Pháo Hôi Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 1: Quân gia sao lại sinh ra đứa con ngốc nghếch như cậu?



Xuyên không vào một quyển tiểu thuyết mạng, nghe thì có vẻ rất vô lý nhưng thực tế thì nó đã xảy ra đối với Quân Yến Thanh.

Tuy nhiên điều đó lại rất mơ hồ, hoàn toàn không nằm trong nhận thức của cậu.

Quân Yến Thanh ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên giường, bất giác đưa tay chạm lên phần băng gạc vẫn còn rướm máu trên đầu mình, ánh mắt đầy vẻ mù tịt nhìn ba người đàn ông mặc vest đen biểu tình có phần nghiêm trọng đang đứng trước mặt mình.

Nét mặt ba người lúc này không quá khác biệt, dù sao cũng là cha con ruột, gen di truyền mạnh đến mức đến cả sự lãnh đạm cũng đều giống hệt nhau.

Trong phòng duy trì một bầu không khí trầm mặc, cậu không dám lên tiếng trước mà cả họ cũng không có ý định bắt lời.

Được một lúc sau, người đàn ông chững chạc, gương mặt già dặn đủ để thấy tuổi đời ông trải qua dài đến cỡ nào bất ngờ lên tiếng, lời nói phát ra đầy hàm ý trách móc.

“Hậu đậu như vậy, đến cả một cái hồ nước cũng bất cẩn đến mức rơi xuống. Cậu nói, tại sao Quân gia chúng tôi lại có thể sinh ra một đứa ngốc nghếch như cậu?”

Quân Yến Thanh mím chặt môi lại, cúi thấp đầu né tránh ánh mắt ông. Từ nhỏ đến lớn, gần như lời ông nói nhiều với cậu nhất đều là những câu khiển trách này.

Ông giống như là có ác cảm với cậu, trước giờ luôn không cho cậu được một ánh mắt hay một câu nói nào tốt đẹp.

“Con xin lỗi.”

Quân Yến Thanh không quá rõ ràng về lí do vì sao bản thân lại rơi xuống nước, khi đó đầu óc cậu hoàn toàn mù tịt, lúc nhận ra thì bản thân cũng đã ở dưới hồ nước sâu.

“Xin lỗi xin lỗi, tối ngày cũng chỉ biết xin lỗi. Ngoài từ này ra, bộ cậu không còn cái nào khác để dùng sao?”

Ông không thích cậu luôn treo mỗi từ “xin lỗi” trên môi, ngoài nó ra, ông càng thích được nghe một câu phản bác hay ít nhất là một sự chống đối nhỏ nhoi gì đó đến từ cậu.

Nhưng chỉ tiếc, cậu bị ông quản giáo nghiêm đến mức hình thành bóng ma tâm lý, ở trước mặt ông ngoại trừ dáng vẻ cam chịu ra thì không còn gì hơn.

Quân Yến Thanh hoài nghi, không xin lỗi, vậy ra ông muốn cậu phải cảm ơn sao… về một sự trách khứ đầy tính công kích đó?

Cậu có ngốc đến đâu cũng nhận thức được, một khi bản thân thốt lên lời “cảm ơn” này, sợ rằng ông sẽ bị mình chọc cho đến tức chết mất.

Quân Ngạn Diên nhìn cậu ngồi yên trên giường một chút cũng không phản ứng, không nhịn được ghé sát vào tai Quân An Trạch hỏi nhỏ: “Này anh, nó không phải bị cha nói đến phát ngốc luôn rồi đấy chứ?”

Anh đẩy nhẹ cùi chỏ tay vào người y, thấp giọng nhắc nhở: “Cẩn thận cái miệng của em đấy!”

Y rất biết điều mà né sang một bên, “xùy” một tiếng nói: “Biết rồi biết rồi.”

Không nỡ lòng để ông tiếp tục nặng lời với cậu, Quân An Trạch tiến lên một bước, cố tình lấy lí do công việc muốn cùng ông đến thư phòng để bàn luận.

Quân Phong nhìn con trai lớn, chẳng lẽ ông còn không hiểu anh đang có ý gì sao?

Dù vậy thì ông cũng không hề nghĩ đến việc sẽ làm khó, chỉ trầm mặc nhìn anh một lúc rồi mới gật đầu.

Anh cả cùng cha đều rời đi, Quân Ngạn Diên cũng không có ý định sẽ nán lại đây lâu, có điều trước khi đi lại tựa như muốn an ủi mà ném về phía cậu một viên kẹo sữa.

Quân Yến Thanh ngẩng đầu lên, nhanh tay chụp lấy viên kẹo mỉm cười nói: “Cảm ơn anh hai.”

Nhanh như cắt, Quân Ngạn Diên đã bước ra ngoài, cũng không biết rốt cuộc có nghe thấy lời cậu vừa nói hay không.

Nụ cười trên môi cậu chợt tắt, đáy mắt dần lắng xuống, ảm đạm nhìn viên kẹo sữa trên tay mình.

Kẹo ngọt đáng lẽ ra phải nên vui vẻ mà thưởng thức mới đúng, tiếc là đối với cậu dường như lại có chút chua chát cùng đáng thương.

Ký ức thuở nhỏ của Quân Yến Thanh quá mức mơ hồ, như bị một áng mây dày đặc che phủ, cậu cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà mối quan hệ của cậu cùng gia đình lạ trở nên xa cách đến như vậy.

Rõ ràng… trước kia họ đã từng là một gia đình rất hạnh phúc.

***

Tình hình lúc này trong thư phòng lại diễn ra khá căng thẳng, từ một cuộc nói chuyện ban đầu dần tràn ngập mùi thuốc súng kể từ khi Quân An Trạch bắt đầu nhắc về Quân Yến Thanh trước mặt ông.

“Cha à, người rõ ràng biết phần lỗi đó vốn không hoàn toàn nằm ở em ấy...”

“Đủ rồi!” Quân Phong bỗng quát, cắt ngang lời anh rồi lại thở dài, điều chỉnh ngữ điệu của mình tiếp tục nói: “Những chuyện này, tốt nhất con đừng can thiệp đến.”

“Con cũng biết tính tình Yến Thanh ra sao mà, cũng đừng nên quá nuông chiều thằng bé, nó rất dễ sinh ra sự ỷ lại từ con.”

Đối với ông, ỷ lại là tốt nhưng đôi khi nó lại có thể tàn nhẫn đến mức giết chết một con người.

Ông lại không mong cậu sẽ dựa dẫm quá nhiều vào người khác, kể cả có là người thân trong gia đình.

Ông đối với Quân Yến Thanh chỉ hận rèn sắt không thể thành thép.

Đối với gương mặt hoàn toàn giống hệt người kia, mỗi khi đối diện ông lại không thể kiên quyết hơn trong chính quyết định của mình.