Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 58: Thủ hộ Long Môn



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Chương 58: Thủ hộ Long Môn.

Hồ, người Hồ tới rồi?

Bên trong hoa lâu nhất thời binh hoang mã loạn, tiếng bước chân giẫm đạp, tiếng chén nước rơi xuống đất vỡ tan.

Xa xa tiếng la giết nổi lên bốn phía, khói đặc nhiễm tới bầu trời, vốn màu trắng mênh mông vô bờ trở thành xám xịt cùng đen tối.

Liên tục có người giẫm mảnh sứ chạy loạn, từ lầu hai nhảy xuống, vũ nương trên đài thét chói tai, lão bản gào thét đòi tiền rượu, rèm cửa bị xé vỡ, tiếng gió như thủy triều trút vào hoa lâu.

Vài tên đọc sách đứng trên đài, hô to: "Các vị chớ nóng!" Nhưng không ai nghe theo, lẫn nhau xô đẩy chen xuống thang lầu.

Hứa Trân hơi sốt sắng, vội vàng nói: "Hồ binh tới rồi, chúng ta đi trốn đi."

Tuân Thiên Xuân đứng dậy nói: "Tiên sinh ngươi hãy đi trước."

Hứa Trân hỏi: "Ngươi làm gì?"

Tuân Thiên Xuân nói: "Ta đi nghênh chiến."

Hứa Trân bối rối, nhớ tới tiểu ăn mày đã tòng quân, hiện tại Hồ binh công thành, về tình về lý nên đi đánh giặc, liền không thể làm gì khác hơn nói: "Ngươi cẩn thận một chút."

Tuân Thiên Xuân gật đầu, trực tiếp từ cửa sổ lầu hai rời đi, bên ngoài tiếng người huyên náo, trong lâu cũng như thế.

Long Môn rất ít chịu tập kích của người Hồ, chuẩn bị không đầy đủ, thật vất vả có binh sĩ tráng niên chạy lên cửa thành, đẩy ra máy bắn đá, Hồ binh đã cách cửa thành không xa, không ngừng đi về phía trước. Trường mâu dính máu chọc tan bầu trời, phi vào trong thành, thẳng tắp đứng trên cột hoa lâu.

Có người lỗ tai nhỏ bị sượt qua chảy máu, sững sờ chốc lát, lập tức la to, nói mình phải về Trường An, không ở lại chỗ chết tiệt này nữa.

Lòng người bàng hoàng, bước chân vội vàng.

Hứa Trân vốn muốn trực tiếp đi tị nạn.

Vừa đi hai bước, nhớ tới mình còn có đệ tử ở trong hoa lâu.

Nàng suy nghĩ chốt lát, không có cách nào bỏ đệ tử không quản, không thể làm gì khác hơn là đi ngược dòng người tới phía cửa sau, muốn tìm kiếm đệ tử.

Long Môn quan đạo, quan binh trên người mặc hắc giáp tới rồi.

Một loạt tướng lĩnh thân mặc khôi giáp cưỡi ngựa, từ trên quan đạo rộng lớn chạy vội qua, tay nâng đại đao xông lên phía trước.

Hứa Trân đi trong hậu viện, thừa dịp tiếng người hỗn loạn hô: "Này-" Nàng hô một nửa thì ngừng, đệ tử kia tên là gì, không quản nhiều, tiếp tục gọi, "Đồng học! Đồng học!"

Bầu trời rơi tuyết lớn, bay vào trong miệng nàng, Hứa Trân phi phi hai tiếng.

Trùng hợp có phó dịch ( nô bộc) mặc đoản y chạy tới bên cạnh nàng, nhìn thấy Hứa Trân trợn mắt hỏi: "Ngươi hô cái gì?! Nhanh đi trốn chiến sự!"

Hứa Trân nói: "Không vội, ngươi đi trước đi, ta còn phải tìm đệ tử."

"Đệ tử nào?!" Người kia nói, "Ngươi là tới thi đấu văn nhân sao?" Người kia lớn giọng, lầm tưởng Hứa Trân là tới tham gia nhã tập, lôi nàng một cái, đẩy nàng vào trong nội các.

Hứa Trân sửng sốt chốc lát giải thích: "Chờ đã, ta không phải-"

Phó dịch kia hô: "Long Môn nguy nan, Hồ binh hung mãn, lâu chủ hoa lâu nói rồi, mong muốn các vị danh sĩ hiến kế, đối kháng Hồ quân."

Hứa Trân hô: "Ta không phải danh sĩ a!"

Đáng tiếc tiếng gào bị nhấn chìm trong hỗn loạn, phó dịch không nghe thấy, cho rằng Hứa Trân nhát gan sợ phiền phức, trong lòng hơi thở dài, thời đại này, đám thư sinh một người so với một người đều không dùng được!

Hứa Trân bị đẩy vào trong lâu, dựa vào tay vịn bò lên bậc thang lầu hai.

Hoa lâu mặt đất bị giẫm ướt nhẹp, còn thêm rất nhiều băng nát.

Rèm cửa lay động, bên trong mơ hồ truyền tới tiếng tức giận, bay vào trong tai Hứa Trân.

"Chiến tranh Hồ Hán, xã tắc náo loạn, là giải thích thế nào? Là bởi vì nhân bất kiêm ái(1)!"

⌈(1) Kiêm ái: Là quan điểm chính trị xã hội quan trọng của Mặc Tử, "Yêu người như yêu chính bản thân mình", không phân biệt ranh giới. Một thế giới mà ai nấy đều sống kiêm ái như thế sẽ không có tranh giành, xung đột, ích kỷ, ganh tỵ, hẹp hòi, không hại lẫn nhau, đó là một thế giới thái bình thịnh trị. Ngược lại, nếu không kiêm ái thì cái họa loạn xảy đến cho thiên hạ. Vì mọi người chỉ làm lợi cho mình mà làm hại cho người...⌋

"Cổ giả dân thủy sinh, cái kỳ ngữ, nhân dị nghĩa(2). Người người đều nói mình chủ trương chính xác, xem thường chủ trương của người khác, cho nên thiên hạ đại loạn."

⌈(2) Cổ giả dân thủy sinh, cái kỳ ngữ, nhân dị nghĩa: Cổ nhân thời khai sơ, dùng ngôn ngữ biểu đạt, mỗi người mỗi ý.⌋

"Nho, Nho tính là gì? Nho là tự mâu thuẫn! Một bên cường điệu tôn ti, lại nói dân quý quân khinh(3), nếu muốn cùng dân vui vẻ, lại vì sao đứng ở bậc quân vương, ham muốn hưởng lạc?"

⌈(3) Dân vi quý, xã tắc thứ chi, quân vi khinh ( Mạnh Tử): Dân là quý hơn hết, kế đó là xã tắc; vua là nhẹ. Vì vậy, hễ ai được lòng dân thì được làm thiên tử, ai được lòng thiên tử thì được làm vua chư hầu, ai được lòng vua chư hầu thì được làm quan đại phu.⌋

"Phương pháp hiện tại, chính là phế trừ Nho thuật, hưng Mặc học của ta! Xem trọng cơ quan thuật, trọng võ công, trọng nông canh, mới có dư lực đối kháng Hồ binh!"

Hứa Trân ở bên ngoài nghe một chút, muốn lén lút rời đi, phó dịch kia trên thang lầu thấy nàng còn chưa tiến vào, lại chạy tới đẩy nàng một cái.

Rầm một tiếng, Hứa Trân không kịp chuẩn bị chúi về trước, ngã xuống đất.

Các loại âm thanh trong gian phòng bỗng im bặt, thanh y nam tử vốn đang lên tiếng dừng lại động tác, cúi đầu nhìn Hứa Trân, ngoài cửa sổ lửa chiến tranh tung bay, bay lên khói đỏ.

Hứa Trân dời tầm mắt, làm bộ ngắm cảnh.

Có người hỏi: "Người phương nào?!"

Hứa Trân khụ một tiếng, không biết nên giải thích mình chỉ là một người qua đường thế nào.

May là lúc này, phó dịch ở bên ngoài hỗ trợ giải thích: "Đây là văn nhân lạc đàn!"

Âm thanh bị tiếng chim nhạn bén nhọn che lại.

Vẫn có người nghe thấy.

Ở góc truyền tới lời nói ôn nhu thản nhiên của nữ tử, như hoa tuyết rơi vào nước nóng rồi tản ra: "Đã như vậy, trước tiên xin mời ngồi xuống."

Bên trong gian phòng đàn hương nồng nặc, che lấp mùi cát đất trầm trọng bên ngoài.

Hứa Trân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thuận thế ngồi xuống.

Nam tử nói chuyện vừa nãy đã phát biểu xong ý kiến, chắp tay làm lễ, để văn nhân phía dưới tiếp tục luận đạo, đàm luận giải thích làm sao giải cứu lần Hồ binh vây thành này.

Mọi người dồn dập đứng dậy nghị luận.

Hứa Trân ở bên cạnh nghe, văn nhân trong phòng nói đại thể là kế dụ địch, hoặc mưu kế hỏa công, thỉnh thoảng có đàm luận làm sao chế tạo cơ quan tới kháng địch, nhưng rất nhanh bị cái nghị luận khác nhấn chìm.

Bên ngoài gió tuyết bay bay, gian phòng nghị luận đàm đạo, nhàn hạ như ở trung tâm cuồng phong bạo vũ.

Hứa Trân ngồi ở phía cuối cùng, sau lưng sát cửa sổ, không có việc gì làm.

Gió bắc xuyên thấu qua cửa sổ thổi tới sau gáy nàng, khiến nàng lạnh run cầm cập, nàng nghiêng người nhìn phong cảnh bên ngoài, rồi xoay qua chỗ khác nằm nhoài nhìn phía xa, nhìn thấy xung quanh tường thành ném củi khô, đen thùi châm ngòi khói đen.

Ở giữa đường lớn, tướng lĩnh cưỡi ngựa lưng cắm tinh kỳ ( cờ quạt) màu nâu đỏ, u ám che kín bầu trời.

Đánh trận chính là Thủy Điểu doanh, là quân doanh của tiểu ăn mày, Hứa Trân nỗ lực trong đám người mênh mông tìm kiếm tiểu ăn mày, rất nhanh liền nhìn thấy một mảnh kim quang.

Tuân Thiên Xuân tóc buộc lên, khóe mắt vết sẹo hung sát, múa đao bổ loạn tiễn, sau gáy dấu ấn màu vàng hơi lấp lóe.

Nàng đứng thẳng tắp ở trung tâm cửa thành, giương đao cưỡi ngựa, không người có thể đi vào bên trong khí tràng của nàng. Một làn sóng binh đi đầu người Hồ tấn công vào, bị mũi kiếm của nàng gây thương tích, ngựa chấn kinh, rất nhanh bại lụi.

Có người Hồ bị binh sĩ còn lại đâm bị thương, ngã trên mặt đất mặc người xâu xé, chỉ tay về trước, dùng tiếng Hung Nô oán hận mắng Tuân Thiên xuân: "Rõ ràng ngươi cũng là người Hồ, vì sao phải trở thành chó săn cho người Hán!"

Ánh mắt Tuân Thiên Xuân hờ hững.

Nàng chưa bao giờ phân biệt Hồ Hán gì, trong lòng chỉ có một loại tín niệm thôi.

Thiên địa rúng động, bụi mù cuồn cuộn bay lên.

Tuân Thiên Xuân cảm nhận được cái gì, nhìn ra phía sau, liền nhìn thấy Hứa Trân nằm nhoài bên cửa sổ, nhíu mày nhìn mình.

Nàng nhìn chăm chú Hứa Trân, Hứa Trân cũng chăm chú nhìn nàng.

Hai người đối diện, muốn truyền đạt tâm ý, nhưng không kịp mở miệng.

Trong giây lát, một tiếng vang thật lớn.

Ầm!

Cửa thành bị trọng thạch tập kích.

Tuân Thiên Xuân lập tức nhìn về phía cửa thành, nhìn thấy cửa thanh đồng bị đập lồi lên.

Lại một tiếng vang thật lớn.

Người Hồ bên ngoài điên rồi, còn đang đánh cự thạch.

Cửa thành không chống đỡ được bao lâu!

Nếu cửa thành bị phá, toàn bộ người Long Môn, không cách nào còn sống.

Nữ tướng lĩnh Thủy Điểu doanh giục ngựa về phía trước, trên mặt đầy bụi bặm, lớn tiếng quát lên: "Lên ngựa! Đi cửa thành!"

Tuân Thiên Xuân khuôn mặt lạnh lùng, tiện tay bắt lấy một con ngựa, cưỡi đi.

Nữ tướng lĩnh giục ngựa xoay người, ngón tay chỉ về phía sườn đông, đối với chúng quân doanh mờ mịt phía sau nói: "Có nhìn thấy núi Thương Lương kia không?"

Tuyết phủ núi Thương Lương, đã từng tùng bách xanh đen vạn dặm đất vàng chỉ còn trống không.

Mọi người không đáp, nhìn nữ tướng lĩnh.

Nữ tướng lĩnh nói: "Đó là nơi chôn xương! Hôm nay nếu các ngươi chết, chỉ cần ta còn một hơi, ta sẽ tìm kiếm thi thể các ngươi đem các ngươi chôn tới núi Thương Lương kia!"

Lời vừa hạ xuống, gió tuyết cuồn cuộn, thổi nện trên mặt tất cả mọi người, có người muốn rơi lệ, nước mắt chưa rơi, đã kết thành băng.

Nữ tướng lĩnh trầm giọng, âm thanh khàn khàn, quyết đoán mười phần: "Theo ta! Xông lên!"

"A!!!" Tiếng thiết kỵ cùng nhau giẫm đạp, đạp ra một mảnh sóng lớn, ngàn binh mã chạy tới cửa thành, cửa thành kéo mở lối nhỏ, quân đội lao như bay.

Hứa Trân ở phía trên nhìn kinh hồn bạt vía, nàng xiết chặt khung cửa sổ trực tiếp đứng lên, muốn kêu to, nhưng biết mình hô khản cổ cũng vô dụng, trong bối cảnh này phía dưới có thể nghe được, mới kỳ quái.

Nàng không muốn để tiểu ăn mày đi chắn cửa thành.

Không muốn để tiểu ăn mày bị thương.

Loại tâm tình này chưa bao giờ mãnh liệt như vậy.

Viền mắt nàng phát đau, lòng bàn tay đều là mồ hôi, căng thẳng nhìn binh mã rối loạn phía xa, đau thương nổi lên.

Đại quân áp sát, cửa thành bị cự thạch loạn đánh thùng thùng, toàn bộ Long Môn phảng phất đất rung núi chuyển, Thủy Điểu doanh binh lính dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, chống đỡ với cửa thành, ven đường có người liên tục chỉ huy: "Phía sau, đi phía sau! Từ cửa sau ra khỏi thành!"

Hứa Trân biết đám người kia khẳng định không ra được.

Bây giờ Hồ Hán binh lực đối kháng, người Hồ thiện chiến, người Hán nương tay, phần lớn do từ nhỏ tiếp thu văn hóa hun đúc, tâm địa thiện lương nhân từ, không muốn hạ nặng tay.

Trận này chiến dịch, lấy cái gì đánh thắng?

Mình có thể làm gì?

Nên làm chút gì mới có thể giúp tiểu ăn mày?

Trong đầu Hứa Trân suy nghĩ, có chút muốn đem hệ thống gọi ra tìm chút manh mối.

Nhưng chưa kịp hành động, một thanh âm thành thục nhẹ nhàng của nữ tử vang lên: "Vị nữ quan này, ngươi đối với phương pháp phá giải lần công thành này của Hồ binh, có chủ ý gì không?"

Bên tai thanh âm hỗn loạn tiêu tan, tâm tư lại tràn ngập mùi đàn hương yên tĩnh trong phòng, mọi người đang ngồi nửa vòng tròn vây quanh, trong tay cầm trà, như đang luận đạo.

Hứa Trân quay đầu, nhìn thấy mình lần thứ hai trở thành tiêu điểm quan tâm của mọi người, rất xấu hổ, vội vàng ngồi xuống nói: "Không, ta chỉ tham gia náo nhiệt."

Người chung quanh thấp giọng cười nhạo.

Có người chú ý tới câu hỏi kia nói tới hai chữ "nữ quan", hỏi dò nữ tử vừa nói chuyện: "Lâu chủ, người này là nữ quan sao?"

Người nói chuyện chính là lâu chủ hoa lâu, gật đầu nói: "Nếu ta nhớ không lầm, hẳn là quan lệnh vừa tới Bình Lương."

Hứa Trân gật đầu.

Xung quanh có người càng cười thêm càn rỡ, những người kia biết Hứa Trân bị biếm, nhưng từ Trường An bị biếm tới nơi này, dù lúc trước thật sự lợi hại, tóm lại vẫn là một người thất thế khó có thể vươn mình, không cần e ngại.

Nho, Đạo, Mặc các phái bắt đầu sướng đàm.

Trong lửa chiến tranh chém giết có người bày ra bàn cờ, hạ cờ bày ra lực lượng Hồ Hán.

Thủy Điểu doanh ở bên ngoài dục huyết phấn chiến ( đẫm máu chiến đấu).

Đám văn nhân này lại uống trà tán gẫu, nghĩ tới tương lai?

Hứa Trân nhớ tới năm đó Tào Tháo tấn công Đổng Trác không được, chiến bại về Lạc Dương, nhìn thấy đám quân doanh chư hầu đang mở yến hội, uống rượu, không biết tiến thủ, cho nên nhân sinh chuyển ngoặt từ anh hùng trở thành gian hùng.

Tiểu ăn mày trong kịch tình, có phải cũng vì nhìn thấy một màn hoang đường như vậy, mới trở thành bạo quân hay không?

Hứa Trân không nhớ được.

Nhưng cuối cùng nàng có một loại cảm giác đặt chân vào điểm giao tiếp thay đổi triều đại.

Xung quanh cuồng phong to lớn, bên tai tiếng đao thương va chạm, trước mắt máu tươi tung tóe.

Triều đại này căn cơ là tốt, chỉ là mọc ra nhánh cây lá cây, lại nát rất nhiều.

Dung nho, quá nhiều.

Hồ Hán cùng thế giới thế cuộc kịch liệt biến hóa, đám người kia không cách nào theo kịp tốc độ phát triển của thế cuộc.

Muốn đem tổn thất khống chế tới thấp nhất chỉ có thay đổi-





Ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn, đại quân áp sát, tiếng gầm gừ nổi lên bốn phía. Cửa thành lần nữa nứt ra khe hở, bị đám lão binh nổ lực đóng lại.

Có hài đồng ngồi dưới đất khóc lớn, người cụt tay phục trên lưng ngựa, khàn giọng mang theo tiếng máu hét: "Thủ, thủ không được!"

Trong hỗn loạn này, Hứa Trân đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Chính là, bên trong hoa lâu có người Hồ nằm vùng.

Nếu vào lúc này có thể biết thời biết thế, lừa gạt người nằm vùng kia, nói không chừng có thể khiến Long Môn có thêm thời gian.

Nhưng làm sao lừa mới là vấn đề khó khăn.

Trực tiếp mở miệng nói chuyện sợ là không có hiệu quả gì, muốn cho người kia tin tưởng lời mình, trước phải tạo niềm tin.

Mọi người đàm luận, có người không ưa Hứa Trân thần du ( như vào cõi tiên), lại đem câu chuyện chuyển tới trên người Hứa Trân.

"Quan lệnh Bình Lương, có kiến giải gì không?"

Hứa Trân nghe được một chút, mọi người nói nhiều về Nho gia Mặc gia, nàng muốn từ chỗ này ra tay, nói cái nhìn của mình rồi dựng nên uy tín.

Đáng tiếc tâm tư nàng rung động, trong lòng lo lắng không thôi.

Nói ra cùng suy nghĩ không giống nhau lắm.

Dưới cái nhìn của mọi người, nàng trực tiếp mở miệng nói: "Ta có một kế, có thể đảm bảo Long Môn thái bình."

Cả phòng nhất thời yên tĩnh, đá vụn bay tới va vào cửa sổ, không người dám nói tiếp.

◍ ――― Hết chương 58 ――― ◍



⌈(1) Mặc Tử: Tên thật là Mặc Địch, người nước Lỗ, thời Chiến Quốc. Ông sinh ra và lớn lên trong 1 gia đình tiểu thủ công ( khoảng 478 - 392 trước Công nguyên, sau Khổng Tử, trước Mạnh Tử). Ông là người vốn gần gũi thực tế xã hội với người nhân dân lao động. Ban đầu có theo học đạo Nho, nhưng về sau cho rằng, "Nhân nghĩa" của nhà Nho gần như lẩm cẩm, "Lễ nhạc" của nhà Nho quá ư phiền toái, nên tự khởi xướng ra học thuyết mới, nặng về công lợi và giá trị thực dụng.

Mặc Tử là một nhân vật cực lực phản đối chiến tranh, đã từng du hành qua các nước Tề, Vệ, Tống, Ngụy, Việt và Sở, đến đâu cung tuyên truyền thuyết "Phi công". Có lần Tề sắp ra quân đánh Lỗ, Mặc Tử tức tốc sang gặp thẳng tướng Tề là Hạn Ngưu, nhắc lại sự tích Ngô đánh Việt, hạ Sở, phá Tề đều đắc thắng cả, song kết cuộc là quốc phá gia vong, Ngô vương Phù Sai chết thảm, rồi kết luận rằng: Tề mà đánh Lỗ là một hành động sai lầm to". Tiếp theo, Mặc Tử xin bệ kiến Tề vương, ví chiến tranh là con dao hai lưỡi, thuyết phục được vua Tề, bỏ ý định đánh Lỗ.

Trong đời Mặc Tử, vụ nổi tiếng nhất là cản được Sở đánh Tống. Số là có người thợ giỏi tên là Công Du Ban, tạo cho nước Sở thứ chiến cụ mới, gọi là "vân thê" ( thang mây), để công thành phá lũy. Vua Sở quyết dùng "vân thê" làm phương tiện đánh lấy nước Tống. Lúc đó Mặc Tử đang ở Lỗ, được tin này tức lốc lên đường, đi liên tục suốt mười ngày đêm đến nước Sở, tìm gặp ngay Công Du Ban. rồi đưa nhau vào yết kiến vua Sở. Mặc Tử khuyên giải rằng: "Mọi thứ của nước Sở đều hơn hẳn nước Tống, thế mà đi lấy Tống, thì chẳng khác nào bỏ rượu ngon thịt béo của nhà mình, đi ăn cơm độn của hàng xóm".

Sở vương nghe tuy có lý nhưng nhận thấy, nếu dùng thứ chiến cụ mới này, đi đánh Tống là chắc ăn, nên chưa chịu bỏ ý định khai chiến. Mặc Tử đoán biết ý nghĩ của vua Sở, bèn đề nghị với Công Du Ban, ai nấy dùng chiến cụ do mình sáng chế, kẻ công người thủ, thao diễn ngay trước mặt vua, xem ai được ai thua. Qua chín trận tiến thoái giao tranh, thế công của Công Du Ban, đều bị Mặc Tử hóa giải.

Tuy đã chịu thua, nhưng Công Du Ban lại mưu toan ám hại đối thủ. Mặc Tử kịp thời phát giác ngay ý đồ đen tối của đối phương, liền nói thẳng với Công Du Ban trước vua Sở: "Xin nhớ rằng, trước ngày rời Lỗ sang Sở, ta đã cử ba trăm đệ tử do Cầm Hoạt Ly dẫn đầu, mang theo chiến cụ phòng thủ do ta sáng chế, vào thành Tống trực chờ quân Sở rồi". Rút cuộc là, bằng nhiệt tình yêu chuộng hòa bình, với kỹ thuật chiến đấu tinh vi, Mặc Tử đã chặn đứng được một tai hoạ chiến tranh khủng khiếp sắp xây ra, đạt tới mục đích "phi công" ( Quan điểm "phi công" phản đối kịch liệt chiến tranh xâm lược, thôn tính lẫn nhau giữa các nước là một tư tưởng tiến bộ giữa cảnh đất nước đang chiến tranh loạn lạc...).⌋

―――――――――

★˛˚˛*˛°.˛*.˛°˛.*★˚˛*˛°.˛*.˛°˛.*★Merry*★* 。*˛.

˛°_██_*.。*./ ♥.˛*.˛。.˛.*.★* Christmas*★ 。*

˛. ('• ̮•)*.。*/♫.♫*˛.* ˛_Π_____.♥Everyone ♥ ˛* ˛*

.°(. •.) ˛°./• '♫ ' •.˛*./______/~\*. ˛*.。˛* ˛.*。

*(...'•'..) *˛╬╬╬╬╬˛°.|田田 |門|╬╬╬╬╬*˚.˛...