Pháo Hôi Phát Hiện Cả Nhà Đều Là Vai Ác

Chương 5: Chỉ có cậu không bị ràng buộc



Cả người Quân Yến Thanh như bị xịt keo cứng ngắt, di chuyển một bước cũng không dám động đậy chỉ có thể gượng gạo quay đầu lại nhìn Quân Ngạn Diên cười cười.

“Anh hai, anh gọi em có chuyện gì sao?”

Chắc là anh vẫn chưa phát hiện ra việc mình nghe lén từ nãy đến giờ đâu nhỉ?

Nhưng không…

Anh lạnh nhạt nhìn cậu hỏi: “Nghe được những gì rồi?”

Quân Yến Thanh vờ như không hiểu, nét mặt lộ rõ vẻ mơ hồ hỏi lại: “A, nghe thấy gì cơ ạ?”

Sợ anh hiểu lầm, cậu mới vội bồi thêm một câu: “Do em khát nước quá nên mới xuống nhà để uống, cũng không phải cố tình xuất hiện ở đây để giám sát anh đâu.”

Quân Ngạn Diên nhíu mày lại, anh không tin lắm vào lý do có phần vụng về này của cậu.

Nhưng nghĩ lại thì đứa em trai này của mình vốn đã ngốc nghếch, nếu có nói dối, hẳn sẽ lộ ra đôi chút sự luống cuống dễ dàng nhận ra. Ngược lại bây giờ, lúc giải thích ngữ điệu cùng nét mặt cậu hoàn toàn tự nhiên, có điều âm thanh lại hơi rụt rè do phải đối diện với anh.

“Thế đã uống nước chưa?”

Quân Yến Thanh lắc đầu, thấy vậy, anh lại hối thúc: “Vậy thì nhanh chóng uống đi rồi mau lên phòng ngủ.”

Đầu cậu gật như gà mổ thóc, nhanh chóng chạy xuống phòng bếp lấy nước uống vào rồi tức tốc chạy như bay về phòng.

Nhìn hành động thuần thục đến không một điểm thừa này của cậu, Quân Ngạn Diên ngơ ra một lúc lại tự hỏi: “Bộ mình trông giống như sẽ ăn thịt em ấy hay gì mà chạy dữ vậy?”

Chuyện này, có lẽ chỉ có mỗi cậu mới có thể giải đáp được.

Đúng lúc này, giọng nói bên đầu dây kia khó chịu phát ra: “Ngạn Diên, em vẫn còn ở đó chứ?”

Quân Ngạn Diên trầm mặc, ánh mắt lắng xuống nhìn vào cái tên hiển thị trên màn hình một lúc mới đáp: “Em vẫn đang nghe đây.”

Biết anh còn nghe mình nói, từ đầu dây bên kia, Phó Minh Kiên nhanh chóng xả ra một tràng như sợ anh sẽ cắt ngang mình mà không cho anh kịp có cơ hội để xen vào.

“Đây là chuyện của riêng gia đình chị, chị mong em không tiếp tục can thiệp sâu vào. Chị biết là em quan tâm đến chị, nhưng chị thực sự không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai cũng không muốn em bị cuốn vào rắc rối này. Em hiểu chứ?”

Thái độ của Quân Ngạn Diên cũng không còn cương quyết như lúc ban đầu, nghe xong, anh chỉ lãnh đạm “ừm” một tiếng nói: “Được. Chuyện của chị sau này em sẽ không tiếp tục xen vào nữa, tất cả đều theo mong muốn của chị.”

Phó Minh Kiên ngạc nhiên, không ngờ anh sẽ dễ dàng đồng ý với lời mình nói đến như vậy. Chẳng phải từ nãy đến giờ đều một mực phản đối, có nói thế nào cũng không chịu nghe theo cô hay sao?

Lo sợ anh đang giận dỗi mình, cô mềm giọng nói: “Ngạn Diên, chị biết rằng em giận chị, nhưng điều chị làm bây giờ đều chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”

“Em biết rồi, chị không cần phải giải thích với em đâu, chị cứ việc thoải mái làm theo những gì mình muốn đi.”

Phó Minh Kiên rất cảm kích vì anh chịu hiểu cho mình, nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại dâng lên một nỗi khó chịu đến khó tả. Cô cứ có cảm giác như mọi chuyện đang diễn ra không đúng ở đâu đó, cũng không nằm trong sự mong muốn của chính mình nhưng lại không rõ đã sai ở đâu.

Còn muốn cùng anh tiếp tục nói thêm vài câu, tuy nhiên thời gian lại không cho phép cô có cơ hội đó, bởi vì gần đến giờ làm việc nên cô bận rộn đến nổi một câu tạm biệt còn không kịp nói đã vội vàng tắt máy chạy đi.

Quân Ngạn Diên đặt điện thoại lên bàn, mệt mỏi xoa hai bên thái dương mình, tất nhiên sự mệt mỏi này không phải đến từ chuyện của cô.

Anh cảm nhận rõ ràng rồi, rằng bản thân luôn bị một thứ vô hình nào đó điều khiển, chỉ khi ở gần Quân Yến Thanh thì sự ràng buộc đó mới dần biến mất.

***

Sáng hôm sau, Quân Yến Thanh như thường lệ thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị đến trường.

Tất thẩy xong xuôi cậu ngay lập tức chạy xuống nhà, muốn nhân lúc dưới nhà đang không có ai nhanh chóng vọt nhanh đến trường nhưng không nghĩ đến lại chậm hơn Quân An Trạch một bước.

Anh lúc này đang ngồi ở phòng khách xem lại mớ hồ sơ của mình, vừa nhìn thấy cậu, anh tạm gác công việc này sang một bên nhìn cậu hỏi: “Vừa mới sáng sớm thôi mà em lại muốn đi đâu?”

“Anh cả, sao hôm nay anh lại dậy sớm như vậy?” Mọi khi có thấy anh thức dậy vào giờ này đâu.

“Không dậy sớm thì làm sao anh có thể bắt được em chứ?”

Anh biết ngay thế nào tên nhóc này cũng nhân lúc còn sớm mà lẻn ra ngoài.

Hiếm hoi lắm Quân Phong mới trở về nhà, anh còn đang tính toán tìm cách để hai cha con này cùng nhau hàn gắn mối quan hệ vậy mà ba lần bảy lượt đều bị cậu né tránh.

“Hôm nay em ở nhà ăn sáng cho anh, ăn xong anh đưa em đến trường.”

Quân Yến Thanh lập tức từ chối: “Không được!”

“Sao lại không, trưa này cha lại tiếp tục đi công tác rồi, em ở nhà ăn sáng cùng ông ấy một bữa đi, xem như là nể mặt anh”

Hỏi cậu có muốn cùng ông gần gũi không, câu trả lời tất nhiên là có, nhưng cậu sợ hãi phải đối mặt trước sự trách móc của ông về điều ngốc nghếch của bản thân.

Sau một hồi đắng đo suy nghĩ, cuối cùng cậu cũng đồng ý.

“Được, chỉ lần này thôi.”