyệt xua tay. “Ta muốn nói chuyện khác. ”

Dung Nguyệt dừng một chút lại nói tiếp: “Tuyệt Vị Lỗ Phường là cửa hàng mẫu thân đệ để lại cho đệ sao? ”

Dung Ngọc hạ mắt. Tính ra y còn đang nghĩ bọn chúng nghẹn được bao lâu đấy.

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẻ mặt y cực kỳ bình tĩnh. Y nói: “Ừm, Nhị ca có cao kiến gì sao? ”

“Ta... ” Dung Nguyệt mím môi, trầm mặc. Hai tay hắn ta đan vào nhau, giống như hơi ngại miệng.

Dung Ngọc hơi cau mày.

“Nếu nhị công tử không muốn nói gì, vậy nô tài mạn phép đưa công tử về. Ngoài trời gió lớn, công tử nhà ta không thể chịu lạnh. ” Điệu bộ Mặc Thư rất cung kính, hai tay đặt trên tay đẩy xe lăn, làm bộ như sắp đẩy đi.

Dung Nguyệt tức trong lòng. Mình đang nói chuyện cùng Dung Ngọc, hạ nhân như nó có tư cách gì xen mồm vào?

Khổ nỗi ngày thường hắn ta hay ra vẻ khoan dung với hạ nhân, bây giờ không thể để lòi được. Hắn ta chỉ đành miễn cường cười với Dung Ngọc. “Là do ca ca suy xét không chu toàn. Hay là chúng ta đến chỗ khác hàn huyên? ”

Dứt lời, hắn ta nhìn Sở Đàn và Mặc Thư, ý bảo hai bọn họ lui đi.

Dung Ngọc lại rất thờ ơ. “Nhị ca muốn nói gì thì nói hết ở đây đi. ”

Dung Nguyệt đành căng da đầu mở lời: “Chuyện làm ăn của đệ ngày càng tốt. Bây giờ nhắc tới món kho, ai ai cũng nhớ đến Tuyệt Vị Lôc Phường. Nhưng mà cây to sẽ đón gió, đệ hút hết khách vào quán mình... ”

“Nhị ca mời nói thẳng. ” Dung Ngọc cắt lời hắn ta.

“Huynh muốn Tuyệt Vị Lỗ Phường của đệ làm nguồn cung món kho cho Trân Lâu. ”

Trân lâu chính là tửu lầu của tam hoàng tử.

Dung Ngọc lắc đầu cười khẽ. “Ra nhị ca đến đây không phải để làm thuyết khách cho phụ thân, mà là cho tam hoàng tử. ”

Mặt Dung Nguyệt đỏ gay lên, gãi đầu. Từ nhỏ hắn ta được Bạch thị và Dung Tu Vĩnh yêu chiều. Dương thị lại không quá nghiêm khắc với con vợ lẽ. Đó giờ hắn sống xuôi chèo mát mái, lớn lên rồi càng được thiên vị, muốn gì có nấy, đời này.................................................

Dung Ngọc chống cằm nghiêng đầu, diễu cợt: “Tam hoàng tử thiếu tiền xài nên để mắt tới chỗ đệ sao? ”

Tất nhiên đây là lời chọc ghẹo thôi. Tam hoàng tử có thiếu tiền cũng sẽ không thèm quan tâm đến doanh thu của một cái tửu lầu nho nhỏ. Vấn đề ở chỗ lượng khách ít ỏi, thiếu hụt bia chắn, mắt thấy sắp không che được những chuyện dơ bẩn sau lưng nên có chút nóng vội thôi.

Dung Nguyệt đỏ mặt vì tức. “Làm càn, hoàng tử là để cho ngươi bàn tán bậy bạ sao? ”

Dung Ngọc hết hứng cười.

Dung Nguyệt tưởng y sợ nên hạ tông giọng, an ủi, khuyên nhủ y: “Tam lang, quán của đệ bây giờ độc chiếm thị trường, khiến rất nhiều tiểu thương gặp khó khăn, cứ tiếp diễn như vậy, chắc chắn sẽ bị người ganh ghét. Nếu đệ đồng ý hợp tác cùng tam hoàng tử, vậy thì sẽ không còn nỗi lo về sau. Hơn nữa, đệ mở rộng thị trường tiêu thụ thì cũng sẽ kiếm được không ít tiền, dù sao với đệ cũng là trăm lợi không hại. ”

Cái kiểu vừa đe dọa vừa dụ dỗ của hắn ta ấy, nếu là người khác chắc sẽ đồng ý ngay tắp lự. Nhưng Dung Ngọc là người khác sao?

Dung Ngọc rủ mắt như đang tự hỏi, một lát sau mới lắc đầu. “Không thích. ”

Y cười tươi rói. “Nhị ca không biết gì hết hả? Con người ta từ nhỏ đã đặc biệt không biết điều. Người khác không cho ta làm, thì ta càng làm. Người nào dám dạy ta làm việc, thì ta càng thích chống đối.”

“Mặc Thư, thông tri xuống dưới, bắt đầu từ ngày mai, toàn bộ món kho thuộc quyền sở hữu của Lỗ Phường giảm nửa giá, không giới hạn món, không có hạn lượng trong vòng một tháng. Hỉ Nhạc Lâu cũng y như vậy, chỉ cần có khách tới, tới nhiều tiếp nhiều, tới ít tiếp ít, cần phải tiếp đãi nhiệt tình. Mặt khác, nói với Vương chưởng quầy, lựa chọn tiểu nhị trong quán phải thật kỹ càng, đừng để mấy người không ra gì trà trộn vào trong. Nếu ai dám ăn cắp công thức, ta sẽ khiến cho cả nhà già trẻ lớn bé của kẻ đó không ăn được cơm. ”

“Dạ, công tử. ” Mặc Thư cúi đầu đáp.

Dung Ngọc cười xán lạn nhìn Dung Nguyệt, trong mắt tràn đầy sự phấn khích và ý khiêu khích. “Nhị ca vừa lòng chưa? ”

Vừa lòng cục cứt! Nó làm vậy chẳng khác nào trực tiếp lấy hết khách ở Thực Hiên Trai và Trân Lâu của tam hoàng tử đâu chứ!

Dung Nguyệt tức tái cả mặt, lồng ngực phập phồng không ngừng. “Ngươi... Ngươi đang chống đối với tam hoàng tử! Phụ thân mà biết được sẽ không tha cho ngươi! ” [Sao mà ngoo quá.]

“Ha ha ha. ” Dung Ngọc vui vẻ cười châm chọc. “Nhị ca nói lời này có tự thấy mắc cười không? Phụ thân có bao giờ chịu bỏ qua cho đệ đâu? ”

Từ nhỏ đến lớn. Cho dù Dung Ngọc có làm gì cũng sẽ bị Dung Tu Vĩnh răn dạy, quở trách. Mà thậm chí y có không làm gì đi chăng nữa thì vẫn bị chửi như thường. Nói trắng ra, đơn giản là Dung Tu Vĩnh nhìn y không vừa mắt thôi.

Dung Tu Vĩnh không thích Dương thị. Chỉ cần thấy Dung Ngọc thì sẽ nhớ tới gã vì tiền mà “bị ép” cưới một nữ nhân gã không yêu. Đó là chứng cứ gã bất trung với Bạch thị, cũng là tượng trung cho sự nhục nhã và vô năng của gã.

Nguyên chủ đã hao hết sự khao khát tình cha trong những ngày tháng chỉ có lạnh nhạt và chửi mắng. Mà Dung Ngọc càng không có chút cảm tình gì với Dung Tu Vĩnh, cho nên y chẳng sợ gì hết.

Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn. Cùng lắm cuốn gói bỏ chạy, dù sao tiền trong tay cũng đủ cho y tiêu xài tới mãn kiếp.

Quên, y sẽ không sống trọn một kiếp, vậy thì càng chẳng có gì để sợ.

“Mặc Thư, quay về. ” Dung Ngọc bảo Mặc Thư.

Đi chưa được vài bước thì Dung Ngọc đột nhiên nói: “Sở Đàn, Nhị ca hình có đôi lời muốn nói với ngươi. ”

Dung Nguyệt đứng phía sau thở phào. Hắn ta thật sự muốn hàn huyên với Sở Đàn. Không biết bệnh phong hàn của Sở Đàn đã khỏi chưa, cơ thể có chỗ nào không được tốt không...

Ánh mắt hắn ta đong đầy quan tâm và chờ mong, sáng quắc nhìn chằm chằm Sở Đàn.

Từ đầu tới cuối hắn ta vẫn không phát hiện Sở Đàn đứng đơ như tượng đang cau nhẹ mày. Hắn cảm thấy Dung Nguyệt rất kỳ lạ. Mấy ngày gần đây hắn ta luôn cản hắn lại nói mấy lời thật thật giả giả, khiến hắn nghe như lọt vào sương mù, không rõ mục đích của hắn ta là gì.

“Nếu nhị ca có lời muốn nói, vậy thì im luôn đi. ” Dung Ngọc nói từ tốn. “Dù sao Sở Đàn cũng là người của ta, nhị ca nên tránh hiềm nghi vẫn hơn. ”

Ha, cho mày tức chết.

Đôi mắt đen của Sở Đàn xẹt qua ý cười. Tiểu công tử nói vậy làm lòng hắn phá lệ hả hê.

Người duy nhất khó chịu chính là Dung Nguyệt. Hắn ta trơ mắt nhìn bóng lưng ba người rời đi, trên mặt ghi đầy ba chữ không cam lòng.

Sao lại gọi Sở Đàn là người của Dung Ngọc... Bọn họ, bọn họ đã đến bước đó rồi sao?

Về tới Bích Ảnh Tạ, Mặc Thư liếc Sở Đàn đang xuân tâm nhộn nhạo, trong lòng cũng rất khó chịu. Cậu sửa lại chiếc chăn trên chân Dung Ngọc, nhỏ giọng hỏi: “Công tử, sao lại nói Sở Đàn là người của người vậy? ”

Dung Ngọc thơ thẩn ngắm cây liễu vừa đâm chồi non. “Khế bán thân của hắn nằm trong tay ta, tất nhiên là của ta. Không chỉ có hắn, ngươi cũng là người của ta, nô bộc trong viện này, có ai không phải người của ta? Hắn bán mình khế ở trong tay ta, tự nhiên là người của ta, không riêng gì hắn, ngươi cũng là người của ta, viện này nô tài, cái nào không phải ta người?”

“Ra là ý này. ” Mặc Thư mãn nguyện cười tươi.

Tươi cười trong mắt Sở Đàn vụt tắt.

——

Nửa tháng sau, Dung Ngọc vẫn tham gia Xuân Sưu.

Trước Xuân Sưu mấy ngày, Dung Tu Vĩnh nhìn y chằm chằm, sợ y trốn tới xó xỉnh nào đó tìm thanh tĩnh. Nếu y không đi, e là Dung Tu Vĩnh thật sự sẽ trói y đi.

Mặc Thư xách theo bao lớn bao nhỏ lên xe ngựa, bên trong không chỉ có quần áo để tắm rửa, còn có chăn lông, đệm, áo choàng, thủ lô... Thậm chí còn mang theo một hộp than bạc nhỏ.

Dung Ngọc cạn lời nhìn cậu. “Hay ngươi chuyển nhà đến đây luôn cho rồi. ”

Mặc Thư nói: “Ta cố tình hỏi thăm Tri Trúc bên người nhị công tử. Bãi săn ở trong núi, trời lạnh gió lớn, không chuẩn bị đầy đủ thì không được. Cũng không biết trong cung sẽ phát loại than nào cho chúng ta, nhưng tóm lại không thể bằng than bạc nhà mình. Vậy nên ta mang theo nhiều chút để dùng cho thủ lô. ”

Cậu cẩn thận như vậy, Dung Ngọc cũng chỉ đành tùy cậu.

Nhưng mà trong ngực Sở Đàn cũng ôm một cái hộp to.

Dung Ngọc nhìn hắn. “Bên trong là cái gì? ”

“Công tử muốn ăn không? ” Sở Đàn mở hộp ra, hộp có ba tầng, một tầng là điểm tâm và mứt hoa quả, một tầng là món kho, tầng còn lại đựng chén trà sữa.

Dung Ngọc rủ mắt.

“Ta biết buổi sáng công tử không ăn cơm, cố ý đem theo. ” Sở Đàn nhìn thẳng vào đôi mắt Dung Ngọc như thể đang tranh công.

Từ lúc sáng sớm Dung Ngọc đã bị dựng dậy rửa mặt, chải đầu, sửa soạn, thật sự rất phiền, vậy nên cũng chẳng ăn sáng, bây giờ thật sự có hơi đói rồi.

Y cầm lấy miếng bánh hoa quế đưa lên miệng cắn, sau đó uống nửa chén trà sữa, rồi nằm lên giường chợp mắt một lát.

Sở Đàn không được khen ngợi thì có chút mất mát, giúp Dung Ngọc đắp kỹ chăn, sau đó cũng dựa vào thùng xe nhắm mắt dưỡng thần.

Chờ khi Dung Ngọc tỉnh lại thì đã tới bãi săn hoàng gia.

Lúc này đã có rất nhiều người tới trước, trên đất trống giăng đầy lều. Đám hạ nhân đi đi lại lai, thị vệ đứng đeo đao tuần tra tứ phía, khu chính giữa là những thế gia quý tộc quần là áo lụa.

Dung Ngọc ngồi trên xe lăn được đẩy vào trông có vẻ rất nổi bật. Các công tử, tiểu thư đồng loạt nhìn y bằng ánh mắt tò mò và ngẫm nghĩ.

Tuy rằng hung danh của Dung Ngọc lan xa ngàn dặm, nhưng rốt cuộc y hiếm khi ra cửa, rất hiếm có người từng gặp qua được y, bởi vậy nên cũng khó nhận ra y ngay lập tức.

“Đây là công tử nhà ai vậy? Sao lại ngồi xe lăn? ”

“Vị công tử này cũng đẹp quá đi mất.”

“Là người từ bên ngoài vào sao? Dung mạo đẹp như vậy, nếu ta đã gặp rồi thì chắc chắn sẽ không quên. ”

Các tiểu thư châu đầu vào cùng nhau bàn tán. Dan phong Đại Chu cởi mở, nữ tử có thể đàm luận về nam tử cũng chẳn phải chuyện lạ.

“Dung mạo đẹp thì có ít gì, cũng chỉ là đồ bỏ đi. ” Người nói là một nam tử có biểu cảm kiêu căng, khinh bỉ.

Một nam tử áo xanh cầm quạt xết trên tay gõ nhẹ, chậm rãi nói: “Muốn biết đó là ai, mời nhìn ra phía sau hắn. ”

Vì thế tất cả mọi người đưa mắt nhìn về sau lưng Dung Ngọc.

“A, là Dung nhị lang! ”

So với Dung Ngọc không có ai nhận ra, Dung Nguyệt là không người không biết. Hắn mặc một bộ áo gấm màu lam, cao lớn đĩnh bạt*, gương mặt thanh tú như ngọc treo nụ cười nhẹ ôn hòa, đã đủ để hấp dẫn tầm mắt mọi người.

*Trường thân lập ngọc: ngày xưa dùng để miêu tả dáng vẻ thanh thoát trong ngần của phụ nữ, ngày nay dùng để miêu tả người đàn ông cao to, rắn rỏi, hiên ngang.

Phần lớn các tiểu thư đều đỏ mặt, hai tròng mắt ngậm cười nhìn hắn ta. Rất nhiều nam tử cũng nhìn hắn bằng ánh mắt ái mộ mơ hồ.

“Nhị Lang! ” Một thiếu niên cao lớn mặc kình trang* chạy tới từ chỗ cách đó không xa, chạy thẳng đến chỗ Dung Nguyệt đang đứng, khuôn mặt anh tuấn cười rạng rỡ. “Ngươi đến rồi! ”

*劲装 (kình trang): Loại quần áo mấy phim kiếm hiệp, cổ trang hay mặc để tập võ, rèn luyện,...

“Cố tiểu tướng quân. ” Dung Nguyệt cười hành lễ.

“Tiểu tướng quân cái gì, đã nói bao nhiêu lần, gọi ta là Việt Trạch. ” Cố Việt Trạch trầm mặt, buồn bực nói.

Dung Nguyệt vội vàng cáo tội. “Ta sai rồi, Việt Trạch đừng giận. ”

Cố Việt Trạch lại cười lên lần nữa, thân mật ôm lấy bả vai Dung Nguyệt. “Giờ nghe xuôi tai hơn rồi. ”

Nói rồi Cố Việt Trạch nhìn Dung Ngọc đang ở bên cạnh, giọng điệu bất thiện: “Ngươi là Dung Ngọc? ”

“Dung Ngọc?! Chính là Dung tam lang tàn độc, âm trầm của Dung gia sao? ”

“Nghe nói kể từ khi Dung Ngọc bị chặt chân, tính cách trở nên vặn vẹo kỳ lạ. Thường xuyên ngược đãi hạ nhân. Nghe nói mỗi ngày đều sẽ có vài thi thể máu me đầm đìa bị khiêng ra từ trong viện hắn ta! ”

“Ta nghe nói hắn ta là kẻ ác độc như Diêm La, đó giờ tưởng hắn ta xấu như quỷ ấy. ”

“Dù có đẹp thì làm sao? Tâm địa độc ác như vậy, cũng chỉ là ngọc diện Tu La* mà thôi! Còn không bằng một góc của Dung nhị lang. ”

*Ngọc diện: mặt đẹp như ngọc. Tu La: A-tu-la hay Asura, là một ác thần trong tín ngưỡng Phật giáo. Đại ý là mặt đẹp nhưng tâm ác, hao hao như câu khẩu phật tâm xà của VN zậy.

……

Tiếng xì xào bàn tán của đám người chui vào tai Dung Ngọc. Y cũng không để trong lòng, nhưng mà cái thằng Cố Việt Trạch trước mặt này thì ầm ĩ hết sức.

“Ta đang hỏi ngươi đó, ngươi có phải là Dung Ngọc hay không! ”

Dung Ngọc không mặn không nhạt liếc nhìn hắn. “Cố tiểu tướng quân có gì dặn dò? ”

“Dặn dò thì thôi chưa nói, nhưng thật ra ta cũng muốn dạy dỗ ngươi một chút. ” Cố Việt Trạch như thể chắc chắn phải giúp Dung Nguyệt hả giận. “Là ngươi ức hiếp nhị lang? ”

Dung Ngọc vỗ đầu gối mấy cái. “Cố tiểu tướng quân xem trọng ta quá. Ngươi nhìn thử đôi chân này của ta đi, ức hiếp bằng niềm tin à? ”

Y nhìn sang Dung Nguyệt, mím môi mỉm cười. “Nhị ca, đệ ức hiếp huynh hồi nào? ”

Dung Nguyệt thấy cái mặt cười này thì nhớ tới nửa tháng trước mình xém bị Dung Ngọc chọc tức chết. Hắn ta thật sự rất muốn gào lên là ngươi mới làm nửa tháng trước! Không có ai ức hiếp ta nhiều bằng ngươi hết!

Nhưng để duy trì vỏ bọc khoan dung độ lượng của bản thân nên Dung Nguyệt chỉ đành cười gượng. “Tất nhiên không có, tam đệ nói bậy bạ gì vậy. ”

Dung Nguyệt kéo ống tay áo Cố Việt Trạch năn nỉ: “Việt Trạch, đừng náo loạn. ”

Đôi mắt trong veo sũng nước phảng phất như có vô vàn tủi thân và bất lực, khiến Cố Việt Trạch càng nhìn càng tức sùi bọt mép. “Nhị lang đừng sợ, hôm nay ta chắc chắn sẽ báo thù cho ngươi! ”

Cố Việt Trạch vọt nhanh tới trước mặt Dung Ngọc, vừa định chửi thì trước mắt hiện lên một bóng người, che chở Dung Ngọc đằng sau.

Cố Việt Trạch cau mày hỏi: “Thằng này là ai nữa? ”

Sở Đàn hờ hững, trong mắt đen như mực cất giấu gai nhọn.

“Là nô bộc của ta. ” Dung Ngọc nói.

“Một tên nô tài cũng xứng chặn trước người ta? Cút đi! ” Cố Việt Trạch giơ tay định đẩy Sở Đàn, nhưng lại bị hắn giữ chặt tay, không thể nhúc nhích mảy may.

Da mặt Cố Việt Trạch đỏ lên, dùng hết sức nhưng vẫn không thể nhúc nhích được, gã thẹn quá thành giận, định lớn tiếng gọi người.

Đột nhiên hàng loạt tiếng ồn truyền tới từ phía trước

“Hoàng Thượng, Thái Tử đến ——. ”

Dung Ngọc nghiêng đầu, giương mắt nhìn lên, một bóng người cao lớn thon dài khác biệt bị vây giữa vòng người.

Người nọ mặc áo gấm huyền sắc long văn*, đầu đội ngọc quan tím viền vàng, bên hông đeo đai lưng màu vàng khâu kèm ngọc bài trắng bóng. Ngũ quan sắc bén, dáng vóc cao lớn, phong thái sáng ngời, dáng dấp hiên ngang.

Chính là thái tử đương triều - Yến Minh Thần.