Pháo Hôi Kiên Cường Dạy Học Ở Cổ Đại

Chương 67: Sơn hà nát vụn, phong vũ phiêu diêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chương 67: Sơn hà nát vụn, phong vũ phiêu diêu.

Hứa Trân sửng sốt một lát, phản ứng ra người bên ngoài là ai, tiện tay ném kiện áo choàng cho tiểu ăn mày, ra ngoài nghênh tiếp.

Đứng ngoài cửa là lão bà.

Trên người lão bà mặc thường phục, là y sam vải gai giá rẻ ở đường quán vỉa hè, quanh vạt áo đều là sợi thô, nhìn làn váy xem ra đã trải qua phong sương, dính bụi đất.

Nhưng bài tử thân phận biểu lộ thân phận bà không tầm thường, dẫn tới sự chú ý của người xung quanh.

Hứa Trân vội mời lão bà tiến vào quân trướng, hỏi: "Lão bà, sao các ngươi tới đây?"

Lão bà đứng ở cửa, tiếp tục nói: "Muốn thỉnh tiên sinh ban cho ta một khuông ( sọt) thượng sách."

Sau khi nói xong, phía sau có người đem rương chứa đầy hoàng kim chuyển tới trong quân trướng, lão bà hành lễ, lúc này mới đi vào.

Nàng đi vào nhìn thấy Tuân Thiên Xuân ngồi trên ghế đẩu, khuôn mặt lạnh nhạt, không khỏi ngẩn người, nhưng nàng rất vui sướng ý thức được, hai người này là không thể tách ra, hẳn do người Hồ này tòng quân, Hứa Trân mới theo đến đây.

Trong lòng lão bà vừa cảm thán tình nghĩa của hai người, vừa ngồi vào chiếu trúc nói: "Tiên sinh, ta nói thẳng vào vấn đề, bây giờ Sủng phi nắm quyền, các Hoàng tử lại không ra thể thống gì, hiện tại ta tháo chạy tám trăm dặm đường tới, muốn hỏi tiên sinh một chút, nên làm thế nào cho phải."

Hứa Trân vừa muốn nói chuyện, Tuân Thiên Xuân rót nước nóng đặt trên bàn trà trước mặt hai người, chuyển ghế đẩu, ngồi bên cạnh Hứa Trân.

Hứa Trân nghiêng đầu nhìn nàng cười ha ha, sau đó cầm lấy nhấp một hớp, hơi nóng tràn ngập mặt mũi nàng, nàng hỏi lão bà: "Lão bà vì sao tìm ta?"

Lão bà nói: "Tiên sinh bác học đa tài, nhưng có lẽ ngươi không biết, bây giờ khuấy cho thiên hạ đại loạn, phần lớn là đệ tử của ngươi."

Suýt chút nữa Hứa Trân phun ngụm trà ra ngoài.

Chuyện như vậy, nàng, đúng thật nàng không biết.

"Ta biết Cát Hỉ Nhi cùng Lý Tam Lang, đều vì nước phấn đấu, còn lại thế nào, ta không biết." Hứa Trân nói thẳng.

Lão bà nói tên mấy người, đều là từ Thanh Long Sơn thư viện cùng Hồng Đô học quán, nói đúng ra không coi như là đệ tử Hứa Trân, nhưng xác thật chịu qua giáo đạo của Hứa Trân.

Hứa Trân tiếp tục uống trà, làm bộ cái gì cũng không biết.

Trong lòng nàng thật sự khổ a.

Thiên tân vạn khổ ở trong đám phản phái cầu sinh tồn cũng thôi đi, bây giờ phản phái vẫn tạo phản, chỉ có điều xem ra tạo phản khá là danh chính ngôn thuận.

Hứa Trân không còn lời nào để nói.

Lão bà lôi kéo Hứa Trân bắt đầu tán gẫu.

Thiên hạ hiện tại nảy sinh loạn tượng, khởi binh tạo phản ngàn ngàn vạn vạn, nhưng có thành tựu chỉ là số ít, mưu toan soán vị cướp ngôi, cùng thế tất bảo toàn Hoàng Đế, với Sủng phi trên cung điện, lẫn nhau cách bờ quan sát.

Lão bà nói: "Hiện tại ta theo Quận chúa bôn ba, nhưng vẫn muốn một ngày, có thể trở về Trường An."

Hứa Trân gật đầu nói: "Trường An là quê nhà các ngươi, đương nhiên nên trở về."

Lão bà nói: "Đáng tiếc quá khó, sống sót đã cực kỳ không dễ."

Hứa Trân không lên tiếng.

Trong thời loạn lạc, ai mà không như vậy, vốn một đám sống trong an nhạc bị mạnh mẽ đưa vào nơi hỗn loạn, lại có mấy người dũng cảm đứng ra, còn không phải ưu sầu đau thương chờ đợi Chúa cứu thế xuất hiện.

Lão bà nói xong, lặp lại: "Tiên sinh, Quận chúa nói ta mang ngân tiền tới, hiện tại ta mang theo, ngươi không ngại bán cho ta một chút mưu kế đi."

Nàng biểu hiện khẩn thiết.

Hứa Trân uống trà không nói, thầm nghĩ: Quận chúa này sao coi trọng ta như vậy?

Lão bà không khỏi gọi: "Tiên sinh, đây là quốc nạn."

Quốc nạn? Đúng là quốc nạn.

Bởi vì không lâu nữa, liền phải đổi quốc hiệu.

Hứa Trân uống xong trà, hỏi: "Ngươi cảm thấy cái gì gọi là quốc?"

Lão bà không biết Hứa Trân hỏi lời này có ý gì, nàng suy nghĩ chốc lát, lại không nói gì.

Hứa Trân trực tiếp thay nàng nói: "Dưới sự khống chế của Sủng phi có thể tính là quốc, hai, ba người tìm thổ địa cũng có thể tính là quốc. Nguy bang bất nhập, loạn bang bất cư(1), chúng ta muốn, đều là chính trị thanh minh, nhưng ai có thể đảm bảo Quận chúa thượng vị, liền có thể thanh minh?"

Lão bà nói: "Quận chúa, là ta nhìn nàng lớn lên, huống hồ..."

⌈(1)Nguy bang bất nhập, loạn bang bất cư: Nước nguy không đến, nước loạn không ở.⌋

Lời còn chưa dứt, bên ngoài bỗng nổi lên lửa chiến tranh khắp nơi, tiếng kèn lệnh thật dài vang lên, tiếng trống nện vang, bước chân hoảng loạn khắp nơi, chiến mã bị kinh sợ, hí la.

Hứa Trân sợ tới mức đứng dậy hỏi: "Làm sao?"

Tuân Thiên Xuân đứng dậy kéo mành cửa ra.

Tướng sĩ ngoài trướng thét lên hô lớn: "Xuất chiến!"

Thanh âm càng lúc càng mãnh liệt, càng lúc càng kích lòng người nhảy hỗn loạn, tiếng đoản binh va chạm vang dội, cửa quân doanh trên lầu tháp, lá cờ vung lên, tiểu binh lớn tiếng hướng bên trong trại lính hô: "Hồ binh, tấn công đến!"

Tuân Thiên Xuân trực tiếp cầm khôi giáp khoác lên người, thiết giáp phản quang khúc xạ một mảnh ánh sáng bạc trong suốt, sau cổ nàng hào quang màu vàng cuộn sóng quay cuồng.

Hứa Trân rất hiếm thấy bên ngoài động tĩnh lớn như vậy, cuống quýt đặt chén trà xuống, nắm chặt tay tiểu ăn mày nói: "Ngươi cẩn thận một chút, lần này chắc sẽ khá hung hiểm."

Tuân Thiên Xuân gật đầu nói: "Ta sẽ thủ vững."

Nói xong cầm tiểu kiếm cất bước rời đi.

Hứa Trân không có cách nào yên lòng, hầu như muốn đi theo ra, nhưng biết đi ra ngoài chỉ làm vướng chân vướng tay, chỉ có thể mạnh mẽ ổn định tâm tình, khiến mình tiếp tục ngồi ở chỗ này.

Mưu sĩ ngoài trướng cũng vội vàng tụ tập tới trướng bồng nghị sự. Thạch đầu xa phát sinh tầng tầng tiếng nổ vang cùng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp. Giằng co một năm, Hồ quân rốt cuộc không nhịn được lần nữa phát khởi thế công.

Trong trướng, hứa Trân ổn định tâm tình, tiếp tục ngồi đối diện lão bà. Không ai châm trà, Hứa Trân tới rót, nàng không cẩn thận làm đổ nước trà, dùng tay áo lung tung lau, trong lòng một trận thở dài.

Chung quy vẫn thiếu một chút, nếu có thể cho nàng thêm chút thời gian, là tốt rồi.

Cũng may theo như thiết định trong sách, chỉ cần nữ chủ còn không trọng sinh tới mười lần, tiểu ăn mày chính là không có chuyện gì... Tuy nói vậy, Hứa Trân vẫn lo sợ có ngoại lệ.

Nàng suy tư rất nhiều, sắc mặt thay đổi lại thay đổi.

Lão bà quan sát Hứa Trân hồi lâu, ho khan một cái.

Hứa Trân không nghe thấy.

Lão bà thấy thế không nhịn được mở miệng gọi: "Tiên sinh?"

Hứa Trân miễn cưỡng hoàn hồn: "Lão bà."

Lão bà quan tâm chỉ có một vấn đề, nàng hỏi: "Đối với thế cuộc thiên hạ, tiên sinh có lương sách ( diệu kế) gì không?"

Kỳ thật Hứa Trân không có tâm tư gì, chỉ là hiện tại thời cơ quá tốt, nàng không thể không mượn cơ hội này, lừa gạt chút binh mã đến. Nếu thuận lợi, phương bắc ngũ Hồ, liền thuộc về tiểu ăn mày.

Nàng ấp ủ tâm tư, chậm rãi giơ tay, vẻ mặt bi thống che trán.

Lão bà không hiểu được, trong mắt có chút nghi hoặc.

Hứa Trân sâu sắc thở dài, ngữ khí bi thương nói: "Lão bà, hiện tại tuy nội ưu chưa thể giải quyết, nhưng người Hồ có thiết kỵ mạnh mẽ, ta thật sự không có tâm tư nghĩ lương sách lật đổ Sủng phi gì."

Thiết kỵ người Hồ, xác thật khiến người căm hận! Lời nói này, cũng xác thật có lý!

Lão bà nghe vậy, lại nhìn vẻ mặt Hứa Trân, trong lòng cũng không dễ chịu: "Nhưng muốn trừ ngoại trước nên an nội, nội loạn liên tục, ai tới tấn công người Hồ."

Hứa Trân cụp mắt chậm rãi nói: "Người Hồ giết bách tính Ung châu cửa nát nhà tan, tái ngoại một ngày không yên ổn, ta liền một ngày không cách nào yên tâm, mưu kế này, ta thực sự không thể ra sức, hoàng kim, ngươi mang về đi!"

Lão bà thấy Hứa Trân không cần hoàng kim, bị ngạo cốt của Hứa Trân rung động, nàng hô: "Tiên sinh a! Nếu ngươi không ra mưu kế, trên đời còn có người nào có thể!"

Hứa Trân che trán không nói gì.

Trong trướng chỉ còn lại tiếng thở dài thăm thẳm, nương theo tiếng va chạm chói tai của binh khí, có vẻ đặc biệt bi thương.

Lại qua nửa buổi, lão bà thấy Hứa Trân như vậy, dự định từ bỏ.

Nhưng đột nhiên Hứa Trân mở miệng nói: "Ngươi nói trừ ngoại trước phải an nội, ta tán thành, hiện tại nói an nội, ta có lẽ sẽ làm được."

Thanh âm không lớn, hiệu quả kinh người.

Lão bà kinh sợ run tay, làm đổ trà nóng vào y bào. Nàng chẳng mảy may thấy nóng, vội vàng hỏi: "Tiên sinh phải làm sao?"

Hứa Trân buông ta xuống, khôi phục tư thế ngồi như thường, nhìn lão bà nói: "Lúc trước ngươi nói, khuấy thiên hạ đại loạn đều là đệ tử của ta, nếu ta có thể khiến bọn họ đoàn kết nhất trí, đối kháng Hồ binh, ngươi cảm thấy thế nào?"

Lão bà vội nói: "Tuy là đệ tử của tiên sinh, nhưng lòng người thiện biến ( khó lường), hiện tại bọn họ là chúa tể một phương, không nhất định sẽ nghe lời ngươi."

Hứa Trân nói: "Sẽ."

Ngoài trướng một tiếng rầm rầm nổ vang, bụi mù xuyên thấu qua mành cửa cuốn vào trướng, vọt vào một trận khói đen, quanh thân hai người tràn ra khí lưu mãnh liệt, như khí khái tàn dư lại của thiên quân vạn mã sau khi lao đi.

Lão bà nhấp ngụm trà áp chấn kinh, hỏi dò: "Vì sao tiên sinh lại chắc chắn như vậy?"

Hứa Trân cười nói: "Bởi vì Hồ binh mưu toan cướp thổ địa chúng ta, đây mới là quốc nạn."

"...Phải, đúng vậy." Lão bà bị Hứa Trân đánh thức, thở dài một tiếng, chán nản dựa phía sau, cảm thấy mình thật là hạn hẹp.

Hứa Trân lại nhân cơ hội nói: "Mà đám đệ tử kia của ta, rõ lý lẽ, hiểu đại nghĩa, vì vậy, ta tin tưởng bọn họ."

Lão bà nghe xong gật đầu nói: "Nếu tiên sinh có thể bình định nội loạn, mười vạn binh mã của Quận chúa ở phụ cận Trường An, tùy ngươi chọn, chỉ vì giải quyết quốc nạn!"

Hứa Trân thấy mục đích đạt thành, đáp: "Được."

Sau khi nói xong, lão bà không cầm hoàng kim, trực tiếp rời đi.

Trên đường trở về, trong lòng lão bà không ngừng nghĩ thầm: Vì sao khuấy thiên hạ đại loạn, một mực đều là đệ tử Hứa Trân, tư tưởng của đám người này lẽ nào không giống nhau sao? Đối mặt với tình huống như vậy, mọi người nghĩ tới đều là nguy bang bất nhập, loạn bang bất cư, chỉ có những người kia...

Lẽ nào này cũng là do tiên sinh bố cục?

Lão bà đột nhiên ý thức được, Hứa Trân dường như đang lót đường, trải ra một con đường không biết đi về đâu.

Chỉ là đây là con đường dài đằng đẵng, Hứa tiên sinh, rốt cuộc từ đâu thì bắt đầu trải ra? Lại vì sao có thể chịu cô độc cùng khủng khoảng, một đường phô bày tới bây giờ?

Lão bà không hiểu, nàng chỉ có thể đẩy lang yên ( khói báo động), nghe tiếng chiến loạn vang vọng, nhanh chóng rời đi.

Khí trời trở nên nóng hơn, Hứa Trân đợi mấy ngày, rốt cuộc đợi được tiểu ăn mày trở về.

Chiến sự sốt sắng, Tuân Thiên Xuân không rút thân ra được, nàng thân là người Hồ, càng bị đối xử hà khắc hơn, trên chiến trường thi hải ( biển thi thể) liên miên, bên trong trại lính người bị thương vô số, ngã vào vũng máu, con muỗi ở trên vết thương mục nát bay tới bay lui, vẫy mãi không tan.

Hứa Trân ý thức được, nên bắt đầu thu võng.

Chờ Tuân Thiên Xuân lần nữa ra chiến trường, Hứa Trân trực tiếp ra ngoài tìm nữ mưu sĩ trước kia muốn mua lương thực, lấy lương thảo đổi binh lực, đổi một vạn binh mã, tạm quy cho mình sử dụng.

Nữ mưu sĩ cũng là tay không khởi nghĩa, nền tảng bất ổn, nghe Hứa Trân chỉ là mượn tạm binh lực, trực tiếp đồng ý.

Nàng nói binh mã chủ thượng của nàng đóng quân xung quanh núi Thương Lương, chạy tới vô cùng thuận tiện.

Hứa Trân cầm quân đội này dùng để giương đông kích tây.

Đáng tiếc hiệu quả không tốt, Hồ binh hơn mười vạn, mà bởi vì lúc trước bị lừa gạt lấy da ngựa làm nhung cầu, hiện tại lương thực không đủ, chiến mã lại rất nhiều.

Hồ binh hầu như tử chiến tới cùng, thiết kỵ đạp khắp các góc Ung Châu, nỗ lực đánh tan biên quan.

Ung Châu đã trở thành lão cẩu, mệt mỏi, mờ mịt, lại không thể không kéo cái xác trầm trọng tiếp tục đi về phía trước.

Mà Trường An hoang đường đồi mỹ ( hoang đàng chán nản), ca thanh mạn vũ ( tiếng hát trong trẻo, vũ đạo uyển chuyển).

Cánh hoa như mưa rơi từ trên bầu trời tung xuống, Sủng phi đào rỗng quốc khố, mua tất cả đồ tốt xa xỉ, ngồi trên cung điện cười sang sảng. Thánh Thượng quỳ ngồi một bên, nghiến răng nghiến lợi, tức giận mắng mỏ.

Sủng phi cười nói oanh oanh, ngón tay tinh tế cầm hoa đặt bên tai, không quan tâm, chỉ để ý đối song thiếp hoa hoàng(2).

⌈(2)Đối song thiếp hoa hoàng: Trước cửa cài hoa vàng, ý nói việc trang điểm.

Nguyên văn đúng từ [ Mộc Lan từ ] là:...Đương song lý vân mấn, đối kính thiếp hoa hoàng: Bên song cửa chải tóc, ngồi trước gương cài hoa vàng.⌋

Cát vàng cuồn cuộn bay trên biên cảnh, đao kiếm không có mắt vung hoa tuyết tung tóe.

Trong trướng ngoài trướng, Hứa Trân mệt mỏi, các tướng sĩ cũng mệt mỏi, nhưng loại quy mô chiến tranh lớn thế này, ngoại trừ lương thảo, cũng chỉ có thể dựa vào số lượng binh mã.

Nghe xung quanh vẫn có thanh âm khởi nghĩa không ngừng.

Lão bà chưa nhìn thấy thành quả bình định nội loạn, chậm chạp không ra mặt. Hứa Trân có chút không chống đỡ được nữa, chỉ có thể nhìn Hồ binh từng bước một lướt qua chiến tuyến, áp sát về phía trước, mắt thấy sắp đánh tới Long Môn.

Tình huống thật sự không thể lạc quan.

Hứa Trân nghĩ: Chẳng lẽ mình đánh cược lòng người thua?

Hoặc là vẫn cần viết phong thư nhắc nhở, mới có thể khiến đám tiểu thí hài kia minh bạch cái gì là gia quốc đại nghĩa.

Nếu thật sự phải như vậy, đám đệ tử này cũng quá vô dụng đi!

Nàng lại chờ mấy ngày, không cách nào lại bỏ mặc tình thế tiếp tục ác liệt, đành dùng hạ sách viết thư nhắc nhở.

Nhưng đúng lúc này, một con ngựa già uể oải đi tới trước cửa quân doanh, tiếng móng ngựa lộc cộc vang lên, ngồi ở trên là tướng sĩ cụt một tay khuôn mặt dữ tợn.

Người trông ngóng không rõ vì sao, nghĩ quân địch lại đánh lén, kinh sợ tới mức muốn đi hô hoán tướng quân.

Ai biết ngựa già kia chạy tới gần quân doanh, tiểu tướng cụt một tay lại phát ra tiếng hô khóc lóc: "Viện, viện quân tới rồi!"

Quân doanh yên tĩnh chốc lát.

Rất nhanh, các mưu sĩ dồn dập chạy đến, người bị thương nỗ lực chống đỡ thân trên, nghĩ mình nghe lầm.

"Viện quân tới rồi! Tới rồi!" Người báo Truyền Ưng hô gọi một tiếng cao hơn một tiếng, cuối cùng gọi không ra tiếng, đùng một cái ngã từ lưng ngựa xuống, rơi xuống đất.

Viện quân? Đã tới rồi? Tuy không biết viện quân từ đâu, nhưng có binh mã chính là chuyện tốt a!

Trong quân doanh tiếng hoan hô đột nhiên bạo phát!

Trời không phụ lòng người.

Hôm nay, ba ngàn Hán binh tinh nhuệ tới cửa thành Ung Châu.

Chiến tranh, được cứu!

"Viện quân ở đâu?" Tướng quân bước nhanh chạy tới.

"Cửa thành!" Báo tin nói.

Cửa thành đồng đen loang lổ, cát vàng đầy trời, cuồng phong thét gào.



Ba ngàn tử đệ cưỡi ngựa đằng đằng chạy tới.

Bọn họ đi được nửa tháng, mang theo thân binh hơn trăm người, một đường chiêu binh mãi mã, từ nam tới bắc, đạp đại đạo mênh mông lao tới biên quan.

Gió bắc cát đá thổi bay vào mắt, khô khốc gió khiến miệng người phát khổ, môi rạn nứt, ngựa đổi ba, bốn lần, rốt cuộc tới được cửa thành chính của Ung Châu.

Bọn họ, tới hiệp trợ tiên sinh dạy học của bọn họ!

Hứa Trân chưa từng nửa tiếng hiệu lệnh, liền nghênh đón trợ lực quý báu của chiến dịch này!

Bao gồm cả Lý Tam Lang từng ở trong phòng củi khóc nhè.

Còn có ở Tạ A Quảng ở trong đêm mưa hô hào muốn giết hết người Hồ trong thiên hạ.

Cùng với đệ tử Bạch Hồng thư viện cưỡi xe đến, thiếu niên xúc cúc cưỡi lừa chậm chậm vòng đến, tử đệ thượng võ từ Bình Lương đi đến.

Chỉ là thời gian một năm, dáng vẻ mọi người đại biến, khuôn mặt trương dương hoặc đè nén, ánh mắt lộ ra kiên định.

Lúc trước Hứa Trân nghĩ, những người này không muốn loạn động can qua ( gây chiến loạn), không nghĩ đến bọn họ trực tiếp tới đây!

Đối mặt với cảnh tượng hoành tráng như vậy, Hứa Trân không thể không cảm động, nhân số tuy ít, nhưng cũng có thể nghịch chuyển tình thế.

Lão bà biết được việc này, bùi ngùi thở dài, thầm cho đây là thiên ý. Lập tức phái mười vạn binh mã, hiệp trợ Hứa Trân tấn công Hồ binh.

Hứa Trân đem quyền chỉ huy giao cho tuân Thiên Xuân.

Mọi người không có oán ngôn gì.

Một là tôn sư, hai là, trong tay Hứa Trân lương thảo nhiều.

Nàng cùng bọn đệ tử trùng phùng, không có thời gian hỏi han ân cần, chỉ có cách khoảng không từ xa hô to: "Quốc nạn phủ đầu, lần này qua đi, các ngươi nắm giữ chủ trương của mình, tự thân bá chiếm lãnh địa, mở ra một thời đại mới."

Nói tới tương lai, Hứa Trân không nhịn được viền mắt nóng lên, cuối cùng cao giọng nói: "Chư vị, tất cả bảo trọng!"

Lý Tam Lang cưỡi trên lưng ngựa, một thân nhung trang màu nâu, từ xa hô: "Tiên sinh!"

Khoái mã dừng trước người Hứa Trân, có đệ tử mục tí tẫn liệt(3), nói với Hứa Trân: "Ta tới đây, là vì kết thúc một thời loạn lạc hoang đường này! Ngươi không cần nhiều lời, ta muốn đi đánh người Hồ!"

⌈(3)Mục tí tẫn liệt: Kẽ mắt như muốn rách. Ý nói: Phẫn nộ chí cực.⌋

Một đám người hôm qua vừa mới tu chỉnh qua, hiện tại tinh thần mười phần, nhìn Hứa Trân một chút, quất roi cưỡi ngựa trực tiếp giết ra chiến trường.

Trong tay Tuân Thiên Xuân cầm mười vạn đại binh, cũng ngồi trên lưng ngựa, nàng kéo dây cương từ xa nhìn Hứa Trân, trong mắt người khác chứa thù hận gia quốc, chỉ có Tuân Thiên Xuân trong mắt mặc lam như biển, chỉ có Hứa Trân.

Hứa Trân cũng nhìn Tuân Thiên Xuân.

Đây là một hồi chiến dịch không có ghi chép trong sách.

Rốt cuộc sẽ thế nào, nàng không biết. Ngũ Hồ có thể quy hàng Tuân Thiên Xuân hay không, nàng cũng không thể đảm bảo.

Hiện tại nàng cái gì cũng không biết, cái gì cũng không dám đảm bảo, chỉ có thể nhìn một đám người, mênh mông cuồn cuộn lao ra tiền tuyến, ba ngàn tinh nhuệ, mười vạn đại binh, tụ họp trong móng ngựa người Hồ, giết một đường máu.

Sơn hà nát vụn, phong vũ phiêu diêu ( mưa gió chập chờn), nhưng còn có một đám người vì nước phấn khởi chiến đấu như thế.

Hứa Trân đứng trên lầu tháp, trầm mặc nhìn phương xa.

Bầu trời mây đen cuồn cuộn, ánh sáng nhất thời trở nên tối đi, khói lửa cùng mây đen liền thành một vùng, cuồng phong nổi lên bốn phía, khiến chiến trường mây gió biến ảo.

Nhưng trong chớp mắt.

Loạn tiễn xuyên mây, phóng tới lầu tháp, suýt chút nữa bắn trúng Hứa Trân.

Nữ mưu sĩ áo bào trắng đứng bên cạnh Hứa Trân sợ hết hồn, oa một tiếng kêu lên, vội vàng kéo Hứa Trân chạy xuống lầu.

Hứa Trân nhất thời không có quan sát, bị kéo xuống lầu, nàng có chút mê man hỏi: "Sao vậy?"

Nữ mưu sĩ hô: "Chạy mau chạy mau."

Hứa Trân bị kéo chạy loạn khắp nơi, thở không ra hơi, thật vất vả xuống lầu dưới, loạn tiễn kéo dài bay lượn.

Nữ mưu sĩ kia không biết từ lúc nào buông tay.

Hứa Trân quay đầu nhìn, đang muốn hỏi nữ mưu sĩ kia vì sao sốt sắng như vậy.

Vừa mới quay đầu, trước mắt nàng trở nên tối đen, thật giống như là bị bao tải chụp, Hứa Trân ngẩn người, giơ tay điên cuồng giãy giụa, còn chưa phát ra âm thanh, ám côn gõ xuống, sau gáy đau xót, ý thức nàng dần mơ hồ.

Trước khi mất hẳn ý thức, Hứa Trân bi thương nghĩ: Xuyên qua đại thần a, đây là lần thứ hai rồi, ngươi không thể thiện đãi với ta một chút sao...

◍ ――― Hết chương 67 ――― ◍