Pháo Hôi Sau Khi Chết Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Chủ

Chương 24



Từ sau khi Thân Tự Cẩm cùng Xa Cố Lai yêu đương, Thân Tự Cẩm vẫn như cũ giống thường ngày làm bánh ngọt cho cô.

Nàng khi không có lớp thường xuyên sẽ đến cửa hàng đồ ngọt của Bạch Minh Dục hỗ trợ, người nhà của Bạch Minh Dục cho cô một cửa hàng đồ ngọt, ý đồ để cô an phận một chút.

Nhờ có cửa hàng của Bạch Minh Dục, Thân Tự Cẩm có thể đi làm đồng thời cũng có thể học làm đồ ngọt.

Bạch Minh Dục nói nàng "Cậu không mệt khi thường làm đồ ngọt cho chị ấy à."

Thân Tự Cẩm đang đánh bơ, nghe vậy ngoan ngoãn cười một chút, "Cho đồ ngọt người mình thích thì có cái gì mệt, với lại chị ấy cũng thích a."

Bạch Minh Dục chậc chậc chậc, "Khi nào thì mình có thể có một đối tượng tốt giống cậu đây."

Thân Tự Cẩm cúi đầu xuống, ngượng ngùng cười cười.

Nàng làm bánh mousse, giống thường ngày đưa đến dưới lầu công ty cô, Xa Cố Lai bề bộn nhiều việc, trước kia cảnh cáo qua nàng không có việc gì đừng đến trong văn phòng, Thân Tự Cẩm vì không quấy rầy cô, liền để ở dưới lầu, phiền phức người khác đưa cho Xa Cố Lai.

Có đôi khi Thân Tự Cẩm cảm thấy hai người yêu đương nói giống như không phải đặc biệt thân mật, không thì vì cái gì Xa Cố Lai luôn luôn không nguyện ý gặp nàng, rõ ràng nàng rất muốn rất muốn cùng Xa Cố Lai ở cùng một chỗ.

Là bởi vì quá bận rộn sao?

Thân Tự Cẩm trở lại trường học, cho nhắn tin với cô.

【 Cố Lai, hôm nay mousse dâu tây thế nào? 】 còn chưa lên lớp, Thân Tự Cẩm ngồi tại chỗ đánh chữ.

Xa Cố Lai họp xong đúng lúc lấy điện thoại, liền thấy được tin nhắn của Thân Tự Cẩm.

Đồ ngọt mà Thân Tự Cẩm cho cô tới nay đều ném ở trong ngăn tủ, đều không có mở ra, cô không để tâm trả lời.

【 mùi vị không tệ, dâu tây rất ngọt. 】

Thân Tự Cẩm gửi xong không lâu đột nhiên nghĩ tới hôm nay không phải là mousse dâu tây, vốn là dự định làm mousse dâu tây, nhưng lúc sau phát hiện dâu tây không mới mẻ, liền thay đổi thành việt quất.

Vừa mới lập tức không có tỉnh lại, sau đó mới ý thức tới, nhưng đã không cách nào rút về, liền nghĩ một lần nữa nói rõ một chút, kết quả liền thấy tin nhắn của Xa Cố Lai.

Động tác của nàng đột nhiên dừng lại, biểu tình có một chút mờ mịt.

Xa Cố Lai là có ý gì?

Rõ ràng... đồ ngọt hôm nay cũng không có dâu tây.

Đã nói mùi vị không tệ, hẳn là cô có nếm qua, nhưng tại sao lại trả lời như vậy.

Tò mò quá.

Thật giống như cô cũng không có nếm qua, chỉ là lừa gạt nàng mà thôi.

Thân Tự Cẩm lông mi thon dài hơi khẽ run, không ngừng nháy nháy, cả người kinh ngạc, như con thỏ trắng không biết phải làm sao.

Nàng cầm di động, thẳng tắp nhìn tin nhắn Xa Cố Lai, động tác gõ chữ chậm chạp cứng đờ.

Nàng không biết nhắn cái gì.

Nàng rất nghĩ nhắn một câu "Em hôm nay không có làm dâu tây." Nhưng nàng lại không hiểu sao sợ hãi câu trả lời của Xa Cố Lai sẽ làm nàng thất vọng.

Rất nhanh lão sư tới, Thân Tự Cẩm tắt điện thoại di động, không có lại liếc mắt nhìn điện thoại.

Xa Cố Lai giống thường ngày, muốn nhìn một chút tin nhắn của Thân Tự Cẩm, nhưng mấy giờ trôi qua, Thân Tự Cẩm một câu cũng không có.

Đây là sao, trước kia chỉ cần cô nhắn một câu, Thân Tự Cẩm có thể hấp tấp nhắn mười câu.

Thân Tự Cẩm có bao nhiêu thích cô, cô hiểu rõ nhất, đoán chừng là vội chuyện khác đi.

An tĩnh lại cũng rất tốt, trước đó nói liên tục thật rất phiền.

Xa Cố Lai rất nhanh liền đem chuyện này thả sau ót, cô gần đây rất vui vẻ, công ty của Chu Tứ vốn đã không ổn, cộng thêm nhiều hạng mục khác đều thất bại, hiện tại gần như phá sản, nghiêm trọng hơn là, công ty của hắn bị tra ra trốn thuế, dính líu lừa gạt, làm việc phi pháp, có thể nói, Chu Tứ nửa đời sau xong rồi.

Xa Cố Lai đã không kịp chờ đợi muốn nhìn dáng vẻ hắn một chút.

*

Chuyện Chu Tứ ở tù trên mạng bàn tán sôi nổi, người như Thân Tự Cẩm không thường lên mạng cũng biết.

Cố Lai hẳn là sẽ rất vui vẻ đi.

Thân Tự Cẩm nhìn chằm chằm vào gương mặt tang thương của Chu Tứ trên điện thoại nghĩ.

Bỗng dưng, Thân Tự Cẩm trong đầu đột nhiên vang lên những lời kia của Chu Tứ ngày đó.

Nàng lắc lắc đầu, không rõ thế nào đột nhiên nghĩ tới lời của hắn, những lời kia rõ ràng đều là vu oan Xa Cố Lai, không nên tin tưởng.

Điện thoại reo lên.

【 khối băng tiểu thư: Ở đâu. 】

Thân Tự Cẩm đang dùng máy vi tính làm Power Point, lần trước báo cáo thực nghiệm muốn làm Power Point để thuyết trình, Thân Tự Cẩm một người một tổ, chuyện cần làm có rất nhiều.

Thật vất vả viết xong, nàng một bên nhìn máy tính kiểm tra, một bên dành thời gian trả lời cô.

【 ký túc xá. 】

【 ra đi, tôi đang ở trước cổng trường em. 】

Thân Tự Cẩm soạt một tiếng đứng lên.

"Thân Tự Cẩm, yên tĩnh một chút đi." Bạn cùng phòng đang nằm ở trên giường ngủ trưa, bất mãn nói nàng một câu.

"Thật xin lỗi." Thân Tự Cẩm áy náy nói.

Nàng đem ánh mắt đặt ở trên tin nhắn kia, hoài nghi mình nhìn sai rồi.

Từ ngày đó Xa Cố Lai trả lời tin nhắn kia, Thân Tự Cẩm liền không gửi tin nhắn cho cô nữa. Thân Tự Cẩm không biết nhắn gì, sự kiện kia mặc dù rất nhỏ rất nhỏ, nhưng mẫn cảm như nàng, trong đầu đã suy nghĩ một vạn loại khả năng bi quan, trong lòng bi quan tiêu cực, nàng cũng không có tâm tư tìm cô trò chuyện.

Hai người các nàng cho tới nay đều là Thân Tự Cẩm chủ động, Xa Cố Lai rất ít chủ động tìm nàng.

Bởi vậy Xa Cố Lai mỗi một lần chủ động đều làm nàng thật bất ngờ.

Đồng thời cảm xúc vui sướng hiện lên trong tim.

Sự kiện kia mặc dù trong lòng nàng lưu lại một vệt sắc thái u tối, nhưng nàng thật rất thích Xa Cố Lai, đến mức chút màu xám u tối này đều có thể bị nàng yên lặng xem nhẹ.

Thân Tự Cẩm rất nhanh thu thập xong bản thân, đúng lúc gặp được Bạch Minh Dục mới trở về.

"Vội vàng đi đâu vậy?"

Thân Tự Cẩm hướng nàng chớp chớp mắt, "Đi gặp người mình thích."

Thân Tự Cẩm toàn bộ quá trình đều chạy, thở hồng hộc đến cửa.

Thấy xe Xa Cố Lai, nàng liền gõ gõ cửa xe.

Cửa sổ xe hạ xuống, mặt Xa Cố Lai hiện ra trước mắt, "Lên xe đi."

"Được." Thân Tự Cẩm ngồi lên xe.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Thân Tự Cẩm tò mò nói.

Xa Cố Lai tích chữ như vàng "Ăn cơm."

Cô hôm nay tâm tình rất tốt, nam nhân đáng ghét rốt cuộc gặp nạn, quả thực rất thoải mái, lúc đi ngang qua trường học, khó được một lần tốt bụng, liên tưởng tới trước đó từng lãnh đạm, cô quyết định cho nàng một chút ngon ngọt.

Dù nói thế nào, cô cũng đáp ứng Thân Tự Cẩm thổ lộ, mặc dù mục đích không tốt, nhưng là cũng không thể quá qua loa, không thì sợ Thân Tự Cẩm sẽ lùi bước sẽ không tốt.

"Cười ngốc gì vậy." Xa Cố Lai từ trong gương nhìn thấy Thân Tự Cẩm vẫn luôn cười, liền hỏi một câu.

"Chị thật giống như là lần đầu tiên chủ động tìm em ăn cơm." Thân Tự Cẩm gương mặt trắng như tuyết rất sinh động.

"Phải không?" Xa Cố Lai lái xe, thờ ơ nói, qua mấy giây, cô thật vẫn nghiêm túc suy nghĩ một chút thái độ trước đó, kết quả quan hệ của hai người không làm Xa Cố Lai ấn tượng lắm, dứt khoát buông bỏ.

"Đúng vậy a." Thân Tự Cẩm đương nhiên nói, "Cho nên thật là ngoài ý muốn."

Xa Cố Lai nhàn nhạt câu dưới khóe môi, con mắt không có tâm tình gì, không nói gì.

Là người rất dễ thỏa mãn.

Nàng ở trong lòng bình phẩm Thân Tự Cẩm một câu.

Xa Cố Lai đưa nàng đi ăn đồ Nhật, đặt phòng riêng.

Phục vụ cầm thực đơn tới, "Quý khách xem ạ."

Xa Cố Lai hướng Thân Tự Cẩm nhấc cằm, "Em chọn đi."

"A, em chọn sao?"

"Ừ."

Thân Tự Cẩm cầm thực đơn, món nàng muốn ăn cho tới giờ đều rất ít, đối với ăn uống không có hứng thú gì, liền nhìn một chút rồi thôi.

Ánh mắt đột nhiên quét đến một góc "Phần ăn tình lữ", tò mò mở miệng "Phần ăn tình lữ là gì?"

Phục vụ viên mỉm cười trả lời, "Đây là gói tiệm chúng tôi chuyên ưu đãi cho tình lữ, chỉ dành cho tình lữ thôi ạ."

Thân Tự Cẩm con mắt lóe sáng, "Hai chúng tôi chính là tình lữ a."

(Editor: mình thấy "tình lữ" nghe hay hơn cặp đôi hay tình nhân, tình nhân thì hợp nhất nhưng giống kiểu Tuesday quá chắc tại tui đọc quá nhiều bộ Tuesday nên ám ảnh:3)

Phục vụ viên biểu tình cứng một cái chớp mắt, "Cái gì ạ?"

"Em ấy đang lừa cô thôi." Xa Cố Lai lãnh đạm ngắt lời, "Chúng tôi không phải."

Thân Tự Cẩm đem ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Xa Cố Lai, Xa Cố Lai giống như ngộ ra, biểu tình bình tĩnh nhìn điện thoại.

Phục vụ viên mỉm cười, "Vâng ạ, vậy chúng tôi sẽ dựa theo mấy món cô vừa gọi, được không ạ?"

Phục vụ viên là nhìn xem Thân Tự Cẩm nói, thấy nàng biểu tình ngơ ngác, nhắc nhở nàng một câu "Quý khách?"

"À, được." Thân Tự Cẩm lấy lại tinh thần, "Cứ dựa theo mấy món tôi vừa gọi đi."

Sau khi người phục vụ rời khỏi, Thân Tự Cẩm vuốt ve cái ly, buông thõng mắt hỏi "Cố Lai, vừa mới vì cái gì... Muốn bác bỏ em?"

Xa Cố Lai giương mắt liếc nàng, "Em cảm thấy quan hệ của chúng ta bình thường sao?"

Thân Tự Cẩm nghiêng đầu, không hiểu.

"Quan hệ của chúng ta không được thừa nhận."Xa Cố Lai chậm rãi nói, "Tôi được tính là nửa nhân vật công chúng, tôi không thể bị tuôn ra tin tức hẹn hò với nữ nhân, em có thể hiểu được sao?"

Đây chỉ là một nguyên nhân, còn một nguyên nhân khác cô không nói ra —— cô trên cơ bản rất bài xích cùng Thân Tự Cẩm có tầng quan hệ này.

Như nếu không phải là vì tiếp cận nàng, đùa bỡn nàng, cô tuyệt đối sẽ không đáp ứng lời thổ lộ của một nữ nhân.

"Như vậy sao?" Thân Tự Cẩm nửa tin nửa ngờ, bắt đầu hoài nghi chính mình.

"Đương nhiên." Xa Cố Lai khoanh hai tay, thẳng tắp cùng nàng đối mặt, "Em có thể hiểu cho tôi không."

Thân Tự Cẩm nghĩ nghĩ, tựa hồ cô nói cũng có lý.

Đồng tính luyến ái không được xã hội tiếp nhận, huống chi Xa Cố Lai là nhân vật công chúng, nếu như bị phát hiện, chắc hẳn ảnh hưởng tới cô cũng không ít.

Mặc dù đạo lý là vậy, nhưng vẫn làm Thân Tự Cẩm loáng thoáng cảm thấy ủy khuất.

Nhưng nàng rất ngoan, dù cho ủy khuất, cũng có thể hiểu cho Xa Cố Lai, không có bất mãn cùng cô phàn nàn.

"Nói cũng đúng." Thân Tự Cẩm cười cười.

Phục vụ đem đồ ăn lên, Thân Tự Cẩm đột nhiên gọi lại nàng, "Xin chào, cho tôi hỏi một chút, các cô có bông tuyết tô loại này đồ ngọt này không?"

Phục vụ cười nói "Có ạ, tiệm chúng tôi chuyên cung ứng các loại đồ ngọt ạ."

"Vậy đem lên giúp tôi, cám ơn."

Phục vụ rất nhanh liền bưng đồ ngọt tới, Thân Tự Cẩm đem bông tuyết tô để trước mặt Xa Cố Lai.

"Chị không phải thích ăn bông tuyết tô sao?" Thân Tự Cẩm như đứa nhỏ tranh công, "Em đặc biệt gọi cho chị, chị ăn nhiều một chút nha."

Xa Cố Lai nhìn nhìn hộp bông tuyết tô, trầm mặc.

Thật ra cô cũng không thích ăn đồ ngọt, lúc trước nói thích bông tuyết tô, cũng chỉ là thuận miệng nói một câu muốn Thân Tự Cẩm khó xử mà thôi.

Chỉ là không nghĩ tới Thân Tự Cẩm đem lời nói cô nhớ kỹ như vậy.

Xa Cố Lai trong lòng phức tạp vô cùng, nhìn bông tuyết tô, lại nhìn Thân Tự Cẩm đôi mắt trong suốt, trong lúc nhất thời có chút đau đầu.

Tìm một lý do để từ chối.

"Không thích ăn sao?" Thân Tự Cẩm hảo tâm hỏi, "Trước kia em cũng làm cho chị ăn qua, ăn ngán rồi sao?"

Xa Cố Lai căn bản là không có ăn, ở đâu ra mà ngán.

"Không, đợi lát nữa ăn đi."Xa Cố Lai nhìn thấy một đống bông tuyết tô, thực đau đầu, "Ăn trước món khác đã."

Thân Tự Cẩm ừ một tiếng, "Được rồi."

Tâm tư của nàng trôi về nơi xa.

Thật ra nàng cho tới bây giờ không có làm qua bông tuyết tô cho Xa Cố Lai, bởi vì nàng làm bông tuyết tô không thể nào ăn ngon được, đồ ngọt khác còn có thể, cho nên nàng không làm bông tuyết tô cho cô.

Nhưng Xa Cố Lai vậy mà không cảm thấy không đúng, là quên mất hay vẫn là...

Thân Tự Cẩm ăn sushi không biết mùi vị.

Hai người trầm mặc ăn cơm, cơm nước xong xuôi, Xa Cố Lai nghĩ đến gần đây phim điện ảnh của Tang Hòa lên sóng.

Trước đó Tang Hòa chết sống muốn kêu cô đi xem phim của bản thân, Xa Cố Lai bởi vì bận, vẫn luôn chưa kịp đi xem.

Dù sao hiện tại thời gian còn sớm, dứt khoát đi xem một chút.

"Xem phim không?" Xa Cố Lai nhìn xem điện thoại, hỏi Thân Tự Cẩm.

"Được." Thân Tự Cẩm trong lòng đang suy nghĩ, vô thức không có từ chối.

Đợi đến vào rạp chiếu phim, nàng mới lôi kéo tay áo Xa Cố Lai, nhỏ giọng nói "Cố Lai, chúng ta hôm nay là đang... hẹn hò sao?"

Mấy từ cuối cùng nói rất nhẹ lại thấp thỏm.

Xa Cố Lai sững sờ, ngược lại là không có nghĩ tới điểm này, bất quá nàng đã nghĩ như vậy, cô liền để nàng tin như vậy.

"Ừ."

Thân Tự Cẩm nhếch môi cười, tâm tình lại một lần nữa vui vẻ.

Nàng cảm xúc luôn luôn dễ dàng bị Xa Cố Lai khống chế, chỉ là một câu, liền có thể làm cho nàng lập tức từ tiêu cực như thủy triều rút đi.

Đây là một bộ phim kinh dị, nữ chủ là Tang Hòa.

Thân Tự Cẩm mới phát hiện nguyên lai nữ chính là người lần trước trong trường học bị bao vây.

Hôm nay cuối tuần, người rất đông, đại bộ phận đều là các cặp đôi, xung quanh Thân Tự Cẩm cùng Xa Cố Lai đều là tình lữ.

Theo hình ảnh kinh khủng xuất hiện, bốn phía đều là tiếng thét chói tai, một số người sợ hãi nhanh chóng tiến vào trong ngực đối tượng của mình.

Thân Tự Cẩm sợ nhất loại này phim kinh dị, biểu tình cứng đờ.

Bên cạnh có một đôi tình lữ, nam sinh tựa hồ rất sợ loại phim này, không ngừng ghé vào trong ngực bạn gái, bạn gái ngược lại rất lớn mật, vuốt ve đầu của hắn, nhỏ giọng hống hắn.

"Anh yêu, không sợ nha, quỷ đã đi rồi, anh ngẩng đầu lên."

"Không được, anh vẫn sợ." Nam sinh vẫn còn sợ muốn chết, núp ở trong ngực bạn gái bất động.

Thân Tự Cẩm hoài nghi nam sinh đang giả vờ.

Nhưng nàng nhìn khoảng cách của mình cùng Xa Cố Lai, đồng thời lại rất hâm mộ đôi tình lữ này.

Vì cái gì nàng cùng Xa Cố Lai một chút cảm giác yêu đương cũng không có.

Thân Tự Cẩm cảm thấy không được, nàng nên nắm chắc cơ hội khó có được này.

Nàng nhỏ giọng ở Xa Cố Lai bên tai nói, "Cố Lai, chị sợ không?"

Xa Cố Lai làm sao có thể sợ hãi, "Không có."

"Chị đều không khẩn trương sao?"

"Không có gì khẩn trương."

Thân Tự Cẩm uể oải, Xa Cố Lai luôn luôn không bị dính bẫy.

"Em sợ sao?" Xa Cố Lai hỏi.

"Cái này làm sao có thể." Thân Tự Cẩm ra vẻ trấn định, kết quả một giây sau một nữ quỷ đột nhiên xuất hiện ở màn ảnh, Thân Tự Cẩm không tự chủ được kêu nhỏ một tiếng.

Xa Cố Lai cười trào phúng một chút.

Thân Tự Cẩm quả thực xấu hổ, nguyên bản nàng nghĩ bắt chước đôi tình lữ kia, nếu như Xa Cố Lai sợ hãi, nàng liền có thể để cô ghé vào trong ngực của mình.

Nhưng không nghĩ tới là, Xa Cố Lai không sợ, mà người sợ là nàng a.

"Sợ thì nhắm mắt lại." Xa Cố Lai nhìn màn ảnh, đạm thanh.

Thân Tự Cẩm xác thực không dám xem loại phim kinh dị này, toàn bộ quá trình đều mở một con mắt nhắm một con mắt xem, bộ phim này còn rất dài, Thân Tự Cẩm cơ bản đều nhắm mắt lại, đều muốn buồn ngủ.

Nàng thăm dò tính tựa trên vai Xa Cố Lai.

Xa Cố Lai phản ứng đầu tiên chính là muốn tránh né, nhưng lại cảm thấy bài xích như vậy quá rõ ràng, sợ Thân Tự Cẩm cái đồ ngốc này đoán được gì đó, liền chịu đựng nội tâm cảm giác khó chịu, để nàng dựa vào.

Thân Tự Cẩm thấy cô không có đẩy bản thân ra, trong lòng âm thầm vui vẻ, giống như thỏ con bị ướt an tâm mà dựa vào nơi yên vui của bản thân, chậm rãi ngủ.

Thân Tự Cẩm đem mặt gối trên vai Xa Cố Lai, tựa hồ đang ngủ, hô hấp rất nhẹ.

Xa Cố Lai nghiêng đầu liếc mắt nhìn, ánh đèn mờ tối, cô gái gương mặt thanh tĩnh an ổn, lông mi thật dài bày ra ở mí mắt, rơi vào bóng tối, đôi môi đầy đặn hơi hơi chu ra.

Có một chút đáng yêu.

Xa Cố Lai bình tĩnh nghĩ.

Ý thức được bản thân suy nghĩ cái gì, cô lại nổi lên một trận ác cảm.

Điên rồi.

Cô vì sao lại cảm thấy một người bị bệnh thần kinh đáng yêu chứ.

Xa Cố Lai không nhìn nàng nữa, chuyên tâm xem điện ảnh.

Chờ điện ảnh chiếu xong, Xa Cố Lai vỗ vỗ mặt của nàng, "Tỉnh đi."

Thân Tự Cẩm mơ mơ màng màng tỉnh lại, "Phim chiếu xong rồi à?"

"Ừ." Xa Cố Lai vuốt vuốt vai đau nhức, biểu tình ghét bỏ, "Đã sợ như vậy, lần sau đừng miễn cưỡng chính mình."

Thân Tự Cẩm cười rất ngọt, "Bởi vì đây là đang hẹn hò a, với lại chỉ cần có chị bên cạnh em, em làm sao lại sợ chứ?"

Nàng nói xong nghiêng nghiêng đầu, hoạt bát vừa đáng yêu.

Xa Cố Lai cười lạnh, "Nói thật dễ nghe, em còn không phải toàn bộ quá trình đều ngủ sao?"

Thân Tự Cẩm cảm thấy cô dáng vẻ hiện tại lạnh như băng là đang khẩu thị tâm phi, nàng chắp tay sau lưng, xích lại gần cô, mềm nhũn làm nũng "Nếu như chị không ở bên cạnh em, em sẽ không ngủ được."

Xa Cố Lai lười cùng nàng tranh cãi, cô hôm nay là thật đối Thân Tự Cẩm quá nhân nhượng.

Cô đi lên phía trước, Thân Tự Cẩm đi theo sau, "Chờ tôi một chút."

Hai người xem điện ảnh xong trời đã tối.

Xa Cố Lai đối nàng nói "Em chờ tôi ở đây, tôi đi lấy xe."

"Được rồi."

Bên ngoài gió thật to, thời tiết chuyển nóng, Thân Tự Cẩm hôm nay chỉ mặc một kiện hoodie đơn bạc, gió rì rào chui vào cổ áo, Thân Tự Cẩm lạnh run run mấy cái.

Xa Cố Lai vừa lái xe ra khỏi hầm, Tang Hòa liền gọi điện thoại tới.

"Tang Hòa, chuyện gì vậy?"

"Chị Cố Lai ——" Tang Hòa dài kéo giọng nói, "Chị ở đâu a, em muốn trở về."

Xa Cố Lai nhíu mày, "Em bên kia thế nào ầm ĩ như vậy?"

Trợ lý Tang Hòa nhận lấy điện thoại, đối Xa Cố Lai nói "Xa tổng, Tang tiểu thư ở tiệc đóng máy uống say, cứ nhao nhao hỏi chị đi đâu?"

"Đã uống say, vì cái gì không quay về."

Trợ lý khó xử nói, "Tang tiểu thư nhất định phải làm cho chị tới đón cô ấy, không thì cô ấy không chịu về."

Xa Cố Lai trầm mặc một giây, "Biết rồi, gửi vị trí cho tôi."

Xa Cố Lai mở định vị, nhớ tới Thân Tự Cẩm còn đang đợi cô, lấy điện thoại ra, nhắn tin cho nàng.

Thân Tự Cẩm nhận được tin nhắn 【 tôi tạm thời có chuyện, em tự trở về đi. 】

Nàng nhìn mấy chữ lạnh như băng đó, thật vất vả trái tim có chút nhiệt lại kết băng.

Nàng rất muốn nói, hôm nay là thời gian các nàng ước hẹn, chuyện gì có thể so với bạn gái quan trọng hơn?

Đột nhiên như vậy đi rồi, tại sao có thể như vậy chứ?

Thân Tự Cẩm ngồi xổm xuống, bên ngoài gió thực sự quá lớn, áo hoodie của Thân Tự Cẩm có chút lớn, thân thể nàng lại gầy gò, gió vẫn luôn thổi vào.

Thân thể nàng rét run, trái tim cũng nóng không dậy nổi.

Lạch cạch lạch cạch.

Kèm theo gió lớn, mưa rơi xuống.

Mưa này tới mãnh liệt, bọc lấy gió thẳng hướng Thân Tự Cẩm mà thổi.

Rạp chiếu phim này mặc dù trang trí tinh xảo, vị trí lại hết sức vắng vẻ, xung quanh cửa hàng không nhiều, ngoài rạp chiếu phim mưa lớn, nếu như như thế chạy ra, trăm phần trăm sẽ bị ướt.

Thân Tự Cẩm đành phải hết sức tránh mưa, nhưng mưa rất nhanh liền làm ướt người nàng.

Nhìn nước mưa mềm mại, Thân Tự Cẩm kìm lòng không đặng nghĩ tới ác mộng trước kia.

Nàng rất chán ghét mưa.

Nếu nói chán ghét, không bằng nói là sợ hãi.

Nàng sinh ra trong một ngày trời mưa, ba cũng là bởi vì trời mưa ánh mắt mơ hồ, xảy ra tai nạn xe cộ mà tử vong.

Từ đó về sau mẹ nàng mỗi khi trời mưa sẽ nổi điên, đem nàng hung hăng đánh một trận, sau đó đem nàng ném ở ra ngoài.

Nàng chán ghét trời mưa, chán ghét khi trời mưa sẽ bị đánh, bị mưa ướt rét lạnh.

Những đôi tình nhân trốn chung dưới một bộ y phục, hạnh phúc cùng ngọt ngào ở trong mưa mà chạy.

Mà Thân Tự Cẩm đứng tại nơi hẻo lánh, cả người bị ướt run lẩy bẩy, ánh mắt kinh hoảng trống rỗng.

Tiếng mưa rơi lẫn vào giọng nói nữ nhân bén nhọn cùng nhau vang vọng bên tai, giọng nói kia réo vang điên cuồng, kêu to tên nàng, kêu nàng đi chết.

Kia là âm thanh của mẹ nàng.

Loại thanh âm này tựa hồ có một đoạn thời gian không có xuất hiện, lần nữa xuất hiện, vẫn như cũ khiến Thân Tự Cẩm sợ hãi vô cùng.

Nàng bịt lấy lỗ tai, ngồi xổm ở nơi hẻo lánh, toàn thân run rẩy như tờ giấy mọi lúc có thể bị gió thổi bay.

Nàng không biết bây giờ là rét lạnh hay là sợ hãi.

Quá mức thống khổ, nàng hiện tại không cảm giác được điều gì nữa.

Thật ồn ào.

Thật ồn ào.

Vì cái gì mưa còn chưa ngừng.

Vì cái gì chỉ có một mình nàng.

Thân Tự Cẩm giờ phút này chỉ cảm thấy cô độc.

Bên tai lại xuất hiện tiếng trẻ em khóc lóc.

Thanh âm kia phảng phất như nàng khi còn nhỏ toàn thân tổn thương bị ném trong mưa, nàng quỳ trên mặt đất, khóc lóc cầu xin cho nàng vào nhà.

Mẹ nàng chắc chắn không đồng ý.

Một đứa trẻ vẫn khóc không ngừng, rất hi vọng có người có thể cầm dù che mưa cho nàng.

Đừng khóc.

Thân Tự Cẩm thẩn thờ nghĩ.

Đừng khóc.

Khóc là vô dụng.

Nhưng tiếng khóc vẫn còn đó.

Đừng khóc đừng khóc.

Thân Tự Cẩm đã không phân biệt được rốt cuộc là tiếng khóc của ai.

Trời mưa thật đáng sợ.

Một người cũng thật đáng sợ.

Vì cái gì không có người ở bên cạnh nàng.

Nàng có thể tùy ý bị vứt bỏ sao?

Thân Tự Cẩm bị vây trong ác mộng, cảm giác đó thật thống khổ.

Cho đến khi một bóng người xuất hiện ở trước mặt nàng, Thân Tự Cẩm cũng không phát hiện.

"Thân Tự Cẩm!" Xa Cố Lai cầm dù che mưa cho nàng.

Cô đi được một nửa, đột nhiên trời mưa to, nguyên bản cô nghĩ trực tiếp đi đón Tang Hòa, nhưng không biết tại sao đột nhiên nghĩ tới Thân Tự Cẩm kẻ ngốc này.

Cô không có dù che mưa, mưa lớn như vậy, nhất định sẽ bị ướt.

Nhưng bị ướt hay không cùng bản thân cô có quan hệ gì, Thân Tự Cẩm nói cho cùng chính là đối tượng cô muốn trả thù.

Không quan trọng.

Xa Cố Lai lười nhác quản sống chết của nàng, lại lái về phía trước một đoạn đường, chỉ thấy mưa càng lúc càng lớn, Xa Cố Lai đều nhanh thấy không rõ tầm mắt.

Xa Cố Lai bực bội, cô không muốn quản Thân Tự Cẩm chết sống ra sao, nhưng lại cảm thấy như thế mặc kệ nàng có chút không đạo đức, dù sao cũng là bản thân đem nàng mang tới, cứ như vậy đem người ném ở trong mưa, dù cho lạnh lùng như cô cũng cảm thấy tựa hồ có chút quá mức.

Được rồi, mưa lớn như vậy cũng không thể đến đón Tang Hòa được.

Xa Cố Lai nghĩ.

Cô quay đầu xe.

Sau đó xa xa liền thấy Thân Tự Cẩm ngồi xổm trên mặt đất, cả người co lại thành một đoàn, giống như mèo con mắc mưa không có nhà để về.

Cô cầm một cây dù, đi đến trước mặt Thân Tự Cẩm, kêu nàng một tiếng, lại không có phản ứng.

Xa Cố Lai cũng ngồi xuống, đề cao ngữ khí lại kêu nàng một lần "Thân Tự Cẩm!"

Thân Tự Cẩm ù tai bị thanh âm quen thuộc đánh gãy, nàng chậm rãi ngẩng đầu, đầu tiên là ngơ ngác nhìn cô chằm chằm mấy giây, sau đó dùng tiếng nói yếu ớt mà trống rỗng chất vấn cô.

"Xa Cố Lai."

"Ừ."

"Chị vì cái gì vứt bỏ em?"

Thân Tự Cẩm ánh mắt chết lặng, trống rỗng giống như giếng cạn sâu không thấy đáy.

"Tôi không phải đã trở lại rồi sao?" Xa Cố Lai không nghĩ đối mặt với chất vấn của nàng, lạnh lẽo cứng rắn qua loa tắc trách.

"Chị không phải thích em sao?" Thân Tự Cẩm cả người vẫn như cũ ngơ ngác, "Vì cái gì đột nhiên bỏ em lại?"

"Em là có cũng được không có cũng được sao?" Thân Tự Cẩm ôm đầu, thống khổ kêu lên.

Xa Cố Lai không nghĩ tới nàng phản ứng lớn như vậy, "Em đừng suy nghĩ nhiều, trở về thôi."

"Về đâu?"

"Về nhà."

Câu nói này tựa hồ trấn an đến nàng, Thân Tự Cẩm ngoan ngoãn đi theo cô đi vào trong xe.

Vào xe, Thân Tự Cẩm ôm lấy cô.

Xa Cố Lai cảm thấy bản thân như bị một khối băng ôm.

Xa Cố Lai quần áo cũng ướt, hai người ướt nhẹp ôm nhau cùng một chỗ, chỉ có lạnh lẽo cùng dinh dính.

Xa Cố Lai khó chịu muốn đẩy nàng ra, nhưng cô biết Thân Tự Cẩm khí lực lớn, lúc này cô muốn đẩy ra cũng không có cách, dứt khoát để nàng ôm, sớm ôm sớm kết thúc.

Thân Tự Cẩm toàn thân run giống chó con, liền ngữ khí cũng run rẩy.

"Xa Cố Lai, chị đừng vứt bỏ em."

"Chị hơi coi trọng em một chút cũng được, em yêu chị a."

Xa Cố Lai mỗi lần nghe tới lời thổ lộ sâu nặng, chỉ cảm thấy bực bội.

Nhưng phần bực bội này cũng không phải là bởi vì ghê tởm mà bực bội.

Cô đối phó không được lời tỏ tình chân thành lại hẹn mọn của Thân Tự Cẩm, da đầu tê dại một hồi, may mà Thân Tự Cẩm tinh thần không quá tốt, ngủ thiếp đi.

Xa Cố Lai đem nàng thả ở ghế sau, mở điều hòa trong xe.

Đợi đến mưa không lớn nữa, Xa Cố Lai mới lên đường trở về.

Nửa đường Tang Hòa gọi điện thoại chất vấn: "Chị Cố Lai, chị vì cái gì không tới đón em, rõ ràng đáp ứng em sẽ tới, đều gạt người."

Tang Hòa thanh âm rất lớn, trong xe đều là thanh âm của nàng.

Xa Cố Lai liếc mắt nhìn Thân Tự Cẩm nằm phía sau, "Tang Hòa, tôi lâm thời có chút việc, liền để người khác đi đón em."

Tang Hòa uống rượu, say khướt "Em chính là muốn chị đón em a."

Xa Cố Lai tiếng nói ôn hòa "Tang Hòa, em ngoan một chút."

Hai người nói vài câu, Tang Hòa được Xa Cố Lai trấn an mới yên tĩnh.

Xe chậm rãi chạy về phía trước.

Xa Cố Lai cho rằng Thân Tự Cẩm ngất đi, lại không biết sau khi Thân Tự Cẩm nghe xong hai người đối thoại, khóe mắt xẹt qua một đạo nước mắt, nước mắt nhỏ giọt xuống đất, không người nào biết.

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm tạ đặt mua: D

- -------------------

Editor: mình đang nảy ra 1 suy nghĩ drop bộ này rồi í =(((( k vì lý do nào khác chỉ là mình chịu hok nủi đọc truyện ngược thui huhu