Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 54: Tâm tư tiên sinh



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 54: Tâm tư tiên sinh.

Dịch báo tới chậm, tân quan kia đã ở trên đường.

Hứa Trân lại qua mấy ngày thư thái, ban ngày đi trà lâu uống rượu, thỉnh thoảng giáo đạo đệ tử, buổi tối đi quân doanh tìm tiểu ăn mày. Nàng hết lần này tới lần khác muốn thổ lộ tâm ý với tiểu ăn mày, đáng tiếc xung quanh luôn có người, khiến nàng có chút ngượng ngùng mở miệng.

Sau một hôm nào đó, nữ quan tới nói với Hứa Trân: "Tân quan đã tới."

Hứa Trân ngồi dưới đất chơi với một con chó vườn, nghe nữ quan nói vậy, sững sốt một chút nói: "Nhanh như vậy?"

"Mấy ngày trước đã ở trên đường." Nữ quan giải thích, "Thân thể ta không tiện, chỉ có thể cùng ngươi đi nhìn một chút, người tới làm Trưởng Sử."

Hứa Trân hỏi: "Trưởng Sử? Phụ tá Thứ Sử? Vậy không phải nên đi theo bên cạnh Thứ Sử sao, chạy tới Bình Lương làm gì?"

Nữ quan nói: "Vốn Thứ Sử cũng ở tại Bình Lương."

Hứa Trân thấy nữ quan nhắc tới, đúng là nhớ tới chuyện này, lúc mình vừa tới Bình Lương, Thứ Sử chính là ở trong huyện, sau đó không biết vì sao chạy đi chỗ khác rồi.

Nàng đang muốn hỏi nữ quan một chút.

Nữ quan nói: "Quốc Công cũng ở đây, hắn cùng Thứ Sử quan hệ tốt, hai người thường gặp nhau ở trà lâu Long Môn."

Hứa Trân gật đầu, nhớ tới chuyện mình muốn thông hành lệnh trước đó, biểu thị hiểu rõ.

Thứ Sử nàng biết, còn Quốc Công...

Bình Lương còn có nhân vật lợi hại vậy sao?

Bình Lương nhỏ bé, cũng thật tàng long ngọa hổ.

Hứa Trân đem cành cây đùa với chó đặt bên bậc thang, đứng dậy cùng nữ quan chung một chỗ.

Nữ quan tay chống phía sau chỗ đứng, đang muốn nói chút gì, ngoài cửa đột nhiên vang lên động tĩnh.

Cửa thanh đồng loang lổ rỉ sét chậm rãi bị kéo ra, vừa vặn đủ chỗ cho xe ngựa thông qua. Thanh âm đục ngầu của hai lão binh hô: "Tới!"

Phương xa cát vàng phong trần mệt mỏi đầy trời.

Tới chính là tân quan kia.

Nữ quan nói với Hứa Trân, mau chóng tới cửa nghênh tiếp, đồng dạng đứng ở cửa còn có ngốc cô tử và hai lão binh kia.

Bão cát trước mặt, thổi tới mức vải bông trên thân mấy người lộn xộn, cát đá đầy trời, khiến người ta suýt chút nữa không mở mắt nổi.

Xe ngựa từ xa tới gần cuốn theo đất vàng chạy tới, chiếu xuống bình địa đại mạc khói thẳng đơn côi.

Con tuấn mã kia chạy như bay, phía sau kéo một thùng xe, nửa khắc sau chạy vội tới cửa thành.

Chờ xe ngựa ngừng, Hứa Trân đang chuẩn bị cùng nữ quan cùng nhau hành lễ nghênh tiếp.

Không ngờ trên xe đi xuống một người, bước nhanh chạy tới trước mặt Hứa trân ngăn nàng khom lưng, đồng thời trước tiên hướng nàng hành đại lễ.

Hứa Trân ngẩn người, không phản ứng lại.

Người kia đè thấp âm thanh hô: "Tiên sinh."

Tiếng hô ra khỏi miệng, không chỉ Hứa Trân, xung quanh mấy người cũng có chút khiếp sợ.

Trưởng Sử mới tới, tuy nói không phải chức quan lợi hại gì, nhưng có thể ở thi Hương trực tiếp thông qua chờ tuyển chọn, tới Bình Lương này, đã không phải người bình thường có thể làm được, người này nếu ở thi điện năm sau thể hiện xuất sắc, liền có thể một bước lên mây, ở trong cung đảm nhiệm chức vị trọng yếu.

Loại người này có tiền vốn để ỷ tài tự ngạo.

Nhưng lại tôn sư như vậy, còn gọi Hứa Trân một tiếng tiên sinh. Hứa Trân người này, không phải là một phu tử phổ thông còn chưa thi qua khoa cử sao?

Có thể dạy được một đệ tử lợi hại như vậy?

Hai lão binh núp ở bên cửa thành, không dám nói lời nào.

Lúc trước nữ quan đã biết Hứa Trân có chút bản lĩnh, sắc mặt tốt không ít, lại càng thêm khâm phục Hứa Trân.

Mấy người đứng chờ.

Trưởng Sử Ung Châu đi xuống xe ngựa, là một nữ tử mặc áo xanh lam đậm, nàng hành lễ xong, thu tay về đứng bên cạnh xe, khuôn mặt bình thản, hơi điểm son phấn, trong mắt lộ ra thần thái.

"Tiên sinh." Nàng lại nói, "Tạ ơn tiên sinh giáo đạo."

Hứa Trân nghe thanh âm, nhìn mặt người.

Sau khi nhìn kỹ, rốt cuộc nhận ra, này thật giống là Cát Hỉ Nhi!

Là đệ tử ở Thanh Long Sơn thư viện của nàng.

Tha hương gặp cố tri, Hứa Trân vô cùng vui vẻ.

"Là Cát Hỉ Nhi sao?" Hứa Trân chào hỏi.

Cát Hỉ Nhi gật đầu đáp: "Hứa tiên sinh, là ta."

Vốn tất cả lo lắng đều tiêu tan, hành lễ nghênh tiếp cũng toàn bộ miễn, Cát Hỉ Nhi đưa công văn, con dấu thân phận của mình, thấy nữ quan nói tình huống đại khái của Bình Lương, liền phái tiểu phó trong huyện, theo Hứa Trân đi tửu lâu ăn bánh.

Cát Hỉ Nhi là quan thất phẩm, nếu không có Thứ Sử ở đây, nàng xem như là quan lớn nhất ở Bình Lương.

Trùng hợp chính là, ngày thường không gặp qua Thứ Sử ở Bình Lương.

Vì vậy, Cát Hỉ Nhi hiện tại là lão hổ trên núi.

Mình có thể dựa vào che chở, ở Bình Lương vô tư. Hứa Trân hết sức kích động nghĩ như vậy.

Nàng mừng muốn rơi lệ, mang Cát Hỉ Nhi đi về phía tửu lâu.

Trên đường cái bên ngoài, bầu trời chầm chậm tuyết rơi, thổi trúng mặt người, khí trời âm lãnh khiến người khác đau thấu xương, chỉ có thể bọc lấy y phục đi về phía trước.

Hứa Trân đẩy cửa rèm cửa vải bông nặng nề ra, mang Cát Hỉ Nhi tiến vào tửu lâu, gọi hai bình trà nóng.

Lão bản tửu điếm là kẻ biết làm người, thấy khách tới là hai tiểu quan, còn đưa bình rượu nóng.

Hứa Trân cùng Cát Hỉ Nhi tán gẫu, hỏi nàng làm sao lên làm Trưởng Sử, thi Hương như thế nào.

Cát Hỉ Nhi đã có chút dáng vẻ làm quan, nói chuyện không giống trước đây ngay thẳng, thỉnh thoảng cũng cong quẹo.

Nàng nói: "Đồng học thư viện phần lớn đều qua thi Hương, lúc chúng ta thủ tuyển, Lý Tam Lang nhờ tổ phụ hắn hổ trợ, muốn tới Bình Lương tìm tiên sinh, nhưng tổ phụ hắn ghét bỏ Bình Lương không phải nơi tốt, nên mới tiện nghi cho ta."

Thủ tuyển chính là thi Hương đậu, thành tích tốt có thể chờ đợi tuyển dụng làm quan, nếu không được, thì chờ kỳ thi xuân sang năm.

Hứa Trân nghe xong không nhịn được cười: "Lý Tam Lang? Ta còn rất nhớ hắn, gần đây hắn thế nào?"

Cát Hỉ Nhi nói: "Rất tốt, thi Hương đậu, hiện tại gia nhập dưới trướng Quy Đức tướng quân, đang học tập binh pháp cùng võ công."

Hứa Trân nói: "Vậy đúng là rất tốt."

Hai người tiếp tục tán gẫu.

Trong lòng Cát Hỉ Nhi kỳ thật rất nhớ nhung Hứa Trân, nếu nàng vì tiền đồ của mình, nhất định tình nguyện ở Trường An thủ tuyển, mà không phải tới chỗ thế này.

Nàng chỉ là, quá muốn nghe tiên sinh giảng bài.

Lúc này mặc dù chỉ là tán gẫu, cũng đã khiến Cát Hỉ Nhi có chút kích động.

Hứa Trân không biết tâm tư Cát Hỉ Nhi, nàng hoàn toàn dựa thao phương thức hảo hữu mà tiến hành tán gẫu, nàng nói gần đang ở Bình Lương dạy học cho thư viện.

Cát Hỉ Nhi liền hỏi: "Về sau ta có thể đi theo bên cạnh tiên sinh nghe giảng bài không?"

Hứa Trân nói: "Nếu Thứ Sử không quản ngươi, ngươi đương nhiên có thể tới."

Cát Hỉ Nhi gật đầu.

Nàng châm trà cho Hứa Trân, uống xong hai ấm trà, liền đổi sang rượu.

Hứa Trân uống nửa chén rượu, bị rượu Bình Lương làm cay tới mặt đỏ cổ hồng, suýt chút nữa trực tiếp phun ra ngoài.

Cát Hỉ Nhi không uống.

Nàng thấy Hứa Trân ho kinh thiên động địa, vội vàng đứng dậy, muốn vỗ lưng cho Hứa Trân.

Nhưng còn chưa kịp động thủ, bên cạnh duỗi tới một cánh tay tinh tế, ngăn phía trước Cát Hỉ, giúp Hứa Trân nhẹ nhàng vỗ lưng.

Cát Hỉ Nhi cau mày ngẩng đầu, vốn định trách cứ, lại phát hiện chủ nhân cái tay này tướng mạo nhìn rất quen mắt.

Tướng mạo người Hồ, mắt xanh, dáng dấp khiến người ta không thể quên, chỉ là thân này cao—

Cát Hỉ Nhi nhìn vào mắt người kia chốc lát, hỏi: "Hứa Tiểu Xuân?"

Hứa Trân còn đang ho liên tục.

Tuân Thiên Xuân giải thích: "Ta không phải Hứa Tiểu Xuân."

Cát Hỉ Nhi hiển nhiên không tin, nàng cảm thấy cặp mắt kia, thật sự không tìm ra đôi thứ hai như vậy.

Nàng còn muốn hỏi chút gì.

Hứa Trân xem như đem rượu nuốt xuống, nàng rất sợ hai phản phái chạm trán, có trời mới biết có thể nảy lửa gì ra, huống hồ súc cốt thuật của tiểu ăn mày cũng không nên để bại lộ ra.

Nàng mau chóng đứng lên nói lời cáo biệt với Cát Hỉ Nhi, nói ngày khác tán gẫu, tiếp đó kéo tiểu ăn mày rời đi.

Cát Hỉ Nhi ở phía sau không giữ kịp, chỉ có thể nhìn hai người đi xa.

Lúc đi ra tới tửu lâu, Hứa Trân bị gió lạnh thổi tới tỉnh táo, nàng lôi kéo Tuân Thiên Xuân hơi cúi đầu, tiến tới bên tai nàng nhỏ giọng hỏi: "Tại sao ngươi chạy về rồi? Xung quanh không có chiến sự sao?"

Tuân Thiên Xuân dùng y phục bao quanh thân thể Hứa Trân nói: "Về nhà nói cho ngươi."

Hứa Trân không nhịn được cười: "Ngươi còn có bí mật nhỏ? Được rồi, vậy về nhà tiếp tục nghe."

Tuân Thiên Xuân ừ một tiếng.

Hứa Trân nói: "Vừa vặn ta cũng có việc muốn nói cho ngươi."

Tuân Thiên Xuân nghiêng đầu nhìn Hứa Trân, lại đáp một tiếng, dưới chân bước nhanh hơn không ít.

Gió tuyết phủ trên đầu cùng vai hai người, trên đường bước đi dồn dập che lỗ tai, lạnh run.

Tầng hai tửu lâu, Cát Hỉ Nhi đứng bên cửa sổ, trong tay mang theo nửa bầu rượu, nhìn bóng hai người đi xa, trong lòng có loại tư vị không nói rõ.

Tuyết lớn phủ một tầng băng mỏng trên đất vàng.

Mùa đông Bình Lương đã tới.

Hứa Trân run lập cập cùng Tuân Thiên Xuân vào phòng, Tuân Thiên Xuân đóng cửa lại, muốn mở miệng, dừng chốc lát, hỏi Hứa Trân: "Tiên sinh, vừa rồi người kia là ai?"

Hứa Trân giải thích: "Đệ tử trước kia ở Giang Lăng, cùng một lớp, ngươi không nhớ rõ sao?"

Tuân Thiên Xuân không ấn tượng.

Nàng lại nói: "Tiên sinh, ngươi vừa nói có chuyện muốn nói cùng ta."

Hứa Trân quả thật có không ít lời muốn nói.

Nhưng nàng người này, vừa tới lúc mấu chốt liền dễ phạm túng, lúc này cũng là cái đức hạnh đó, hơn nữa càng nghĩ càng thấy, quan hệ của mình và tiểu ăn mày, hay là cứ như bây giờ cũng không tệ.

Nàng ngậm miệng không nói chuyện này, đổi chủ đề, để Tuân Thiên Xuân rót nước cho mình.

Tuân Thiên Xuân đi tới trù phòng nấu nước, sau khi đun nước xong, đổ vào chén trà đưa cho Hứa Trân.

Hứa Trân lại để nàng đi đổi thường phục.

Tuân Thiên Xuân ở trước mặt Hứa Trân dự định cởi y phục, khiến Hứa Trân sợ tới mức vội vàng ngăn lại.

Cuối cùng, Hứa Trân vẫn thật không tiện nói, nói sang chuyện trước đó: "Đúng rồi, hôm nay sao ngươi trở về?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Có nhiệm vụ mới."

Hứa Trân hỏi: "Nhiệm vụ gì mà cho ngươi nhàn thế?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Bắt nằm vùng."

Hứa Trân tưởng mình nghe lầm, nàng hỏi: "Cái gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Có người cung cấp tình báo cho người Hồ, tướng lĩnh để ta bắt về."

Loại chuyện động não này lại để tòng quân tới làm? Không khoa học a.

Hứa Trân hỏi: "Hiện tại ngươi là chức vị gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Thủ hạ mười người."

Hứa Trân cảm thán: "Vậy còn rất nhanh, nhưng tại sao lại để ngươi đi bắt nằm vùng? Đi đâu bắt? Có đầu mối gì sao?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Có, ở Hoa Lâu."

Bên ngoài tuyết bay vào, một cơn gió nện trên cửa sổ, phát tiếng tiếng đông đông.

Hứa Trân nghĩ mình nghe lầm, lại hỏi: "Nơi nào?"

"Hoa lâu." Tuân Thiên Xuân nói nghiêm túc chậm rãi, "Ta chưa từng đi qua loại địa phương đó, cho nên muốn tìm tiên sinh, dò hỏi."

Hứa Trân thầm nghĩ: Ngươi chưa từng đi qua cái loại địa phương đó, lẽ nào ta liền đi qua rồi? Hoa lâu không phải thanh lâu sao? Thật sự có nữ tử đi nơi đó à?

Hứa Trân càng trộn lẫn vào càng cảm thấy mình không rõ thế giới này.

Nàng để cho Tuân Thiên Xuân nói chút chuyện này.

Tuân Thiên Xuân giải thích cho nàng, nói lúc trước trong quân có không ít chuyện cơ mật bị tiết lộ, có người hoài nghi nàng cùng Hồ binh khác làm ra, nhân cơ hội làm khó dễ bọn họ.

Nàng không thể làm gì khác hơn là nhớ kỹ chuyện này, từ bên tướng lĩnh được kỳ hạn bảy ngày, trong lúc này có thể tự do hoạt động, nhưng nhất định phải tìm được tai mắt của người Hồ là ai. Mà hiện tại mục tiêu vừa vặn khóa chặt ở mấy người trên Hoa Lâu.

Có lẽ thừa dịp trong quân có người đi tầm hoan, động tay chân.

Tuân Thiên Xuân nói tới chỗ này, dừng lại, không nói tiếp.

Hứa Trân hỏi: "Sau đó thì sao? Còn có phát hiện gì khác không?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Không còn."

Hứa Trân: "Vậy ngươi dự định làm sao đi vào, làm sao tra xét?"

Tuân Thiên Xuân nhẹ giọng cười nói: "Tiên sinh, ta nói xong."

Nàng nói bình tĩnh, ánh mắt nhìn về phía Hứa Trân hơi có thâm ý.

Hứa Trân trong thời gian ngắn không hiểu rõ, tưởng mình an toàn, nhưng rất nhanh, nàng liền nghe Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh, lúc trước ngươi muốn nói cái gì, tới phiên ngươi."

Lúc trước...

Còn không phải là muốn nói đống lời buồn nôn sao?

Hứa Trân trầm tư chốc lát, vẫn không nói ra được.

Nàng đứng lên, làm bộ đi nấu nước, tay bị Tuân Thiên Xuân nắm chặt.

Tuân Thiên Xuân nói: "Tiên sinh, mấy ngày trước ngươi cũng có lời muốn nói."

Hứa Trân không dám biểu hiện quá rõ ràng, giả vờ vả vịt hỏi hai câu: "Có sao?"

Tuân Thiên Xuân rất ngay thẳng nói: "Có."

Hứa Trân còn muốn ngụy biện.

Tuân Thiên Xuân là một người có tư duy đơn thuần, nhận định Hứa Trân có chuyện muốn nói, liền nắm lấy tay Hứa Trân, không cho nàng chạy.

Hứa Trân cố gắng giả vờ trấn định, tay nàng bị Tuân Thiên Xuân nắm, thân tựa vào lưng ghế ngồi, sau hồi lâu, chậm rãi, cong quẹo uốn lượn hỏi: "Ngươi đối với ta, có suy nghĩ gì không?"

◍ ――― Hết chương 54 ――― ◍