Pháo Hôi Tay Xé Hào Quang Vai Chính

Chương 119: Mạt thế cầu sinh (26)



Không Thanh ngây người trong phòng cô gái trẻ tầm một giờ, thời gian đã qua được một lúc, gã vạm vỡ liền lớn tiếng thúc giục ngoài cửa.

Cô gái trẻ đứng dậy khỏi giường, chậm rì rì mặc quần áo, nhỏ giọng nhắc nhở Không Thanh: "Quý khách, lát nữa ngài cứ làm bộ rời đi trước, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng đi quá xa, vị khách tiếp theo rời khỏi phòng em chính là tâm phúc của anh Hải, cũng là người phụ trách giam giữ dị năng giả, ngài đi theo gã ta, nhất định có thể tìm được người ngài muốn tìm."

Không Thanh đứng lên, lấy ra một viên tinh hạch cấp hai từ ba lô, đặt trên đầu giường, nghiêm túc cảm ơn cô gái trẻ: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn làm gì, quý khách, chúng ta đang giao dịch công bằng." Cô gái trẻ không chịu nhận tinh hạch của Không Thanh, cũng không biết có phải sợ mình nhận lấy tinh hạch rồi Không Thanh sẽ tư lợi bội ước, không chịu cứu cô khỏi chợ đen dị năng giả hay không.

"Tinh hạch tôi không thiếu, cô cứ nhận lấy, đã đồng ý chuyện của cô, tôi nhất định sẽ làm được."

Cô gái trẻ lúc này mới chắc chắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Không Thanh, lộ ra một nụ cười.

Không Thanh xách ba lô, không quay đầu lại rời khỏi phòng của cô gái trẻ.

Vừa ra đến trước cửa, có thể nghe được tiếng gã vạm vỡ nói năng ngọt xớt: "Quý khách, cảm tạ ngài đã hân hạnh chiếu cố, lần sau lại đến chơi nhé."

Cô gái trẻ dựa vào cửa, sóng mắt lưu chuyển, đều là phong tình, nũng nịu lấy lòng gã vạm vỡ: "Anh Hổ, vị quý khách vừa rồi kia thật đúng là một người coi tiền như rác hiếm thấy, thấy em hầu hạ giỏi, xong việc còn cho em thêm hai viên tinh hạch cấp hai, em chia anh một viên, anh tìm người trộm truyền lời cho anh Hùng giúp em với, nói ảnh lâu rồi không có tới thăm em, mời ảnh tới đêm nay ở đây với em."

Gã vạm vỡ nghe vậy, nở một nụ cười đặc biệt đáng khinh hạ lưu, lấy đi một viên tinh hạch cấp hai từ tay cô gái trẻ, còn nhân cơ hội sờ tay cô gái trẻ, chiếm đủ tiện nghi xong xuôi mới đại phát từ bi nói: "Tao biết ngay mày là cái đồ lẳng lơ không chịu nổi cô đơn mà, chờ đấy, tao đi phái người truyền lời cho mày ngay đây, nhưng mà, chờ mày lấy được chỗ tốt từ anh Hùng, cũng đừng có mà quên tao đấy."

"Yên tâm đi, anh Hổ, em sẽ không quên công anh chăm sóc em tới nay."

Cô gái trẻ cười ngả ngớn phóng đãng, nhẹ nhàng lừa gã vạm vỡ.

Không bao lâu sau, một gã đàn ông đầu trọc thể trạng cường tráng khác nện bước chân trời rung đất lở, không nhanh không chậm tới chỗ cô gái trẻ.

"Anh Hùng, đã lâu không gặp, hôm nay chơi phải vui đó nha!"

Gã vạm vỡ phụ trách giám thị cô gái trẻ nhìn thấy người tới, cười nịnh nọt, bộ dáng như chó kia thật sự là cay đôi mắt.

Cô gái trẻ nghe được động tĩnh ngoài cửa, trước tiên bước ra đón, giả vờ bực dọc hờn dỗi: "Anh Hùng, anh đúng thật là quý nhân bận bịu, nếu em không phái người đi mời anh, chỉ sợ anh còn chẳng nhớ tới cái chỗ này của em nhỉ?"

Gã đàn ông đầu trọc, buồn rầu giải thích: "Cục cưng của anh ơi, em tuyệt đối đừng nói như vậy, anh sao lại quên em được chứ? Còn không phải do gần đây có chuyện gấp, anh cũng vội xoay mòng mòng, nên cũng không thể tới bên em."

"Chuyện gì mà gấp vậy chứ? Ai biết anh có phải đang tìm cớ gạt em hay không."

"Anh có lừa ai cũng không thể nào nỡ lừa em mà."

Gã đàn ông đầu trọc ôm eo cô gái trẻ, gấp không chờ nổi đi vào phòng, thở hồng hộc lôi kéo cô gái trẻ lên giường.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến động tĩnh thật lớn, dường như là tiếng vật nặng rơi xuống đất.

Gã đàn ông đầu trọc tuy thấy rất kỳ quái, nhưng sắc đã lấp đầy đầu, lý trí offline, cũng lười đi so đo cái khác, tiếp tục ôm chặt nhuyễn ngọc ôn hương trong lồng ngực, lăn lộn đủ kiểu.

"Thịch thịch thịch ~"

Một đợt tiếng đập cửa rất có tiết tấu vang lên, gã đàn ông đầu trọc bị ồn ào đến sắp nổ đầu, để trần nửa người trên, nổi giận đùng đùng xuống giường, chuẩn bị đi ra ngoài nhìn xem rốt cuộc là đứa nào ba lần bốn lượt phá hỏng chuyện tốt của gã.

Cửa vừa mở ra, đứng bên ngoài lại không phải cái gã vạm vỡ quen mắt kia, mà là một gương mặt trước nay chưa từng gặp.

"Ê! Thằng nhãi ranh, mày cũng tới tìm Phỉ Phỉ à? Ngại ghê, đêm nay nó phải chơi với tao, mày không có cơ hội, cút nhanh mẹ mày đi."

Gã đàn ông đầu trọc vốn tưởng, sau khi nghe gã nói xong, cái thằng mặt trắng diện mạo non choẹt này sẽ rất thức thời ngoan ngoãn rời đi, không ngờ đối phương không những không đi, ngược lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai ra tay với gã.

Không sai, người lúc này đứng ngoài cửa phòng cô gái trẻ chính là Không Thanh.

Cô gái trẻ hành sự cẩn thận hơn, định để Không Thanh trộm theo dõi người này, tìm được nơi giam giữ dị năng giả, nhưng Không Thanh không muốn trì hoãn thời gian, Uông Hải hiện tại còn đang tìm kiếm tung tích cậu khắp nơi, chỉ cần chậm trễ thêm một chốc, ai biết sẽ phát sinh biến cố gì.

Cho nên, sau khi gã đàn ông đầu trọc tiến vào nhà cô gái trẻ, Không Thanh liền theo lên, quyết đoán ra tay, giải quyết gã vạm vỡ phụ trách thủ vệ và giám thị cô gái trẻ, dẫn xà xuất động.

Gã đàn ông đầu trọc căn bản không thấy rõ Không Thanh vừa rồi ra tay thế nào, dù sao chờ đến khi gã hồi thần, băng đao trong tay Không Thanh cũng đã để tới rồi động mạch chủ bên cổ gã, chỉ cần nhẹ nhàng vung tay đã có thể cho đầu gã chuyển nhà.

"Quý khách, ngài......"

Cô gái trẻ thấy Không Thanh quyết đoán ra tay, bắt cóc gã đàn ông đầu trọc, cũng đi ra từ trong phòng.

"Cô muốn rời đi cùng tôi không?"

Cô gái trẻ nghe vậy, vui mừng quá đỗi, gật đầu không chút do dự.

Cô tuy rằng cũng là dị năng giả, chẳng qua cô lại là dị năng giả hệ thủy cấp một, thực lực cũng không mạnh, cùng Không Thanh rời khỏi, rất có thể sẽ kéo chân sau Không Thanh, cho nên lúc trước cô vẫn luôn nghĩ, âm thầm cung cấp trợ giúp cho Không Thanh, để Không Thanh thiếu cô một nhân tình, sau đó lại nghĩ cách cứu cô rời đi.

Không ngờ, Không Thanh thế mà lại bằng lòng mang theo cô cùng đi, điều này đối với cô gái trẻ mà nói, không khác gì một cái tin tức cực tốt.

"Cô nghĩ cho kỹ, ngốc tại nơi này, tình cảnh của cô sẽ rất an toàn, tương phản, đi cùng tôi, cô mới có khả năng sẽ mất đi tính mạng."

"Em muốn rời đi cùng ngài."

Những ngày tháng bị nhốt tại căn phòng này lấy sắc phục vụ người, cô gái trẻ đã chịu đủ rồi, hiện tại, có cơ hội thoát khỏi nơi này, cô nguyện lòng dâng cả tánh mạng vì ván cờ này.

"Vậy cùng nhau đi."

Thu phục cô gái trẻ, Không Thanh mới quay đầu nhìn về phía gã đàn ông đầu trọc sắc mặt trắng bệch, lạnh giọng nói: "Tao tin mày cũng đã nhìn ra, tao là dị năng giả hệ thủy cấp bốn, nếu tao muốn mạng của mày, dễ như trở bàn tay."

Gã đàn ông đầu trọc nháy mắt trở nên sợ hãi, lắp bắp mở miệng xin tha: "Đại...Đại lão, tha mạng..."

Không Thanh không để ý đến lời xin tha của gã đàn ông đầu trọc, mở tay phải, nơi lòng bàn tay ngưng kết ra một khối cầu băng lớn cỡ trái bóng bàn, trở tay nhét vào miệng gã đàn ông đầu trọc.

Gã đàn ông đầu trọc cảm thấy đầu lưỡi gã đã lạnh tới mức mất đi tri giác, luồng hơi hạnh kia theo thực quản vào dạ dày, lạnh đến nỗi tay chân gã lạnh cóng, cả người run rẩy.

Nhưng điều làm gã sởn tóc gáy, chính là âm thanh lạnh băng vang lên bên tai.

"Khối cầu băng, xem như là bài kiểm tra nhỏ của tao cho mày, nếu mày nghe lời, ngoan ngoãn dẫn tao tới nơi bọn mày giam giữ dị năng giả, chờ đến khi tao tìm được người tao muốn tìm, tao sẽ tha cho mày một mạng, nếu mày ngầm chơi trò mèo gì dưới mí mắt tao, vậy đừng trách tao không khách khí."

Nói đến đây, Không Thanh cố ý tạm dừng một chút, thành công nhìn thấy gã đàn ông đầu trọc bị cậu dọa vỡ mật, nhưng để cho chắc ăn, vì để gã đàn ông đầu trọc biết được tính nghiêm trọng của hậu quả, cậu quyết định cho đối phương một bài học khắc cốt ghi tâm trước.

"Mày chắc chắn rất muốn biết, khối cầu băng này ở trong bụng mày sẽ ra sao nhỉ? Tao có thể làm mẫu trước cho mày một chút."

Vừa dứt lời, Không Thanh bắt đầu thúc giục dị năng.

Gã đàn ông đầu trọc rõ ràng cảm nhận được, khối băng bị gã nuốt vào bụng đang không ngừng nhích tới nhích lui, nhích tới nỗi lục phủ ngũ tạng của gã đều đau theo.

Gã đàn ông đầu trọc đau đớn khó nhịn, đang muốn kêu thảm thành tiếng, Không Thanh lại ra tay, dùng một khối băng khác kích thước thích hợp chặn miệng gã, hoàn toàn cắt đứt khả năng gã la to.

Gã đàn ông đầu trọc đau lăn lộn khắp đất, hận không thể cứ như vậy đâm đầu chết, còn tốt hơn vẫn sống sờ sờ mà nhận hết tra tấn.

Một lúc lâu sau, Không Thanh mới giơ cao đánh khẽ, buông tha cho gã đàn ông đầu trọc.

Chỉ ngắn ngủi vài phút, gã đàn ông đầu trọc cảm thấy sống một giây bằng một năm, giống như bị lăn lộn mất hơn phân nửa cái mạng.

"Đây chẳng qua chỉ là món khai vị, vẫn là câu nói kia, ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ không làm khó dễ mày, nếu không, cũng đừng trách tao ra tay tàn nhẫn, phải biết rằng, khối băng này nổ tung trong bụng mày, chỉ cần một giây đồng hồ, sẽ có thể nổ mày banh xác, cho dù là thần tiên đại la tới cũng không thể nào cứu được mạng của mày đâu."

Gã đàn ông đầu trọc đã ăn được đắng, đã biết chỗ lợi hại của Không Thanh, lại bị Không Thanh hù dọa như vậy, càng bị dọa vỡ mật, liên tục gật đầu, bảo đảm mình sẽ không giở trò dưới mí mắt Không Thanh.

Trong lúc Không Thanh uy hiếp đe dọa gã đàn ông đầu trọc, cô gái trẻ cũng không nhàn rỗi, dùng tốc độ nhanh nhất thay một thân quần áo màu đen, gỡ những món trang sức tinh xảo xuống, trang điểm bản thân mình vừa xấu vừa già, lại cắt mái tóc dài, đội mũ, cả người đã trở nên bình thường.

Không Thanh thấy, cũng không thể không thừa nhận, đây là một cô gái cực thông minh.

"Đi thôi."

Không Thanh vừa nói, gã đàn ông đầu trọc căn bản không dám phản bác, x giống như lúc tới, bước những bước chân trời rung đất lở rời khỏi nơi này, nhưng lúc này đây, phía sau gã còn đi theo Không Thanh và cô gái trẻ đã ngụy trang thành nam.

Gã đàn ông đầu trọc đã bị thủ đoạn sét đánh của Không Thanh dọa vỡ mật, căn bản không dám giở trò dưới mí mắt Không Thanh, không bao lâu sau đã dẫn Không Thanh tới nơi giam giữ dị năng giả.

Đây là một cái kho hàng bỏ hoang cùng loại, bên ngoài còn có vài dị năng giả canh gác.

Trông thấy gã đàn ông đầu trọc, những dị năng giả đó còn hi hi ha ha chào hỏi gã: "Anh Hùng, anh không phải đi tìm Phỉ Phỉ hưởng đêm xuân à? Sao nhanh như vậy đã trở lại rồi? Có phải không được hay không đấy? Muốn anh em trộm cho anh ít thuốc không? Bảo đảm anh trọng chấn hùng phong(*)."

(*) Ý là từ chim ỉu thành chim biết gáy ấy:>q

Mạng nhỏ của gã đàn ông đầu trọc đang nằm trong tay Không Thanh, tùy thời đều có khả năng sẽ nổ banh bụng mà chết, nào còn có tâm trạng đùa giỡn với đồng bạn, tâm phiền ý loạn mà nói: "Đừng nói hươu nói vượn, tao còn khỏe chán."

Sợ bị các đồng bạn nhận thấy được tình huống không đúng, gã đàn ông đầu trọc còn chủ động yểm trợ thay hai người Không Thanh.

"Hai anh em này mới tới, tao dẫn bọn nó đi làm quen hoàn cảnh công tác chút, bọn mày lo mà gác đi, đừng có chậm trễ quá mức, biết chưa?"

"Yên tâm đê, anh Hùng, bọn tao nhiều người như vậy mà, bảo đảm một con ruồi cũng bay không lọt."

Gã đàn ông đầu trọc không nói chuyện, dẫ theo hai người Không Thanh trực tiếp vào kho hàng.

Thừa dịp chung quanh không có ai, gã đàn ông đầu trọc run rẩy nhỏ giọng dò hỏi Không Thanh: "Đại, đại lão, không biết người ngài muốn tìm rốt cuộc là ai? Nếu có thể nói, ngài có thể nói trước với tôi, tôi cũng có thể giúp ngài tìm."

Đã đến lúc này rồi, đương nhiên là tìm Cố Phi Bồng quan trọng hơn, Không Thanh cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: "Một dị năng giả hệ hỏa cấp ba."

Trùng hợp là, nơi này cũng chỉ nhốt một dị năng giả hệ hỏa cấp ba.

Gã đàn ông đầu trọc căn bản không nghĩ nhiều, trực tiếp dẫn Không Thanh tới.

"Cố Phi Bồng?"

Nhìn tình huống của Cố Phi Bồng, trong lòng Không Thanh nháy mắt bừng cháy hừng hực lửa giận, hận không thể chặt Tạ Tinh Lan thành tám khối, băm thây vạn đoạn.

Cho tới bây giờ, Không Thanh rốt cuộc mới biết vì sao Cố Phi Bồng sẽ bị Uông Hải bắt lấy, mấu chốt nhất, vẫn là Tạ Tinh Lan.

Cố Phi Bồng là dị năng giả hệ hỏa đỉnh cấp ba, muốn vây khốn hắn, làm hắn hoàn toàn mất đi năng lực hành động cũng không phải là một việc dễ dàng.

Vì vây khốn Cố Phi Bồng, Tạ Tinh Lan trực tiếp quấn dây leo biến dị hút máu lên cổ và tứ chi Cố Phi Bồng, biến Cố Phi Bồng trở thành nơi lưu trữ máu thịt sống, chỉ cần dị năng và tinh lực của hắn thoáng khôi phục một ít, những dây leo biến dị hút máu kia sẽ không chút khách khí ăn uống thỏa thích, hấp thụ máu tươi trên người Cố Phi Bồng, cứ như thế, Cố Phi Bồng sẽ rơi vào tình trạng suy yếu do mất máu dài hạn, vĩnh viễn trốn không thoát.

Nếu không phải Không Thanh tìm tới, Cố Phi Bồng còn không biết khi nào sẽ đám dây leo biến dị hút máu đó hút khô.

Khinh người quá đáng.

Vốn dĩ Không Thanh còn không tính làm gì với chợ đen dị năng giả, hiện tại, biết được người chủ đạo sau màn của chợ đen dị năng giả là Tạ Tinh Lan, hơn nữa Cố Phi Bồng còn ăn phải quả đắng lớn như vậy từ tay Tạ Tinh Lan, Không Thanh quyết định, cậu nhất định phải lật chợ đen dị năng giả long trời lở đất, hung hăng làm Tạ Tinh Lan đau thịt một hồi.

________________________________

Editor có lời muốn nói: Edit đã được vài thế giới rồi, phải công nhận là tác giả khá lan man, nhưng lại kỷ luật:)). Đúng 30 chương hết 1 thế giới, mà bây giờ còn 4 chương nữa là hết TG này mà vẫn chưa thấy chấn bé đù đâu:')

P/s: Như đã nói thì sau khi hết thế giới này (bao gồm cả phiên ngoại) thì tui sẽ tạm dừng bộ này một thời gian để edit bộ còn lại ha, yên tâm là không drop đâu:>